Bây giờ là 8.07 và tôi đang ở trên tàu. Trở lại với văn phòng tưởng tượng.
Cathy ở cùng với Damien suốt cuối tuần, và khi tôi thấy cô ấy đêm qua,
tôi đã không cho cô ấy một cơ hội để trách móc tôi. Tôi bắt đầu xin lỗi
vì hành vi của tôi ngay lập tức, nói rằng lúc đó tôi thực sự cảm thấy
xuống tinh thần, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông,và sẵn sàng cho một
cuộc sống mới. Cô ấy chấp nhận, hoặc giả vờ chấp nhận, lời xin lỗi của
tôi. Cô ấy ôm tôi một cách hiển nhiên.
Megan đã bị đá khỏi bản
tin gần như hoàn toàn. Có một mẩu bình luận trên tờ Sunday Times về sự
bất lực của cảnh sát liên quan đến vụ án, một nguồn tin giấu tên tại Sở
Truy tố Dịch vụ với lý do đó là "một trong những trường hợp mà cảnh sát
đã thực hiện một vụ bắt giữ vội vàng trên cơ sở chứng cớ hời hợt hoặc
thiếu sót."
Đoàn tàu đã đi đến chỗ tín hiệu. Tôi cảm thấy choáng váng và cảm giác quen thuộc, con tàu chạy chậm lại và tôi nhìn lên, bởi vì tôi bắt buộc, bởi vì tôi không thể chịu đựng nổi, nhưng chẳng còn
lại điều gì để xem nữa. Cánh cửa đóng lại và rèm kéo kín. Không có gì để xem ngoài mưa và những vũng bùn đọng trên vườn.
Một lúc sau, tôi xuống tàu ở Witney. Tom không thể giúp tôi, nhưng biết đâu người khác
có thể - người đàn ông tóc đỏ. Tôi chờ cho hành khách lên xuống biến mất sau bậc thang và sau đó tôi ngồi trên băng ghế dự bị duy nhất ở trên
bục. Tôi có thể sẽ gặp may. Tôi có thể sẽ nhìn thấy anh ta lên tàu. Tôi
có thể đi theo và nói chuyện với anh ta. Đó là điều duy nhất tôi có thể
làm lúc này, cơ hội cuối cùng của tôi. Nếu điều này không thành công,
tôi sẽ phải để mọi chuyện đi.
Nửa giờ trôi qua. Mỗi lần tôi nghe thấy tiếng bước chân trên bục, nhịp tim tôi lại dâng lên. Mỗi lần tôi
nghe thấy tiếng lách cách của giày cao gót, tôi lại e dè. Nếu Anna thấy
tôi ở đây, tôi có thể gặp rắc rối. Tom đã cảnh báo tôi. Anh đã thuyết
phục cô ta không để cảnh sát dính líu vào, nhưng nếu tôi vẫn tiếp tục...
09:15. Trừ khi anh ta bắt đầu làm việc rất muộn,không thì tôi
đã bỏ lỡ. Trời mưa ngày càng to, và tôi không thể đối mặt với một ngày
không có mục đích nữa ở Luân Đôn. Số tiền duy nhất tôi có là một tờ mười đô la mượn của Cathy, và tôi phải dành dụm nó cho đến khi có đủ can đảm để hỏi mẹ tôi một khoản vay. Tôi đi dọc đường ray, định đi ngược lại để quay về Ashbury, thì đột nhiên tôi nhận ra Scott vội vã chạy ra khỏi
sạp báo đối diện lối vào ga, với chiếc áo khoác trùm kín mặt.
Tôi chạy theo anh và bắt kịp ở góc phố, ngay đối diện đường hầm. Tôi nắm lấy tay anh và anh giật mình quay lại.
"Chúa ơi" anh gầm lên với tôi. "Cô còn muốn cái quái gì nữa?"
Tôi lùi lại, nắm tay lên. "Tôi xin lỗi" tôi nói. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn nhận lỗi và giải thích..."
Trận mưa như trút đã khiến đường ngập úng. Chúng tôi là những người duy nhất còn lại trên đường, cả hai đều ướt như chuột lột. Scott bắt đầu cười.
Anh đưa hai tay lên trời và cười lớn. "Về nhà thôi" anh nói. "Chúng ta
sẽ bị cuốn trôi ở đây mất."
