LUCY KHÔNG THỂ THỞ NỔI. PHẦN NGỰC của bộ váy cưới, thứ mà
từng vừa khít một cách hoàn hảo, giờ đang như một con trăn
siết lấy xương sườn của cô. Sẽ có chuyện gì nếu cô nghẹt thở
mà chết ngay tại đây trong sảnh của nhà thờ Wynette Presbyterian
này?
Bên ngoài là cả một đội quân những phóng viên, nhà báo còn bên trong thì đang chật cứng những con người giàu có và nổi
tiếng. Chỉ một chút nữa thôi, nguyên cựu Tổng thống Hoa Kỳ và
chồng bà đang chờ đợi để hộ tống Lucy tới lễ đường, nơi cô sẽ cưới người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới. Người đàn ông
trong mơ. Người tử tế nhất, ân cần nhất, thông minh nhất… Có
người phụ nữ nào trong tưởng tượng của mình không mong muốn
cưới được Ted Beaudine? Và Lucy đã hoàn toàn choáng ngợp bởi
anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tiếng kèn âm vang báo hiệu cho buổi lễ bắt đầu còn Lucy thì
cố gắng hít lấy từng ngụm không khí. Cô đã không thể chọn một ngày tốt hơn cho lễ cưới của chính mình. Đó có thể là vào
những ngày cuối của tháng năm, khi những đóa hoa dại mùa xuân
ở Texas Hill phai màu nhưng những bông bằng lăng vẫn đang thắm
sắc và hoa hồng thì nở rộ bên ngoài nhà thờ. Một ngày quá
đỗi hoàn hảo.
Em gái 13 tuổi của cô, cô bé nhỏ nhất trong 4 nàng phù dâu,
bước ra trong bộ váy không hợp mốt chút nào của mình. Ngay sau
cô bé là Charlotte, một đứa em khác sắp qua tuổi 14 và Meg
Koranda, cô bạn thân của Lucy từ thời đại học. Người sẽ đứng
kế bên Lucy là Tracy, cô em xinh xắn tuổi 18, đang say như điếu đổ chú rể của Lucy và vẫn hay đỏ mặt nếu anh bắt chuyện cùng.
Chiếc mạng che mặt ngột ngạt với lớp lớp vải mỏng rung rinh
trước mặt Lucy. Cô nghĩ về việc có một người tình như Ted
tuyệt nhường nào, anh ấy tài giỏi, tử tế và đáng kinh ngạc.
Quá hoàn hảo dành cho cô. Mọi người nói như vậy.
Mọi người ngoại trừ cô bạn thân thiết nhất, Meg.
Tối qua sau khi dùng bữa, Meg ôm lấy cô và nói nhỏ. “Anh ta quá
tuyệt, Luce. Mọi thứ cậu đã nói. Cậu tuyệt đối không thể cưới anh ta.”
Là quá dễ dàng nếu đối với Meg. Cuộc sống của cô ấy hoàn
toàn không theo bất cứ một khuôn phép nào nhưng Lucy thì không
như vậy. Lucy có những trách nhiệm phải chịu mà Meg thì sẽ
chẳng bao giờ hiểu được.
Kể cả trước khi mẹ Lucy trở thành Tổng thống, công chúng bị
cuốn hút bởi những đứa trẻ nhà Jorik – 3 đứa được nhận nuôi
và 2 con đẻ. Bố mẹ cô bảo vệ những đứa nhỏ khỏi cánh truyền
thông nhưng Lucy đã 22 khi Nealy nhận chức, và mọi người có cô
như một lẽ công bằng. Công chúng dõi theo những cống hiến của
Lucy cho gia đình mình – cái cách Lucy thay thế vai trò của cha
mẹ – Nealy và Mat – với các em khi họ thường xuyên vắng mặt,
những công việc về bảo trợ quyền trẻ em, những cuộc hẹn hò,
kể cả việc ăn mặc chẳng-có-gì-là-hấp-dẫn của cô nữa. Và
đương nhiên là họ đang dõi theo đám cưới này.
Lucy dự kiến sẽ gặp bố mẹ tại nửa đoạn dẫn vào lễ đường,
tượng trưng cho việc họ xuất hiện trong cuộc đời cô khi cô còn
là một đứa trẻ 14 tuổi bất trị. Nealy và Mat sẽ dẫn cô đi tới bục lễ, mỗi người 1 bên.
