- Tôi cũng rất lấy làm hân hạnh, Hilary ạ.Nhìn khuôn mặt sáng bừng lên
của người nữ thư ký, Stephany thấy rằng mình quyết định đến văn phòng để thấy mọi việc tận mắt là điều đúng đắn. Không thể nhường trận địa cho
Jake Sanders một cách dễ dàng như vậy.
- Thưa bà Harper, ông Sanders đang ở trong văn phòng của bà… Tôi không thể làm gì được để ngăn cản điều đó.
- Cảm ơn Hilary – Stephany dịu dàng mỉm cười. Rồi chị kiên quyết đi tới
cửa và bước vào văn phòng mà không gõ cửa. Vừa nhìn thấy chị, vẻ tức tối trên mặt y lập tức biến mất.
- Stephany! – Y thốt lên.
- Ông Sanders – Stephany bình thản trả lời,
– Tôi thấy rằng ông thu xếp được ở đây cũng thuận tiện đấy.
- Tôi rất lấy làm tiếc rằng quyết định bầu tôi làm Tổng giám đốc đã được Ban giám đốc thông qua khi bà vắng mặt.
- Tôi đã được thông báo về điều đó. Nhưng một khi ông đã gian dối trong
khi thống kê số tín phiếu ông có, thì tôi tin rằng quyết định đó sẽ được xem xét lại.
- Xin lỗi bà Harper – Y nói trong lúc tặng chị một
nụ cười mê hồn, – đó là một lời buộc tội rất nghiêm khắc. Khi mà bà chưa có những chứng cớ xác đáng thì đó sẽ là một sự vu khống. Stephany chịu
đựng được cái nhìn của y.
- Tôi tin chắc rằng điều đó đúng. Y giang rộng hai tay.
- Tôi cam đoan là bà nhầm. Cô Johnes người giúp việc của Bill, đã nhầm
trên máy vi tính. Cô ấy bị phạt và đã chuyển sang làm công việc khác
rồi.- Khéo léo đấy!
- Xin cảm ơn.
- Ông đừng hy vọng là tôi sẽ để yên như thế
Y nhìn chị chế giễu.- Bà thất vọng lắm, có phải không?
- Được thế thì vinh dự quá.- Stephany… – Y đứng dậy và bước lại gần chị.
Sự gần gũi của Sanders làm chị xúc động mạnh. Chị lùi lại để tránh y. Tại
sao y lại có thể tác động đến chị như thế nhỉ? Chị cảm thấy mình mất tự
chủ
– Đừng thế – Jake tiếp tục nói – Bà và tôi có thể kết hợp lại thành một ê kíp mạnh. Chúng ta có thể cùng nhau đưa công ty này lên
thành một công ty lớn mạnh nhất vùng Thái Bình Dương này.
- Cứ kể nữa đi!
- Nói chung tôi không muốn chiếm đoạt hãng của bà, tôi chỉ muốn cùng bà củng cố nó mà thôi.
“Lạy chúa, – Y nghĩ, – Người đàn bà này là ai vậy? Phải trải qua bao nhiêu
điều bất hạnh như vậy mà vẫn xinh đẹp hơn bất cứ phụ nữ nào trên khắp
hành tinh này!”. Y chăm chú ngắm khuôn mặt chị, tuy có gầy đi chút ít
nhưng sinh động hơn trước rất nhiều, đôi mắt chị xanh như khói phủ, trên trán chị vẫn còn hằn một vệt tím mờ mờ. Y cảm thấy mùi nước hoa của
chị.
- Cả hai chúng ta đều biết rằng phải củng cố những gì đã có giữa chúng ta – Y nhẹ nhàng nói.
- Hãy xéo đi với quỷ.
- Được rồi, – Y thất vọng và giận dữ
– Bà đã không cho tôi được lựa chọn. Nếu bà không muốn làm việc cùng tôi
thì tôi xin cam đoan với bà là không những bà sẽ không còn chân trong
Ban giám đốc, mà bà sẽ phải cuốn gói khỏi “Harper Mining” trong một ngày gần đây.
- Thì ông cứ thử xem.
- Tôi hoàn toàn không muốn điều đó.
- Ồ, tất nhiên là ông không muốn – Chị nhếch mép mỉa mai. – Ông là một
người tốt đến thế cơ mà! Thôi được, theo tôi thì chúng ta đã làm rõ mọi
việc rồi. Chúc ông mọi điều tốt lành, ông Sanders.Chị ngẩng cao đầu và
đi ra khỏi phòng. Ở phòng đợi Hilary đã nghe rõ những đoạn tranh luận
căng thẳng của họ.