Scott lên nhà để lấy khăn cho tôi
trong khi đun nước. Căn nhà đã bớt sạch sẽ hơn một tuần trước, mùi thuốc khử trùng cũng hơi phai đi. Một đống giấy tờ được đặt ở góc phòng
khách; có vài vết bẩn trên bàn uống cà phê và chỗ lò sưởi.
Scott tiến đến chỗ tôi, đưa khăn ra. "Mẹ tôi đã khiến tôi phát điên lên, bà
ấy lau chùi, dọn dẹp lại mọi lúc. Chúng tôi có cãi nhau một chút. Bà ấy
đã không đến đây được mấy ngày rồi. Điện thoại của anh rung lên, anh
liếc nhìn nó và để lại vào trong túi. "Đúng là dai dẳng như quỷ sứ. Bà
ấy không chịu dừng lại."
Tôi theo anh vào bếp.
"Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra." tôi nói.
Anh nhún vai. "Tôi biết. Dù sao thì đó cũng không phải lỗi của cô. Ý tôi
là, có thể thông tin đó sẽ giúp ích nếu cô không phải là..."
"Nếu tôi không phải một con nghiện rượu?"
Anh quay lưng lại, rót cà phê.
"Đúng vậy. Nhưng đằng nào thì họ cũng không có đủ chứng cứ để buộc tội anh
ta." Anh đưa tôi cốc trà và chúng tôi cùng ngồi xuống. Tôi để ý thấy một khung ảnh ở tủ đã bị úp mặt xuống. Scott vẫn nói tiếp. "Họ đã tìm thấy
vài thứ - tóc, da – trong nhà của anh ta, nhưng anh ta cũng không phủ
nhận là cô ấy đã từng ở đó. Ừm, thực ra thì lúc đầu anh ta cũng phủ
nhận, nhưng rồi anh ta cũng thừa nhận cô ấy đã từng đến đó."
"Tại sao anh ta phải nói dối?"
"Chính xác. Anh ta thừa nhận rằng cô ấy đã đến nhà anh ta hai lần, chỉ để nói
chuyện. Anh ta không nói là về chuyện gì – có khá nhiều bí mật trong câu chuyện đó. Tóc và da của cô ấy được tìm thấy ở tầng dưới. Không tìm
được gì trên phòng ngủ. Anh ta thề rằng họ không hề có tình ý gì. Nhưng
anh ta là một kẻ dối trá, nên..." Anh che hai tay lên mắt. Khuôn mặt anh như thể anh đang đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, vai anh
trùng xuống. Nhìn anh như nhỏ bé lại. "Có dấu vết máu trên xe của anh
ta."
"Ôi chúa ơi."
"Đúng vậy. Trùng với nhóm máu của cô
ấy. Họ không biết là có thể xét nghiệm AND được không vì chỉ có một ít.
Có thể sẽ không thu được gì, đó là những gì họ liên tục nói. Sao lại
không thu được gì chứ, đó là máu của cô ấy trên xe của anh ta?" Anh lắc
đầu. "Cô đã đúng. Tôi càng nghe nhiều về anh ta thì tôi càng chắc chắn." Anh nhìn tôi, thẳng vào tôi, lần đầu tiên khi tôi đặt chân vào đây.
"Anh ta đã quan hệ với cô ấy, và cô ấy muốn chấm dứt, nên anh ta...anh
ta đã làm gì đó. Tôi chắc chắn."
Anh đã mất hết hi vọng, và tôi
không trách anh. Đã được hai tuần từ lần cuối cô ấy sử dụng điện thoại
hay dùng thẻ ngân hàng, không rút dù chỉ một đồng từ ATM. Không ai nhìn
thấy cô ấy. Cô ấy đã ra đi.
"Anh ta nói với cảnh sát rằng có thể cô ấy đã bỏ trốn" Scott nói.
"Abdic nói vậy sao?"
Scott gật đầu. "Anh ta nói với cảnh sát là cô ấy không hài lòng với cuộc hôn nhân của chúng tôi và có lẽ cô ấy đã bỏ trốn."
"Anh ta đang cố chuyển sự nghi ngờ về phía anh, để họ nghĩ anh đã làm chuyện đó."
