Lại một ngày mới đến, Thượng Quan Khương đã dậy từ rất sớm, gọi đồ ăn sáng và đi khảo sát xung quanh nơi này. Tuy ở lại đây không lâu nhưng
hắn cũng phải kiểm tra. Lý do là vì hắn chưa từng có nghe nói đến một
vùng đất như sa mạc ở phía Đông kinh thành như vậy. Thị trấn gì mà vắng
tanh vắng ngắt, chỉ thấp thoáng có vài mái nhà. Đã thế lại còn cát bay
mù mịt, y hệt một thị trấn bỏ hoang. Xem ra có gì đó không ổn ở đây.
Thượng Quan Khương dắt kiếm bên hông, vấn mái tóc hạt dẻ lên cao cố định bằng
một sợi dây, mặc bộ y phục gọn nhẹ nhất mà mình mang theo đi xung quanh
thị trấn.
Tới một ngã rẽ, Thượng Quan Khương bất ngờ bắt gặp một toán lính đi tuần. Đi tuần sao?
Bọn lính đi tới đâu, người dân hai bên dẹp ra tới đó nhường đường. Không
khí có vẻ như rất nặng nề. Có điều gì đó đang xảy ra trong cái thị trấn
hoang tàn này thì phải.
Bất chợt, một cánh tay đặt lên vai hắn. Do
không để ý nên hắn giật bắn mình. Người này...bước chân không hề gây ra
tiếng động lớn. Là cao thủ phương nào? Theo phản xa, hắn rút thanh kiếm
bên hông ra, kề cổ người đằng sau, ánh mắt sắc lạnh cùng ánh nhìn như
dao găm chĩa thẳng vào người đó. Hắn quay đầu...ách...gì đây? Kiều Tuyết sao?
-Bỏ thanh kiếm xuống đi.-Kiều Tuyết nói bằng giọng tỉnh bơ
nhưng thực chất khuôn mặt đang tái đi dần. Chẹp...cứ tưởng tượng thử
coi. Chỉ cần nghĩ có một thanh kiếm sáng loáng sắc lạnh đang kề vào cổ
mình là thấy sởn gai ốc rồi.
Thượng Quan Khương liếc nhìn Kiều Tuyết một lượt rồi hạ thanh kiếm xuống, không nói không rằng.
Kiều Tuyết thở phào một hơi, nói:
-Ây da, đáng sợ à nha.
-Sao cô biết ta đang ở đây?- Thượng Quan Khương đem thắc mắc của mình trực tiếp nói ra không ngần ngại.
-Quan trọng hơn, Thượng Quan sư huynh, trong lúc chúng ta bị tấn công, ngươi đã đi đâu vậy hả?- Nàng nói bằng giọng giễu cợt.
-Tấn công?-Thượng Quan Khương nhíu mày. Nàng đang nói về vấn đề gì vậy? Tấn công sao?
-Vừa xong, một đám hắc y nhân. Huyền khí của ta tuy là thuộc giả kim thuật
nhưng ta chỉ tấn công tầm xa. Bị đột kích bất ngờ quả là bất tiện.- Kiều Tuyết càu nhàu, dơ vết xước đỏ ửng trên tay lên thổi thổi, ánh mắt bất
lực thấy rõ.
-Rồi sao? Cô sống sót mà ra đây có nghĩa là qua rồi?-
Thượng Quan Khương lạnh lùng. Cái thể thống gì đây? Vị cô nương này tại
sao lại đi tìm hắn để kể lể mấy vụ này? Không phải cô ta rất ghét hắn
sao?
-Xì...nói gì thì nói, chúng khá đông. Mà ngươi nhất thiết phải nói như thế không? Ta chỉ là bị sai đi tìm ngươi về thôi mà.
-Ai?
-Thượng Quan Phong.
-Làm gì?
-Làm gì là làm gì? Não ngươi ngưng hoạt động rồi à? Tất nhiên là gọi ngươi
về xử lý rồi. Thế ngươi nghĩ gọi ngươi về để làm gì? Ngu ngốc!- Kiều
Tuyết bực bội. Mà cũng đúng! Ai mà không bực cho nổi khi hắn nói chuyện
tỉnh bơ như thế chứ.
-Ờm. Về.- Thượng Quan Khương lạnh lùng quay
người về phía nhà trọ nơi mình ở, rảo từng bước chân. Ở phía sau, Kiều
Tuyết bốc khói nghi ngút. Hắn...hắn không coi nàng ra gì chắc?
Nén giận, nén giận nào, dù sao hắn cũng là người của hoàng tộc, là vương...
-Úi...-Bỗng nhiên Kiều Tuyết đâm vào cái gì đó, cắt đứt mạch suy nghĩ. Nàng ngẩng
đầu lên, tấm lưng to lớn của ai kia hiện rõ trước mặt, lù lù trước mắt.
-Tên mắc dịch kia! Ngươi...- Đang định bụng chửi cho hắn một trận thì bỗng
nhiên nàng nhìn thấy cái khung cảnh trước mắt hắn, lý do mà hắn dừng
lại.
Khung cảnh đó, quá là...dâm đãng. Kiều Tuyết đỏ mặt. Trước mắt
nàng và Thượng Quan Khương là ba người, một người đàn ông lực lưỡng nhấc một người con gái lên, banh hai chân cô ta dạng ra. Người còn lại cũng
là một người đàn ông, hắn ta đang đâm đâm thụt thụt cái đặc trưng của
một người con trai vào chỗ kín của người còn gái. Cô gái khuôn mặt đẫm
mồ hôi kêu xin, van nài bọn chúng ngừng lại nhưng giường như điều đó chỉ là bọn chúng thấy hăng hơn. Cái...cái này ở hiện đại gọi là threesome
phải không nhỉ? Nhưng dù sao...cũng là không thể chấp nhận được. Con hẻm này vắng, ít người qua lại nhưng mà dù sao cũng đang ở ngoài đường. Bộ
bọn này nứng đến nỗi không chịu được đến lúc về tới nhà nên phải làm
luôn ở đây hở? Mà lại là còn...làm với một cô gái yếu đuối không sức
chống cự thế kia chứ. Kiều Tuyết sôi máu, cái sự khó chịu về gã vương
gia Thượng Quan Khương kia thì không thể làm gì được rồi. Chi bằng nhân
tiện trút hết lên đầu bọn này.
Không cần dùng huyễn khí, Kiều Tuyết
hùng hổ tay không đi về phía bọn chúng, khuôn mặt đằng đằng sát khí hứa
hẹn sẽ đánh bọn chúng một trận nhừ tử.
Tiến sát gần hơn, có vẻ bọn kia đã nhận ra hai người ở đây, nàng mới cất giọng: