Hô hô… Cả nhà hảo. . Trước tiên là 100 câu hỏi a. . Khách mời lần này là Liễu Tàn Ngọc và Liễu Tàn Nguyệt. .
1. Dực: Xin hỏi tên các vị?
Ngọc: Liễu Tàn Ngọc
Nguyệt: Liễu Tàn Nguyệt
Dực:[ Lau mồ hôi ] Hôm nay hai người đặc biệt phối hợp. . [ Lạnh quá ] Ha hả. . . Ta hỏi tiếp…
2. Dực: Tuổi là?
Ngọc: [Mỉm cười ]. . Cái đó nên hỏi ngươi. .
Dực: Vì sao lại hỏi ta . .
Ngọc: [Cười vô hại]. . Bởi vì trong toàn bộ câu chuyện ngươi không nói đến tuổi
Dực: ta có nói hơn mười hai, mười ba, mười bốn. .
Ngọc:[ Cười cầm lấy băng li kiếm ] nga?
Dực:[ Lau mồ hôi ] Bình tĩnh bình tĩnh. . [ Cầu cứu nhìn về phía Nguyệt. . Kết quả nhận được ánh mắt băng sơn. . ] Vậy bây giờ nói. .
Ngọc:[ Chọn mi ]
Dực: Ngạch. . Tiểu Ngọc, hiện tại ngươi mười bốn tuổi. . Nguyệt thôi. . Ngươi hai mươi . . Không lão đâu. . Không lão đâu. . Nhưng a. . Sáu tuổi có thể sinh oa oa sao. . Ngẫu không biết a. . Không biết. . [ ôm đầu]
Nguyệt:[ Một chưởng đánh bay Mỗ Dực ]
Dực: Đừng a a a ~~ oan uổng a ~~[ trừu]
3. Dực:[ Cố gắng bò lại ] Vậy giới tính của các ngươi là?
Ngọc:[ Cười ] Còn hỏi sao? . .
Nguyệt:[ Trừng mắt một cái. . Tiếp tục làm biểu tình nghiêm túc ]
Dực:[ Lau mồ hôi. . Không dám nói nhiều. . ]
4. Dực: Vậy xin hỏi tính cách của các ngươi thế nào?
Ngọc: Ân. . Bình thường ôn hòa. . Lúc giết người có chút tàn nhẫn. . Ngẫu nhiên phúc hắc . .
Nguyệt: Ngươi lúc giết người không phải tàn nhẫn. . Quả thực là yêu nghiệt chuyển thế. .
Ngọc:[ Trừng ] có ý tứ gì. .
Dực: Ý của hắn là điểm ấy của ngươi thực hấp dẫn hắn. .
Ngọc:. . .
Dực: Còn Nguyệt. .
Nguyệt: Lãnh khốc vô tình. . Có uy nghiêm và khí chất hoàng tộc. . Đối với Ngọc nhi thì đặc biệt ôn nhu. .
Dực:. . Hiếm khi ngươi tự nói mình lãnh khốc vô tình. .
Nguyệt: Cái này là Tần Bích Sương nói . . Ta chỉ tự thuật. .
Dực: ……
5. Dực: Tính cách của đối phương?
Ngọc:[ Nhìn Liễu Tàn Nguyệt liếc mắt một cái. . Chậm chậm rì rì nói ] Ngươi đừng tưởng hiện tại mặt hắn nghiêm túc thế. . Đây tuyệt đối là ngụy trang. . Chờ lúc không ai liền chỉnh ta. . Quả thực so với ta còn hắc. . Không nghe lời hắn liền phát ra lãnh khí. . Muốn đông chết ta. .
Dực:[ Lau mồ hôi. . Tâm: sao ta thấy được Tiểu Ngọc càng ngày càng tùy hứng như tiểu hài tử . . Mặc. . Chẳng lẽ bị Nguyệt bức điên . . ]
Nguyệt:[ Nở nụ cười quỷ dị. . ] Ngọc nhi. . Sao ta nỡ đông chết ngươi. . Ta thương ngươi còn không kịp mà. .
Ngọc:[Đấu không lại, sinh hờn dỗi. . Quay đầu không để ý tới hắn. . ] hừ. .
Dực: Vậy Nguyệt, ngươi nói Ngọc có tính cách gì. .
