Tôi thức dậy với sự sợ hãi; trời vẫn còn tối. Tôi nghe thấy tiếng Evie khóc, nhưng khi
tôi kiểm tra thì con bé đang ngủ ngon lành. Tôi quay trở lại giường,
nhưng không thể ngủ được nữa. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là
chiếc điện thoại trong ngăn kéo cạnh giường ngủ. Tôi liếc sang Tom. Tôi
có thế biết được từ cách anh thở là anh đang ngủ rất say. Tôi trượt ra
khỏi giường, mở ngăn kéo và lấy ra điện thoại.
Tôi ngồi trong nhà bếp, tôi lật điện thoại qua lại trên tay, chuẩn bị bản thân mình. Tôi
muốn chắc chắn, nhưng tôimong rằng những gì mình đang nghĩ là sai. Tôi
bật nó lên. Tôi nhấn “một” và giữ, tôi nghe thấy tiếng thư thoại. Không
có bất kì tin nhắn mới và không có tin nhắn lưu nào. Tôi kết thúc cuộc
gọi, nhưng đột nhiên bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi hoàn toàn phi lý là
chiếc điện thoại có thể kêu lên, Tom sẽ nghe thấy nó từ trên lầu, vì vậy tôi mở cửa và đi ra ngoài.
Cỏ ẩm ướt dưới chân tôi, không khí
hơi lạnh, nặng mùi mưa và hoa hồng. Tôi có thể nghe thấy tiếng một
chuyến tàu ở xa xa, một tiếng gầm gừ chậm, đó là một chặng đường dài.
Tôi đi bộ đến gần hàng rào trước khi tôi bật thư thoại một lần nữa. Có
một tiếng bíp và tạm dừng và sau đó tôi nghe thấy giọng nói của cô ta.
Giọng của cô ta, không phải của anh. “Xin chào, là tôi đây, hãy để lại
tin nhắn.”
Tim tôi ngừng đập.
Đây không phải là điện thoại của anh, đây là điện thoại của cô ta.
Tôi bật nó lên một lần nữa.
Xin chào, là tôi đây, hãy để lại tin nhắn.
Là giọng của cô ta
Tôi không thể di chuyển. Tôi bật nó đi đi lại lại. Họng tôi nghẹn cứng, tôi có cảm giác như mình sắp ngất, và có ánh đèn bật lên ở trên tầng.
RACHEL
Chủ nhật, ngày 18 tháng Tám 2013
Sáng sớm
MỘT MẨU kí ức dẫn đến kí ức tiếp theo. Như thể tôi đã mò mẫm trong bóng
tối suốt thời gian qua, sau bao nhiêu ngày, tuần, và cả tháng nữa, rồi
cuối cùng tôi cũng biết được một điều gì đó. Như khi tôi đưa tay qua một bức tường để tìm đường đến căn phòng khác. Những bóng đen di chuyển
liên tục cuối cùng cũng dừng lại tại một điểm và sau một khoảng thời
gian, mắt tôi cũng đã quen dần với bóng tối, và tôi có thể nhìn thấy rõ
ràng.
Không phải là ngày từ đầu. Lúc đầu, nó có cảm giác như một kí ức, nhưng tôi lại nghĩ đó là một giasc mơ, trên ghế sofa, tôi đã gần như tê liệt vì sốc, tự nói với bản thân là đây không phải lần đầu tôi
nhớ nhầm mọi thứ, đây không phải lần đầu tôi nghĩ mọi việc đi theo một
hướng những thực tế thì nó lại đi theo hướng khác.