- Tôi cảm thấy mệt mỏi lắm, bà Harper ạ. – Bà ta nói với giọng run run – Rõ ràng là tôi phải xin nghỉ hưu thôi.
- Bà đừng nghĩ đến chuyện đó, Hilary ạ. Đây chỉ là giai đoạn ngừng bắn
thôi – Chị im lặng một lát. – Bà hãy đặt điện tới vương quốc Zalip. Cho
tôi nói chuyện trực tiếp với Hoàng thân Amal. Tôi sẽ chờ ở trong toà nhà này
° ° °
- Philip – Jilly giả vờ vui mừng một cách rất
thành công và bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi khi vừa nghe tiếng chìa
khoá xoay trong ổ. Ả lao ra hành lang đón chồng:
– Anh thân yêu? Ở Hồng Kông thế nào hở anh? Philip mệt mỏi cởi áo bành tô, treo nó lên móc và thận trọng trả lời:
- Tuyệt lắm. Anh đã hy vọng là em sẽ đón anh ở sân bay. Một chuyến bay dài quá. Và anh còn phải đến ngay văn phòng lấy thư báo.
- Ôi, tha lỗi cho em nhé, anh yêu quý. Máy bay thì thường chậm trễ, mà em lại rất bận…
- Sao, em rất bận à? – Ông bình thản nhìn ả – Nhiều lần anh cố gắng gọi
điện cho em từ Hồng Kông. Đặc biệt là buổi tối. Thế mà lần nào em cũng
vắng nhà. Em đi đâu thế?
- Philip, anh làm sao thế? – Jilly định
biến tất cả thành trò đùa. – Anh đã hỏi thì em xin được trả lời: Phần
lớn là em ở Eden với Stephany. Chị ấy đau khổ lắm: mất Dan, rồi những
chuyện bối rối ở công ty.Philip quay lưng đi.- Vâng, anh hiểu.
-
Vào đi anh, để em rót cho anh chút gì uống nhé. Jilly kéo chồng vào
phòng khách, lăng xăng chạy đi rót whisky cho ông. “Cho dù có điều gì đó xảy ra với ông ấy đi nữa thì một ngụm rượu mạnh cũng không có hại gì”. – Ả nghĩ bụng.
Ả đưa mắt nhìn trộm ông. Ông ngồi yên, mắt nhìn đâu đó vào khoảng không, đắm mình trong những ý nghĩ có lẽ không lấy gì làm vui. Trước khi đi ông dịu dàng cởi mở với ả bao nhiêu thì bây giờ trở
về ông lạnh lùng xa cách bấy nhiêu. Chắc là ở Hồng Kông công việc làm ăn của ông tồi tệ lắm. Ông chả nói là đã mệt mỏi rồi còn gì. Philip đã trở nên quá già để lang thang từ nước này qua nước khác như vậy. Ả thấy cần phải làm cho ông khuây khoả lên mới được.
- Anh có thích màu tóc của em không? – Ả láu táu nói – Lần trước em lo là màu tóc hung quá, nên em đã đề nghị…
- Jilly – Ông ngước mắt nhìn ả – Không có nhẽ ngày nào trong tuần em cũng đi làm đầu. Có lẽ điều này là lạ lùng nhưng anh không hiểu ở nhà em làm gì và đi những đâu. Jilly đánh hơi thấy nguy hiểm và cần phải tấn công
ngay: - Chắc anh muốn em thành tù binh trong nhà mình hay sao?
-
Tất nhiên là không. Nhưng theo anh, người chồng có quyền được biết vợ
mình thường đến những nơi nào. Và anh không hiểu tại sao em lại không
muốn kể cho anh nghe về điều đó.
- Thái độ đối xử như thế làm em
cảm thấy bị xúc phạm! – Jilly bắt đầu giận dữ – Em đã làm mọi điều để
chứng minh cho anh và mọi người rằng em đã thay đổi hẳn. Nhưng rõ ràng
là cho dù em có làm gì đi nữa thì người ta vẫn nghi ngờ em điều gì đó. – Ả móc khăn mùi xoa ra và xỉ mũi ầm ĩ.
