Nhưng anh đã nói dối tôi. Khi anh nói rằng anh sẽ nói chuyện với Rachel qua
điện thoại, và cô ta nghe có vẻ ổn, gần như là đang hạnh phúc, tôi không hề nghi ngờ anh nửa lời. Và khi anh đi làm về tối thứ hai rồi tôi hỏi
anh về ngày hôm đó, anh lại than phiền về việc cuộc họp đó rất nhàm
chán, tôi lắng nghe một cách đầy cảm thông mà không hề nghĩ đến việc là
chẳng có cuộc họp cả, còn anh thì ngồi ở một quán cà phê nào đó ở
Ashbury với vợ cũ.
Đó là những gì tôi nghĩ tới khi rửa bát với sự cẩn thận tuyệt đối, vì Evie đang ngủ và chỉ một tiếng lạo xạo hay lách
cách cũng có thể đánh thức nó. Anh đã lừa tôi. Tôi biết không phải lúc
nào anh cũng một trăm phần trăm thật lòng với tôi. Tôi nghĩ đến câu
chuyện về bố mẹ anh - khi anh mời họ đến đám cưới nhưng họ lại từ chối
vì quá tức giận khi anh bỏ Rachel. Tôi luôn nghĩ điều đó thật kì lạ, vì
hai lần tôi nói chuyện với mẹ anh thì cả hai lần bà ấy đều có vẻ hài
lòng khi nói chuyện với tôi. Bà ấy rất thích tôi và Evie.
"Cô rất mong được gặp con bé" bà nói, nhưng khi tôi nói với Tom thì anh lại từ chối điều đó.
"Bà ấy chỉ đang cố khiến chúng ta mời họ đến" anh nói, "để họ có thể phủ
nhận mọi chuyện. Trò chơi quyền lực." Bà ấy không giống người đang chơi
trò chơi quyền lực với tôi, nhưng tôi cũng không muốn bắt ép anh. Mối
quan hệ họ hàng luôn luôn rắc rối. Anh có lí do chính đáng để cách xa
họ, để anh có thể tập trung vào tôi và Evie.
Vậy tại sao bây giờ
tôi lại tự hỏi liệu điều đó có thật không? Chính là căn nhà này, tình
huống này, mọi thứ tôi đã trải qua ở đây - chúng đang khiến tôi nghi ngờ bản thân mình, nghi ngờ chúng tôi. Nếu tôi không cẩn thận, chúng có thể khiến tôi phát điên, và kết cục của tôi sẽ chỉ như cô ta. Như Rachel.
Giờ thì tôi chỉ ngồi đây, đợi quần áo khô để mang vào. Tôi nghĩ đến việc
bật tivi lên xem có tập phim Friends nào không, tôi nghĩ đến việc tập
vài động tác yoga, và nghĩ đến quyển tiểu thuyết trên bàn mà trong suốt
hai tuần qua, tôi mới đọc được có mười hai trang. Tôi nghĩ đến máy tính
của Tom, nó đang ở trên bàn cà phê ngoài phòng khách.
Và rồi tôi
làm việc mà chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ làm. Tôi mở chai rượu vang đỏ
mà chúng tôi khui tối qua và rót một cốc. Tôi với lấy máy tính của anh,
bật lên và bắt đầu đoán mật khẩu.
Tôi đang làm những gì cô ta
từng làm: uống một mình và rình rập anh. Việc cô ta làm khiến anh ghét
cay ghét đắng. Nhưng gần đây, mọi chuyện đã thay đổi. Nếu anh định nói
dối thì tôi sẽ kiểm tra anh. Đó chỉ là một điều rất công bằng thôi. Tôi
nghĩ là mình cần chút công bằng. Nên tôi cố phá mật khẩu. Tôi thử những
cái tên: của tôi, của anh, của anh và Evie, tôi và Evie, cả ba chúng
tôi, ngược và xuôi. Sinh nhật của chúng tôi, theo tất cả các kiểu kí tự. Ngày kỉ niệm: lần đầu chúng tôi gặp nhau, lần đầu quan hệ. Số ba tư,
đường Cranham; số hai ba - ngôi nhà này. Và tôi cố nghĩ rộng ra - hầu
hết đàn ông dùng tên đội bóng làm mật khẩu, nhưng Tom không thích bóng
đá; anh thích bóng gậy, nên tôi thử Boycott, Botham và Ashes. Tôi không
biết tên của mấy đội nổi gần đây. Tôi uống hết cốc rượu và rót thêm nửa
cốc. Thực sự tôi đang khá thích thú, cố giải ô chữ. Tôi nghĩ đến ban
nhạc anh thích, những bộ phim anh hay xem hay những diễn viên anh thích. Tôi đánh "mật khẩu"; tôi đánh "1234".
Có một tiếng động kèn kẹt
như khi con tàu dừng lại trước tín hiệu, như tiếng móng tay cào trên
bảng. Tôi nghiến chặt răng và nhấp một ngụm rượu nữa, và lúc đó tôi mới
để ý thời gian - Chúa ơi, đã gần bảy giờ rồi và Evie vẫn còn đang ngủ,
anh sẽ về nhà bất cứ lúc nào, và đúng lúc tôi nghĩ anh sẽ về nhà bất cứ
lúc nào khi tôi nghe thấy tiếng xoay chìa khoá ngoài cửa và tim tôi
ngừng đập.
Tôi dập cái máy tính xuống và nhảy dựng lên, làm đổ cả ghế. Evie thức dậy và bắt đầu khóc. Tôi để cái máy tính lại trên bàn
trước khi anh vào, nhưng anh biết có chuyện gì đó và anh nhìn chằm chằm
tôi và nói, "Có chuyện gì thế?" tôi nói với anh"Không có gì, em lỡ làm
đổ cái ghế." Anh bế Evie ra ngoài và tôi nhìn thấy mình trong gương, mặt tôi nhợt nhạt và môi thâm đỏ vì rượu.
RACHEL
Thứ năm, ngày 15 tháng Tám 2013
Buổi sáng
Cathy đã đăng kí cho tôi một buổi phỏng vấn xin việc. Một người bạn của cô ấy đã lập ra một công ti nào đó và cô ta cần một người trợ lí. Đó thực
chất chỉ là công việc thư kí và tiền lương cũng chẳng được bao nhiêu,
nhưng tôi không quan tâm. Người phụ nữ này chuẩn bị gặp tôi mà không qua bất cứ tham khảo nào - Cathy đã nói với cô ấy về chuyện tôi bị suy sụp
nhưng đã hoàn toàn hồi phục. Buổi phỏng vấn diễn ra vào chiều mai ở nhà
người phụ nữ ấy - cô ta lập ra một công ti và có phòng làm việc ở vườn
sau - điều đó có lẽ chỉ có ở Witney. Nên tôi nghĩ là mình sẽ dành một
ngày chỉnh chu lại đơn CV và kĩ năng phỏng vấn. Tôi đã định rồi - nhưng
rồi Scott gọi cho tôi.
"Tôi hi vọng rằng chúng ta có thể nói chuyện" anh nói.
"Chúng ta không cần...ý tôi là, anh không cần nói gì cả. Điều đó...chúng ta đều biết chuyện đó là một sai lầm."
"Tôi biết" anh nói, nghe giọng anh có vẻ buồn, không giống như Scott giận dữ trong giấc mơ của tôi, mà giống Scott đau lòng ngồi trên giường cả tôi
kể chuyện về đứa con đã chết của anh. "Nhưng tôi rất muốn nói chuyện với cô."
"Tất nhiên" tôi nói. "Tất nhiên là chúng ta có thể nói chuyện."
"Gặp mặt được không?"
"Ồ" tôi nói. Điều tôi không muốn nhất chính là quay lại căn nhà đó. "Tôi xin lỗi, hôm nay tôi không thể."
"Làm ơn đấy, Rachel? Việc này rất quan trọng." Anh đang tuyệt vọng, và tôi
cảm thấy tồi tệ cho anh. Tôi đã đang nghĩ ra một lí do thì anh lại nói.
"Làm ơn?" Nên tôi đồng ý, và tôi lập tức hối hận ngay giây phút nói ra
những lời đó.
Có một câu chuyện về đứa con của Megan - đứa con đã chết đầu tiên của cô ấy - trên báo. Thực ra nó là về bố của đứa bé. Họ
lần tìm anh ta. Tên anh ta là Craig McKenzie, và anh ta đã chết vì sử
dụng hê-rô-in quá liều ở Tây Ban Nha bốn năm trước. Vậy là có thể bỏ anh ta ngoài dự đoán. Dù gì thì tôi cũng không nghĩ là anh ta có động cơ gì để giết Megan - nếu ai đó muốn trừng phạt cô ấy vì những gì cô ấy đã
gây ra thò họ đã phải làm từ nhiều năm trước rồi.
Vậy còn những
ai? Vẫn là những người đó: chồng và người tình của cô. Scott, Kamal.
Hoặc một người đàn ông nào đó - một kẻ giết người hàng loạt? Liệu cô ấy
có phải con tốt đầu tiên giống trong phim, một người giống như Wilma
McCann, hay như Pauline Reade? Và ai nói là kẻ giết người đó phải là một người đàn ông? Cô ấy là một người phụ nữ dáng người nhỏ, Megan Hipwell, mong manh như một chú chim. Cũng không mất nhiều sức để hạ gục cô.
Buổi chiều
Điều đầu tiên tôi để ý khi anh mở cửa ra là mùi của căn nhà. Mùi mồ hôi và
bia, khét và chua, và còn một thứ gì đó nữa còn tồi tệ hơn nhiều. Thứ gì đó đang thối rữa. Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, tóc anh bết
lại, da anh bóng nhẫy như vừa bị sốt.
"Anh ổn không?" tôi hỏi ann, và anh nhăn mặt. Anh đã uống rượu.
"Tôi ổn, vào đi." Mặc dù tôi không muốn, nhưng tôi vẫn vào.
Chiếc rèm cửa ở phía nhòn ra đường đã bị đóng lại, phòng khách được chiếu
sáng bằng thứ ánh sáng màu đỏ phù hợp với cái nhiệt và mùi ở đây.
Scott đi quanh bếp, mở tủ lạnh và lấy ra một chai bia.
"Ngồi xuống đi" anh nói. "Làm một cốc nhé." Sắc mặt anh u ám, thê lương. Có
gì đó không ổn với khuôn mặt của anh. Sự khinh thường mà tôi nhìn thấy
sáng thứ bảy sau khi chúng tôi ngủ với nhau vẫn còn đó.
"Tôi không thể ở lại lâu được" tôi nói với anh. "Tôi có một cuộc phỏng vấn ngày mai, tôi cần phải chuẩn bị."
"Thật à?" anh nhướn lông mày. Anh ngồi xuống và đá cái ghế ra chỗ tôi. "Ngồi
xuống và uống một cốc bia đã" anh nói, như một mệnh lệnh, không phải một lời mời. Tôi ngồi xuống đối diện anh và anh đẩy chai bia ra chỗ tôi.
Tôi cầm lên và nhấp một ngụm. Ở ngoài, tôi có thể nghe thấy tiếng bọn
trẻ con đang chơi ở vườn - và ngoài ra, còn có tiếng đoàn tàu xình xịch
chạy qua.
"Họ đã có kết quả ADN ngày hôm qua" Scott nói. "Thám
thử Riley đến gặp tôi tối qua." Anh đang đợi tôi lên tiếng, nhưng tôi sợ mình sẽ lỡ lời, nên tốt nhất là tôi nên giữ im lặng. "Nó không phải của tôi. Điều buồn cười là, nó cũng không phải của Kamal." Anh cười. "Vậy
là cô ấy còn qua lại với người khác nữa. Cô tin được không?" Anh nở một
nụ cười kinh khủng. "Cô không biết điều đó phải không? Còn một người
khác nữa. Cô ấy không nói cho cô biết về người đó à?" Nụ cười trên mặt
anh nhạt dần và tôi có một cảm giác rất tồi tệ. Tôi đứng dậy và đi vài
bước về phía cửa, nhưng anh đã đứng trước mặt tôi, tay anh nắm chặt lấy
tay tôi và đẩy tôi lại vào ghế.
"Ngồi xuống." Anh giật lấy cái túi từ vai tôi và ném vào góc phòng.
"Scott, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra-"
"Thôi nào!" anh hét lên, tựa người gần tôi. "Cô và Megan là bạn tốt lắm mà! Chắc chắn cô phải biết về người tình của cô ấy chứ."
Anh đã biết. Anh chắc cũng đã nhìn ra điều đó trên gương mặt tôi, vì sau
đó, anh tựa gần hơn, hơi thở của anh phả vào mặt tôi, "Thôi nào, Rachel. Nói cho tôi biết đi."
