TÔI LÁI XE ĐẾN PHÒNG TẬP GYM ở Northcote sáng nay, sau đó ghé qua vài cửa
hàng trên đường về và mua cho mình một chiếc đầm hiệu Max Mara dễ thương (Tom sẽ tha thứ cho tôi khi anh nhìn thấy tôi mặc nó). Tôi đã có một
buổi sáng hoàn hảo, nhưng khi tôi đậu xe thì lại có một vài chuyện xảy
ra bên ngoài nhà Hipwell – các nhiếp ảnh gia gần như ở đó cả ngày - và
cả cô ta nữa. Lại một lần nữa! Tôi gần như không thể tin được. Rachel,
luồn qua một đống nhiếp ảnh gia. Tôi chắc chắn rằng cô ta vừa rời khỏi
nhà của Scott.
Nhưng tôi thậm chí còn không buồn. Tôi chỉ kinh
ngạc. Và khi tôi nói chuyện đó với Tom – một cách rất bình tĩnh, như thể đó là một sự thật hiển nhiên – anh ấy cũng bối rối y như tôi.
"Anh sẽ nói chuyện với cô ấy để xem chuyện gì đang xảy ra." Anh nói.
"Anh đã thử rồi mà" tôi nói, bằng một giọng bình tĩnh nhất có thể. "Chẳng có sự khác biệt nào cả." Tôi gợi ý đây là thời điểm thích hợp để sử dụng
biện pháp mạnh, như xin tư vấn pháp lí hoặc một lệnh cấm.
"Cô ấy
không thực sự quấy rối chúng ta mà?" anh nói. "Cô ấy không gọi điện,
cũng không cố tiếp cận chúng ta hay đến nhà nữa. Đừng lo về chuyện đó em yêu. Anh sẽ xử lí chuyện này."
Tất nhiên là anh nói đúng, về
điều quấy rối. Nhưng tôi không quan tâm. Cô ta đang âm mưu chuyện gì đó, và tôi sẽ không bỏ qua chuyện này. Tôi mệt mỏi vì bị nói không cần lo
lắng. Tôi mệt mỏi khi anh nói rằng cứ để giải quyết mọi chuyện, rằng anh sẽ nói chuyện với cô ta, hay cuối cùng rồi cô cũng sẽ bỏ đi thôi. Tôi
nghĩ đã đến lúc tự tôi phải giải quyết vấn đề. Nếu lần sau tôi còn nhìn
thấy cô ta, tôi sẽ gọi cảnh sát - người phụ nữ đó, Trung sĩ thám tử
Riley. Cô ấy có vẻ tốt, biết cảm thông. Tôi biết Tom cảm thấy thương
Rachel, nhưng thật sự, tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi phải xử lý tay đôi
với con khốn đó một lần cho xong.
RACHEL
Thứ hai, ngày 12 tháng Tám 2013
Buổi sáng
Chúng tôi đang ở bãi đậu xe tại Hồ Wilton. Chúng tôi từng thỉnh thoảng đến
đây để bơi vào những ngày hè nóng nực. Hôm nay, tôi ngồi trong xe của
Tom, cửa sổ đóng lại để chặn những cơn gió nóng từ ngoài vào. Tôi muốn
tựa đầu ra sau và nhắm mắt lại, ngửi mùi lá thông và lắng nghe những
tiếng chim. Tôi muốn nắm lấy tay anh và ở đây cả ngày.
Tối qua
anh gọi cho tôi và hỏi nếu chúng tôi có thẻ gặp nhau. Tôi hỏi xem đó có
phải chuyện với Anna không. Tôi nói rằng chuyện đó không liên quan gì
đến họ - tôi không đến đó để quấy rầy họ. Anh tin tôi, hoặc ít nhất thì
anh cũng nói vậy, nhưng giọng anh vẫn có vẻ cảnh giác pha chút lo lắng.
Anh nói rằng anh cần nói chuyện với tôi.
"Làm ơn đi Rach" anh
nói, và chỉ như vậy – bằng cách anh thường nói ngày xưa, tôi nghĩ rằng
trái tim tôi có thể nổ tung. "Anh sẽ đến và đón em, được không?"