– Em không chịu nổi điều
đó đâu! Em sẽ bỏ đi! Có lẽ lúc đó anh mới hiểu ra rằng anh đã bất công
với em như thế nào. Thầm chúc mừng mình vì đã đóng một màn kịch thành
công, ả nhảy bổ ra khỏi phòng. Còn lại một mình, Philip ngồi lặng đi một lúc bên cốc rượu. Sau đó ông đến bên máy điện thoại.
- Cassy Johnes đấy à? Tôi là Philip Stuart đây. Tôi cần trao đổi một vài điều. Bao giờ chúng ta có thể gặp nhau được?
° ° °
Tom và Rina ngồi bên giường bệnh của Bill và rất vui sướng vì sức khoẻ của
ông đang dần dần khá lên. Mặt mũi, tay chân ông hầu như đã không còn
vàng xạm như trước, đôi mắt ông đã trở lại vui vẻ. Ông chăm chú theo dõi Tom trong lúc anh đang cẩn thận đút tờ giấy gập nhỏ vào túi trong của
chiếc áo vét.
- Khéo đừng đánh mất đấy con ạ.
- Bố đừng
lo! Nhưng bố có chắc đó là điều bố cần không? Có khi bố sẽ quay lại công ty trước khi vấn đề này xảy ra cũng nên.- Nó có thể xảy ra nhanh hơn là con tưởng đấy. Chúng ta đã có kinh nghiệm cay đắng để hiểu rằng Sanders không từ một thủ đoạn nào. Bố biết là sức khoẻ của bố đang bình phục,
nhưng lúc này bố chưa thể vượt qua những cánh cửa khoá kín của bệnh viện mà ra khỏi đây được. Ngoài con ra, bố không thể phó thác quyền biểu
quyết của mình ở cuộc họp Ban giám đốc cho ai cả. Bố cho rằng nó cũng
sắp xảy ra thôi.
- OK. bố ạ – Tom đáp lại một cách máy móc và
sững người. Tom nhận thấy cái nhìn của họ, anh mỉm cười và nhún vai.
Trái tim của Rina dường như không thế chịu đựng được thêm nữa nên bà lên tiếng.
- Tom, mẹ không biết nên bắt đầu như thế nào. Chúng ta cứ nói loanh quanh mãi, từ khi con được biết…
Tom ngồi yên lặng. Anh không muốn đi sâu vào nguồn gốc xuất thân của mình,
đối với anh đó là một đòn rất nặng nề. Anh quyết định không để cho Bill
cảm thấy có điều gì đó căng thẳng trong mối quan hệ giữa họ. Rina tiếp
tục nói:
- Bố mẹ hiểu rằng không nên giấu con. Nhẽ ra phải kể với con về tất cả mọi điều. Nhưng bố mẹ muốn làm điều đó sao cho có lợi
nhất… Mắt bà đẫm lệ.
- Đừng lo lắng gì cả mẹ ạ – Tom buồn rầu mỉm cười và ôm lấy bà. – Cho dù có xảy ra điều gì đi nữa thì mẹ vẫn là mẹ
của con. Con không bao giờ hết yêu mẹ. Và cả bố nữa, bố ạ.
- Mẹ ngỡ là con không bao giờ tha thứ – Rina sụt sịt nói.
- Ấy chớ, – Tom dịu dàng an ủi bà, – mẹ định làm cho ông già buồn đấy à?
Hơn hai mươi năm qua chúng ta đã sống trong một gia đình. Hàng trăm lần
bố mẹ đã chứng minh cho con biết bố mẹ yêu con như thế nào. Không có ai
có thể xoá những điều đó ra khỏi trí óc của con được. Có tiếng gõ nhẹ
vào cửa, và Stephany xuất hiện với một bó hoa to tướng.
- Đây là quà cho bệnh nhân – Chị vui vẻ nói.
- Những bông hoa tuyệt vời quá! – Rina reo lên và đứng dậy để nhận hoa.
Bà lập tức cảm thấy lúng túng mà không biết xử trí thế nào cho phải.
- Thôi con phải đi đây – Tom nói với giọng căng thẳng.
- Con đi ư? – Bill hỏi lại.
- Vâng, con sẽ đến sau, bố nhé – Rồi anh quay người để đi ra.
- Tom, – Stephany nói và đưa tay chạm vào tay Tom, sự động chạm ấy làm
anh thấy tê buốt như sờ phải nước đá. – Tôi có thể nói với anh vài điều
trước khi anh đi không? Tom do dự, nhưng rồi anh gật đầu và nhường cho
Stephany đi trước. Trong hành lang, anh cố tình quay mặt đi chỗ khác.