Tôi lắc đầu và anh đưa tay ra, túm lấy chai bia trước mặt tôi và ném ra phía cửa.
"Cô còn chưa gặp cô ấy bao giờ!" anh hét lên. "Mọi thứ cô nói với tôi - tất cả đều là dối trá."
Tôi cúi đầu xuống và đứng dậy, lẩm bẩm, "Tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi." Tôi cố gắng đi gần ra chỗ cái túi để lấy điện thoại, nhưng anh lại nắm lấy
tay tôi.
"Tại sao cô lại làm điều này?" anh hỏi. "Ai bắt cô làm chuyện này? Cô bị làm sao vậy?"
Anh đang nhìn tôi chằm chằm, và tôi sợ hãi, nhưng cùng lúc đó, tô biết rằng câu hỏi của anh cũng không phải không có lí do. Tôi nợ anh một lời giải thích. Nên tôi không vùng vẫy nữa, tôi để anh nắm lấy cổ tay tôi, và cố nói thật rõ ràng, bình tĩnh. Tôi cố gắng không khóc. Tôi cố gắng không
hoảng loạn.
"Tôi muốn cho anh biết về Kamal" tôi nói. "Tôi đã
nhìn thấy họ, như tôi đã nói, nhưng anh sẽ không tin những lời tôi nói
nếu tôi chỉ là một cô gái chứng kiến từ trên đoàn tàu. Tôi cần -"
"Cô cần!" anh bỏ tay tôi ra và quay đi. "Cô nói với tôi là cô cần..." Giọng anh nhỏ dần, anh đang bình tĩnh lại. Tôi ở sâu và cố gắng giảm nhịp
tim.
"Tôi muốn giúp anh" tôi nói. "Tôi biết là cảnh sát luôn nghi ngờ người chồng, và tôi muốn anh biết - là còn người khác nữa..."
"Vậy nên cô bịa ra câu chuyện cô quen vợ tôi? Cô có biết việc đó nghe rất điên rồ không?"
"Tôi biết."
Tôi đi đến chiếc tủ trong bếp và lấy một cái giẻ, rồi quỳ xuống lau chỗ bia đổ trên sàn. Scott ngồi xuống, mặt cúi gằm. "Cô ấy không phải người như tôi nghĩ" anh nói. "Tôi không biết cô ấy thực sự là ai nữa."
Tôi vắt nước ra bồn và dội nước lạnh lên tay. Túi của tôi chỉ cách vài bước chân, ở góc căn phòng. Tôi bước một bước lại gần nó, nhưng Scott nhìn
lên, nên tôi dừng lại. Tôi cứ đứng đó, tựa lưng vào bàn, tôi phải nắm
lấy thành bàn để giữ vững. Và để thoải mái hơn.
"Thám tử Riley
nói với tôi" anh nói. "Cô ta đã hỏi tôi về cô, và hỏi tôi có quan hệ như thế nào với cô" anh cười. "Một mối quan hệ với cô! Chúa ơi. Tôi hỏi cô
ta đã nhìn thấy vợ tôi chưa? Tiêu chuẩn của tôi không giảm nhanh như thế đâu. "Mặt tôi nóng bừng, mồ hôi dưới nách tôi lạnh toát. "Rõ ràng là
Anna đã phàn nàn về cô. Cô ta nhìn thấy cô đi xung quanh. Tất cả là thế
đó. Tôi đã nói là tôi với cô không có quan hệ gì cả, và cô chỉ là một
người bạn cũ của Megan, cô đang giúp đỡ tôi..." Anh lại cười. "Cô ta nói rằng cô không biết gì về Megan. Cô chỉ là một kẻ nói dối vì cuộc sống
quá tẻ nhạt mà thôi." Nụ cười nhạt dần trên khuôn mặt của anh. "Tất cả
đều là kẻ dối trá. Tất cả mọi người."
Điện thoại tôi kêu lên. Tôi tiến đến chỗ cái túi những Scott đã đến đó trước tôi.
