- Sắp đến lúc bác sĩ phẫu thuật cho chị rồi đấy. Chị đã sẵn sàng chưa! – Lizzie vừa xoa bóp cho chị vừa hỏi.
- Chưa, có lẽ là chưa, Lizzie ạ – Tara thành thật trả lời.
- Chị không tin tưởng bác sĩ chăng?- Ông ấy là người tốt.
- Dan không đơn thuần là một bác sĩ. Ông ấy là một con người tuyệt vời.
Chị biết không, một lần tôi hỏi vì sao ông sống độc thân mãi, ông ấy trả lời là cũng mấy lần ông ấy có ý định cưới vợ. Nhưng không lần nào thành công. Chị thấy đấy. Ở đây phong cảnh đẹp, quả là một nơi nghỉ mát tuyệt vời. Nhưng chung quanh toàn là những bệnh nhân tàn tật, bác sĩ chăm sóc họ hết cả thì giờ
– Dan hoàn toàn quên mình vì công việc
– Chưa có người đàn bà nào tự nguyện gắn cuộc đời mình với ông ấy.Lắng nghe Lizzie, Tara cựa quậy người dưới tay bà.
- Chết, tôi không làm chị đau chứ?
- Ô không, không sao.
Tara vội vàng đáp.Tara quả là chưa sẵn sàng để làm phẫu thuật, bởi vì chị
không biết mình có chấp nhận được kết quả của ca mổ không? Bề ngoài cơ
thể chị đã hoàn toàn khoẻ mạnh. Thực hiện chương trình điều trị của Dan, hàng ngày chị tập luyện, ăn kiêng với thức ăn chủ yếu là cá và hoa quả
tươi. Thậm chí, chị bắt đầu khắc phục nỗi sợ hãi đối với cái bể bơi. Nỗi sợ hãi đó chính là chiếc chìa khoá giúp cho Dan khám phá bí mật về
người nữ bệnh nhân mà càng ngày ông càng thấy quý mến. Một lần Lizzie
thuyết phục Tara đến bể bơi xem một cậu bé cụt tay biểu diễn trò bơi
lội. Dan phát hiện ra rằng khi cậu bé kiêu hãnh đập nước tung toé bắn cả vào người xem thì Tara bất giác lùi lại theo bản năng với vẻ kinh hoảng hiện rõ trên mặt.
- Chị không sao chứ?Ngay lập tức Tara trấn tĩnh lại:
- Không sao, có điều, tôi vẫn thường… sợ nước.
- Ồ thế thì phải có giải pháp gì đó,
– Ông nói vui.
– Bơi lội là một khoản bắt buộc trong chương trình điều trị của chúng ta. Chúng tôi sẽ giúp đỡ chị.
Thế rồi họ giúp Tara làm quen với nước, lúc đầu chị chỉ ngồi trên bờ, dùng
hai chân nghịch nước, bây giờ Tara đã có thể ngâm mình trong bể mà không cảm thấy sợ hãi. Dan hứa bao giờ mổ xong sẽ tập bơi cho chị.Tara hàng
ngày lục lọi tài liệu tra cứu của bệnh viện, gửi mua mỹ phẩm và các bộ
tóc giả trong thành phố để hoá trang thử, cuối cùng chị chọn được mẫu
mặt thích hợp và giải thích để Dan hiểu rõ yêu cầu của mình. Chị muốn
làm thế nào đó để càng ít giống Stephany càng tốt. Có một bộ tóc giả làm chị giống hệt Stephany vừa đội vào chị đã phát hoảng, vội vàng bỏ ra.
Nhưng chị cẩn thận cất bộ tóc ấy, “để thỉnh thoảng nhớ lại trước đây
Stephany có bộ mặt thế nào?” – Chị nghĩ.
Buổi chiều, trước ngày
mổ một đêm, chị một mình đi bộ ra bờ biển vắng, để rồi trầm ngâm với
những ý nghĩ của mình. Đang đắm mình trong suy tưởng, bỗng chị nghe
giọng nói của Dan vang lên từ sau lưng. - Chị cho phép tôi ngồi chung
với chứ? Lizzie bảo tôi là chị vừa ra đây.Ông ngồi xuống bên cạnh và
nhìn chị bằng đôi mắt hiền hậu mà nghiêm nghị. Cái nhìn của ông đầy
thông cảm. Gió vờn nhẹ trên tóc ông.
- Ngày mai sẽ là một ngày
quan trọng. Tôi muốn nói thẳng với chị một điều… bao giờ tôi cũng thẳng
thắn với bệnh nhân của mình. Chị phải biết rằng, một khi chúng tôi dù đã làm phẫu thuật cho chị thì, sẽ không có đường để quay lại nữa mà cũng
không có gì để đảm bảo là sẽ thành công mỹ mãn. Tôi không phải là ông
thánh, mặc dầu Lizzie khẳng định điều đó.Ông im lặng, nhẹ nhàng cầm lấy
tay chị và giữ yên trong bàn tay mình. Tara cảm thấy như được tiếp thêm
sức lực. Chị nói:
- Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Dan ạ. Tôi đã sẵn sàng.
những đều nhận thấy hình như thần kinh của ông rất căng thẳng, không giống
như thường ngày, khi ông mổ những bệnh nhân khác. Đến cuối cùng, khi ca
mổ kết thúc, ông tháo đôi găng cao su ra, thấy hai tay ông run rẩy vì
mệt mỏi. Suốt bấy nhiêu năm làm bác sĩ, chưa bao giờ ông có hiện tượng
như vậy. Vài tiếng sau, khi đã tắm rửa và nghỉ ngơi. Dan vẫn tiếp tục
suy nghĩ về chuyện đó. Câu giải đáp thật đơn giản: đối với ông, bệnh
nhân này rất quan trọng, quý giá hơn tất cả. Thế mà ông có biết gì về
chị ta đâu! Cố nén xúc động, ông nhấc máy điện thoại:
- Alô, tôi là bác sĩ Marshall gọi từ đảo Orphey đây. Cho tôi được nói chuyện với thiếu uý Johneson.
Trong khi chờ nối máy Dan nghe rõ tiếng tim mình đập trong buổi đêm yên
tĩnh.- Alô, Sam đấy à, Dan Marshall đây. Anh có thể giúp tôi về trường
hợp mất tích không. Ồ không, không, không phải là bạn tôi. Đó là một nữ
bệnh nhân. Có một thời gian chị ta bị mất trí nhớ. À vâng, tất nhiên,
chiều cao khoảng năm phút tám đuyma, cân nặng khoảng một trăm ba mươi
phuntơ, tóc hung, mắt xanh da trời…Đêm ấy, khi đi thăm bệnh nhân, ông
xem lại y bạ của chị lần nữa “Em là ai! – ông thầm hỏi thân hình quấn
băng đang nằm mê man bất động – Chính em có biết em là ai không? hở
Tara!”
° ° °
Greg Marsdan không cảm thấy chút phân vân nào khi cho xe chạy trên con đường cao tốc đến Hunters – Hill. Y tin tưởng
rằng y đã hành động một cách thông minh và thận trọng. Sau một khoảng
thời gian như thế, một cuộc viếng thăm nhà bạn gái tốt nhất của vợ mình
chắc chẳng gây cho ai nghi ngờ. Thật thương hại cho Philip, ông ta lại
đi New York. Greg cười khẩy, hắn cho chiếc Rolls-Royce phóng rất nhanh
lướt qua khu vực phụ cận buồn tẻ của Sydney.
- Trời đất ơi, Greg!
– Vừa nghe có tiếng ô tô từ con đường trước nhà vọng lại, Jilly đã bay ra khỏi nhà.
- Ê, cô bé, để anh tắt máy đã nào.
- Ôi, Greg em nhớ anh quá! Chút nữa thì em phát điên vì cô đơn.
Greg nhìn ả. Quả thật vẻ ngoài của ả có cái gì đó điên dại, khuôn mặt mèo
hình trái tim của ả đỏ lên, đôi đồng tử nở rộng ra trong mắt vẻ hơi điên dại đó làm Greg rất thích. Y bắt đầu thấy thèm muốn. Y nhìn quanh. Ngôi nhà lớn hoàn toàn khuất sau những tán cây rậm rạp sẽ chẳng ai nhìn thấy gì sất. Y thò tay và lướt mu bàn tay trên ngực ả. Sau đó, y ôm lấy eo ả kéo lại ghì thân thể mình vào chỗ mềm bên trên hai đùi ả. Jilly cảm
thấy rõ cơn dục vọng sôi sục của y và ả suýt rên lên vì thèm muốn.
- Chúc mừng em đã trở về,
– Greg nói.
– Chúng ta vào nhà đi.
° ° °
Dan cho phép mình được tự hào vì lần mổ thứ nhất cho Tara đã thành công mỹ
mãn. Thế nhưng kết quả đó chỉ mới là cơ sở cho đợt mổ tiếp theo. Khi ấy
mới là lúc tạo nên khuôn mặt mới. Khí hậu thần tiên ở đảo Orphey quả là
thích hợp để cho vết mổ chóng lành. Nhưng nóng bức như thế này mặt mũi
quấn đầy băng thì thật bất tiện. Đã tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân
nhưng sự gan góc của Tara làm cho ông vô cùng xúc động.
- Có đau lắm không?– Một lần ông hỏi chị.
- Cũng hơi hơi đau.
- Chị nói cứng thế thôi, chứ tôi biết là đau khủng khiếp.
Chị nằm yên không động đậy.
- Điều quan trọng là phải ngủ yên. Tôi sẽ bảo Lizzie mang đến cho chị một ít thuốc giảm đau.
Bị cách ly với thế giới bên ngoài bởi bức tường trắng của băng gạc, Tara
vẫn nghe rõ trong giọng ông sự quan tâm đặc biệt đối với chị
–
“Ông ấy không hờ hững với mình”. – Chị nghĩ bụng và một mầm vui sướng
nhỏ nhoi, nảy nở trong lòng chị. Ý nghĩ đó nghìn lần có tác dụng hơn bất kỳ thứ thuốc giảm đau nào.
Giai đoạn giải phẫu thứ hai bắt đầu.
Bây giờ đối với Tara, ngày và đêm chìm trong màn mây ấm áp, những cơn
đau nối tiếp những đợt mê man triền miên. Có khi chị thấy mình còn nằm
trong túp lều của Dave, chị lẩm bẩm và khóc trong mơ. Mỗi lần như vậy,
khi tỉnh lại chị đều thấy Dan bên cạnh, đang đọc bệnh án của chị, hoặc
đang xem mạch cho chị. Sau những cơn ác mộng, sự hiện diện của ông đem
lại cho chị sự yên ổn về tinh thần, trong ánh sáng lờ mờ của đêm nhiệt
đới, ông thường đi thăm bệnh nhân và bao giờ cũng vậy, ông đến phòng chị sau cùng để ngồi lại lâu hơn bên giường chị. Những lúc đó, chị hiểu
rằng sự đau đớn mà chị đang phải chịu đựng chính là cái giá mà chị phải
trả, để trở thành một “tôi” mới mẻ. “Ta sẽ trở thành người mà ta muốn” – Chị kiêu hãnh nghĩ vậy. Chị sẽ trở thành người đàn bà với khuôn mặt
mới, sẽ làm lại cuộc đời – Hãy cứng rắn! Phải cứng rắn mới được!
Khi sắp sửa tháo băng, Dan còn nóng nảy, hồi hộp hơn cả Tara– kết quả điều
trị thật tuyệt vời. Điều ông lo lắng là không biết Tara sẽ phản ứng thế
nào trước khuôn mặt mới của mình. Chị chưa hề được nhìn thấy mặt mình,
vì từ khi mổ xong chị bị quấn băng kín mít. Buổi chiều trước hôm tháo
băng, ông dẫn chị đi dạo. Trước mắt họ, hoàng hôn trải màu xanh tím trên mặt biển, vào chân họ. Dan ngồi im lặng rất lâu.
- Tara, ngày
mai chúng ta sẽ tháo băng – Cuối cùng ông lên tiếng – Tôi muốn chị chuẩn bị trước tinh thần để đừng bị xúc động đột ngột.Chị nín thở lắng nghe.
- Khi tháo băng ra, chị sẽ thấy một khuôn mặt lạ, trên đó chỉ còn đôi mắt là của chị.
“Một khuôn mặt lạ…” Câu nói đó cứ luẩn quẩn trong đầu chị suốt cả đêm. Sáng
hôm sau, khi chị vừa tỉnh dậy, Dan đã đến ngôi nhà nhỏ của chị.
- Chị có ngủ được không?
- Tôi ngủ không được yên lắm.
- Tôi cũng thế
– Rồi ông đột ngột nghiêm giọng – chúng ta bắt đầu làm ngay nhé.Tara ngồi căng thẳng trên chiếc ghế mây, chờ đợi, Dan kéo chiếc bàn con đến gần,
đặt dao kéo lên bàn, kéo ghế ngồi cạnh chị và bắt tay vào việc. Ông dùng kéo cắt lớp băng ở ngoài và thận trọng gỡ từng lớp gạc. Tara ngồi bất
động, mắt nhắm nghiền, nhưng khi cảm thấy hơi thở của ông trên má mình,
chị hiểu rằng những lớp băng đã được tháo hết. Chị nghe thấy giọng Dan
như từ nơi nào đó xa xăm vọng lại.
- Chị phải biết rằng tôi không hề biết chị trước khi xảy ra tai nạn, không biết khuôn mặt và giọng nói của chị như thế nào. Cho nên tôi chỉ cố gắng thực hiện các yêu cầu của
chị. Bây giờ chị có thể mở mắt được rồi đấy.Chị mở mắt ra, Dan cầm chiếc gương trước mặt chị. Chị xúc động quá không thể tin vào mắt mình. Khuôn mặt của người trong gương quả là đẹp một cách kỳ lạ, không còn bóng
dáng của những vết sẹo. Thậm chí cái nhìn buồn rầu, lo lắng, đặc trưng
cho nét mặt Stephany cũng biến mất
– Bây giờ, khuôn mặt của một
thiếu phụ trẻ đang nhìn chị.Chị rụt rè đưa tay lên mặt, thận trọng sờ
làn da mịn màng không một nếp nhăn tuổi tác. Nom chị trẻ ra hàng chục
tuổi.- Nếu có thể…– Dan do dự nói,– Nếu chị thích thì xin hãy gật đầu
một cái.
Tara ngạc nhiên, mắt long lanh nhìn ông và hăng hái gật
đầu. Dan phá lên cười và đập tay xuống bàn như đứa trẻ được cuộc. Cảm
thấy tâm hồn nhẹ nhõm, lần đầu tiên Tara mỉm cười. Rồi chị khóc vì sung
sướng và nhảy bổ vào ôm chầm lấy Dan. Không nói nên lời, họ nép chặt bên nhau, ngồi như vậy rất lâu trong yên lặng. Giờ đây, Tara thực sự bắt
đầu một chương trình hành động mới. Trong vòng mấy tuần lễ liền, chị tập thể dục, khiêu vũ và cả học bơi. Đầu tiên chị tập cho mình bình tĩnh
khi ở dưới nước, sau đó hoàn toàn tin tưởng vào làn nước trong xanh.
Trước đây chị chỉ thực sự cảm thấy thoải mái và tự do khi phi ngựa, giờ
đây chị đã có cảm giác đó khi bơi dưới nước. Sau đợt tập bơi và khiêu vũ thân hình chị trở nên uyển chuyển tự tin… Chế độ ăn kiêng hợp lý làm
chi gầy đi trông thấy. Cùng với việc làm mất đi trọng lượng thừa của cơ
thể, chị đã xoá đi dấu vết của một Stephany vụng về, cục mịch ngày
xưa.Trong ngôi nhà nhỏ của mình, Tara đọc báo chí và sưu tầm những mẩu
tin những bài nhỏ viết về “sự kiện mất tích của chính mình, đại loại như bài “Cái chết của Lọ Lem giàu có vẫn là điều bí ẩn”… Khát vọng trả thù
của chị không những không giảm đi mà trái lại càng ngày càng sôi sục.
Chị đọc đủ loại báo chí xuất bản hàng ngày để nghiên cứu kỹ càng về các
trào lưu mốt trong giai đoạn này. Chị xem kỹ những bức ảnh chụp những
mẫu trang phục mốt nhất, thầm chọn để sau này mua quần áo mới. Lần đầu
tiên có điều kiện để trau chuốt, chị thề rằng sẽ truy thu tất cả những
gì trước đây chị đã bỏ qua. Cuộc họp của ban giám đốc hãng “Harper
Mining” không diễn ra suôn sẻ. Thực ra thì sự suy giảm lãi suất trong
hoạt động hàng năm qua không phải là lớn lắm. Tai hoạ là ở chỗ khác.
Ngồi ở vị trí của mình ở đầu chiếc bàn gỗ sồi lớn, Bill Macmaster cố kìm mình và nhìn nguyên nhân gây ra những rắc rối.
- Thôi được Greg. Có thể là chúng tôi chưa chú ý lắng nghe đúng mức những đề nghị của
anh. Bây giờ chúng tôi sẽ nghe anh thuyết trình lại một lần nữa.Greg ném cho ông cái nhìn giận dữ rồi khinh bỉ qua những người đang ngồi quanh
bàn. Một lũ bị thịt. Già cốc đế! Mặt y đỏ vì tức tối. Khi Stephany làm
cho hắn trở thành thành viên ban giám đốc hãng, hắn nghĩ rằng hắn sẽ
được đóng một vai trò thật sự đáng kể. Cuộc đời sẽ cho hắn cơ hội để trở thành không phải là một ngôi sao tennis về già mà là một cái gì đó có ý nghĩa hơn. Và hắn đã sẵn sàng đưa cả hai tay để chụp lấy cơ hội ấy. Y
đã có những cố gắng đặc biệt khi ra sức tìm hiểu các hoạt động kinh
doanh, nhưng y không vì thế mà dừng lại. Để cho bọn kế toán làm điều đó – Y nghĩ – Còn mình sẽ là người đưa ra “các phương hướng và kế hoạch hoạt động”. Quả thật đầu y đầy ắp những dự định. Những người ngồi xung quanh lịch sự nghe, thảo luận và cuối cùng gạt bỏ tất cả những gì y đưa ra.
Kế hoạch cuối cùng của Greg cũng vừa chịu chung số phận đó.
- Các ông đã nghe cả rồi, các ông cần biết thêm điều gì nữa?!
– Y bùng lên
– Những mỏ ở đó đang ngồi đợi được moi lên mặt đất. Chẳng có ai định làm
điều đó cả. Chúng có thể trở thành của chúng ta mà chẳng tốn kém gì lắm. Vậy mà các ông cứ ngồi ì ra ở đây, không chịu nhúc nhắc chân tay.
- Thế ông có chịu động não một chút để nghĩ xem tại sao các đối thủ của chúng ta không vồ vập những mỏ đó không?
Câu hỏi đó của một thành viên ban giám đốc rõ ràng là để giễu cợt Greg.
Bill thấy đã đến lúc phải kết thúc câu chuyện xuẩn ngốc này:
-
Greg chẳng lẽ anh nghĩ rằng mỗi người chúng tôi ở đây không suy nghĩ tí
nào về việc khai thác những nguồn lợi đó. Vấn đề ở đây không phải là
phương diện kỹ thuật, cũng không phải giao thông, vốn đầu tư hay lực
lượng nhân công gì cả. Vấn đề là ở chính trị, anh hiểu chưa? Tình hình
chính trị ở các vùng ấy không ổn định. Vào bất kỳ thời điểm nào cũng có
thể bùng nổ… Nếu chính quyền mới được thiết lập sau những chuyển biến
ấy, lại có chủ trương quốc hữu hoá các cơ sở công nghiệp thì “cốc mò cò
xơi”, chúng ta trắng tay. Kế hoạch của anh chỉ là một sự phiêu lưu,
không hơn không kém.- Xéo mẹ các ông đi!
– Greg đứng bật dậy, đưa ánh mắt căm thù lướt qua ban giám đốc
– Các ông chỉ là những thây ma.Rồi y bỏ ra khỏi phòng, không thèm nhìn ai.- Mary, cô gạch câu cuối cùng trong biên bản đi
– Bill thản nhiên nói
– Chúng ta tiếp tục cuộc họp, thưa các ngài.
Mỗi một ngày trên đảo Orphey đến với Tara như một món quà mới rực rỡ, đầy
niềm vui. Chị hiểu trong niềm vui đó người đàn ông có tên là Dan
Marshall chiếm một vị trí rất lớn. Chị không nhận ra rằng chị đã quen
với bóng ông đi lại giữa những dãy nhà, chị chờ tiếng bước chân của ông
đi tới, để được thấy nét mặt ông với nụ cười rất đặc biệt. Sau mỗi buổi
làm việc, ông lại dẫn chị đi dạo chơi, giữa cảnh rừng nhiệt đới thần
tiên. Những khi đó nom họ chẳng khác nào A dam và Eva trước khi phạm tội ăn trái cấm.Buổi chiều, thường thường họ cùng ngồi với nhau bên bờ
biển, nướng những con cá mà Dan bắt được và ăn với nhau.
- Chị
không từ chối dùng bữa tối với tôi chứ ạ?Bằng một cử chỉ trang nhã rất
vui nhộn, ông giơ cao một con cá mà ông vừa săn được bơi lại gần chị.
- Cho vàng tôi cũng không từ chối đâu
– Chị trả lời ngay tức khắc với giọng trịnh trọng cố ý.Họ cùng lên bờ,
ông nhóm lửa, bỏ tất cả vào cái tủ lạnh mi ni xách tay rồi lại ra biển,
Dan thích nướng cá bằng vỉ và ông làm việc đó với vẻ hào hoa hiếm có.
Một lần Tara hỏi.
- Có phải tất cả các bác sĩ đều là đầu bếp cừ không?
- Một người đầu bếp vĩ đại như anh thì không đâu đào tạo được, chỉ có thể là thiên tài bẩm sinh thôi.
- Thế nào em cũng phải tập nấu ăn mới được.
- Anh tưởng cứ là phụ nữ thì ai cũng phải biết nấu nướng chứ?Tara bối rối im lặng. Làm sao chị có thể giải thích cho Dan biết chị không biết làm
một việc gì cả, bởi vì xưa nay chị muốn điều gì đã có ngay người thực
hiện. Dan vội chuyển chủ đề câu chuyện.
- Nếu em muốn quay một
con thỏ chẳng hạn, xin cứ điện cho anh. Còn anh, anh hạnh phúc biết bao
nếu được thưởng thức quả trứng ốp lết đầu tiên do em tự rán.Đó là lần
đầu tiên ông bóng gió nói đến tình cảm của mình đối với chị. Chị ngồi im không nói gì.
- Chúa ơi!
– Dan nói
– Anh không hề
biết rằng phụ nữ ngoài bốn mươi lại có thể đỏ mặt như vậy. Hay đấy chỉ
là ánh phản chiếu của bếp lửa mà thôi! Tara không nhịn được, phá lên
cười.Dan lấy từ túi đựng lưới đánh cá ra một con trai biển hình trăng
trông óng ánh xù xì.
- Quà tiễn biệt,
– Chị gợi đến cuộc chia tay sắp tới cả hai cùng bối rối.
– Nó sẽ giúp em nhớ đến đảo Orphey và nhớ anh, Dan ạ.
- Em đẹp quá.
- Anh phải tự hào về điều đó, vì chính anh đã tạo ra gương mặt em.
- Này em,
– Dan vội vã nói
– Khuôn mặt mới chỉ là cái bóng của em thôi. Em vẫn nguyên vẹn là người
đàn bà đã đến đây mấy tháng trước, xin đừng quên điều đó.- Dù sao đi nữa thì cũng phải chia tay nhau.
- Giá mà em tin anh đến độ nói cho anh biết em đang chạy trốn điều gì, em sẽ đi đâu, em còn tiền nong gì không?
Giọng ông giận dữ. Tara cũng phát cáu:
- Mọi việc của em đều ổn cả. Vả lại em có phải trẻ con nữa đâu.
- Anh sẽ cảm thấy thiếu vắng em nhiều lắm đấy. – Ông cay đắng nói. – Có
lẽ, em cũng biết rằng anh đối với em… không giống như đối với những
người khác.Tara hít vào thật sâu, cảm thấy tim mình nghẹn lại:
-
Dan, có những việc mà em phải làm một mình. Tha lỗi cho em vì em không
thể nói với ai, cho dù là anh đi nữa. Vậy cho nên anh đừng hỏi em thêm
điều gì nữa được không?…Ngày chia tay đã đến gần. Dan giữ lời hứa, nhưng lòng ông đau đớn vì không tìm được câu trả lời cho những câu hỏi về
người đàn bà mà càng ngày ông càng yêu tha thiết. Trong khi đó Tara rào
chắn trái tim mình để xua đuổi hình ảnh Dan. Sau buổi chiều Dan thổ lộ
tình cảm, chị hoảng sợ quyết tâm của mình yếu ớt đi, những kế hoạch của
chị có phần mờ nhạt hơn dưới ánh sáng của bức tranh về cuộc sống thanh
bình hạnh phúc trên đảo. Để củng cố ý chí của mình, hàng giờ liền chị
đọc lại những mẩu báo cáo đã sưu tầm và chị đã đạt được kết quả. Hình
ảnh tàn ác của Greg đã giết chết những mầm mống tình yêu mới mẻ của chị
đối với Dan.
Giờ chia tay đã đến
– Tara buồn rầu hơn Lizzie, cười với bà qua làn nước mắt
– Nhưng khi chị tạm biệt Dan, mắt cả hai đều ráo hoảnh.
- Thôi nhé, Tara, Ông nói
– Em có thấy sợ không?
- Cũng hơi sợ.
- Vậy thì em đừng đi nữa.Tara nhướn lông mày không nói.
- Em hãy hứa với anh rằng khi nào em cảm thấy cần, em sẽ gọi điện cho anh, anh sẵn sàng…
- Mọi việc của em sẽ tốt thôi Dan ạ.“Tara không bao giờ gọi điện
– Chị nghĩ
– Ta sẽ chứng minh rằng, tự ta sẽ làm được tất cả. Cuộc đời ta trước đây
ta đã quá ỷ lại vào đàn ông. Bây giờ ta đã đổi khác rồi”. Chị cất tiếng:
- Vĩnh biệt anh.
- Chúc em may mắn, Tara ạ
Ông nhẹ nhàng nâng cằm chị, để hôn chị lần đầu tiên mà cũng là lần cuối
cùng. Không nói một lời, chị lặng lẽ bước xuống chiếc xuồng máy. Đứng
bất động trên xuồng, chị không một giây rời mắt khỏi bóng dáng người đàn ông cao lớn cô đơn trên bờ, cho đến khi nó mờ dần rồi khuất hẳn.
Chương 8
Hôm nay Bill Macmaster đến hãng rất sớm. Ông đang đứng bên cửa sổ nhìn ra
vịnh thì điện thoại réo. Ông cáu kỉnh nói vào ống nghe:
- Tôi nghe đây, có việc gì đấy?
- Xin ngài thứ lỗi, ngài Greg Marsdan chờ ngoài này đã hơn nửa tiếng.-
Tôi biết rồi! Thôi cho ông ấy vào.Greg mặc bộ com lê mỏng cắt khéo,
chiếc áo sơ mi sáng và chiếc cà vạt màu vàng chanh hơi nhạt. Y quyết
định không phải chào hỏi trịnh trọng làm gì.
- Tôi không ngờ được gặp anh hôm nay, Greg ạ.
– Bill mềm mỏng nói.
– Tôi có thể giúp anh điều gì đây?Greg gieo mình xuống ghế bành, đưa cặp mắt băng giá nhìn Bill.
- Stephany mất đã lâu. Báo chí đã thôi làm om sòm, bây giờ có thể nghĩ
rằng Stephany không bao giờ tồn tại cả.“Không biết hắn định nói gì?”
– Bill khó chịu nghĩ thầm và nói thành tiếng:
- Chưa ai quên cô ấy cả!
- Nhất là tôi.
– Câu nói vang lên đầy giả tạo làm Bill nhăn mặt.
- Thưa ông Bill, thật khó tin rằng ba cuộc tìm kiếm của công ty chúng ta
lại không đem lại kết quả gì.“À, hắn muốn nói đến điều đó”.
– Bill nghĩ bụng và cơn tức giận của ông càng tăng.
- Một công ty khổng lồ với khả năng to lớn, đã từng khám phá ra các mỏ
vàng, mỏ sắt, uran và dầu lửa, mà lại không tìm thấy vài mẩu xương hay
sao?Bill không kìm nổi nữa:
- Thế đấy tên đạo đức giả khốn kiếp!
– ông gầm lên.
– Thì ra mày
- Thế đấy tên đạo đức giả khốn kiếp!
– ông gầm lên.
– Thì ra mày chỉ cần giấy tờ chứng nhận Stephany đã chết để sục cái mõm
vào đống tiền của nó hả! Còn tao, tao yêu nó như yêu con đẻ.
– Ông im lặng một lúc rồi dịu lại nói.
– Thật tiếc là anh chưa có đủ thời gian để hiểu Stephany hơn.
- Tôi không có ý định…
- Anh hãy nghe cho hết đã. Vâng, tôi cũng muốn chôn cất Stephany tử tế,
nhưng dù sao tôi cũng rất vui mừng là không tìm thấy xác cô ấy. Anh có
biết tại sao không! Bởi vì trong vòng bảy năm tới anh không có được một
giây sống yên ổn. Chỉ sau bảy năm đó, theo luật lệ, anh mới được thừa
hưởng gia tài của Stephany, một gia sản vào hàng lớn nhất nước Úc. Nhưng ở đây có một chữ “nhưng” nho nhỏ, con trai ạ! Mà anh không thể ngờ được đâu! Bill im lặng rồi nói tiếp, có lẽ ông bắt đầu thấy thú vị bởi câu
chuyện này:
-Xin anh biết cho rằng, trước khi cưới một ngày, tôi
đã thuyết phục Stephany thêm một điều nhỏ vào bản di chúc. Trong trường
hợp cô ấy chết trước anh, mà anh lấy vợ khác thì anh mất quyền thừa
kế.Greg ngồi im trên ghế bành, không tin ở tai mình nữa. Bill ngả lưng
trên ghế sau cơn căng thẳng.
- Vậy cho nên anh lo kiếm việc làm
đi là vừa. Do những… những đóng góp to lớn của anh đối với công ty, có
lẽ chúng tôi sẽ kiếm người thay thế vai trò của anh. Và biết đâu, việc
kiếm sống lại chẳng đem đến cho anh những thay đổi dễ chịu?! Greg bật
dậy như con báo và lao ra khỏi phòng.
Tại sân bay Mascot ở Sydney cuộc sống không một giây ngừng náo nhiệt. Đối với người đàn bà vừa sống tách biệt với xã hội văn minh như Tara, cảnh ồn ào của cái tổ kiến
– người này làm chị bị choáng.
- Cô có đi tắc xi không?Không nghĩ ngợi, Tara thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế sau của chiếc tắc xi cũ kỹ.
- Chị về đâu! Tôi cần đến…
– Tara lúng túng.
– Tôi cần đến một nhà trọ nào đó, rẻ tiền thôi. Ông có thể chỉ hộ được chăng”.
Chiếc xe dừng lại trước một nhà trọ nghèo nàn ở khu lao động mà Tara chưa
từng biết bao giờ.Nhà trọ ở góc phố, Tara nhìn thấy ông chủ đang rót bia cho đám khách hàng ồn ào, phần lớn là đàn ông mặc áo may ô, bụng phệ,
mắt đỏ ngầu vì hơi men. Ông chủ gật đầu chào chị:
- Người đẹp cần thuê phòng chăng?
- Đúng vậy.
- Năm mươi đô la một tuần…
- Tôi đồng ý.
- …Trả trước một tháng và một trăm đô đặt cọc.
- Nhưng tôi chẳng có tiền đặt cọc, và trả trước như thế thì quá nhiều.
Tôi chỉ trả trước hai tuần thôi.Thế là chị thuê một phòng trên gác, tuy
chật chội, bẩn thỉu và hầu như không có đồ đạc gì, nhưng được cái có cửa sổ nhìn ra biển.Đêm đó, trên chiếc giường hẹp thô kệch, Tara cố gắng
lắm mới không bật lên khóc. Chị đã trở về thành phố quen thuộc, với
những kỉ niệm sướng vui, đau buồn còn chưa phai mờ trong tâm trí.Biết
bao điều nhỏ nhặt thường ngày chị không để ý, bây giờ chị cảm thấy vô
cùng bỡ ngỡ. Vốn là chủ nhân của hai toà nhà lớn với nhiều người hầu hạ, chị thấy quá lúng túng khi phải vào các siêu thị để mua những thứ cần
thiết. Trở về nhà, chị phát hiện ra mình đã đặt túi thực phẩm đúng hang ổ của một gia đình gián. Chị dùng tay bắt những con gián xuống sàn và
vụng về gạt đổ hộp giấy đựng sữa. Cái hộp bị rách, sữa chảy lênh láng
khắp bếp. Chị ngồi phịch xuống giường, lòng đầy chán nản.Ông chủ quán
trọ mang lên cho chị bàn chải, thuốc sát trùng, xà phòng. Chị lao vào
dọn dẹp, việc mà Stephany chưa phải mó tay bao giờ. Tối đó chị ngủ say
sưa với giấc mơ của một người hài lòng với sự hiện diện có ích của bản
thân mình.Dần dần, cuộc sống của chị đi vào nền nếp. Căn phòng được quét dọn sáng sủa hẳn ra. Chủ nhà mang cho chị màn cửa, và một ít đồ đạc nên phòng bớt vẻ trống trải. Một lần, đi đổ rác sau quán trọ, chị bắt gặp
một con mèo hoang ốm yếu đói khát. Bế nó lên, chị cảm thấy nó run bần
bật trên tay mình. Đưa về nhà, chị cho nó ăn uống, làm cho nó một chỗ
nằm bằng báo cũ và đặt tên nó là Maxi. Chị phì cười: liệu có buồn cười
không khi chị lấy tên ông bố, một nhà doanh nghiệp cỡ bự, để đặt tên cho con mèo con run rẩy này?
Trước đây, chị chưa bao giờ dám cười cợt với bố. Con mèo khoan khoái, no nê, gừ gừ khe khẽ trên đầu gối chị.
- Ô! Maxi!
– Chị thở phào.
– Chúng mình đã tìm thấy nhau, và điều đó thật thú vị. Bởi vì không có mi, ta biết chuyện trò cùng ai.
Nói chung, Greg thấy thích bi-a. Một người đã quen với sự chạy nhảy và
những cú đập toé lửa trên sân quần vợt sẽ thấy trò chơi này nhạt nhẽo và thiếu hẳn tính năng động. Nhưng trong dinh thự nhà Harper có một bàn
bi-a tuyệt vời bằng gỗ đỏ, phủ dạ màu xanh xám. Hơn nữa, phòng chơi bi-a lại được trang bị rất hoàn hảo nên mỗi khi có bạn chơi thú vị Greg cũng không từ chối chơi một vài ván.Vả lại y cũng cần phải giải trí. Mọi
việc tiến triển không như y dự kiến. Đã nhiều tháng trôi qua sau sự kiện khủng khiếp kia, y vẫn chưa đưa được cuộc sống trở lại bình thường. Y
vẫn ở vào tình trạng không ổn định: không tự do, cũng chẳng có vợ; không phải là cộng sự của Stephany, cũng chẳng phải người thừa kế của chị. Y ở vào một tình thế ngu xuẩn của một kẻ bị trói cả hai tay. Mặc dù cảm
thấy khó chịu với cuộc sống độc thân, nhưng Greg dứt khoát không lún sâu vào mối quan hệ với cô ả Jilly quá ư trần tục. Trong chuyện chăn gối,
Jilly là người đàn bà hợp khẩu vị y. Chỉ nghĩ đến ả, y đã thấy nổi cơn
thèm muốn. Nhưng y chỉ muốn dừng lại ở đấy trong mối quan hệ với ả. Sau
khi từ Eden trở về, Jilly trở nên quá ham hố. “Khi nào chúng ta lại gặp
nhau?”, “Tại sao anh không gọi điện?”, “Ôi, Greg, em thấy còn chưa đủ…”. Hình như Jilly không hiểu ra một điều: người cầm đũa chỉ huy dàn nhạc
là Greg chứ không phải là ả. Bởi vậy, y cố ý tạo ra giữa hai người một
khoảng cách, làm như y rất bận công việc. Đồng thời, y lại cũng không
muốn mất hẳn Jilly. Cần phải giữ ả trong vòng kiềm toả sắt thép để có
thể tin chắc được rằng bí mật khủng khiếp kia sẽ chẳng bao giờ bị tiết
lộ. Bởi thế, gặp gỡ với Jilly đúng ở mức cần thiết để có thể dắt mũi ả
mà chẳng bao giờ cho ả cảm giác thật sự thoả mãn.Greg làm cho Jilly điên đầu bằng vẻ bận rộn của mình, nhưng thực tế cả ngày y chẳng biết làm
gì. Y không thể quay về với cuộc sống độc thân phóng đãng trước kia: Nó
không hợp với vai một người chồng đau khổ vì mất vợ mà y đã chọn cho
mình. Đối với hãng “Harper Mining” thì y là một con số không. Người ta
đã tỏ rõ cho y hiểu rằng y là kẻ bị thất sủng, bị quẳng khỏi cuộc chơi.
Trưa hôm ấy, vì quá buồn chán, Greg tới câu lạc bộ chơi vài séc tennis.
Đã lâu y không tập luyện và mất hẳn phong độ, nhưng bao giờ cũng có
những người lấy làm hân hạnh được so vợt với nhà cựu vô địch nổi tiếng. Y nhìn Lou Jackson dễ dàng hạ đối thủ của mình trong một trận đấu tập và
trong y lại bùng lên niềm khao khát tranh đấu. Sau khi chơi mệt, y mời
Lou một vại bia.- Lâu nay anh sống thế nào, Greg?
– Lou thể hiện sự thông cảm của mình bằng cách như vậy.
- À, cũng thường thường.
- Thật mừng là anh quay lại với chúng tôi. Anh sẽ tiếp tục chơi chứ?
- Không, anh bạn ạ. Tôi làm sao đua được với cánh trẻ các anh.
- Vậy anh định sẽ làm gì?
Greg cố gắng trả lời vẻ bình thường và bất cẩn:
- Đành phải tìm các thú tiêu khiển khác vậy.
- Ồ, kìa…
– Lou nhướng mày đầy vẻ ngụ ý và hất đầu về phía cửa. Greg nhìn theo ánh
mắt Lou. Đứng ở cửa là cô ả người Pháp trẻ tuổi đã chung chăn gối với y
đêm độc thân cuối cùng. Là một người say mê quần vợt, cô ta luôn luôn
bám theo các cầu thủ nổi tiếng. Ả bám lấy Greg cũng như bất kỳ một người chiến thắng nào khác. Nhìn nụ cười giễu cợt trên mặt Lou, Greg nghĩ
chắc cô ta cũng đã ngủ với hắn rồi. Ý nghĩ này kích thích hắn một cách
lạ lùng. Hơn nữa, đã mấy ngày nay chưa đến Hurters
– Hill.Nhưng y làm bộ thờ ơ và quay mặt về phía quầy rượu. Chẳng việc gì phải chia sẻ
với Lou những ý nghĩ của mình. Y biết ả kia sớm muộn rồi cũng sẽ lại
nhảy vào giường của y và y đã hình dung cảnh đó xảy ra như thể nào. Y
lên xe về nhà, sau đó cô ả sẽ bắt tắc xi đến dinh thự Harper khi đám gia nhân đã đi ngủ. Mọi việc sẽ kỳ thú.