Nguyệt: Tuy rằng ngoài mặt giả vờ cái gì cũng không thèm để ý. . Cười đạm mạc. . Nhưng trong lòng thực để ý. . Bình thường hắn thích đùa giỡn người khác. . Nhưng đến trước mặt của ta thì tính tình liền như tiểu hài tử. . Tỷ như vừa mới. .
Ngọc:[ Ác độc trừng mắt. . ] Ai tính tình tiểu hài tử . . Ta không có. .
Nguyệt: Hảo hảo. . Ngươi không có. .
Ngọc: Hừ. .
Dực:[ lau mồ hôi. . ] rốt cục mới thấy rõ kỹ thuật biến đổi sắc mặt của Nguyệt lão phụ thân. . Hơn nữa ta phát hiện. . Ngọc, ngươi gần đây tựa hồ số lần trừng mắt càng ngày càng nhiều . .
6. Dực: Hai người gặp nhau khi nào? Ở đâu?
Ngọc: Ngã tư đường của Dực Hoa trấn. .
Nguyệt:. . .
7. Dực: Ấn tượng đầu tiên của ngươi về đối phương?
Ngọc: Hắn là phụ thân của ta sao? Là người nương thích sao? . . Hình như là nghĩ như vậy h. . Đích xác nếu như mẹ ta kể. . Chỉ cần liếc mắt một cái sẽ bị quang mang của hắn làm rung động. .
Nguyệt: Đầu tiên ta nhìn đến là mục mâu tử sắc. . Sau đó phát hiện nơi đó cất giấu rất nhiều tình tự khác nhau. . Lại khiến ta nhìn không hiểu. . Lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng mắt của ta. . Khi đó chỉ muốn có thể thấy được tươi cười trong đôi mắt này. .
Dực: Nguyệt lão phụ thân. . Ngẫu cảm thấy được từ ánh mắt đầu tiên ngươi liền nhất kiến chung tình . .
8. Dực: Thích điểm nào nhất của đối phương?
Ngọc: Chỉ ôn nhu với một mình ta. [ nhìn Nguyệt liếc mắt một cái. . Mặt có chút hồng. . ].
Nguyệt:[ Ghé sát vào. . Thấp giọng hỏi bên tai Ngọc ] Ở nơi khác không thích sao. . ?
Nguyệt:[ Cười tà. . ] Thích nhất lúc hắn trừng ta. . Thật sự là rất có phong tình a. .
Dực:[ Lau mồ hôi. . ] Nguyệt. . Ngươi tựa hồ học thói xấu của Tiêu mỗ . .
9. Dực: Không thích đối phương ở điểm nào nhất?
Ngọc: Vì việc nhỏ cũng ăn dấm. . Lúc nào cũng khắc khắc ở bên cạnh ta. . Giống như sợ là rời đi một giây ta sẽ chạy đâu đó. .
Nguyệt: Không ngoan ngoãn ở bên cạnh ta. . Còn nói ta trói buộc hắn. .
Dực: Hai người các ngươi. . Thực hợp
10. Dực: Ngươi cảm thấy ngươi và đối phương cùng giới tính có tốt không?
Ngọc: Ngươi cứ nói đi [ cười ]
Nguyệt: Ai dám nói không tốt. .
Dực:. .
11. Dực: Các ngươi xưng hô với đối phương thế nào?
Ngọc:[ Trên mặt mỉm cười ngọt ngào ] phụ thân
~Nguyệt:[ Khóe miệng câu ra nhất mạt tươi cười. . ] Ngọc nhi. . Đêm qua còn gọi. . [ Miệng bị Liễu Tàn Ngọc dùng tay che lại. . Chọn chọn mi không nói lời nào. . ]
Ngọc:[ Mặt bình tĩnh. . ] Nguyệt. .
Nguyệt:[ Cười mà không nói. . ]
Dực:[ Lau mồ hôi. . ] Cuối cùng ta cũng hiểu rồi
12. Dực: Ngươi hi vọng được đối phương xưng hô thế nào?
Ngọc: Ngọc. . Gọi Ngọc nhi khiến ta cảm thấy ta giống tiểu hài tử. .
Dực: Ngươi vốn còn nhỏ. . [ bị trừng]
Nguyệt: Nguyệt. .
Dực: . Hiển nhiên, Nguyệt, ngươi không cần hi vọng . . Đã sớm thực hiện . .