Charllote bước ra. Cô bé là đứa rụt rè nhất trong mấy đứa em
và sẽ lo lắng nhất nếu không có chị ở bên. “Chúng ta có thể
nói chuyện qua điện thoại mỗi ngày.” Lucy nói với cô bé. Nhưng
Charlotte đã quen với việc sống chung với Lucy và cô bé nói như
vậy không có giống nhau.
Giờ là lúc Meg bước ra. Cô ấy liếc nhìn Lucy và qua tầng tầng
lớp lớp mạng che mặt, Lucy vẫn thấy rõ sự lo lắng hiển hiện
trong nụ cười của Meg. Lucy ao ước được đứng ở vị trí của Meg. Để sống cuộc đời vô lo vô nghĩ, đi khắp mọi nơi trên thế giới
mà không phải quan tâm đến bất cứ đứa em nào cần chăm sóc ở
nhà, không một gia đình nào để phải giữ gìn danh tiếng, thể
diện, không một chiếc máy quay nào theo dõi từng bước chân.
Meg quay đi, cầm bó hoa để ngang eo, kéo miệng thành nụ cười. Và sẵn sàng cho bước đầu tiên của mình.
Không nghĩ ngợi, không tự vấn chính mình làm thế nào cô lại
có thể tính đến việc làm những thứ như vậy – những thứ cực
kỳ tệ hại, cực kỳ ích kỷ, không thể tưởng tượng nổi – trong
lúc bắt cơ thể mình di chuyển, Lucy làm rơi bó hoa cầm trên tay, va phải mấy đứa em, và tóm lấy Meg trước khi cô ấy có thể đi
thêm bất cứ một bước nào nữa. Cô nghe giọng mình như từ nơi xa
xăm nào đó, nhẹ nhàng. “Tớ phải nói chuyện với Ted, ngay bây
giờ.” Ở phía sau cô, Tracy há hốc miệng. “Luce, chị định làm
cái gì vậy?” Lucy không nhìn Tracy. Da cô như đang bốc lửa còn
đầu thì căng như dây đàn. Cô siết tay Meg. “Tìm anh ấy cho mình,
Meg. Xin cậu đấy.” Cô khẩn thiết.
Qua chiếc mạng che mặt ngột ngạt khó chịu, Cô thấy Meg há
miệng vì shock. “Bây giờ á? Cậu không nghĩ là nên làm thế từ
vài tiếng trước rồi à?”
“Cậu đã đúng.” Lucy khóc. “Mọi thứ cậu nói. Hoàn toàn đúng.
Và hãy giúp tớ. Xin cậu.” Từ ngữ cô nói cứ như từ một người
khác phát ra. Cô đã từng là một người quan tâm chăm sóc tới
người khác. Kể cả khi còn là một đứa trẻ, cô cũng chưa bao
giờ hỏi giúp đỡ từ người khác.
“Bây giờ?” Tracy lặp lại y như Meg. “Chị không thể nói chuyện
với anh ấy bây giờ.” Nhưng cô cần phải làm thế. Meg hiểu điều
đó dù Tracy có hay không. Gật đầu 1 cái, Meg đặt bó hoa lại
rồi bắt đầu đi vào lễ đường tìm Ted.
Lucy không biết cái gì đang điều khiển mình nữa. Cô không thể
nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của mấy đứa em. Những cánh
lyly rơi ra từ bó hoa đang nằm rải rác dưới chân vì cô cứ đi qua đi lại vô định ngoài tiền sảnh. 2 người bảo vệ của Secert
Service (Sở Mật vụ Hoa Kỳ) đang đứng chắn ở cửa trước, nhìn cô chằm chằm. Ngay phía sau đó là cả một đám đông những người
tò mò, một biển người với camera và phóng viên…
Hôm nay, con gái cả 31 tuổi của Tổng thống Cornelia Case
Jorik, Lucy Jorik sẽ cưới Ted Beaudine, con trai duy nhất của tay
golf huyền thoại Dallas Beaudine và người dẫn chương trình
Francesca Beaudine. Không một ai cho rằng cô dâu sẽ chọn quê hương
của chú rể, Wynette, Texas, để tổ chức đám cưới, nhưng …
Cô nghe thấy tiếng chân trên nền đá cẩm thạch và ngẩng lên để
thấy Ted đang sải bước về phía mình. Mặc dù có tấm mạng che
nhưng cô vẫn thấy những chùm sáng lóe lên trên mái tóc màu nâu
sậm của anh, một đốm sáng khác trên gương mặt điển trai của
anh. Luôn là như thế. Bất cứ nơi nào anh tới những tia nắng tỏa sáng quanh anh. Anh ấy đẹp trai, tử tế và là mọi thứ một
người đàn ông cần trở thành. Người đàn ông tuyệt vời nhất mà
cô từng thấy. Người con rể hoàn hảo nhất cho cha cô, người cha
tốt nhất cô tưởng tượng ra cho những đứa con sau này. Anh bước
vội về phía cô. Đôi mắt ấy ngập tràn – không phải là giận dữ
vì anh không phải là loại người như vậy- mà là lo lắng.