Tôi dậy trước bình minh và đã ở trong bếp pha trà lúc năm giờ. Tôi gội đầu, cạo lông chân, trang điểm một chút và phải thay quần áo bốn lần. Và tôi cảm thấy tội lỗi. Tôi biết điều này nghe rất ngu ngốc, nhưng tôi nghĩ
về Scott – về những gì chúng tôi đã làm và cảm giác của anh – và tôi ước là mình đã không làm vậy, vì đó như là một sự phản bội. Phản bội Tom,
người đàn ông đã rời bỏ tôi theo một người đàn bà khác hai năm trước. Và tôi không thể quên đi cảm giác này.
Tom đến chỉ trước chín giờ
một chút. Tôi xuống dưới nhà và thấy anh đứng đó, tựa vào xe, mặc quần
bò và một chiếc áo sơ mi cũ màu xám – cũ đến mức tôi nhớ được cảm giác
tựa má vào nó khi nằm trên ngực anh.
"Hôm nay anh được nghỉ làm" anh nói khi vừa nhìn thấy tôi. "Anh nghĩ là chúng ta có thể đi ra ngoài một chút."
Chúng tôi không nói gì nhiều lúc ở hồ. Anh hỏi tôi dạo này tôi thế nào và nói rằng trông tôi đã tốt hơn. Anh không nhắc đến Anna cho tới tận khi
chúng tôi ở bãi đỗ xe, và tôi đã nghĩ đến việc nắm tay anh.
"À
ừm, Anna nói là cô ấy nhìn thấy em... và cô ấy nghxi là có thể em đi ra
từ nhà của Scott Hipwell? Có đúng vậy không?" Anh quay sang đối mặt tôi, nhưng không thực sự nhìn vào tôi. Trông anh gần như xấu hổ khi hỏi câu
hỏi đó.
"Anh không phải lo về chuện đó" tôi nói với anh. "Em đã
gặp Scott...ý em là, không phải như vậy, không phải hẹn hò gì cả. Bọn em là bạn. Vậy thôi. Chuyện này rất khó để giải thích. Dạo này em đang
giúp anh ấy vài chuyện. Anh biết đấy – chắc chắn là anh biết – rằng anh
ấy đang trải qua một thời kì rất khó khăn."
Tom gật đầu, nhưng anh vẫn không nhìn tôi. Thay vào đó, anh lại cắn móng tay, một dấu hiệu chắc chắn rằng anh đang lo lắng.
"Nhưng Rach – "
Tôi ước rằng anh ấy không gọi tôi như vậy, vì nóc hỉ khiến tôi cảm thấy
choáng váng, nó khiến tôi muốn mỉm cười. Đã rất lâu rồi từ lần cuối anh
gọi tôi như vậy, và nó khiến tôi hi vọng. Có lẽ mọi chuyện đang không ổn giữa anh và Anna, có lẽ anh đang nhớ lại những điều tốt đẹp giữa chúng
tôi, có lẽ một phần trong anh đang nhớ tôi.
"Anh chỉ...anh rất lo lắng về chuyện này."
Cuối cùng thì anh cũng ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt nâu to tròn của anh dán
vào mắt tôi và anh di chuyển tay như thể anh sắp đặt chúng lên tay tôi,
nhưng rồi anh nghĩ đến nó và dừng lại. "Anh biết - ừm, anh không chắc là mình biết rõ, nhưng Scott...anh biết rằng có thể anh ta có vẻ như một
người tốt, nhưng em không thể chắc chắn điều đó."
"Anh nghĩ là anh ấy làm chuyện đó à?"
Anh lắc đầu và nuốt mạnh. "Không, không. Anh không nói vậy. Anh biết
là...ừm, Anna nói rằng họ cãi nhau rất nhiều. Và thỉnh thoảng Megan cảm
thấy sợ anh ta."
"Anna nói vậy à?" Bản năng của tôi là bác bỏ mọi thứ con chó cái đó nói, nhưng tôi không thể phủ nhận cảm giác của tôi ở nhà Scott hôm thứ bảy, rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, có điều gì đó
không ổn.