Như lần chúng
tôi tham dự một bữa tiệc ở nhà một đồng nghiệp của Tom, và tôi đã rất
say, nhưng chúng tôi đã có một buổi tối vui vẻ. Tôi nhớ là đã hôn Clara
chào tạm biệt. Clara là vợ của đồng nghiệp đó, một người phụ nữ đẹp và
tốt bụng. Tôi nhớ là tôi đã nói với cô ấy chúng ta nên gặp lại nhau khi
nào đó; tôi nhớ là hai chúng tôi đã cầm tay nhua. Tôi nhớ chúng một cách rõ ràng, nhưng chúng không phải sự thật. Tôi biết chúng không phải sự
thật vì sáng hôm sau, Tom quay lưng lại với tôi khi tôi cố nói chuyện
với anh. Tôi biết chúng không phải sự thật vì anh nói anh đã rất thất
vọng và xấu hổ khi tôi buộc tội Clara rằng cô ấy đã tán tỉnh anh, khi
tôi trở nên kích động và bắt đầu chửi rủa.
Khi tôi nhắm mắt, tôi
có thể cảm nhận bàn tay cô ấy ấm áp trên da tôi, nhưng điều đso không
thực sự xảy ra. Điều đã xảy ra là Tom phải bế tôi ra khỏi căn nhà đó,
còn tôi thì khóc lóc và hét lên trên đường trong khi Clara tội nghiệp sợ hãi trốn trong bếp.
Nên mỗi khi tôi nhắm mắt lại, trong cơn nửa
tỉnh nửa mơ và thấy mình trong đường hầm đó, tôi có thể vẫn cảm nhận
được cái lạnh hay ngửi được mùi chua lòm và hôi thối của không khí, tôi
có thể vẫn nhìn thấy được có một bóng người đi về phía tôi, trong cơn
thịnh nộ, giơ nắm đấm lên, nhưng điều đó không phải sự thật. Sự sợ hãi
của tôi không có thật. Và việc bóng người đó đi xa, bỏ mặc tôi trên
đường, khóc lóc và chảy máu, nó cũng không có thật.
Trừ khi nó là sự thật, và tôi đã thực sự nhìn thấy nó. Nó khiến tôi sốc đến nỗi tôi
không thể tin được nữa. Những gì anh nói với tôi đều là dối trá. Tôi
không tưởng tượng ra cảnh anh đánh tôi. Tôi nhớ chính xác như vậy. Cũng
như khi tôi nhớ một cách rõ ràng là tôi đã tạm biệt Clara sau bữa tiệc
và hai chúng tôi cùng nắm tay. Cũng như khi tôi nhớ cảm giác sợ hãi khi
tôi ngồi bệt xuống sàn cạnh cái gậy đánh gôn - và giờ thì tôi đã biết,
tôi biết chắc chắn rằng tôi không phải là người nhớ nhầm.
Tôi
không biết phải làm gì. Tôi chạy lên gác, mặc một cái quần jean và đi
giày vào. Tôi bấm số họ, số điện thoại bàn và đợi nó kêu vài tiếng, rồi
tôi dập máy. Tôi không biết phải làm gì. Tôi pha cà phê, đợi nó nguội
rồi bấm số Thám tử Riley, nhưng tôi cũng dập máy ngay. Cô ta sẽ không
tin tôi. Tôi biết.
Tôi đi đến sở cảnh sát. Hôm nay là chủ nhật
nên chuyến tàu đầu tiên muộn hơn nửa tiếng, tôi không có gì để làm ngoài việc ngồi trên băng ghế, đi đi lại lại.
Mọi thứ đều là dối trá.
Tôi không tưởng tượng ra anh đánh tôi. Tôi không tưởng tượng ra anh đi
nhanh về phía tôi với bàn tay nắm lại. Tôi đã thấy anh quay lại và hét
lên. Tôi thấy anh bước đi trên đường với một người phụ nữ tôi thấy anh
lên xa cùng cô ta. Tôi không tưởng tượng ra chúng. Và tôi nhận ra hoá ra mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi. Tôi luôn nhớ, chỉ là tôi bị bối rối
bởi hai kí ức khác nhau. Tôi đã nhầm lẫn hình ảnh Anna bước đi khỏi tôi
trrong cái váy màu xanh sang một cảnh tượng khác: cảnh Tom và người phụ
nữ đó lên xe. Vì người phụ nữ đó không phải mặc một chiếc váy màu xanh,
cô ta mặc quần bò và một chiếc áo sơ mi đỏ. Cô ta là Megan.