Bố mẹ cô theo ngay sau Ted, khuôn mặt giấu đi vẻ hoảng hốt. Sau
đó bố mẹ anh ấy sẽ xuất hiện, tiếp theo sẽ là nhiều nhiều
người hơn nữa – anh chị em của cô, bạn bè Ted, khách khứa … Quá nhiều, những con người cô sợ hãi. Và yêu thương.
Cô điên cuồng tìm kiếm người duy nhất có thể giúp mình. Meg
đứng 1 bên, tay siết chặt lấy đóa hoa phù dâu của mình. Lucy
nhìn Meg khẩn nài, cầu nguyện rằng Meg có thể hiểu cô cần gì. Meg bắt đầu lao về phía cô, rồi dừng lại. Meg hiểu.
Ted tóm lấy tay Lucy, kéo cô vào trong một phòng chờ nhỏ ở bên
cạnh. Chỉ ngay trước khi anh đóng cửa lại, Lucy thấy Meg hít
một hơi sâu và bước về phía bố mẹ mình. Meg quá quen với việc đương đầu với rắc rối. Cô sẽ đối phó với họ đủ lâu để Lucy
có thể–
Có thể làm gì?
Căn phòng dài và nhỏ bao quanh bởi những chiếc móc, treo bộ áo chùng dài màu xanh dành cho đoàn hợp xướng và giá sách cao
ngất chất đầy những bản thánh ca, tập nhạc và những hộp các
tông cũ ríc mốc meo. Một tia sáng lọt qua ô cửa sổ bẩn thỉu
bằng cách nào đó đã tìm được đường đến má anh. Phổi cô thắt
lại. Cô bị chóng mặt vì thiếu khí.
Ted nhìn chằm chằm Lucy, con ngươi màu hổ phách phủ 1 lớp lo lắng và bình tĩnh nhìn cô đang bối rối.
Làm ơn, hãy để anh ấy trấn an cô như cách anh ấy ổn định mọi thứ. Làm ơn.
Tấm mạng che mặt dính vào má cô vì mồ hôi và những giọt nước mắt – mà cô không biết – và cô thốt ra những từ mình chưa bao
giờ tưởng tượng. “Ted, em không thể. Em – em không thể.”
Anh ấy vén tấm voan ra như cô đoán, ngoại trừ việc cô nghĩ rằng anh sẽ hôn cô ngay sau đó. Vẻ mặt anh lúng túng, “Anh không
hiểu.”
Và cô cũng vậy. Sự hoang mang, hoảng sợ này không giống bất cứ thứ gì cô từng trải qua.
Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt cô. “Lucy, chúng ta là hoàn hảo dành cho nhau.”
“Vâng. Là hoàn hảo… Em biết.”
Anh đang chờ còn cô không biết nói gì tiếp theo. Chỉ ước cô có
thể thở. Cô buộc đôi môi chuyển động. “Em biết chúng ta dành cho nhau. Là cực kì hoàn hảo. Nhưng em… không thể.”
Cô đợi anh thuyết phục cô. Phản bác cô. Làm cô tin rằng mình đã sai. Cô chờ anh ôm mình trong vòng tay ấm áp và nói với cô đó
chỉ đơn giản là một cuộc khủng hoảng nho nhỏ thôi. Nhưng biểu
hiện của anh không hề thay đổi chỉ trừ có một cái mím nhẹ
gần như không trên khóe môi. “Bạn em Meg,” anh nói, “là do cô ta
phải không?” Phải không? Liệu mình có làm gì kỳ cục không nếu
Meg không xuất hiện với lòng yêu thương, sự lộn xộn và cái
cách cô ấy đánh giá chỉ trích chóng vánh đầy dữ tợn? “Em chỉ không thể.” Ngón tay cô đông cứng và run lên khi cô giật mạnh
viên kim cương. Nó tuột ra. Cô gần như đánh rơi khi cố nhét nó
vào túi anh.
Anh buông tấm mạng che mặt của cô. Anh đã không cầu xin. Anh cũng không biết phải cầu xin như thế nào nữa. Không cả một chút cố gắng để cô thay đổi suy nghĩ. “Được rồi, vậy thì…” Với một
cái gật đầu dứt khoát, anh quay đầu và bước đi. Bình tĩnh.
Quyết đoán. Hoàn hảo.
Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh, cô ấn tay vào dạ dày
mình. Cô phải ngăn anh lại. Đuổi theo và nói với anh cô đổi ý
rồi. Nhưng chân cô không động đậy, còn não thì đã ngừng hoạt
động.
Cái nắm cửa xoay tròn, cánh cửa mở ra và bố cô đứng đó, mẹ
ở sau lưng ông. Họ trông nhợt nhạt và hoàn toàn lo lắng. Họ đã làm mọi thứ cho cô và cưới Ted sẽ là món quà tuyệt nhất mà
cô có để đền đáp họ. Cô không thể làm bẽ mặt họ như vậy. Cô
cần tìm Ted và ngăn anh lại. “Vẫn chưa,” cô thì thầm, tự hỏi
chính mình có ý gì, chỉ biết rằng cô cần ngồi lại một lúc
và nhớ lại xem mình là ai.
Cả biển máy quay … với phóng viên, kí giả … Cô sẽ không bao giờ rời khỏi căn phòng bé xíu và hôi mốc này. Dành phần còn lại của cuộc đời cô quanh những cuốn sách thánh ca và cả tá tấm
áo chùng ở đây cùng lúc ăn năn, hối lỗi về việc đã làm tổn
thương người đàn ông tuyệt nhất thế gian và làm ô uế thanh danh
gia đình mình.
Tấm mạng che mặt vướng vào môi. Cô giật mạnh nó xuống và cảm
nhận cơn đau thấu khi cái kẹp và những viên pha lê đính trên đó
quẹt qua đầu. Phát điên lên được. Hoàn toàn là kẻ vong ơn bội
nghĩa. Cô đáng phải chịu đau như thế, rồi sau đó chiếc kẹp
hoàn toàn được kéo khỏi mái tóc cô. Cả tấm voan rũ xuống
cánh tay trong khi cô đang vật lộn với cái khóa kéo cho tới khi
cả bộ lễ phục trắng tinh dồn thành một đống phía dưới mắt
cá chân. Cô đứng đó hổn hển trong cái áo lót Pháp tinh tế,
chiếc quần lót ren, vòng nịt tất màu xanh và đôi giày cao gót
trắng loáng.
Chạy! Ý nghĩ vụt qua đầu cô. Chạy!
Vọng từ ngoài vào cô nghe thấy tiếng đám đông ồn ào từng giây
từng phút lớn hơn và sau đó thì im bặt cứ như là có người
nào đó mở cửa vào lễ đường trong nhà thờ rồi nhanh chóng
khép nó lại.
Chạy thôi!
Cô túm lấy chiếc áo chùng màu xanh sẫm, giựt nó khỏi móc và
chùm nó qua mái đầu rối bù. Chiếc áo chùng rộng thùng thình, đầy mùi ẩm mốc nhanh chóng tuột qua người, che đi áo lót Pháp và cái quần lót bé tin hin của cô.
Qua tấm kính cửa sổ phủ đầy bụi, cô thấy một lối đi nhỏ hep
men theo bờ tường cũ mòn. Tay cô luống cuống còn cái ổ khóa
thì chẳng chịu nhúc nhích nhưng mãi cuối cùng thì cô cũng bắt nó mở ra cho được.