13. Dực: Nếu lấy động vật so sánh, ngươi thấy đối phương giống?
Ngọc: Động vật. . Không nghĩ tới. . Diều hâu đi. . Bị hắn coi là con mồi thì trốn không thoát. .
Dực: gật đầu . . Đúng. . Tựa như ngươi. .
Nguyệt: Con bướm. . Không có chỗ ở cố định. . Nếu không tốn sức bắt lấy . . Thực dễ dàng sẽ chạy thoát. . [ cười]
Dực: Vì sao ta cảm thấy lạnh quá … Mơ hồ thấy được bóng dáng Tiêu mỗ
14. Dực: Ngươi muốn tặng đối phương lễ vật gì?
Ngọc: Một thủ khúc hoặc một chi vũ. . Thiên thần tộc thiện tấu vũ. .
Nguyệt: Chính mình. .
Dực: Vì sao ngươi có thể mặt không đổi sắc mà nói ra chứ . .
15. Dực: Vậy ngươi muốn nhận lễ vật gì?
Ngọc: Không có cái gì quá đặc biệt. . Chỉ cần hắn ở dưới một lần là tốt rồi. . [ cười ]
Nguyệt:[ Cười. . ] Có thể. . Nếu Ngọc nhi muốn ngoạn tư thế đó. .
Ngọc:[ Mãnh liệt trừng Nguyệt. . Nói không ra lời. . ]. .
Nguyệt: Ta hy vọng hắn có thể chủ động một lần. . Đem mình tặng cho ta. . [ cười. . ]
Dực: [ lau mồ hôi. . ] Ta cảm thấy. . Hôm nay Nguyệt cười đặc biệt sáng lạn
16. Dực: Có bất mãn gì về đối phương không? Nếu có thì là chuyện gì?
Ngọc: Hắn luôn hắc ta. . [ nhỏ giọng nói thầm ] còn không cho ra ở mặt trên. .
Nguyệt: cười. . Không phải ta vừa đồng ý sao. . Lần nào cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời. . Ta chỉ có thể dạy dỗ. .
Ngọc:[ Rống ] Liễu Tàn Nguyệt. . Ta hận không thể giết ngươi. .
Nguyệt:[ Cười ôm chầm lấy Liễu Tàn Ngọc. . Ở trên lưng nhẹ nhàng vuốt ve . . Liễu Tàn Ngọc lập tức nhuyễn xuống . . Thần tình đỏ bừng ]
Dực:. . . . Ngạch. . Lần đầu tiên thấy Ngọc bùng nổ. . Sau đó nháy mắt đã bình ổn . .
Tần Bích Sương: Loại sự tình này từ lần Tiểu Ngọc trở về không lâu, mỗi ngày đều xảy ra . . Chúng ta đã nhìn quen rồi. . [ Cười vô tâm vô phế ]
Dực: Sao ngươi lại đi ra . .
Tần Bích Sương: [Đi đến, ngồi xuống]. . Các ngươi tiếp tục. .
17. Dực: Tật xấu của ngươi là?
Ngọc:[ Tức giận. . Cười rất là vặn vẹo ] Ngươi thấy ta có sao?
Cánh:[ Có. . Thực nghiêm trọng. . Bị Nguyệt chọc sinh khí. . Mỗ chỉ giận mà không dám nói gì. . ]
Dực: Nột nột. . Phong, ngươi có biết không. . Nguyên lai ngươi mới là người dẫn đầu tứ ảnh lên sân khấu nga. . Nhưng lại có bất ngờ. . Tần Bích Sương . .
Phong: Biết. . Ngươi đặc biệt có ba phút đồng hồ. .
Dực: Nột nột. . Bích Sương, ngươi biết không? . . Nguyên lai ngươi là nữ nga. . Nhưng tên của ngươi ta có thể ta cho ngươi thành nam nga. .
Bích Sương: cười . . Ta đây thật đúng là nên cám ơn ngươi. .
Dực: Đó là. . Vân của người ta bị ngươi thu mà. .
Vân:[ Hừ lạnh ] Ai bị thu. .
Dực: Nghĩ đến lúc trước nói Ngọc không xứng với Nguyệt, nguyên lai là ghen. . Ngọc cùng Bích Sương thân thiết mà. .