ANNA
Chủ nhật, ngày 18 tháng Tám 2013
Sáng sớm
TÔI NÉM CHIẾC ĐIỆN THOẠI qua hàng rào, xa nhất có thể; nó rơi xuống đâu đó ở chỗ đá vụn gần ray tàu. Tôi nghĩ là tôi nghe thấy tiếng nó lăn trên
đường ray. Tôi nghĩ là tôi vẫn có thể nghe giọng của cô ta. Xin chào. Là tôi đây. Hãy để lại tin nhắn. Tôi nghĩ là đã lâu kể từ lần cuối tôi
nghe thấy giọng cô ta.Anh đã đi đến chân cầu thang lúc tôi vào nhà. Anh
đang theo dõi tôi, với vẻ mặt buồn ngủ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không có gì” tôi nói, nhưng trong giọng nói của tôi vẫn thể hiện sự rùng mình.
“Em làm gì ở ngoài này vậy?”
“Em tưởng là em nghe thấy tiếng ai đó” tôi nói với anh. “Có gì đó đánh thức em dậy. Em không ngủ lại được.”
“Điện thoại kêu” anh nói, và dụi mắt.
Tôi nắm hai tay vào nhau để chúng ngừng run rẩy. “Cái gì? Điện thoại nào?”
“Điện thoại bàn.” anh nhìn tôi như thể tôi bị điên. “Điện thoại kêu. Ai đó gọi rồi lại cúp máy.”
“Ồ. Em không biết nữa. Em không biết là ai gọi.”
Anh cười. “Tất nhiên là em không biết rồi. Em có ổn không?” anh tiến về chỗ tôi và vòng tay qua eo tôi. “Sao em lạ thế.” Anh dựa đầu vào ngực tôi.
“Em nên đánh thức anh dậy nếu nghe thấy tiếng động” anh nói. “Em không
nên tự ra ngoài như vậy. Đó là việc của anh.”
“Em ổn mà” tôi nói, nhưng tôi phải căng hàm ra để răng không va vào nhau. Anh hôn lên môi tôi, ấn lưỡi vào miệng tôi.
“Lên giường thôi” anh nói.
“Em nghĩ là em sẽ uống một cốc cà phê” tôi nói, cố đẩy anh ra.
Anh không để tôi đi. Tay anh nắm chặt người tôi, một tay ghì vào sau cổ.
“Thôi nào” anh nói. “Đi với anh. Anh không chấp nhận sự từ chối đâu.”
RACHEL
Chủ nhật, ngày 18 tháng Tám 2013
Buổi sáng
TÔI KHÔNG CHẮC mình nên làm gì, nhưng tôi cứ bấm chuống. Tôi tự hỏi liệu
mình có nên gọi điện trước không. Đến nhà vào sáng chủ nhật mà không gọi trước thì thật bất lịch sự. Tôi bắt đầu cười khúc khích. Tôi cảm thấy
hơi bị kích động. Tôi không biết mình đang làm gì thế này.
Không
ai ra mở cửa. Cảm giác kích động của tôi tăng lên khi tôi đi ra phía bên kia ngôi nhà. Tôi có cảm giác quen thuộc. Sáng hôm đó, khi tôi đến căn
nhà này, khi tôi bế đứa bé đi. Tôi chưa từng có ý hãm hại nó. Đến giờ
thì tôi chắc chắn rồi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng con bé vỗ tay
khi đi qua phía bên kia ngôi nhà, và tôi tự hỏi có phải mình lại tưởng
tượng mọi chuyện nữa không. Nhưng không, con bé kia, và cả Anna nữa,
ngồi trên thềm. Tôi gọi tên cô ta và nhướn người lên qua hàng rào. Cô ta nhìn tôi. Tôi nghĩ cô ta sẽ sốc, hoặc tức giận, nhưng trông cô ta còn
chẳng ngạc nhiên.