Anh gật đầu. "Megan từng trông con cho bọn anh khi Evie còn nhỏ. Chúa ơi, anh còn không dám nghĩ về việc đó sau những gì báo đã nói. Anh nghĩ là anh đã biết rõ cô ta và rồi..." Anh thở dài nặng nề.
"Anh không muốn điều gì tồi tệ sẽ xảy ra. Với em." Anh cười với tôi và
nhún vai. "Anh avaxn quan tâm đến em, Rach" anh nói, và tôi phải quay đi vì tôi không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt trong khóe mắt tôi. Anh biết điều đó, tất nhiên, anh đặt tay lên vai tôi và nói "Anh rất
xin lỗi."
Chúng tôi ngồi một lúc nữa trong im lặng. Tôi cắn mạnh
vào môi để ngăn bản thân không khóc. Tôi không muốn anh khó xử, tôi thực sự không muốn.
"Em ổn, Tom. Em đã khá hơn rồi."
"Anh rất vui khi nghe được điều đó. Em không –"
"Uống rượu á? Ít hơn rồi. Em đang tập dần."
"Điều đó thật tốt. Nhìn em rất khỏe. Trông em...rất xinh đẹp." Anh cười và
tôi cảm thấy má mình đang đỏ lên. Anh nhanh chóng nhìn ra chỗ khác. "Em
có...ừm...em biết đấy, ổn định về tài chính không?"
"Em ổn."
"Thật không? Rachel. Ah không muốn em phải – "
"Em ổn."
"Em có muốn lấy? Chết tiệt, anh không muốn mình giống như một tên ngốc,
nhưng em có muốn nhận một chút không? Để lo toan mọi thứ?"
"Thật lòng đấy, em ổn."
Anh nghiêng người qua, và tôi không thể thở được, tôi rất muốn chạm vào anh ấy. Tôi muốn ngửi mùi cơ thể anh và vùi mặt vào đó.Anh mở hộp găng
tay ra. "Vậy hãy để anh viết cho em một tờ séc, để phòng khi có việc gì đó? Em có thể không dùng nó cũng được."
Tôi bắt đầu cười. "Anh vẫn giữ sổ séc trong hộp găng tay à?"
Anh cũng bắt đầu cười. "Em không biết được đâu" anh nói.
"Không biết được khi nào thì một khoản để hỗ trợ người vợ cũ bị điên?"
Anh đặt ngón tay cái lên má tôi. Tôi giơ tay lên, nắm lấy nó và hôn lên lòng bàn tay anh.
"Hứa với anh" anh nói một cách cộc cằn. "rằng em sẽ tránh xa khỏi Scott Hipwell. Hứa với anh Rach."
"Em hứa" tôi nói, một cách thật lòng, và tôi đang cảm thấy sung sướng, vì
tôi nhận ra rằng anh không chỉ lo cho tôi, mà anh còn đang ghen.
Thứ ba, ngày 13 tháng Tám 2013
Sáng sớm
Tôi đang trên tàu, nhìn ra đống quần áo trên đường ray. Một miếng vải màu
xanh thẫm. Tôi nghĩ đó là một cái váy kèm với một chiếc thắt lưng đen.
Tôi không thể tưởng tượng ra việc làm thế nào mà nó lại ở dưới đó. Cái
đó chắc chắn không phải của những người thợ. Chúng tôi vẫn đang di
chuyển, nhưng với một tốc độ chậm chạp, nên tôi có thời gian để nhìn
chúng kĩ càng, tôi nghĩ là tôi đã từng nhìn thấy cái váy này rồi, tôi đã từng nhìn thấy ai đó mặc nó. Nhưng tôi không thể nhớ là khi nào. Trời
rất lạnh. Một cái váy như vậy không thể mặc trong thời tiết như này. Tôi nghĩ là trời chuẩn bị có tuyết.
Tôi nhìn ra phía nhà Tom - nhà
tôi. Tôi biết là anh đang ở trong đó, ngồi bên ngoài. Tôi biết là anh
đang một mình, đợi tôi. Anh sẽ đứng dậy khi đoàn tàu đi qua, vẫy tay và
cười. Tôi biết tất cả những việc này.