"Đợi chút" anh nói, nhặt nó lên. "Chúng ta chưa xong đâu." Anh đổ tất cả đồ
đạc trong túi tôi ra bàn: điện thoại, ví, chìa khóa, son, băng vệ sinh,
thẻ tín dụng. "Tôi muốn biết bao nhiêu phần những thứ cô nói với tôi là
dối trá." Anh cầm điện thoại tôi lên và nhìn vào màn hình. Anh nhướn
lông mày lên nhìn tôi và mặt anh đột nhiên lạnh ngắt. Anh đọc to: "Chúng tôi muốn xác minh lại cuộc hẹn của cô với bác sĩ Abdic lúc 4:30 chiều
thứ hai ngày 18 tháng Tám. Nếu cô không thể đến , xin hãy báo với chúng
tôi trước 24 giờ."
"Scott..."
"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?" anh hỏi, giọng anh nhỏ dần. "Cô đang làm gì với anh ta? Cô đã nói với anh ta những gì?"
"Tôi không nói gì với anh ta hết..." anh đánh rơi chiếc điện thoại xuống bàn và tiếng lại gần chỗ tôi, tay anh nắm lại thành nắm đấm. Tôi lùi lại
góc phòng đến khi chạm lưng vào tường. "Tôi chỉ cố tìm hiểu... Tôi chỉ
muốn giúp thôi." Anh giơ tay lên và tôi rúm người lại, rụt đầu xuống,
đợi cú đánh của anh, và trong một khoảnh khắc, tôi biết mình đã ở trong
tình huống thế này, có cảm giác này rồi, nhưng tôi không thể nhớ được là khi nào và tôi cũng không có thời gian để nghĩ về chuyện đó bây giờ, vì mặc dù anh chưa đánh tôi, nhưng anh đang đặt tay lên vai tôi và siết
mạnh, ngón tay cái của anh ấn vào xương quai xanh của tôi đến mức tôi
phải khóc thét.
"Tất cả thời gian qua" anh nói qua hàm răng
nghiến chặt "tôi đều nghĩ rằng cô đang đứng về phía tôi, nhưng thực ra
cô lại đối đầu với tôi. Cô đã cho anh thông tin, phải không? Nói với anh ta những điều về tôi, về Megs. Chính là cô, cô là người đã cố gắng
khiến cảnh sát nghi ngờ tôi. Là cô-"
"Không. Không phải đâu. Mọi
chuyện không phải như anh nghĩ. Tôi muốn giúp anh. "Bàn tay phải của anh đưa lên, nắm lấy tóc gáy của tôi và xoắn. "Scott, xin anh đấy. Anh đang làm tôi đau. Cầu xin anh." Anh kéo tôi về phía cửa trước. Tôi cảm thấy
nhẹ nhõm. Anh sẽ ném tôi ra đường. Cảm ơn Chúa.
Nhưng không, anh
cứ kéo tôi và chửi thề. Anh đang kéo tôi lên gác, tôi cố chống cự lại,
nhưng anh quá khỏe, và tôi không thể. Tôi khóc "Làm ơn đừng. Xin anh" và tôi biết chuyện gì đó kinh khủng sắp xảy ra. Tôi cố hét lên thật to,
nhưng tôi không thể, không có tiếng động nào phát ra.
Tôi bị lòa
mắt bởi nước mắt và sự sợ hãi. Anh lôi tôi vào một căn phòng và đóng sập cửa. Anh khóa cửa lại. Cổ họng tôi nóng bừng. Tôi cứ đợi, nghe ngóng.
Không có gì xảy ra, và không ai tới.
Tôi đang ở trong phòng nghỉ. Trong nhà tôi thì căn phòng này từng là phòng nghiên cứu của Tom. Giờ
thì nó là phòng trẻ con tràn ngập màu hồng. Ở đây thì nó như một hộp
chứa, chất đầy giấy tờ và tài liệu, một đống thống kê và một chiếc máy
tính của Apple cũ. Có một chiếc hộp chứa giấy tờ cùng những con số - tài khoản, có thể là chuyện làm ăn của Scott - và một hộp nữa chứa bưu
thiếp - những cái bưu thiếp màu đen, với một chút keo ở đằng sau, như là nó đã từng được đính lên tường: hình của Pháp, những đứa trẻ trượt ván
trên đồi, đường ray cũ phủ đầy rêu, cảnh tượng của biển nhìn từ trong
một cái động. Tôi bới đống bưu thiếp lên - tôi không biết tại sao hay
chính xác là mình đang tìm cái gì, tôi chỉ đang cố không hoảng loạng.