“Chào Rachel“. Cô ta đứng dậy, bế đứa bé sang
một bên. Cô ta nhìn tôi, không cười và rất bình tĩnh. Mắt cô ta đỏ lừ,
mặt xanh xao và không trang điểm.
“Cô muốn gì?” cô ta hỏi.
“Tôi đã ấn chuông” tôi nói.
“Tôi không nghe thấy” cô ta nói. Cô ta quay nửa người, như là chuẩn bị đi
vào nhà, nhưng rồi cô ta dừng lại. Tôi không hiểu sao cô ta lại không
hét lên với tôi.
“Tom đâu, Anna?”
“Anh ấy đi ra ngoài rồi. Với mấy bạn ở quân ngũ.”
“Chúng ta phải đi thôi, Anna” tôi nói và cô ta bắt đầu cười.
ANNA
Chủ nhật, ngày 18 tháng Tám 2013
Buổi sáng
VÌ MỘT LÍ DO NÀO ĐÓ, mọi chuyện trở nên hết sức buồn cười. Rachel béo, tội nghiệp đứng trng vườn nhà tôi, đỏ bừng và mồ hôi đầm đìa, nói với tôi
biết cần đi đâu. Chúng tôi cần phải đi ngay.
“Chúng ta đi đâu?”
tôi hỏi cô ta khi đã dừng cười, và cô ta nhìn tôi, trống rỗng, không
biết nói gì. “Tôi không đi bất cứ đâu với cô hết.” Evie cựa mình và tôi
cho con bé xuống. Da tôi nóng và dát chỗ tôi kì khi tắm sáng nay; phía
trong miệng tôi, má tôi, lưỡi tôi, tôi đã cắn chúng.
“Khi nào anh ấy về?” cô ta hỏi tôi.
“Tôi không biết, một lúc lâu nữa.”
Thực ra tôi không biết khi nào anh sẽ về. Có khi anh dành cả ngày đi leo
núi. Hoặc tôi nghĩ là anh dành cả ngày đi leo núi. Giờ thì tôi không
biết nữa.
Nhưng tôi biết là anh đã cầm theo túi tập gym; sẽ không lâu nữa trước khi anh biết chiếc điện thoại đã biến mất.
Tôi đã nghĩ đến việc cho Evie sang nhà chị tôi một lúc, nhưng chiếc điện
thoại đang làm mọi chuyện trở nên rắc rối. Nhỡ ai đó tìm thấy nó thíao?
Lúc nào cũng có công nhân làm việc ở ray tàu: một trong số họ sẽ tìm
thấy nó và đưa cho cảnh sát. Nó có dấu vân tay của tôi.
Rồi tôi nghĩ chắc cũng không khó lắm để tìm lại nó, nhưng tôi sẽ phải đợi đến đêm khuya, khi không ai nhìn thấy tôi.
Tôi phải cẩn thận vì Rachel vẫn đang nói, cô ta hỏi tôi những câu hỏi. Tôi đã không nghe gì hết. Tôi cảm thấy quá mệt mỏi.
“Anna” cô ta nói, tiến gần đến tôi, đôi mắt đen sẫm của cô ta đang thăm dò tôi. “Cô đã gặp ai trong số họ chưa?”
“Gặp ai?”
“Bạn từ quân ngũ của anh? Cô đã bao giờ được giới thiệu vwois họ chưa?” tôi
lắc đầu. “Cô không nghĩ điều đó rất lạ à?” Tôi giật mình nhận ra điều
thực sự là ở đây là Rachel đến nhà chúng tôi vào buổi sáng sớm chủ nhật.