Nhưng trước tiên, đoàn tàu
sẽ dừng ở số mười lăm. Jason và Jess sẽ ở đó, uống rượu trên bậc thềm,
và điều đó sẽ thật lạ vì bây giờ vẫn chưa đến tám rưỡi. Jess đang mặc
một chiếc váy hoa màu đỏ cùng một đôi hoa tai bạc - tôi có thể nhìn thấy chúng rung rinh khi cô nói chuyện. Jason đang đứng đằng sau cô, tay anh đang đặt lên vai cô. Tôi cười với họ. Tôi muốn vẫy tay, nhưng tôi không muốn mọi người nghĩ tôi lập dị. Tôi chỉ nhìn, và ước rằng mình cũng có
một cốc rượu.
Chúng tôi đã dừng lại khá lâu và con tàu không chịu chuyển động. Tôi ước được đi khổ đây, vì nếu không thì tôi sẽ rất nhớ
Tom khi không được nhìn thấy anh. Giờ thì tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Jess, rõ hơn bao giờ hết - chắc là do ánh sáng quá chói loà, rọi
vào cô ấy từ mọi hướng như ánh đèn sân khấu. Jason vẫn ở đằng sau cô,
nhưng tay anh không còn ở trên vai cô nữa, chúng ở trên cổ cô, và trokng cô có vẻ khó chịu, không thoải mái. Anh đang bóp chặt lấy cổ cô. Tôi có thể nhìn thấy mặt cô đang đỏ lên. Cô ấy đang khóc. Tôi đứng dậy, đập
huỳnh huỵch vào cửa sổ và hét lên bảo anh dừng lại, nhưng anh không thể
nghe thấy tôi. Có ai đó nắm lấy tay tôi - người đàn ông tóc đỏ. Anh ta
bảo tôi ngồi xuống, nói rằng chúng tôi cách trạm dừng không còn xa nữa.
"Lúc đó thì đã quá trễ rồi" tôi nói với anh ta, và anh nói "Mọi thứ đã quá
trễ rồi, Rachel" và khi tôi nhìn lại bậc thềm, Jess đang quỳ xuống còn
Jason nắm lấy một mớ tóc vàng của cô và đập sọ cô vào tường.
Buổi sáng
Tôi đã dậy được vài tiếng rồi nhưng vẫn đang run rẩy, chân tôi rung lên.
Tôi tỉnh dậy trong một giấc mơ kinh khủng, cảm giác như thể mọi thứ tôi
biết đều sai, mọi thứ tôi nhìn thấy - về Scott, về Megan - đều là những
thứ tôi tưởng tượng ra, tất cả đều không phải sự thật. Nhưng nếu trí óc
tôi chỉ đang cố trêu đùa thì sao có thể tạo ra một giấc mơ như vậy?
Nhưng thứ Tom nói với tôi hôm trước được hoà trộn vào cảm giác tội lỗi
của tôi đối Scott hôm trước: giấc mơ chỉ là não tôi cố sắp xếp những kí
ức đó thôi.
Vẫn cái cảm giác quen thuộc khi con tàu dừng lại ở
tín hiệu, và tôi gần như quá sợ hãi để nhìn lên. Cửa sổ đếu đóng kín,
không có gì ở đó. Im lặng và yên bình. Hoặc là nó bị bỏ trống. Ghế của
Megan vẫn ở bên ngoài bậc thềm, nhưng trống không. Tuy hôm nay rất nóng
nhưng tôi vẫn không thể ngừng run rẩy.
Tôi phải nhớ rằng những lời Tom nói về Scott và Megan là từ Anna, và không ai biết rõ hơn tôi là không bao giờ nên tin cô ta.
Sự chào đón của Abdic hôm nay chỉ được bằng một nửa mọi khi. Anh gần như
chỉ cúi người xuống, như thể anh đang đau đớn, và cái bắt tay của anh
yếu hơn mọi khi. Tôi biết Scott đã nói rằng cảnh sát sẽ không để lộ
thông tin về cái thai của Megan, nhưng tôi tự hỏi là có phải họ đã nói
với anh. Tôi tự hỏi liệu anh đang nghĩ đến đứa con của Megan.
Tôi muốn kể cho anh về giấc mơ, nhưng tôi không thể miêu tả nó ra mà không
để lộ tanh bành mọi chuyện, nên thay vào đó, tôi hỏi anh về việc khắc
phục trí nhớ bằng thôi miên.
"Ừm" anh nói, đặt bàn tay lên bàn,
"có vài bác sĩ tâm lí tin rằng thôi miên có thể dùng như một cách để
phục hồi những trí nhớ đã bị tổn thương, nhưng nó vâxn còn gây nhiều
tranh cãi. Tôi không thực hiện nó, tôi cũng không khuyên bệnh nhân của
tôi tìm đến phương pháp đó. Tôi không tin là nó có thể giúp gì được, và
trong vài trường hợp, tôi còn thấy nó có thể sẽ có hại." Anh nhếch mép
cười. "Tôi xin lỗi, tôi biết đây không phải những gì cô muốn nghe. Nhưng theo tôi nghĩ thì không có cách giải quyết nào nhanh gọn như vậy đâu."
"Vậy anh có biết bác sĩ tâm lí nào có thể thực hiện việc này không?" tôi hỏi.
Anh lắc đầu. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể giới thiệu được. Cô phải
luôn ghi nhớ rằng vấn đề về thôi miên sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng. Những
kí ức đã được "hồi phục lại" - anh nhìn lên trời - không phải lúc nào
cũng có thể tin tưởng được. Chúng không phải những kí ức thật."
Tôi không thể mạo hiểm được. Tôi không thể chịu đựng việc có thêm những
hình ảnh khác trong đầu mà tôi không thể tin tưởng kí ức mà quay đi, trở lại, méo mó, khiến tôi tin vào những thứ không có thật, đưa tôi vào một con đường mà đáng ra tôi phải đi con đường khác.
"Vậy anh có gợi ý gì không?" tôi hỏi. "Tôi có thể làm những gì để phục hồi lại những kí ức đã mất?"
Anh chà đầu ngón tay vào môi. "Điều đó là có thể, đúng. Cứ nói về những
việc mà có thể giúp cô khẳng định lại, nhớ lại những chi tiết mà khiến
cô cảm thấy an toàn và thoải mái..."
"Như khi ở đây à?"
Anh cười. "Như ở đây, nếu nó khiến cô cảm thấy an toàn và thoải mái" giọng
anh nâng cao, anh đang hỏi một câu hỏi mà tôi không trả lời. Nụ cười
trên môi anh nhạt dần. "Tập trung vào cảm giác hơn là thị giác sẽ tốt
hơn. Âm thanh, cảm nhận về mọi thứ...mùi cũng đặc biệt quan trọng khi cô cầ nhớ lại. Âm nhạc cũng vậy. Nếu cô đang nghĩ về một hoàn cảnh cụ thể, một ngày cụ thể, cô có thể lần theo dấu vết đó đến hiện trường vụ án."
Đó chỉ là một cách nói thôi nhưng nó cũng đủ khiến tóc gáy tôi dựng
đứng. "Cô có muốn nói về một việc xô xát cụ thể nào không, Rachel?"
Tất nhiên, tôi muốn, nhưng tôi không thể nói với anh điều đó, nên tôi kể về việc pử câu lạc bộ gôn, khi tôi tấn công Tom sau khi chúng tôi cãi
nhau.
Tôi nhớ là buổi sáng hôm đó, tôi thức dậy cùng sự tức giận
khi biết rằng Tom không còn ở trên giường cùng tôi, và tôi cảm thấy bớt
căng thẳng. Tôi nằm lại xuống giường và nghĩ đi nghĩ lại về nó. Tôi nhớ
là mình đã khsc và nói rằng tôi yêu anh. Anh đã rất tức giận, nói với
tôi hãy đi ngủ đi và anh không muốn nghe thêm bất kì lời nào nữa.
