Tom đang đi gặp gỡ và uống với vài người bạn hồi quân đội của anh còn Evie
thì đang ngủ. Tôi ngồi trong bếp, dù trời nóng nhưng cửa ra vào và cửa
sổ vẫn đóng chặt. Cơn mưa mấy ngày qua cuối cùng cũng đã tạnh; nhưng bây giờ nó lại tạo một không khí ngột ngạt.
Tôi đang rất chán nản.
Tôi không nghĩ ra được việc gì để làm. Tôi muốn đi mua sắm, dành chút
tiền cho bản thân, nhưng không thể với Evie như thế này. Nó cáu kỉnh còn tôi thì bực dọc. Nên tôi chỉ đi quanh nhà. Tôi không thể xem ti vi hay
nhìn vào tờ báo. Tôi không muốn đọc về chuyện ấy, tôi không muốn nhìn
thấy mặt Megan, tôi không muốn nghĩ về chuyện ấy.
Sao tôi có thể không nghĩ về chuyện đó trong khi chúng tôi chỉ cách nhau có bốn nhà?
Tôi gọi cho mọi người xem có ai muốn hẹn đi chơi không, nhưng ai cũng có kế hoạch hết rồi. Tôi còn gọi cả chị gái, nhưng tất nhiên là tôi nên đặt
lịch trước ít nhất một tuần. Nhưng trong trường hợp nào thì chị ấy cũng
nói là mình quá bận để dành thời gian với Evie. Đột nhiên tôi thấy ghen
tị vô cùng, tôi khát khao một ngày thứ bảy nằm ườn trên sô pha, tay cầm
tờ báo và nhớ mang máng về buổi tiệc đêm tối hôm trước.
Nhưng
điều đó thật ngu ngốc, vì những gì tôi đang có thì tốt hơn hàng triệu
lần, và tôi chấp nhận hi sinh để bảo vệ nó. Giờ thì tôi chỉ cần bảo vệ
nó thôi. Vì thế nên bây giờ tôi ngồi yên trong căn nhà ngột ngạt, cố
gắng không nghĩ về Megan. Tôi cố hết sức để không nghĩ về cô ta và nhảy
dựng lên mỗi khi nghe thấy tiếng động gì, tôi rùng mình mỗi khi nhìn
thấy một cái bóng lướt qua cửa sổ. Tôi không thể chịu được điều này.
Nhưng điều tôi không thể ngừng nghĩ tới là việc Megan đã ở đây vào tối Megan
mất tích, cô ta luẩn quẩn quanh đây trong trạng thái thức giận, và rồi
biến mất. Tom tìm kiếm cô ta mãi nhưng không được. Tôi không thể ngừng
việc tự hỏi bản thân cô ta đã làm gì.
Không có mối liên hệ nào
giữa Rachel và Megan Hipwell. Tôi đã nói chuyện với cảnh sát, Thám tử
Riley, về chuyện đó khi tôi nhìn thấy Rachel ở nhà Hipwell, và cô ta nói tôi không phải lo lắng về chuyện đó. "Cô ta chỉ đang cố nhúng mũi vào
thôi" Riley nói. "Cô đơn và một chút tuyệt vọng. Cô ta chỉ muốn được
tham gia vào một chuyện gì đó."
Có thể Riley nói đúng. Nhưng rồi tôi nghĩ đến việc cô ta đến nhà tôi và lấy đi con tôi, tôi vẫn nhớ mình đã sợ hãi thế nào khi nhìn thấy cô ta bế Evie và chạy ra phía hàng rào. Tôi nghĩ đến điều khủng khiếp đó và nụ cười ớn lạnh của cô ta lúc ở nhà Hipwell. Riley không biết Rachel có thể nguy hiểm đến mức nào.
RACHEL
Chủ nhật, ngày 4 tháng Tám 2013
Buổi sáng
Cơn ác mộng sáng nay khác mọi khi. Tôi làm sai một điều gì đó, nhưng lại
không biết đó là gì , tất cả những gì tôi biết là tôi đã làm điều không
đúng. Tôi chỉ biết là giờ thì Tom ghét tôi, anh sẽ không bao giờ nói
chuyện với tôi nữa, và anh đã nói tội lỗi của tôi cho tất cả mọi người,
và họ đều quay lưng lại với tôi: đồng nghiệp cũ, bạn bè, kể cả mẹ tôi.
Họ nhìn tôi với sự ghê tởm, khinh bỉ, và không ai chịu nghe tôi nói,
không ai cho tôi cơ hội nói lời xin lỗi. Tôi cảm thấy thậ tkinh khủng,
tội lỗi, nhưng không thể nhớ ra mình đã làm sai chuyện gì. Tôi tỉnh dậy
và biết chắc rằng giấc mơ đó đến từ một phần kí ức, một tội lỗi cũ.