“Không hẳn” tôi nói. “Đó là một thế giới khác của anh. Như cô vậy. Cô là một
phần thế giới khác của anh, nhưng chúng tôi không thể khiến cô biến mất
được.” Cô ta lưỡng lự, có vẻ như bị tổn thương. “Cô đang làm gì ở đây,
Rachel?”
“Cô biết tại sao tôi đến đây” cô ta nói. “Cô biết là
chuyện gì đó...đang xảy ra.” Trông cô ta rất chắc chắn, như thể cô ta
đang lo lắng về tôi. Dù gì thì điều đó rất đáng cảm động.
“Cô muốn uống một cốc trà không?” tôi nói, và cô ta gật đầu.
Tôi pha cà phê và chúng tôi ngồi ngoài thềm trong yên lặng như những người
bạn. “Cô định gợi ý gì?” tôi hỏi. “Rằng bạn thời quân ngũ của Tom không
tồn tại? Rằng anh đã bịa ra họ? Và thực ra anh đang ở cùng một người phụ nữ khác?”
“Tôi không biết” cô ấy nói.
“Rachel?” Cô ta nhìn tôi và tôi có thể nhìn thấy trong ánh mắt của cô ta, cô ta đang sợ. “Có điều gì cô muốn nói với tôi không?”
“Cô đã bao giờ gặp gia đình của Tom chưa?” cô ta hỏi tôi. “Bố mẹ của anh ấy.”
“Không. Họ không nói chuyện với nhau. Họ đã từ anh ấy khi anh bỏ cô theo tôi.”
Cô ta lắc đầu. “Đó không phải sự thật” cô ta nói. “Tôi cũng chưa bao giờ
gặp họ. Họ còn chẳng biết tôi, vậy tại sao họ lại quan tâm đến việc anh
ấy bỏ tôi?”
Có bóng tôi trong đầu tôi, ngay phía sau hộp sọ. tôi
đã cố dấu nó đi mỗi khi tôi nghe thấy giọng cô ta trên điện thoại, nhưng bây giờ nó lại bắt đầu sưng phồng lên như thể nó sắp vỡ tung.
“Tôi không tin” tôi nói. “Tại sao anh ấy lại phải nói dối về điều đó?”
“Vì anh ấy nói dối về mọi thứ.”
Tôi đứng dậy và bước xa khỏi cô ta. Tôi cảm thấy khó chịu vì cô ta đã nói
với tôi điều này. Tôi cảm thấy khó chịu với bản thân mình, vì tôi nghĩ
là tôi tin cô ta. Tôi nghĩ là tôi luôn biết tom đã nói dối. Chỉ là trong quá khứ, lời nói dối của anh phù hợp với những gì tôi muốn.
“Anh ấy là một người nói dối giỏi” tôi nói với cô ta. “Cô hoàn toàn không
biết gì phải không? Trong vài tháng chúng tôi hẹn họ, quan hệ với nhau
trong căn nhà ở đường Cranham, cô chưa từng nghi ngờ một điều gì.”
Cô ta nuốt mạnh, cắn môi. “Megan” cô ta nói. “Vậy còn Megan?”
“Tôi biết. Họ đã qua lại với nhau.” Từ ngữ tuôn ra khỏi miệng tôi một cách
lạ lùng – đây là lần đầu tiên tôi nói ra chúng. Anh lừa dối tôi. “Tôi
chắc chắn rằng điều này khiến cô thỏa mãn” tôi nói với cô ta, “nhưng cô
ta đã chết rồi, vì vậy điều này không còn quan trọng nữa, đúng không?”
“Anna...”
Bóng tối lớn dần, nó đẩy vào hộp sọ tôi, che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi bế Evie lên và cho con bé vào nhà. Nó phản đối om sòm.
“Anna...”
“Họ qua lại với nhau. Vậy thôi. Không còn gì nữa. Điều đó không có nghĩa là – “
“Là anh đã giết cô ấy?”
“Đừng nói vậy!” tôi hét lên với cô ta. “Đừng nói những điều đó trước mặt con tôi.”