"Tôi biết. Nhưng dường như họ tin tất cả những gì tên khốn đó nói. Người đàn bà Riley đó, tôi có thể nhận ra khi cô ta nói về hắn. Cô ta thích hắn
ta. Nghèo khổ, bị áp bức, phải đi tị nạn." Anh ngẩng đầu lên. "Có thể
anh ta đã đúng. Chúng tôi đã có một trận cãi nhau kinh khủng. Nhưng tôi
không thể tin...Không phải cô ấy không hạnh phúc với tôi. Không phải
thế. Không phải." Khi anh nói tới lần thứ ba, tôi tự hỏi rằng có phải
anh đang tự thuyết phục bản thân. "Vì cô ấy đã ngoại tình, chắc hẳn cô
ấy phải cảm thấy không hạnh phúc?"
"Không nhất thiết" tôi nói.
"Có thể đó là một cách – nó gọi là gì nhỉ? – sự chuyển giao. Đó là cách
họ gọi nó phải không nhỉ? Khi một bệnh nhân nảy sinh tình cảm – hoặc
nghĩ là họ đã nảy sinh tình cảm – với bác sĩ tâm lí. Thì người bác sĩ
phải chống đối lại, và chỉ ra những cảm xúc đó không phải thật."
Mắt anh dán vào tôi, nhưng tôi có cảm giác anh không thực sự nghe những gì tôi đang nói.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra?" anh hỏi. "Với cô. Cô đã bỏ chồng mình mà. Có phải cô đã có ai khác không?"
Tôi lắc đầu. "Ngược lại. Anna xuất hiện."
"Xin lỗi." Anh dừng lại.
Tôi biết anh định hỏi gì, nên trước khi anh có thể cất lời, tôi nói, "Nó
xảy ra trước đó. Khi chúng tôi vẫn còn là vợ chồng. Việc uống rượu của
tôi. Đó là những gì anh muốn hỏi phải không?"
Anh gật đầu.
"Chúng tôi đã cố gắng có con" tôi nói, và cao giọng lên. Vẫn vậy, như mọi lần, mỗi khi tôi nói đến việc này thì nước mắt lại giàn giụa trong mắt tôi.
"Xin lỗi."
"Không sao đâu." Anh đứng lên, tiến đến bồn rửa và rót cho tôi một li nước. Anh để nó trên bàn ngay trước mặt tôi.
Tôi hắng giọng, cố nói một cách càng thực tế càng tốt. "Chúng tôi cố có con nhưng không thành công. Tôi bị trầm cảm và bắt đầu uống rượu. Tôi đã có khoảng thời gian khó khăn và Tom thì tìm thú vui khác. Và cô ta sẵn
sàng cung cấp cho anh."
"Tôi rất xin lỗi, điều đó thật kinh
khủng. Tôi biết...Tôi cũng từng muốn có con. Megan luôn nói là cô ấy vẫn chưa sẵn sàng." Giờ thì đến lượt anh lau nước mắt. "Đó là một trong
những điều...mà thỉnh thoảng chúng tôi vẫn cãi nhau."
"Có phải đó là điều khiến hai người cãi nhau hôm cô ấy bỏ đi không?"
Anh thở dài, đẩy ghế ra đằng sau và đứng dậy. "Không" anh nói, quay lưng về phía tôi. "Về chuyện khác."
Buổi tối
Khi tôi về tới nhà, Cathy vẫn đang đợi tôi. Cô ấy đứng trong bếp, uống nước một cách giận dữ.
"Văn phòng thế nào?" cô hỏi, nghiến chặt môi lại. Cô ấy đã biết.
"Cathy..."
"Damien có một cuộc họp ở Euston hôm nay. Anh ấy đã gặp Martin Miles.
Họ biết nhau, nhớ chứ, khi Damien còn làm ở Quỹ Quản Lí Laing. Martin
từng PR cho họ."
"Cathy..."
Cô ấy giơ tay lên, uống một ngụm nước nữa. "Cậu đã không đi làm vài tháng! Vài tháng đó! Cậu có
biết tớ cảm thấy ngu ngốc đến mức nào không? Chắc hẳn là Damien cảm thấy rất ngu ngốc. Làm ơn, làm ơn nói với tớ là cậu đã tìm được một công
việc khác rồi nhưng chỉ chưa nói cho tớ biết thôi đi. Làm ơn nói với tớ
rằng cậu không giả vờ đi làm hàng ngày, hay cậu đã không nói dối tớ
trong suốt khoảng thời gian vừa rồi."