Sau khi tôi xuống tàu ngày hôm qua, tôi đã dạo quanh trạ Ashbury khoảng
mười lăm hai mươi phút. Tôi nhìn xem anh ta có xuống tàu theo tôi không – người đàn ông tóc đỏ - nhưng không có dấu hiệu của anh ta. Tôi luôn
nghĩ rằng có thể mình chỉ không nhìn thấy thôi, chứ anh ta vẫn luẩn quẩn đâu đó, đợi lúc tôi đi bộ về nhà để anh ta có thể đi theo. Tôi cứ nghĩ
đến việc chạy về nhà và Tom đang đứng chờ. Hoặc có ai đó chờ đợi mình.
Tôi đi bộ về sau khi khé qua quán rượu.
Khi tôi về đến nhà thì chẳng có ai ở đó, tôi có cảm giác Cathy vừa đi thì
tôi về, nhưng có một mẩu giấy trên bàn nói là cô ấy sẽ đi ăn trưa với
Damien ở Henley và cô ấy sẽ không về cho đến tận tối chủ nhật. Tôi cảm
thấy hồi hộp, sợ hãi. Tôi đi từ phòng này sang phòng khác, cầm đồ đạc
lên rồi lại đặt chúng xuống. Tôi cảm thấy cái gì đó, nhưng rồi lại nhận
ra chỉ có một mình mình.
Sự im lặng réo lên trong tai tôi như
một giọng nói, tôi rót một cộc rượu, rồi cốc nữa, và tôi gọi cho Scott.
Cuộc gọi chuyển sang chế độ thư thoại: lời nhắn của anh như vang lên từ
một cuộc đời khác, giọng của một người đàn ông bận rộn với một cô vợ trẻ đẹp ở nhà. Sau vài phút, tôi gọi lại. Có tín hiệu trả lời, nhưng không
ai nói gì cả.
"Xin chào?"
"Ai đó?"
"Rachel đây" tôi nói. "Rachel Watson."
"Ồ." Có tiếng ồn ở đằng sau, giọng của một người phụ nữ. Có thể là mẹ anh.
"Anh...anh gọi nhỡ cho tôi" tôi nói.
"Không...không. Tôi gọi cho cô à? Chắc là nhầm lẫn gì thôi." Anh có vẻ bối rối. "Không, cứ đặt nó ở kia" anh nói, tôi mất một lúc mới nhận ra là anh không phải đang nói với tôi.
"Tôi xin lỗi." tôi nói.
"Ừm." giọng anh không thay đổi.
"Rất xin lỗi."
"Cảm ơn."
"Vậy...anh có cần nói chuyện với tôi không?"
"Không, chắc là tôi đã bấm nhầm thôi" anh nói, với sự chắc chắn hơn lần trước.
"Ồ." Tôi có thể thấy được anh không muốn gác máy. Tôi biết tôi nên để gia
đình anh giúp anh vượt qua chuyện này. Tôi biết mình nên, nhưng tôi đã
không làm vậy. "Anh có biết Anna không?" tôi hỏi. "Anna Watson?"
"Ai cơ? Ý cô là vợ của chồng cũ của cô á?"
"Đúng vậy."
"Không. À ý tôi là không hẳn. Megan... Megan từng trông con cho họ, năm ngoái. Sao cô lại hỏi vậy?"
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại hỏi chuyện này nữa. Tôi không biết.
"Chúng ta có thể gặp được không?" tôi hỏi anh. "Tôi muốn nói chuyện với
anh về vài thứ."
"Về chuyện gì?" anh có vẻ khó chịu. "Bây giờ không phải thời gian thích hợp lắm."
Tôi khá khó chịu khi nghe những lời mỉa mai của anh, tôi đã chuẩn bị dập
máy khi anh nói "Đang có rất nhiều người ở đây. Mai được không? Chiều
mai qua nhà tôi nhé."
Buổi tối
Anh bị xước khi cạo râu: có chút máu trên má anh và cổ áo. Tóc anh vẫn còn
ướt, người anh có mùi xà phòng và kem cạo râu. Anh gật đầu chào tôi và
bước sang một bên, ra hiệu tôi vào nhà, nhưng anh không nói gì cả. Căn
nhà tối tăm, ngột ngạt, rèm cửa ở phòng khách kéo kín mít.
