Đoàn
tàu tôi bắt vào buổi chiều, số 17.56, chậm hơn một chút so với cái buổi
sáng - mất một tiếng và một phút, đúng bảy phút lâu hơn chuyến tàu buổi
sáng mặc dù không phải dừng ở bất kì trạm nào. Tôi không quan tâm lắm,
vì tôi đã không phải vội vã đến Luân Đôn vào buổi sáng, thì chẳng có lí
gì tôi lại muốn về Ashbury vào buổi chiều. Không chỉ bởi vì nó là
Ashbury, mặc dù nơi đây cũng đủ tệ rồi, nó là một thành phố mới những
năm 1960, lan rộng ra như cục bướu đến trái tim của Buckinghamshire.
Không tốt hơn cũng chẳng tệ hơn hàng tá những thành phố khác, một khu
trung tâm với những quán cà phê, bốt điện thoại và các chi nhánh của các công ti thể thao JD, bao quanh bởi một ban nhạc từ ngoại ô và các thể
loại rạp chiếu phim và dịch vụ Tesco du nhập từ bên ngoài thành phố. Tôi sống trong khu hiện đại nhất, mới nhất, nằm ở trung tâm thương mại,
đang dần chuyển ra phía ngoại tỉnh, nhưng nó không phải nhà tôi. Nhà tôi là một căn nhà đôi nằm trên đoạn đường mà đoàn tàu đi qua, cái mà tôi
từng sở hữu. Ở Ashbury, tôi không phải là chủ nhà, không phải là người ở nhờ - tôi đi thuê trọ, ở chung phòng ngủ nhỏ, cũ kĩ cùng với Cathy, cô
nàng hiền lành, vô hại, đương nhiên là rất yêu kiều, đảm đang, dễ chiếm
được cảm tình.
Cathy và tôi từng là bạn đại học. Một phần là bạn
bè, thực sự, chúng tôi chưa bao giờ thân thiết đến mức đấy. Cô sống cùng khu với tôi năm đầu tiên và chúng tôi tham gia cùng môt khóa học, vì
vậy chúng tôi gần như đồng minh trong vài tuần học đầu khó khăn, trước
khi chúng tôi gặp những người thực sự có nhiều điểm chung. Chúng tôi
hiếm khi gặp nhau sau năm đầu tiên và hầu như không lần nào sau khi ra
trường, trừ ở những đám cưới của bạn bè. Nhưng trong giờ khắc khó khăn,
cô đã để tôi ở chung phòng và điều đó thực sự có ý nghĩa. Tôi đã chắc
chắn rằng nó chỉ tạm thời trong một vài tháng, nhiều nhất là sáu tháng,
và tôi không biết phải làm gì khác. Tôi sẽ không bao giờ có thể sống một mình, tôi đã từng chuyển từ căn hộ của bố mẹ đến ở chung nhà với người
xa lạ, rồi đến Tom, tôi thấy ý tưởng của Cathy thật tuyệt vời, vì vậy
tôi nói có. Và thời điểm đó là gần hai năm trước.
Nó không khủng
khiếp. Cathy là một người tốt bụng, theo một cách mạnh mẽ. Cô khiến bạn
nhận thấy giá trị của cô. Tốt bụng là điều hiển nhiên, đó là phẩm chất
của cô, và cô ấy muốn nó được thừa nhận, thường xuyên, hầu như hàng
ngày, điều đó có thể khiến tôi mệt mỏi. Nhưng nó không đến nỗi tệ lắm,
tôi có thể nghĩ về những đặc điểm tồi tệ hơn ở một người chung phòng.
Không, không phải do Cathy, cũng chẳng phải Ashbury khiến tôi phiền lòng (tôi vẫn cảm thấy chưa quen với tình huống này, mặc dù đã được hai
năm). Đó là sự mất kiểm soát. Ngôi nhà của Cathy luôn khiến tôi thấy như một vị khách dù họ tiếp đón rất nhiệt tình. Tôi có cảm giác đó khi ở
trong bếp, nơi chúng tôi phải tiết kiệm từng khoảng không qian nhỏ bé để ăn tối. Tôi có cảm giác đó khi tựa vào chiếc ghế sô pha, nơi tôi có thể bao trọn căn phòng. Nơi duy nhất khiến tôi có cảm giác như nhà mình là
căn phòng ngủ nhỏ, chỉ nhét vừa một chiếc giường đôi và một cái bàn, chỉ cách nhau một chút để lấy lối đi. Đủ tiện nghi, nhưng nó không phải nơi bạn muốn ở, vì thế tôi luôn nấn ná ở phòng khách hoặc ở bàn ăn, mệt mỏi và không có tí năng lượng nào. Tôi mất kiểm soát mọi thứ, ngay cả cái
nơi trong xuất hiện trong đầu.