Tôi cố không nghĩ về những bài báo mới đây, xác của Megan được kéo lên
từ đống bùn. Tôi cố không nghĩ vè những vết thương của cô, hay cảm giác
của cô khi chuyện đó xảy ra.
Tôi bới đống bưu thiếp lên và có gì
cắt vào tay tôi làm tôi nhảy dựng ra đằng sau. Đầu ngón tay trỏ của tôi
bị xước mà máu bắt đầu chảy xuống quần tôi. Tôi ấn ngón tay vào viền áo
để thấm máu và lật đống bưu thiếp cẩn thận. Và tôi nhìn thấy thứ gây ra
chuyện này: một khung ảnh bị đập vỡ vẫn còn vài mảnh kính, viền ngoài
của nó dính vài vết máu của tôi.
Tôi chưa từng nhìn thấy bức ảnh
này. Đó là một tấm ảnh của Megan và Scott, khuôn mặt của họ rất gần với
máy ảnh. Cô ấy đang cười và anh nhìn cô ấy trìu mến. Rất đáng ghen tị!
Tấm kính vỡ đúng chỗ khoé mắt Scott, nên tôi không thể tưởng tượng được
nét mặt của anh. Tôi ngồi trên sàn với bức ảnh trước mặt và nghĩ đến
việc thời gian đã làm rối tung mọi thứ như thế nà, và thỉnh thoảng chúng ta còn chẳng buồn sửa chữa nó. Tôi nghĩ đến những cái đĩa đã vỡ khi tôi cãi nhau với Tom, về cái lỗ trên tầng.
Đâu đó phía bên kia cánh
cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng Scott cười và cơ thể tôi bất chợt lạnh
toát. Tôi quờ quạng đứng dậy và đến chỗ cửa sổ, mở nó và ngoái ra nhìn,
tôi nhún chân lên và kêu cứu. Tôi gọi Tom. Tôi đang tuyệt vọng, không
lối thoát. Kể cả nếu anh có đang ở ngoài vườn cách vài nhà thì anh cũng
chẳng thể nghe thấy tôi, nơi đây quá xa. Tôi nhìn xuống và mất thăng
bằng, tôi kéo người vào trong, ruột tôi quặn lại, họng tôi như lửa đốt.
"Scott, làm ơn!" tôi gọi to. "Xin anh đấy..." tôi ghét âm thanh giọng tôi,
những âm thanh dỗ ngọt trộn lẫn với sự tuyệt vọng. Tôi nhìn xuống vũng
máu trên áo và nó khiến tôi nhớ là tôi vẫn còn một sự lựa chọn. Tôi nhặt khung ảnh lên và đặt nó xuống chân. Tôi chọn thanh kính dài và sắc nhất và cẩn thận đút vào túi sau.
Tôi có thể nghe tiếng bước chân
đang lên tầng. Tôi lùi về sau, dựa vào bức tường đối diện cánh cửa. Có
tiếng chìa khoá vặn cánh cửa. Scott đang cầm túi xách của tôi và ném nó
xuống chân tôi. Tay kia anh đang cầm một mẩu giấy. "Ừm, nếu đây không
phải Nancy Drew!" anh vừa nói vừa cười. Anh giả giọng con gái và bắt đầu đọc to. "Megan đã cãi nhau với bạn trai, người mà tôi sẽ gọi là B." anh cười khúc khích. "B đã hãm hại cô...Scott đã hãm hại cô..." anh vò nát
tờ giấy và ném xuống đất. "Chúa ơi. Cô đúng là thê thảm thật" anh nhìn
xung quanh và để ý vết máu trên áo tôi. "Cô đã làm cái quái gì vậy? Cố
làm thay việc của tôi à?" anh lại cười. "Tôi nên bẻ luôn cổ cô đi, nhưng cô biết gì không, cô không đáng để tôi phải động chân động tay." Anh
đứng sang một bên. "Cút khỏi nhà tôi ngay."
Tôi túm lấy túi xách
và đi ra cửa, nhưng khi đó, anh bước ra trước mặt tôi, và tôi đã nghĩ
anh sẽ chặn tôi lại. Chắc là ánh mắt tôi đã thể hiện sự sợ hãi nên anh
bắt đầu cười. Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng cười của anh khi tôi đóng cánh cửa nhà.