"Ai
cũng mang đồ ăn đến" Scott nói. Anh ra hiệu tôi ngồi xuống, nhưng anh
thì vẫn đứng, chống tay bên eo. "Cô muốn nói với tôi điều gì sao?" Anh
không nhìn vào mắt tôi. Nhìn anh nhưu thể đã bị đánh gục.
"Tôi
muốn hỏi anh về Anna Watson, về chuyện...tôi không biết phải bắt đầu
nhưu thế nào nữa. Mối quan hệ của cô ta và Megan là gì? Họ có thích nhau không?"
Anh cau mày, đặt một tay lên chiếc ghế trước mặt.
"Không. Ý tôi là...họ không thích nhau. Họ cũng không biết nhiều về
nhau. Giữa họ không có mối quan hệ gì cả." Vai anh dường như chùng
xuống; anh đang mệt mỏi. "Sao cô lại hỏi tôi về chuyện này?"
Tôi phải thú nhận chuyện này. "Tôi đã nhìn thấy cô ta. Tôi nghĩ là tôi nhìn thấy cô ta, ở đường hầm gần ga tàu. Tôi nhìn thấy cô ta tôi hôm
đó...tối hôm Megan mất tích."
Anh hơi lắc đầu, cố để hiểu những gì tôi đang nói. "Gì cơ? Cô nhìn thấy cô ta. Cô đã...Cô đã ở đâu?"
"Tôi đã ở đây. Tôi đến để gặp Tom, chồng cũ của tôi, nhưng tôi –"
Anh nhắm chặt mắt, xoa trán. "Đợi chút – cô đã ở đây – và cô nhìn thấy Anna Watson? Và? Tôi biết Anna cũng ở đây. Cô ta sống chỉ cách mấy nhà. Cô
ta nói với cảnh sát là cô ta đến ga tàu lúc khoảng bảy giờ nhưng không
nhìn thấy Megan." Tay anh siết chặt ghế, tôi có thể thấy được anh đang
mất kiên nhẫn. "Chính xác là cô đang muốn nói gì?" "Tôi đã rất say" tôi
nói, mặt tôi đỏ lên vì xấu hổ. "Tôi cũng không nhớ nữa, nhưng tôi có cảm giác –"
Scott giơ tay lên. "Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa. Cô có vấn đề với chồng cũ và vợ của anh ta, điều đó là hiển nhiên. Nhưng
tôi không liên quan gì hết, cả Megan cũng vậy? Chúa ơi, cô không biết
xấu hổ à? Cô không biết tôi đang phải trải qua chuyện gì đâu? Cô có biết cảnh sát đã hỏi tôi những gì không?" Anh ghì vào chiếc ghế chặt đến nỗi tôi sợ nó sẽ gãy làm đôi. "Còn cô thì đến đây và nói những thứ vớ vẩn.
Xin lỗi nhưng cuộc đời cô đúng là thảm họa, nhưnh tin tôi đi, nó chả là
gì so với đời tôi đâu. Nên nếu cô không phiên." Anh hướng đầu về phía
cửa.
Tôi đứng dậy. Tôi cảm thấy thật ngu ngốc và lố bịch. Tôi xấu hổ. "Tôi chỉ muốn giúp. Tôi muốn – "
"Cô không hể, được chưa? Cô không thể giúp tôi. Không ai có thể giúp tôi.
Vợ tôi đã chết, và cảnh sát nghĩ tôi giết cô ấy." giọng anh cao lên, má
anh đỏ ửng. "Họ nghĩ tôi đã giết vợ tôi."
"Nhưng...Kamal Abdic..."
Chiếc ghế đập thẳng vào tường với một lực khủng khiếp khiến một chân của nó
bung ra. Tôi nhảy dựng lên, nhưng Scott hầu như không di chuyển. Anh để
ay ra sau, nắm thành nắm đấm. Tôi có thể nhìn thấy mạch máu hằn dưới da
anh.
"Kamal Abdic" anh nói, nghiến chặt răng, "đã không còn là
một nghi phạm nữa." Giọng anh vẫn giữ nguyên, nhưng anh đang vật lộn để
kiềm chế bản thân. Tôi có thể cảm thấy sự tức giận đang run lên bần bật
trong anh. Tôi muốn đi ra cửa, nhưng anh đứng chặn tôi, che hết ánh sáng leo lắt trong phòng.
"Cô có biết anh ta nói gì không?" anh hỏi, quay lại để lấy chiếc ghế. Tất nhiên là tôi không biết, nhưng tôi nhận
ra là anh không nói chuyện với tôi. "Kamal biết đủ mọi chuyện. Kamal nói là Megan đã không hạnh phúc, rằng tôi là một người chồng ghen tuông,
thích kiểm soát, - hắn dùng từ gì nhỉ? – một nguời lạm dụng cảm xúc."
Anh phun ra những từ ngữ một cách ghê tởm. "Kamal nói rằng Megan rất sợ
tôi."
"Nhưng anh ta – "
"Anh ta không phải là người duy
nhất. Người bạn của cô ấy, Tara – nói rằng Megan thỉnh thoảng có nhờ cô
ta che giấu, Megan muốn cô ta nói dối tôi về việc cô ấy đang đi đâu hay
làm gì."
Anh đặt chiếc ghế tựa vào bàn và nó ngã xuống. Tôi bước
một bước về phía hành lang, và anh nhìn tôi. "Tôi là người có lỗi" anh
nói, khuôn mặt méo mó trong đau khổ. "Tôi đã như bị kết án rồi."
Anh đá chiếc ghế gãy ra mộ chỗ rồi ngồi xuống một trong ba cái còn lại. Anh lại bắt đầu nói với một giọng nhỏ đến mức tôi không thể nghe được. "Cô
ấy đã để điện thoại trong túi" anh nói. Tôi bước lại gần anh. "Có một
tin nhắn trong đó dành từ tôi. Lần cuối cùng tôi nói với cô ấy, những từ cuối cùng cô ấy đọc được, là Chết đi con đàn bà dối trá."
Anh
dựa cằm vào ngực, vai anh run lên. Tôi đã rất gần để có thể chạm vào
anh. Tôi giơ tay lên và run rẩy, luồn những ngón tay nhẹ vào gáy của
anh. Ông không đẩy tôi ra. "Tôi xin lỗi" tôi nói, thật lòng đấy, bởi vì
mặc dù tôi rất sốc khi nghe những lời anh nói, hay tưởng tượng ra anh có thể nói với cô như thế, nhưng tôi biết thế nào là yêu một người và nói
những điều khủng khiếp đối với họ khi tức giận hay đau khổ. "Đó chỉ là
một tin nhắn " tôi nói. "Như vậy chưa đủ. Nếu đó là tất cả những gì họ
có ..."
"Họ không có đủ?" Anh đứng thẳng lên, đẩy tay tôi ra
khỏi anh. Tôi đi quanh bàn và ngồi xuống đối diện anh. Anh không nhìn
lên. "Tôi có động cơ. Tôi đã không cư xử ... tôi không phản ứng đúng
cách khi cô bước đi. Tôi không kịp hoảng sợ. Tôi đã không kịp gọi cho
cô. "Anh nở một nụ cười cay đắng. "Và đó là một mô hình của hành vi lạm
dụng, theo lời của Kamal Abdic." Anh ngước lên nhìn tôi. Hi vọng. "Cô
... cô có thể nói chuyện với cảnh sát. Côcó thể nói với họ rằng đó là
một lời nói dối, rằng anh ta đang nói dối. Ít nhất thì anh cũng có thể
đưa ra một mặt khác của câu chuyện, nói với họ rằng tôi yêu cô ấy, và
chúng tôi đã rất hạnh phúc. "
Tôi cảm thấy sự hoảng loạn dâng
lên trong lồng ngực. Anh ấy nghĩ tôi có thể giúp. Anh ấy đang mong chờ
một hi vọng từ tôi và tất cả những gì tôi có thể làm là nói dối. "Họ sẽ
không tin tôi" tôi nói nhỏ.
"Họ không tin tôi. Tôi là nhân chứng thiếu tin cậy."
Sự yên lặng bao trùm cả căn nhà; một con ruồi đang vo ve gần cánh cửa.
Scott vuốt chỗ máu khô trên má đi, tôi có thể nghe thấy tiếng móng tay
anh lạo xạo trên da. Tôi kéo ghế ra, tiếng giày tôi xoèn xoẹt trên nền
gỗ, và anh nhìn lên.
"Cô đã ở đây" anh nói, như thể mẩu thông
tin tôi cung cấp cho anh mười lăm phút trước bây giờ mới được chú ý. "Cô đã ở Witney vào đêm Megan mất tích."
Tôi khó có thể nghe thấy anh qua tiếng xì xào trong tai mình. Tôi gật đầu.
"Tại sao cô không nói với cảnh sát điều đó?" anh hỏi. Hàm anh bạnh lại.
"Tôi có nói điều đó với họ. Nhưng tôi không...tôi không thấy bất kì điều gì. Tôi không nhớ gì hết."
Anh đứng dậy, bước tới chỗ cánh cửa và kéo rèm ra. Ánh sáng làm tôi chói
mắt. Scott đứng quay lưng lại phía tôi, anh khoanh tay lại.