Tôi có nhớ lại buổi tối hôm đó, đến nơi mà vụ cãi nhau bắt đầu. Chúng tôi
đã có thời gian rất vui vẻ. Tôi ăn thịt nướng vọ cay với rau mùi, và
chúng tôi đang ướng chai Chenin Blanc ngon tuyệt. Chúng tôi ăn ngoài
hiên, nghe nhạc của nhóm The Killers và Kings of Leon, những cái album
mà chúng tôi bật đi bật lại hồi mới yêu.
Tôi nhớ là chúng tôi đã
cười và hôn rất nhiều. Tôi nhớ là anh kể cho tôi câu chuyện gì đó - anh
ấy không nghĩ là nó buồn cười. Tôi nhớ là mình đã rất thất vọng. Và rồi
chúng tôi hét lên với nhau, tôi bị vấp phải cánh cửa khi vào nhà và rất
giận dữ khi anh không chạy đến đỡ tôi.
Nhưng đây mới là vấn đề:
"Khi tôi thức dậy sáng hôm sau, tôi xuống dưới nhà. Anh không nói chuyện với tôi, cũng chẳng buồn liếc nhìn tôi. Tôi phải cầu xin anh kể chotoi
về những gì tôi đã làm. Tôi luôn mồm nói xin lỗi và đã rất tuyệt vọng,
hoảng loạn. Tôi không thể hiểu tại sao, tôi biết điều này thật vô lí,
nhưng nếu tôi không thể nhớ những gì tôi đã làm, đầu óc tôi chỉ chứa
những lỗ hổng, tôi nghĩ ra những thứ tồi tệ nhất có thể đã xảy ra..."
Kamal gật đầu. "Tôi có thể hiểu điều đó. Tiếp tục đi."
"Cuối cùng, chỉ để khiến tôi im miệng, anh nói với tôi. Rằng tôi hậm hực với
những lời nói của anh, luôn giữ trong lòng và không chịu nói ra, anh cố
gắng dừng tôi lại, anh hôn và cô làm hoà, nhưng tôi không chịu thoả
hiệp. Và rồi anh quyết định mặc kệ tôi, và đó là cách chuyện xảy ra. Tôi đuổitheo anh lên tầng với cây gậy đánh gôn trên tay và nhắm vào đầu
anh. May mắn là tôi đã trượt và đập thẳng vào tường."
Biểu cảm
của Kamal không thay đổi. Anh không ngạc nhiên. Anh chỉ gật đầu. "Vậy là cô đã biết những gì đã xảy ra, nhưng cô không thể cảm nhận được nó,
phải không? Cô muốn tự mình nhớ ra chúng, để trải nghiệm chúng như những kí ức thật của mình, và để thực sự coi chúng là của cô? Và bằng cách
ấy, cô mới có thể cảm thấy hoàn toàn có trách nhiệm.
"Ừm" tôi
nhún vai. "Đúng vậy, một phần là như thế. Nhưng còn điều khác nữa. Và nó xảy ra nhiều tuần sau đó, có lẽ là vài tháng sau. Tôi luôn nghĩ về đêm
hôm đó. Mỗi lần tôi đi qua lỗ hổng trên tường tôi lại nghĩ về nó. Tom
nói là anh sẽ sửa chúng, nhưng anh đã không làm, và tôi cũng không muốn
quấy rầy anh. Rồi một ngày, tôi đang đứng ở đó - lúc đó là buổi tối và
tôi đang đi ra khỏi phòng ngủ, và đột nhiên tôi dừng lại, vì tôi đã nhớ
ra. Tôi đã nằm trên sàn, tựa lưng vào tường và khóc, Tom đứng trước mặt
tôi, cầu xin tôi bình tĩnh lại, chiếc gậy đánh gôn nằm trên chiếc thảm
bên cạnh chân tôi, và tôi cảm thấy nó, tôi đã thực sự cảm nhận được nó.
Tôi đã rất hoảng sợ. Kí ức mà tôi có không hề phù hợp với thực tại, vì
tôi không nhớ sự giận dữ và thịnh nộ của mình. Tất cả những gì tôi nhớ
là nỗi sợ hãi."