"Tớ không biết nói cho cậu bằng cách nào..."
"Cậu không biết nói cho tớ bằng cách nào? Sao không thử: Cathy, tớ bị
đuổi việc vì uống rượu trong giờ làm? Sao cậu không nói vậy?" Tôi rùng
mình và khuôn mặt của cô cũng dãn ra. "Tớ xin lỗi nhưng thật lòng thì,
Rachel." Cô ấy thực sự đã rất tốt. "Cậu đã làm gì trong suốt khoảng thời gian đó? Cậu đã đi đâu? Cậu làm gì cả ngày trời?"
"Tớ đi bộ. Đến thư viện. Thỉnh thoảng – "
"Cậu đến quán rượu?"
"Thỉnh thoảng. Nhưng – "
"Sao cậu không nói cho tớ?" Cô ấy tiến gần, đặt tay lên vai tôi. "Cậu nên nói cho tớ biết."
"Tớ đã rất xấu hổ" tôi nói, và tôi bắt đầu khóc. Điều đó thật kinh
khủng, nó không xứng đáng nhưng tôi bắt đầu khóc. Tôi khóc và nức nở, và Cathy đáng thương giữ lấy tôi, vuốt tóc và nói với tôi rằng tôi sẽ ổn,
mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi cảm thấy thật tồi tệ. Tôi cảm thấy ghét bản
thân hơn bao giờ hết.
Một lúc sau, tôi và Cathy ngồi trên sô pha cùng uống trà, cô ấy nói với tôi những dự định tiếp theo. Tôi sẽ dừng
uống rượu, tôi sẽ kiếm bằng CV, tôi sẽ liên lạc với Martin Miles và xin
xỏ anh ta viết cho một đơn giới thiệu. Tôi sẽ không tốn tiền vào việc đi đi lại lại đến Luân Đôn mà chẳng để làm gì.
"Thật lòng mà nói Rachel, tớ không hiểu sao cậu có thể giữ kín việc này trong suốt khoảng thời gian đó."
Tôi nhún vai. "Mỗi buổi sáng, tớ bắt chuyến tàu lúc 8.04, và buổi tối, tớ về lúc 17.56. Đó là chuyến tàu tớ luôn bắt."
Thứ năm, ngày 1 tháng Tám 2013
Buổi sáng
Có gì đó che kín khuôn mặt tôi, tôi không thở nổi, tôi đang nghẹt thở.
Khi tôi đã bắt đầu tỉnh táo, tôi thở hổn hển đến nỗi ngực quặn đau. Tôi
ngồi dậy, mắt mở to, và nhìn thấy gì đó chuyển động ở góc phòng, một
bóng đen cứ lớn dần, và tôi đã suýt khóc – rồi đột nhiên tôi bừng tỉnh
và chẳng có gì ở đó, nhưng tôi vẫn ngồi trên giường, đầm đìa nước mắt.
Đã sắp hoàng hôn, và ánh sáng bên ngoài bắt đầu ngả màu xám, cơn mưa
suốt mấy ngày nay vẫn đập vào cửa sổ. Tôi sẽ không ngủ tiếp nữa, không
thể khi trái tim đang đập thình thịch khiến lồng ngực tôi đau nhói như
thế này.
Tôi nghĩ, mặc dù không chắc chắn lắm, là có một ít
rượu ở dưới nhà. Tôi không nhớ uống hết chai thứ hai khi nào. Chắc nó sẽ ấm, vì tôi không để nó trong tủ lạnh; vì nếu tôi làm thế, Cathy sẽ đổ
hết chúng đi. Cô ấy muốn tôi trở nên tốt hơn, nhưng dù sao thì mọi việc
không thể lúc nào cũng theo cái cách cô ấy muốn được. Có một hầm nhỏ
dưới hành lang nơi để đồng hồ đo ga. Nếu còn chút rượu nào, tôi hay giấu chúng ở đó.
Tôi lẻn ra đầu cầu thang và nhón chân xuống dưới
tầng trong ánh sáng mờ nhạt. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa hầm ra và với lấy cái
chai: nó nhẹ một cách đáng thất vọng, không hơn một cái chai trống rỗng. Nhưng có còn hơn không. Tôi đổ một ít vào cốc (phòng trường hợp Cathy
đi xuống – tôi có thể giả vờ như đó là trà) và vứt cái chai vào thùng
rác (đảm bảo là nó được giấu dưới một hộp sữa và một vỏ bánh quy). Ngoài phòng khách, tôi bật tivi lên, tắt tiếng ngay lập tức và ngồi xuống sô
pha.
Tôi bật thử các kênh – toàn là chương trình trẻ con và
quảng cáo đến khi tôi chợt nhận ra mình đang nhìn thấy Rừng Corly, chỉ
cách đây một đoạn đường: tôi có thể nhìn thấy nó từ con tàu. Rừng Corly
đang mưa xối xả, cánh dồng giữa hàng cây và đườn ray gần như bị nhấn
chìm.
Tôi không biết tại sao mình mất một lúc mới nhận ra
chuyện gì đang xảy ra. Khoảng mười giây, mười lăm, hai mươi, tôi đang
nhìn vào những chiếc xe xanh trắng và một cái lều màu trắng ở đằng xa,
và hơi thở của tôi càng lúc càng ngắn lại đến khi tôi nín thở.
Đó là cô ấy. Cô ấy đã ở trong rừng suốt, chỉ cách chỗ này một đường ray. Hằng ngày tôi vẫn đi qua cánh đồng đó, mọi buổi sáng và tối, đi qua đó
trong lãng quên.
Ở trong rừng. Tôi tưởng tượng ra một phần mộ
được đắp dưới những bụi cây cằn cỗi, được che phủ một cách cẩu thả. Tôi
tưởng tượng ra những thứ kinh khủng, những điều dường như không thể xảy
ra – cơ thể của cô bị treo lên bằng một cái dây thừng, sâu thẳm trong
rừng, nơi không ai ngó ngàng đến.
Có thể đó không phải là cô ấy. Có thể đó là một cái gì đó khác. Tôi biết đó không phải cái gì khác.
Trên màn bây giờ là một phóng viên, với mái tóc đen bết dính trên đầu.
Tôi mở to vô lum và lắng nghe anh ta nói những điều mà tôi đã biết rồi,
tôi đã cảm nhận được nó – tôi không phải là người không thở được, mà là
Megan.
"Được rồi", anh ta nói với ai đó ở phòng thu, tay anh ta ấn vào vào tai. "Cảnh sát đã xác nhận rằng cơ thể một phụ nữ trẻ bị
ngập trong nước lũ ngoài cánh đồng gần Rừng Corly, nơi chỉ cách nhà của
Megan Hipwell năm dặm. Cô Hipwell, như các bạn đã biết, bị mất tích vào
hồi đầu tháng Bảy – chính xác là ngày mười ba tháng Bảy – đã không được
nhìn thấy từ hôm đó. Cảnh sát nói rằng cơ thể của cô được tìm thấy bởi
một người dắt chó đi dạo sáng sớm nay, tuy nhiên vẫn chưa được xác thực; mặc dù vậy, họ tin rằng người họ tìm được chính là Megan. Chồng của cô
Hipwell đã xác nhận."
Anh ta dừng lại một lúc. Người hướng dẫn
đang hỏi anh ta gì đó, nhưng tôi không thể nghe được vì tai tôi đang ầm
lên. Tôi đưa cốc trà lên miệng và uống nốt những giọt cuối cùng.
Người phóng viên lại nói tiếp. "Được rồi, Kay, ổn rồi. Hóa ra là cơ thể này được chôn trong rừng, có lẽ cũng được một thời gian rồi, nhưng
những cơn mưa nặng hạt gần đây đã lật tẩy mọi chuyện.
Điều này
thật tồi tệ, tệ hơn tôi đã tưởng tượng. Tô có thể nhìn thấy cô ấy, khuôn mặt bị hủy hoại vì bùn, lộ ra cánh tay xanh xao, giơ lên nhưn thể cô ấy đang cố thoát ra khỏi nấm mồ. Tôi nếm được một chất lỏng nóng, ngọt và
đắng như rượu trong miệng của tôi, và tôi chạy lên thẳng lên cầu thang.