"Cô
đã say" anh nói một cách hiển nhiên. "Nhưng chắc chắn cô phải nhớ được
gì đó chứ. Chắc chắn là vậy - đó là lí do tại sao cô luôn quay lại đây?" anh quay lại. "Đúng không? Tại sao cô luôn cố liên lạc với tôi. Cô biết điều gì đó." Anh nói điều này như thể đó là sự thật: không phải một câu hỏi, không phải một sự buộc tội, không phải giả thuyết. "Cô có nhìn
thấy xe của anh ta không?" anh hỏi. "Nghĩ đi. Một cái Vauxhall Corsa màu xanh dương. Cô có nhìn thấy không?" tôi lắc đầu và anh giơ tay lên đầy
thất vọng. "Đừng chối bỏ nó. Nghĩ đi. Cô đã thấy những gì? Cô nhìn thấy
Anna Watson, nhưng điều đó chả có ý nghĩa gì cả. Chắc chắn cô nhìn thấy
mà - thôi nào! Cô đã nhìn thấy ai?"
Loà mắt bởi ánh sáng bên
ngoài, tôi cố ghép những mảnh kí ức lại với nhau trong vô vọng. Không có gì thật, không có gì hữu ích. Tôi không thể nói ra điều gì. Tôi ở trong một vụ cãi lộn. Hoặc có thể là tôi chứng kiến một vụ cãi lộn. Tôi ngã
nhào ở bậc thềm ga, một người đàn ông với mai tóc đỏ đỡ tôi dậy - tôi đã nghĩ là anh tốt bụng, mặc dù bây giờ anh ta khiến tôi sợ chết khiếp.
Tôi biết là mình có một vết cắt trên đầu, một cái trên môi và nhiều vết
bầm tím trên cánh tay. Tôi nghĩ là mình đã ở trong đường hầm. Nó rất
tối. Tôi đã rất sợ hãi và bối rối. Tôi nghe thấy những giọng nói. Tôi
nghe thấy ai đó gọi tên Megan. Không, đó chỉ là một giấc mơ. Đó không
phải thật. Tôi nhớ là có máu. Máu trên đầu tôi, máu trên tay tôi. Tôi
nhớ là có Anna. Tôi không nhớ có Tom hay không. Tôi không nhớ Kamal hay
Scott hay Megan.
Anh đang theo dõi tôi, đợi tôi nói gì đó để làm anh yên tâm, nhưng tôi không có gì cả.
"Tối đó?" Anh nói "Đó là thời gian mấu chốt." Anh tựa vào bàn, gần với tôi
hơn. Có vài giọt mồ hôi trên trán và môi trên của anh, anh đang run lên
như bị sốt. "Đó là khi nó xảy ra. Họ nghĩ là thời gian đó. Nhưng họ
không chắc chắn..." Anh nhắc lại. "Họ không thể chắc chắn. Bởi vì tình
trạng của...thi thể." Anh thở dài. "Nhưng họ nghĩ là vào tối hôm đó.
Hoặc ngay sau đó." Anh lại trở về trạng thái đó, nói với căn phòng,
không phải với tôi. Tôi ngồi nghe trong im lặng khi anh nói rằng nguyên
nhân gây ra cái chết là vết thương ở đầu, sọ của cô ấy bị nứt ở rất
nhiều chỗ. Không có tấn công về tình dục, hoặc ít nhất là không có bằng
chứng rõ ràng mà họ có thể xác nhận, vì tình trạng của thi thể. Cơ thể
cô ấy đã bị huỷ hoại.
Khi anh quay trở lại nói với tôi, có sự sợ hãi trong mắt anh, và cả sự tuyệt vọng.
"Nếu cô nhớ ra điều gì" anh nói "cô phải giúp tôi. Làm ơn, cố nhớ đi Rachel." Cách anh nói tên tôi khiến bụng tôi quặn lại.
Trên tàu, tôi nghĩ đi nghĩ lại về những gì anh đã nói và tự hỏi nếu nó có
phải thật không. Có lí do nào đó khiến tôi không thể gạt bỏ những thứ
này ra khỏi đầu? Hay bất kì kí ức nào tôi đang cố để hồi phục? Tôi biết
là tôi cảm thấy điều gì đó với anh, thứ mà tôi không thể chỉ tên cũng
như cảm thấy được. Nhưng còn gì hơn thế nữa không? Nếu có gì đó trong
đầu tôi, có thể ai đó sẽ giúp tôi lấy nó ra. Một người hiểu rõ về tâm
thần. Một bác sĩ tâm lí. Người nào đó như Kamal Abdic.