Lối đi đó dẫn ra phía sau nhà thờ. Con đường gồ ghề nghiến
lấy đôi giày cao gót của cô khi cô đi qua một cái máy điều hòa
không khí. Những cơn giông mùa xuân đi qua đã cuốn đầy rác rưởi
phủ quanh lối đi: một hộp nước trái cây méo mó, những mẩu báo vương vãi và một cái xẻng đồ chơi của bọn trẻ con. Cô dừng
lại cuối lối đi. Bảo vệ ở khắp mọi nơi và cô cố vắt óc suy
nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Cô đã mất vệ sĩ riêng từ Secret Service từ vài tháng trước,
cuối năm đầu tiên kể từ khi mẹ cô trở thành cựu Tổng thống,
tất nhiên là vẫn có vệ sĩ theo bảo vệ mẹ nhưng vì cô và mẹ
lúc nào cũng xuất hiện cùng nhau nên cô cũng không sớm nhận ra
vệ sĩ của mình đã không còn. Ted thuê cho cô một vệ sĩ riêng
bên cạnh đội ngũ cảnh sát của thị trấn. Có rất nhiều bảo vệ ở cửa trước. Bãi đỗ xe hình chữ L cũng chật kín bởi ô tô.
Còn những người và người đầy ra đấy.
Washington mới là nhà của cô, không phải thị trấn Central Texas
nơi cô thực sự không thể nào hiểu nổi này nhưng cô nhớ ra rằng
nhà thờ nằm ngay cạnh một khu dân cư cũ. Nếu đôi chân cô có thể đủ sức lực băng qua lối di này, lách qua phía sau những ngôi
nhà phía bên kia cô sẽ có thể trốn đi mà không một ai nhìn
thấy.
Còn sau đó? Đó không phải là một cuộc đào tẩu hay ho như cái
cách Nealy rút lui khỏi Nhà Trắng mấy năm trước. Thậm chí đây
còn không được gọi là một cuộc đào tẩu. Nó chỉ là một sự
trì hoãn, ngắt đoạn.
Một sự tạm thời dừng lại. Cô cần tìm một nơi để mình có thể hít thở và trở lại là chính mình. Một cái nhà trẻ không
người. Một góc hay xó xỉnh để trốn trong sân nhà ai đó.
Nơi nào đó tránh xa khỏi sự hỗn độn của cánh báo chí, khỏi
chú rể mà cô đã bỏ rơi và gia đình mà cô đã làm họ hoang mang lo lắng. Một chỗ tạm thời nơi cô có thể nhớ lại chính xác
mình là ai và thứ cô nợ từ những người đã tin tưởng cô.
Chúa Ơi, cô đã gây ra cái gì thế này?
Một tiếng động ở bên kia nhà thờ đã gây sự chú ý của mấy tay bảo vệ. Cô không đợi xem đó là cái gì.
Thay vào đó cô trượt ra khỏi lối đi, chạy xuyên qua và giấu
mình sau một cái thùng xe trở rác. Đầu gối cô đang run cầm
cập, cô phải gắng hết sức níu lấy 1 bên của cái thùng sắt han gỉ. Nó bốc mùi hôi thối của rác. Không một tiếng báo động
nào, chỉ có tiếng ồn từ đám đông phía xa chỗ ngồi không có
mái che phía trước nhà thờ.
Cô nghe thấy một tiếng khe khẽ, như tiếng kêu của một con mèo
nhỏ và cô nhận ra nó đang tiến về phía mình. Cô rón rén bước
dọc theo hàng cây bụi ngăn cách giữa những ngôi nhà cổ thời
Victoria. Hàng cây kết thúc tại một con đường lát gạch. Cô chạy dọc theo nó vào tới sân sau của một ngôi nhà.
Những cái cây lớn và bóng nắng lốm đốm dưới sân, một cái gara dẫn ra một lối đi hẹp khác. Cô siết tấm áo chùng sát hơn vào người và di chuyển vô phương hướng từ cái sân này qua sân khác.
Đôi giày của cô bị nhấn trong đống bùn đất của một vườn rau
sạch nơi những quả cả chua nhỏ xinh vẫn còn xanh lớn lên trên
dàn dây leo. Mùi thịt nướng thoang thoảng từ cửa sổ căn bếp,
và tiếng game show trên TV vọng ra từ một cánh cửa khác. Sớm
thôi vẫn chiếc TV ấy sẽ đưa tin câu chuyện về cô con gái vô
trách nhiệm của cựu Tổng thống Cornelia Case Jorik. Chỉ trong
một buổi chiều, Lucy một-người-phụ-nữ-31-tuổi đã quẳng đi 17
năm trời lễ độ và khuôn phép. 17 năm trời chứng minh cho Mat và
Nealy rằng họ đã hoàn toàn đúng đắn trong việc nhận nuôi cô.
Nhưng những gì cô đã làm với Ted… Cô không thể tổn thương anh ấy thêm chút nào nữa.