Thứ tư, ngày 10 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
Trời đang nóng dần. Chuẩn bị tám rưỡi và một ngày mới sắp bắt đầu, không khí ẩm ướt. Tôi đang mong chờ một trận bão, nhưng bầu trời chỉ trống rỗng,
nhợt nhạt, đẫm màu xanh. Tôi gạt giọt mồ hôi ở môi trên, ước rằng mình
đã mua một chai nước.
Sáng nay tôi không nhìn thấy Jason và Jess, và sự thất vọng dấy lên một cách gay gắt. Thật lố bịch, tôi biết. Tôi
nhìn ngôi nhà chăm chú, nhưng chẳng có gì đáng nhìn cả. Rèm cửa dưới
tầng một đang mở nhưng cánh cửa ngoài lại đóng, ánh sáng rọi vào phản
chiếu trên tấm cửa kính. Khung cửa sổ trượt trên lầu cũng đóng. Có lẽ
Jason đang đi làm. Anh ấy là một bác sĩ, tôi nghĩ vậy, có thể là do từng nhìn thấy một tổ chức nước ngoài. Anh ấy đang rất bận rộn, chiếc túi đồ nằm trên nóc tủ; có một trận động đất ở Iran hoặc một cơn bão ở châu Á
và anh bỏ mọi thứ, túm lấy túi và đi ngay trong vài giờ, sẵn sàng bay đi cứu người.
Jess, với chiếc váy in và đôi giày thể thao Converse, vẻ đẹp, thái độ của cô, chắn hẳn là làm trong ngành thời trang. Hoặc
cũng có thể trong môi trường ca hát, hay môi giới quảng cáo - cô ấy có
thể là một nhà thiết kế hoặc một nhiếp ảnh gia. Cô cũng sơn rất đẹp, rất có khiếu nghệ thuật. Bây giờ thì tôi có thể nhìn thấy cô, trên tầng
hai, bật nhạc, mở cửa sổ, cầm trên tay một cây bút lông, một tấm vải
căng dựa vào tường. Cô ấy có thể ở đó cho đến tối; Jason đủ hiểu không
nên làm phiền khi cô đang làm việc.
Tôi không thể thực sự nhìn
thấy cô, tất nhiên rồi. Tôi không biết có phải cô ấy đang vẽ không, hay
Jason đang lăn ra cười, hay liệu Jess có một khung xương má đẹp hoàn
hảo. Tôi không thể chiêm ngưỡng cấu trúc xương của cô từ đây, và tôi
cũng chưa từng nghe thấy giọng nói của Jason. Tôi chưa từng nhìn thấy họ âu yếm, họ không sống ở đây khi tôi còn ở đoạn đường này. Họ chuyển đến sau khi tôi rời hai năm trước, tôi cũng không biết chính xác thời gian
nào. Tôi nghĩ rằng tôi bắt đầu để ý tới họ một năm trước, và thường
xuyên, từng ngày trôi qua, họ trở nên quan trọng đối với tôi.
Tôi cũng không biết tên của họ, nên tôi đã tự đặt cho họ hai cái tên.
Jason, bơi vì anh ấy khá đẹp trai theo kiểu ngôi sao người Anh, không
phải như Depp hay Pitt, như là Firth, hay Jason Isaacs. Và Jess thì hợp
với Jason. Nó cũng hợp với cô, xinh đẹp và tự do như chính cô. Họ rất
đẹp đôi, như được định sẵn. Họ sống hạnh phúc, tôi có thể thấy được điều đó. Họ chính là những gì mà tôi đã từng, họ là Tom và tôi, năm năm
trước. Họ là những gì tôi đánh mất, là những gì tôi muốn trở thành.
Buổi tối
Chiếc áo sơ mi của tôi đã chật, tạo cảm giác không thoải mái, vết cúc lằn lên ngực tôi, nó lốm đốm bẩn, những miếng vá ẩm sền sệt, kết dính dưới cánh tay tôi. Mắt và họng tôi ngứa ran. Tôi không muốn chuyến đi tối nay kéo dài; tôi chỉ muốn về nhà, để thay quần áo, bước vào bồn tắm, ở nơi
không ai có thể nhìn thấy tôi.
Tôi nhìn người đàn ông ngồi ghế
đối diện tôi. Anh ta khoảng tuổi tôi, ít hơn hai lăm tuổi, mái tóc đen,
hơi ngả xám trên đỉnh. Da hơi vàng. Anh ta đang mặc một bộ vét, nhưng đã cởi áo khoác ngoài ra và treo nó ở ghế bên cạnh. Anh ta có một cái máy
tính Macbook, chỉ mỏng như tờ giấy, mở ngay trước mặt. Anh ta đánh rất
chậm. Trên tay phải đeo chiếc đồng hồ bạc mặt to - có vẻ rất đắt, hình
như là hãng Breitling. Anh ta đang nhai phần bên trong má. Có lẽ anh
đang lo lắng. Hay chỉ đang tập trung nghĩ ngợi. Viết một email quan
trọng gửi đến trường đại học ở New York, hoặc một lá thư chia tay gửi
cho bạn gái. Anh ta bất ngờ ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt tôi; liếc một
lượt, qua chai rượu trên bàn trước mặt tôi. Anh ta nhìn đi chỗ khác. Có
gì đó ở khuôn miệng của anh thể hiện sự khó chịu. Anh ta thấy tôi khó
chịu.
Tôi không còn là người con gái trước kia. Tôi không còn cảm hứng. Theo một cách nào đó, tôi đang đi xuống. Không phải do sụt cân,
hay khuôn mặt tôi sưng phù vì uống rượu và mất ngủ; như thể mọi người
thấy được sự nát vụn in hằn trên cơ thể tôi, họ nhìn thấy trên mặt tôi,
cái cách mà tôi kìm nén bản thân, cái cách tôi di chuyển.
Buổi
tối tuần trước, khi tôi rời phòng để lấy một cốc nước, tôi nghe thấy
Cathy nói chuyện với Damien, bạn trai của cô, ngoài phòng khách. Tôi
đứng ngoài hành lang nghe lỏm. "Cô ấy đang cô đơn", Cathy nói, "Em rất
lo lắng cho cô ấy. Cô ấy ở một mình hầu hết thời gian, điều đó không tốt chút nào." Rồi cô nói:"Chẳng lẽ không có ai ở công ti anh, hay ở câu
lạc bộ bóng bầu dục à?" Damien nói "Cho Rachel á? Đừng đùa nữa Cath, anh không quen ai tuyệt vọng đến mức đấy đâu."
Thứ năm, ngày 11, tháng Bảy 2013
Buổi sáng
Tôi dán cao lên ngón tay trỏ. Nó bị trầy khi tôi rửa tách cà phê sáng; cảm
giác nhầy nhụa, kết dính, dù tôi đã rửa sạch nó rồi. Tôi không muốn tháo băng ra vì vết cắt cũng khá sâu. Cathy đã ra ngoài khi tôi về đến nhà,
nên tôi ra hàng tạp hoá mua vài chai rượu. Tôi uống chai đầu tiên và
nghĩ rằng có lẽ việc Cathy không ở nhà lại là một chuyện tốt, tôi có thể nấu cho mình một miếng thịt bò, vị hành tây, trộn lẫn cùng sa lát xanh. Một bữa ăn đầy đủ và tốt cho sức khoẻ. Tôi tránh đầu ngón tay ra khi
cắt hành. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và nằm nghỉ một lúc thì tôi quên béng
đi chuyện bếp núc, lúc tôi dậy đã gần mười giờ và nghe thấy tiếng Cathy
và Damien đang nói chuyện về việc tôi để nhà bếp bẩn thỉu và bừa bộn.
Cathy lên tầng tìm tôi, cô gõ nhẹ vào cửa, mở hé và ngó đầu vào hỏi xem
tôi có ổn không. Tôi xin lỗi mặc dù chẳng biết mình đang xin lỗi cho
việc gì. Cô nói chuyện đó không sao, nhưng tôi có phiền lau dọn lại
không? Có vệt máu trên con dao, căn phòng sặc mùi thịt sống, miếng thịt
bò vẫn nằm trên thớt, ngả màu xám. Damien chả buồn chào một câu, anh ta
chỉ lắc đầu khi nhìn thấy tôi rồi đi thẳng lên phòng của Cathy.
Sau khi hai người họ đã đi ngủ, tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa uống chai
rượu thứ hai, nên tôi bật nắp. Tôi tựa lưng vào sô pha và xem ti vi vặn
nhỏ vô lum hết mức để họ không nghe thấy. Tôi không thể nhớ tôi đã xem
cái gì, nhưng trong phút chốc, tôi bỗng cảm thấy cô đơn, hoặc hạnh phúc, hoặc gì đó, bởi tôi muốn nói chuyện với ai đó. Mong muốn được trò
chuyện đang tràn ngập nhưng tôi không còn ai để trò chuyện ngoài Tom.
Không có ai tôi muốn trò chuyện ngoài Tom. Nhật kí cuộc gọi trên máy tôi báo
rằng tôi đã gọi bốn cuộc: lúc 11.02, 11.12 , 11.54, 12.09. Theo thời
gian gọi, chắc tôi đã để lại hai tin nhắn. Anh ấy cũng có thể đã nghe
máy, nhưng tôi không thể nhớ có nói chuyện cùng anh không. Tôi nhớ mang
máng tin nhắn đầu tiên; hình như là tôi bảo anh gọi lại cho tôi. Điều đó có thể được nói trong cả hai tin nhắn, mong là không có gì tệ lắm.
Con tàu rung lên ở điểm dừng đèn đỏ và tôi nhìn lên. Jess đang ngồi trong
sân, uống một cốc cà phê. Cô tựa chân lên bàn và ngả đầu ra đằng sau,
hưởng thụ chút nắng sớm. Đằng sau cô, tôi nghĩ là mình nhìn thấy một cái bóng, ai đó đang đi tới: Jason. Tôi mong muốn được nhìn thấy anh, để
nhìn thoáng qua gương mặt đẹp trai của anh. Tôi muốn anh bước ra ngoài,
đứng sau cô, cách anh thường làm, hôn lên đỉnh đầu cô.
Nhưng anh
không ra, đầu cô gục xuống. Có gì đó lạ lùng trong cách cô chuyển động
hôm nay rất khác lạ; cô nặng hơn, trùng xuống. Tôi muốn anh bước ra cùng cô, nhưng con tàu xóc nảy lên và tôi vẫn không thấy bóng dáng của anh;
cô đang ở một mình. Và giờ, không nghĩ ngợi gì hết, tôi nhìn thẳng vào
căn nhà, và không thể quay mặt đi. Cánh cửa ngoài mở toang ra, ánh sáng
chiếu rọi vào bếp. Tôi không thể phân biệt được, thực sự không thể,
không biết là mình có đang nhìn hay chỉ tưởng tượng ra - có phải cô ấy
đang ở kia, ở bồn tắm, rửa ráy cơ thể? Có phải kia là một bé gái ngồi
trên chiếc ghế nảy cho trẻ con, trên bàn ăn?
Tôi nhắm mắt lại và
để bóng tối ngự trị và lan toả đến khi nó thấm đượm từng cảm giác của
nỗi buồn về một thứ gì đó tồi tệ: một kí ức, một hồi tưởng. Tôi không
chỉ nói với anh gọi lại cho tôi. Tôi nhớ rồi, tôi đã khóc. Tôi nói với
anh rằng tôi vẫn còn yêu anh, và sẽ luôn như vậy. Làm ơn, Tom, xin anh
đấy, em cần nói chuyện với anh. Em nhớ anh. Không không không không
không không không.
Tôi cần chấp nhận nó, không có ích gì trong
việc chối bỏ nó. Tôi sẽ cảm thấy tồi tệ cả ngày hôm nay, tất cả sẽ ùa về như làn sóng - mạnh hơn rồi yếu dần rồi lại mạnh mẽ trở lại - nó cuộn
lại trong bụng tôi, nỗi đau đớn vì xấu hổ, cái nhiệt đang toả ra từ
khuôn mặt tôi, tôi nhắm nghiền mắt như thể tôi có thể làm nó biến mất.
Và rồi tôi sẽ nhắc nhở bản thân cả ngày hôm nay, rằng đó không phải điều tồi tệ nhất, đúng không? Đó không phải điều tồi tệ nhất tôi từng làm,
nó không như khi tôi trượt chân ngã trước công chúng, hay khi tôi mắng
một người lạ mặt trên đường. Nó không như khi tôi làm chồng tôi mất mặt ở bữa tiệc hè bằng cách hét vào mặt vợ của một người bạn của anh. Nó
không như khi chúng tôi cãi nhau vào một buổi tối ở nhà, lấy gậy ra trét đầy vôi vữa lên tường hành lang phòng ngủ. Nó không như việc trở lại
làm việc sau giờ ăn trưa ba tiếng và bước vào văn phòng với ánh mắt của
mọi người dồn về mình, Martin Miles nói với tôi, tôi nghĩ cô nên về nhà
đi Rachel. Có lần tôi từng đọc một cuốn sách viết bởi một người từng
nghiện rượu khi cô ấy miêu tả cảnh quan hệ bằng miệng với hai người đàn
ông khác nhau cô ấy gặp trong một quán ăn trên đường phố đông đúc ở Luân Đôn. Tôi đọc nó và nghĩ, tôi không tệ đến mức đấy. Đây chính là nơi
quán ba được xây lên.