Đêm hôm đó, Greg chơi bi-a
cùng cô bạn người Pháp của y. Khi ả đến, một chai sâm banh ướp lạnh đã
mở chờ sẵn, trong phòng khách chỉ bật ngọn đèn mờ, từ chiếc may quay đĩa vang lên một bản nhạc êm dịu. Lúc muốn, Greg cũng có thể tỏ ra là người lãng mạn. Nhưng cô khách của y lại có sẵn một dự định khác. Đề nghị của cô ả là ân ái ngay trong phòng bi-a làm y bị bất ngờ.
- Đánh bi-a cởi quần áo ư? Một cái gì mới mẻ quá đấy!
– Greg ngạc nhiên. Ả mỉm cười.
- Em sẽ dạy anh cách chơi.
- Nhưng anh chưa biết luật chơi đó.
- Em sẽ chỉ dẫn cho anh.Dáng vẻ bà chủ của ả làm Greg thấy hay hay, y vào phòng bi-a và ngoan ngoãn xếp các quả cầu theo lệnh của ả.- Luật chơi
rất đơn giản, mỗi lần anh đánh một quả cầu lọt xuống giỏ, em sẽ cởi bỏ
một thứ gì đó. Nếu em đánh được…
Greg không cần giải thích nữa. Y thấy trò chơi này thật thú vị. Trước tiên y nhìn kỹ xem cô ta mặc gì.
Trên người cô ả chiếc áo trắng, chiếc quần chật màu đỏ, đôi hoa tai và
giày cao gót. Và chắc là chẳng có nịt vú gì cả. Y cười khẩy, cẩn thận
đặt quả cầu trắng vào chỗ, rút hai cây gậy từ giá ra, đưa cho cô ả một
cây.
- Thế nào? Ta bắt đầu thôi chứ? Y nói.
hồ và sơ mi
thì ả mới phải gỡ đôi hoa tai và chiếc khăn. Quyết định bằng mọi giá
buộc ả phải cởi quần trước, Greg tập trung hết sự chú ý vào cuộc chơi.
Và đánh lọt quả cầu đỏ xuống lỗ.
- Thế nào? Cởi áo ra!
– Y ra lệnh.Dưới ánh mắt của y, ả chậm rãi cởi từng nút áo. Về chuyện nịt
vú thì y đúng hoàn toàn. A ném cái áo xuống sàn và đứng thẳng trước mặt
y. Đôi vú ả không to, nhưng đường nét rõ và chắc. Y nhớ rõ sự mượt mà
của chúng. Đôi núm vú thẫm, to hơi vểnh lên và chúng gần như tì vào ngực y. Y thò tay. Cô ả lùi lại và trâng tráo nói: “Không được sờ! Luật chơi không cho phép!”. Ả cúi xuống để nhằm đánh một quả cầu. Hai bầu vú ả
đung đưa như hai quả lê. Giữa bàn tạo thành một quầng sáng, trong đó da ả sáng lên. Toàn bộ phần còn lại của căn phòng đều chìm trong bóng tối. Y cảm thấy kích thích dâng lên. Greg kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi ả lại
đánh trượt sau đó bằng một loạt cú đánh chính xác, y lùa hết những quả
cầu còn lại xuống lỗ. Thở hổn hển, y quay lại phía ả. Ả cười giễu:
- Anh chơi gian lắm!Không nói một lời, y bốc ả lên bàn. Y lập tức ngập
vào ả và hầu như kết thúc ngay. Sau đó, y lại xin lỗi về hành động trẻ
con của mình. Họ còn chơi rất lâu nữa và lần nào cũng không theo luật
của trò bi a.
Dọn dẹp sửa sang xong căn phòng, Tara chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình. Kế hoạch đó chưa được chị suy nghĩ thật chi
tiết, song mục đích của nó đã quá rõ: tìm hiểu lý do và sau đó là báo
thù. Chị đã sẵn sàng thực hiện kế hoạch rồi, nhưng trước hết phải làm
một vài việc không kém phần quan trọng.Các phụ huynh học sinh ít khi
quan tâm đến các trận đấu bóng đá của con cái. Thế mà thứ bảy ấy, trên
sân bóng của một trường nội trú nổi tiếng dành cho nam học sinh ở
Sydney, Dennis Harper không phải là người duy nhất để ý đến một người
đàn bà cao lớn, cân đối, tay cầm máy ảnh bấm liên tục mỗi khi cậu dẫn
bóng. Dennis chỉ kịp nhận ra vẻ mặt hiền hậu của người thiếu phụ. Suất
cả tuần sau đó, cậu không thể không nghĩ ngợi về người đàn bà bí ẩn đó.
Thứ bảy tiếp theo, Dennis không nhịn được, đem chuyện đó kể với Sara, nhưng Sara không phát biểu điều gì nên cậu cũng bỏ qua không nhắc tới nữa.
Khác với Dennis, Sara không để ý đến người thiếu phụ ngồi ở hàng ghế thứ ba trong buổi biểu diễn nghệ thuật ở trường cô. Bà ta bấm máy ảnh lia
lịa khi cô chơi biểu diễn dương cầm. Cô cũng không nghe thấy tiếng vỗ
tay nồng nhiệt vang lên từ hàng ghế thứ ba, cũng không để ý đến ánh mắt
sáng ngời nhìn cô khi cô chào khán giả.Đêm ấy, Tara đứng vuốt ve Maxi
bên cửa sổ và hồi tưởng lại sự kiện trong ngày.Ô, Maxi, mới có mấy tháng thôi mà chúng nó lớn ghê quá. Giá mà mi nhìn thấy Dennis đã cao vổng
lên như thế nào. Và cả nàng công chúa bé bỏng của ta nữa. Nó xinh quá đi mất. Cả một bản nhạc rắc rối như thế mà nó chỉ chơi sai có ba nốt mà
thôi!