- Nói là chúng ta cần trao đổi với nhau có nghĩa là chưa nói gì cả –
Stephany khó nhọc lên tiếng – Mẹ hiểu rằng đã quá muộn để nhận là mẹ
của…
- Tôi đã có mẹ rồi – Tom ngẩng nhìn Stephany và đáp – Mẹ tôi đang ở trong kia.
- Mẹ hiểu… và không bao giờ làm điều gì để thay đổi tình cảm của con đối với Rina…
- Bà không đạt được điều đó đâu! – Tom hét lên rồi chợt sực tỉnh – Trời
ơi! Thật là kinh khủng! Thậm chí tôi không biết là nên nói gì.
-
Thế thì hãy cho phép mẹ, – Stephany bình thản nói – dù sao đi nữa thì
con cũng là con của mẹ. Điều đó sẽ có một ý nghĩa nào đó. Cho dù là đối
với mẹ.
- Không! – Tom bỗng thét lên – Điều đó chẳng dẫn đến cái
gì cả. Vì Sara! Hay là bà đã quên rồi? Còn tôi thì không! Anh chạy bổ ra khỏi phòng.
Stephany dựa lưng vào tường nhắm mắt lại và cầu
Chúa. Biết bao giờ những việc này mới kết thúc đây? Làm cho đứa con của
chính mình ghê tởm mẹ đến nỗi nó sẵn sàng bỏ đi coi như không có mẹ trên đời, chẳng nhẽ chị đáng bị đối xử như vậy? Trong một giây, tất cả sức
lực đã giúp chị động viên Sara, giúp chị khôi phục lại hoạt động của
mình ở công ty “Harper Mining”, thách thức Jake, làm cho Bill và Rina
không nản lòng, tất cả sức lực ấy dường như tiêu tan đi, chị là người
như con búp bê làm bằng vải vụn. Chị cảm thấy như mình sắp lăn ra ngất.
Stephany trượt theo tường và ngồi xuống sàn. Không để ý đến việc có
người sẽ bắt gặp chị trong tư thế như vậy, chị cứ ngồi yên cho đến lúc
đầu óc như sáng ra. Lúc đó chị mới cố gắng đứng lên và đi vào phòng
Bill. Bill và Rina im lặng khi chị bước vào. Rõ ràng là họ vừa nói về
chị hoặc về Tom, mà cũng có thể nói về tình thế mà tất cả họ đang lâm
phải. Stephany không giận họ. Họ còn biết xử trí như thế nào nữa.
- Chú cảm thấy thế nào hở Bill? Thậm chí cháu cũng chưa kịp hỏi.
- Chú đỡ lắm rồi.
- Đừng có nghe ông ấy – Rina xen vào – Ông ấy phải ở đây một thời gian nữa, cho dù phải xiềng ông ấy vào giường.
- Đừng thúc đẩy sự kiện, chú Bill ạ. Hiện tại thì chúng cháu vẫn còn xoay xở được. Cháu phải về đây. Chú phải giữ gìn sức khoẻ nhé.
- Tạm biệt, Stephany.
- Tạm biệt chú.
Chị khó nhọc bước ra xe và về Eden, chị trở về chốn ấy để làm gì? Cái gì
đang đợi chờ chị ở đó? Sara với nỗi đau của nó hay Dennis đang căm tức
chị? Bữa ăn chỉ có một mình và chiếc giường lạnh lẽo. Lại thêm sự đe doạ của Sanders vào ngày mai rằng hắn sẽ gạt chị ra khỏi công ty. Lần đầu
tiên trong đời Stephany hiểu được tại sao người ta lại có thể buông tay
lái, để cho xe chở mình lao xuống vực. Về đến gần nhà chị kinh hãi nhận
ra chiếc xe ô tô của cảnh sát đang đỗ ở cạnh cổng. Lạy chúa! Không! Làm
sao bây giờ? Dennis à? Hay Sara? Một cái gì đó vỡ tan trong người chị,
khi chị rời xe chạy vào nhà. Sara mở toang cảnh cửa. Đằng sau lưng cô
thấp thoáng bóng một nhân viên cảnh sát.
- Mẹ, mẹ đi vào nhanh lên! – Sara hét toáng lên.
Stephany vấp mấy cái khi bước qua ngưỡng cửa làm chị suýt ngã. Sara đỡ lấy mẹ,
nước mắt ròng ròng chảy trên má cô khi cô thông báo: