- Theo đúng đơn đặt của bà Wells, chiếc Rolls-Royce cùng với lái xe đã có mặt. Greg đùa. Greg cho xe chạy chầm chậm. Cuối cùng họ đến trước cánh
cổng quen thuộc. Greg dùng bộ điều khiển từ xa mở cổng. Toà nhà lớn màu
trắng lại hiện ra trước mắt Tara.
- Trên đường đi, tôi chưa kịp báo cho cô là tôi đã chuẩn bị trước một điều bất ngờ: cô sẽ được gặp các con của Stephany.
– Tara ngồi chết lặng.
– Tôi đã xin phép để đón chúng về.Tara không nói được một lời nào. Greg
ném cái nhìn sang phía chị và nhận thấy có một điều gì đó khác lạ. Y vội nói.
- Hi vọng là cô không phản đối.
– Y thở dài. – Cô là người phụ nữ đầu tiên mà tôi dẫn về đây kể từ khi Stephany chết. Cho
nên… xin cô đừng ngạc nhiên nếu thấy các con của Stephany có vẻ lạnh
lùng. Ra khỏi xe, Tara nhìn thấy bóng một cô gái thấp thoáng trên ban
công có lẽ là Sara. Chị đứng bất động, cố gắng ghìm con tim đang dập rộn lên. Vừa lúc đó Maytie bước ra để cất vali. Greg giới thiệu Tara.Không
nghi ngờ gì nữa, đó chính là người đàn bà mà ông đã gặp ở đây mấy tháng
trước. Ra thế đấy, có lẽ chị phải lòng Greg nên hôm đó đến để xem hắn
sống ở đâu.Tara thở phào nhẹ nhõm. Vừa lúc đó một con chó săn lớn vừa
sủa vừa chạy trong nhà ra, mừng rỡ lao thẳng vào Tara, suýt làm chị ngã, Greg ngạc nhiên nhìn cảnh ấy.
- Cũng hơi lạ đây!
– Y chậm rãi nói
– Tên nó là Kaizer, con chó của Stephany. Thường thì nó không thân thiện với người lạ đâu.
- Ồ, tôi biết cách chiếm cảm tình của loài chó mà!
– Tara thản nhiên nói. Tuy nhiên chị cúi xuống vuốt ve, tìm cách vỗ về
con vật đang mừng rỡ như phát rồ.Tara đưa mắt nhìn quanh. Tất cả vẫn y
nguyên như trước, trừ chị. Chị trở thành người lạ trong chính ngôi nhà
của mình. Greg dẫn chị lên gác, vào phòng khách, đặt vali của chị vào
trong góc rồi đi ra. Tara bước lại gần cửa sổ, háo hức hít không khí
trong lành. Bỗng có tiếng gõ nhẹ vào cửa.
- Mời vào.
Cửa
mở, trên ngưỡng cửa là Dennis. Cùng một lúc, chị cảm thấy những tình cảm trái ngược: vừa vui mừng, vừa lo sợ bị phát hiện. Chị muốn ôm chặt con
vào lòng, nhưng biết rằng mình không có quyền làm thế.
- Cô là Tara Wells phải không ạ?
– Dennis vui vẻ hỏi.- Còn cháu chắc là Dennis?
– Giọng chị nghe hoàn toàn xa lạ.
- Cháu biết rõ cô là ai. Chị gái cháu vẫn thường sưu tầm các bức ảnh của
cô đấy. Cô có muốn cháu dẫn cô đi xem nhà không? Tara nhìn con. Cậu bé
đã cao vổng lên, nhưng dường như mọi thứ vẫn còn như cũ: cặp mắt thân ái sáng ngời, mái tóc cắt ngắn, thậm chí trên mặt vẫn những nốt tàn nhang
ấy. Duy chỉ có nét buồn trong cái nhìn là mới, nhưng cậu không có vẻ là
đang đau khổ. “Chỉ ít lâu nữa thôi chúng ta sẽ lại sống cùng nhau, con
trai yêu quý ạ”.
- Đi tham quan có người hướng dẫn ư? Rất vui
lòng. Họ đi qua hành lang, rồi xuống cầu thang và dừng lại trước chân
dung Maxi Harper.
- Đấy là ông ngoại cháu
– Dennis hất hàm.
– Người ta bảo là cháu giống ông, nhưng cháu không nghĩ như thế. Cháu
không quá kiêu hãnh như vậy. Cháu không quan tâm đến tiền bạc và quyền
lực, cháu chỉ cần sống cho thoái mái thôi.
- Dennis, cháu không phản đối việc cô đến đây chứ?- Cháu thì không. – Cậu trả lời sau một phút ngần ngừ
– Còn Sara, chị cháu, thì có vẻ đau khổ thật sự.- Theo cô hiểu thì cả hai chị em đều không yêu chú Greg đúng không? - Cũng không có gì đặc biệt
lắm.
– Cậu im lặng ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định là có thể
tin cậy chị được. – Cô biết không, chú ấy là sai lầm của mẹ cháu. Dường
như mẹ cháu không tìm thấy những gì mà mong muốn trong cuộc đời. Mẹ cháu thường để cho người khác thao túng. Còn Sara, chị cháu, thì lại là việc khác. Chị ấy cũng ngang bướng như ông già Maxi vậy.-
Còn cháu thì giống ai?
– Lòng Tara tràn ngập tình yêu đối với cậu bé chân thành này. Cháu giống bố cháu à?
- Ồ không, có lẽ là không. Ông ấy là người chồng thứ hai của mẹ cháu, một nhà bác học, người Mỹ. Bây giờ ông ấy ở Hoa Kỳ.Tara thấy Dennis đã tha
thứ cho vai trò bạn gái Greg của chị và có thể làm bạn thực sự với cậu.
- Đây là buồng ngủ của mẹ cháu phải không?
- Sao cô đoán được?
- Theo cái cách mà cháu nhìn vào cánh cửa – Chị mỉm cười.
- Nhẽ ra cháu rất vui lòng dẫn cô vào xem, nhưng bây giờ thì chưa được.
Chị Sara cháu mỗi lần về nhà đều trốn biệt trong đó, mở nghe những bản
nhạc của mẹ cháu,
– Cậu nháy mắt một cách đồng loã với chị
– Cô có muốn xem qua phòng của cháu không?
- Thế mà cô cứ nghĩ là cháu sẽ không mời đấy!
- Vâng, những lúc mời khách thăm nhà, người ta thường bỏ qua phòng cháu
vì nó luộm thuộm lắm.Dennis cho Tara xem những mô hình máy bay đủ
loại.Chị hiểu là cần phải khen ngợi cậu.
- Chẳng nhẽ tất cả những thứ này là do cháu làm ra à?- Đúng đấy! – Dennis đỏ mặt sung sướng.
– Sau khi học xong trung học cháu muốn trở thành phi công thử nghiệm cô
ạ.- Nhưng cháu vẫn còn khối thời gian để lựa chọn và quyết định tương
lai của mình.
- Ồ, cô nói cứ như là mẹ cháu ấy! Dù sao đi nữa thì cháu cũng quyết không để phí một giây nào.
– Nói đoạn, cậu bước tới bàn, cầm một bức ảnh đưa cho Tara.
- Đây là ảnh mẹ cháu.Đó là hình ảnh của một người đàn bà hoàn toàn khác,
không hề có gì chung với chị. Tara hỏi một câu mà chị muốn hỏi đã lâu: - Thiếu mẹ các cháu sống thế nào?
- Dạ, cũng chẳng có gì khủng
khiếp. Vì mẹ cháu trước đây bận lắm, ít khi có nhà. Có một lần mẹ cháu
đưa bọn cháu đi trượt tuyết, thật tuyệt vời. Đặc biệt thú vị là cháu bị
ngã gãy chân, phải nằm trên giường. Nhờ vậy mà mẹ cháu nghỉ việc ở nhà,
đọc sách và chơi với cháu suốt ngày. Trước đó, cháu cứ như thằng ngốc
ấy, không nghĩ là mẹ lại yêu cháu đến vậy!Cậu ngoảnh mặt lại phía chị và sôi nổi nói:- Cháu nhổ toẹt vào những gì mà người ngoài nói! Cháu không tin là mẹ cháu đã chết. Một ngày nào đó, mẹ cháu sẽ trở về, và lúc đó
sẽ có một vài kẻ khốn khổ đấy.Cậu bước vội ra cửa sổ, giấu không cho chị biết là cậu đang khóc. Tara cấu mạnh vào tay mình để không bật khóc lên cùng con trai. Chị lại gần chỗ Dennis đứng, đặt tay lên đôi vai xương
xẩu của con trai, im lặng kéo cậu vào lòng. Họ đứng như thế một lúc lâu
Giống như Tara, Philip Stuart biết thế nào là lạc lõng trong ngôi nhà
của chính mình. Khi Jilly gọi điện thoại tới New York cho ông, ông đã
thấy hi vọng rằng ông vẫn cần cho ả. Họ thoả thuận với nhau rằng lần này ông sẽ không đến câu lạc bộ như mọi lần, mà về thẳng nhà vì như Jilly
nói, họ cần “bàn bạc những việc quan trọng”. Nghĩ rằng Jilly sẽ chờ đón
mình, về đến nhà ông rất ngạc nhiên thấy ả đã ngủ, nhà tối om. Trong tủ
lạnh trống trơn, không tìm ra dù là một mẩu pho mát khô nào. Ông rón rén vào phòng ngủ, nhưng thấy mình đã thận trọng vô ích
– Jilly ngủ
mê mệt, trong phòng nồng nặc whisky. Sôi lên vì tức giận và thất vọng,
ông sang ngủ ở một trong những phòng dành cho khách.Sáng hôm sau ông dậy thật sớm, định lặng lẽ ra khỏi nhà nhưng khi đi xuống bếp, ông ngạc
nhiên thấy Jilly đang pha cà phê và rán bánh. Philip ngồi xuống ghế.
- Cà phê chứ?
- Cảm ơn, anh sẽ không từ chối.
– Rồi ông đợi cho Jilly lên tiếng trước, nhưng ả vẫn im lặng.
- Em cần gì hả Jilly?
– Philip cay đắng nghĩ rằng cuộc sống chung của họ đã kết thúc. Jilly rút một điếu thuốc, toàn thân run lên, nhưng giọng ả rất bình thản:
- Li dị.
- Tốt thôi. Thế việc gì phải mất nhiều thời gian thế? Từ lâu lắm rồi anh đã chờ đợi điều này.
- Thế anh không tức giận à?
– Dù sao đi nữa thì Jilly cũng thấy tự ái vì vẻ thờ ơ của Philip. Ông nhếch mép cười.
- Em ạ, anh quá mệt mỏi rồi. Cho đến giây phút cuối cùng, anh vẫn cố gắng chấp nhận mọi điều với hy vọng là tới một lúc nào đó em sẽ sáng mắt ra
mà nhận rõ bộ mặt thật của Greg Marsdan. Mặc dù cấp dưỡng cho tình nhân
của vợ mình một thời gian dài như thế kể cũng thật vô đạo.
- Hoá ra từ trước tới giờ anh vẫn nhìn qua kẽ ngón tay à?
- Có lẽ như vậy. Philip nghĩ ngợi rồi trả lời
– suốt cả cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh hiểu rằng em rất đau khổ vì
không có con. Nhẽ ra, anh không nên cưới một người trẻ hơn mình quá
nhiều làm vợ. Nhưng thôi, ta kết thúc ở đây. Anh nghĩ rằng em nên thuê
luật sư đi. Mọi giấy tờ phải bàn bạc thật kỹ. Vừa qua anh đã chẳng vui
vẻ gì khi phải bảo Greg. Anh sẽ không bao giờ làm việc đó khi chúng mình đã bỏ nhau. Duy chỉ có một điều mà anh muốn khuyên em. Anh không biết
việc gì đã xảy ra khi em ở Eden và Stephany chết. Nhưng em nên thận
trọng. Anh nghĩ rằng Greg Marsdan dám làm tất cả mọi điều. Jilly trả lời bằng giọng lạnh lùng giận dữ.
- Đừng có dạy tôi, Philip! Không
cần nói với tôi bằng cái giọng mà anh vẫn khuyên bảo khách hàng. Tôi sẽ
lấy Greg Marsdan làm chồng! chẳng ai có thể ngăn tôi làm điều đó.
Greg rất phấn khởi trước thắng lợi sáng nay và tin chắc là sẽ thành công.
Đón bọn trẻ về nhà là cả một ý đồ: y sẽ có vẻ một người chí thú gia
đình, chứ không chỉ đơn thuần là một gã đàn ông chuyên rúc váy. Thực tế
thì ở thời điểm này, y đúng là một người đàn ông đứng đắn với ý định
nghiêm chỉnh. Y thầm mỉa mai như vậy! Y có thể tha lỗi cho Tara vì chị
đã không ngủ với y ngay từ lần gặp đầu tiên. Thôi được, y trọng Tara vì
điều đó. Nhưng ngồi ngay cạnh tấm thân kiều diễm ấy, cặp mông và đôi vú
ấy, y suýt xuất tinh, mặc dù chỉ mới buổi trưa. Y gác hai chân lên nhau
và nhìn chiếc bàn ăn dài.
- Sau bữa ăn ta sẽ làm gì: bơi thuyền, câu cá, hoặc chơi tennis?
- Đừng có đi câu cá,
– Dennis ngây thơ can thiệp làm Greg phát khùng:
- Ai hỏi mày mà nói! Tara quay lại hỏi Dennis.
- Cháu không thích đi câu sao?
- Cháu không thích bắn giết.
- Người ta bắn giết để tồn tại, mày phải nhớ điều đó, Dennis ạ. Đó là quy luật của tự nhiên: Chỉ có những kẻ mạnh mới sống sót. Tara không nhịn
được nữa:
- Có một số người bắn giết vì những lý do khác Greg ạ!
– Chị nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Chúng chỉ đơn giản là những kẻ khát máu.Nhưng Greg vẫn không tha Dennis:
- Nào, mày cứ nhìn vào cái đĩa mà xem, mày tưởng mày đang ăn thịt con bò
cái chết vì già yếu à? Vừa lúc đó Sara bước vào, cúi đầu, mắt không nhìn ai cả, lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình.
- Cháu đã nói là chị ấy sẽ xuống khi nào cảm thấy đói mà lại Dennis thì thầm.
Tara đưa mắt nhìn con gái với vẻ dò xét. Sara cũng lớn thêm, vóc người hình
như đẫy ra, giống hệt như người mẹ vào độ tuổi ấy. Mái tóc dày của nó
chải rũ trước trán, che kín cả mắt..
- Chào cháu
– Tara mềm mỏng nói.
- Sara, đây là cô Tara Wells
– Greg nói với cái giọng mà y đã nói với Dennis
– Cô ấy là người mẫu nổi tiếng, cháu đã xem qua ti vi. Chào cô ấy đi.
- Tôi biết rõ bà ấy là ai rồi!
– Sara lạnh lùng đáp và quay sang Tara:
- Tôi và em tôi được nghỉ học để chào đón bà đấy.Tara cố gắng gây cảm tình với con gái mình.
- Cháu xinh lắm.
- Đâu có!
– Câu trả lời gắt gỏng và rõ ràng
– Tốt, giống hệt mẹ tôi.Greg không nhịn được nữa:
- Cô Wells là khách của nhà ta.
– Y lên giọng đe doạ
– Hơn nữa mày cũng biết là tao không thích nhắc đến mẹ mày. Nếu mày không tỏ ra lễ độ thì cút khỏi đây ngay!Sara bật dậy, giọng run lên, nhưng
mắt nhìn thẳng thách thức:
- Xin đừng ra lệnh cho tôi! Đây không phải là nhà ông! Ông đừng có doạ tôi! – Rồi quay người chạy ra khỏi phòng.“Giỏi quá! Sara”
– Tara nghĩ. Thầm tự hào về đứa con, chị cảm thấy một niềm vui thích rất
trẻ con dâng lên và biết rằng Dennis cũng cảm thấy như thế. Greg cau có
ngồi im rồi tuyên bố ngắn gọn: -
Bây giờ thì đi bơi thuyền, chỉ hai người thôi.
- Nhưng mà anh Greg này,
– Tara cố gắng lấy giọng bình thản nhất
– tôi nghĩ rằng anh là một người chủ gia đình xứng đáng. Hơn nữa, tôi lại rất muốn đi cùng Dennis, nếu không thì bố con anh cứ việc đi với
nhau.Greg đành phải đồng ý. Trong khi dạo chơi trên biển Dennis hỏi.
- Cô Tara này, sao cô lại thích chú Greg?
- Có nhiều người làm cho cô thấy thích, như cháu chẳng hạn.
– Chị không trả lời thẳng vào câu hỏi và làm như vô tình, đưa tay vuốt
tóc cậu. Dennis lao mình xuống biển như con cá. Greg nhìn Tara với con
mắt của một kẻ sành sỏi. Chị mặc bộ đồ tắm sặc sỡ. “Đẹp đấy, một thân
hình tuyệt mỹ!”.
- Nào, ta đi chứ?
– Chị thản nhiên nói,
nhưng đôi tai lão luyện của Greg không thể không nắm bắt được những nốt
khêu gợi. Y cởi chiếc áo may ô ném xuống sàn gỗ, rồi chậm rãi cởi quần
bò. Chiếc khoá quần rất khó mở vì dương vật y đã cứng đơ. Y ngạc nhiên
thấy Tara không những không đỏ mặt quay đi như những người đàn bà khác,
trái lại chị tò mò theo dõi rất chăm chú. Khó khăn lắm y mới ngăn được
cơn kích thích, máu nóng dồn lên đầu dương vật căng lên như khúc gỗ, mãi y mới cởi được quần và đứng trước chị trong chiếc quần bơi màu đen.
Tara chăm chú nghìn Greg, – thầm đánh giá đôi vai rộng, những bắp thịt
cuồn cuộn trên ngực, trên tay, cái hông đẹp, cái bụng rắn chắc và chỗ
nổi gồ lên dưới quần bơi. Không ngượng ngùng vì chẳng có tình cảm gì
nhưng chị thấy thích thú vì thấy mình có quyền lực với hắn. Thân thể chị không chịu nghe theo lý trí và con tim, đáp lại lời kêu gọi của thân
thể Greg, một ngọn lửa bốc cháy trong chị, hai nụ hoa cứng lên, chị cảm
thấy giữa hai chân ấm nóng và ẩm ướt. Điều mà Greg không làm nổi cho
Stephany khi chị yêu hắn thiết tha, thi y lại làm được với Tara khi chị
căm thù hắn tột độ.
- Dennis, bơi thi nhé
– Chị lao xuống
nước và vui vẻ hét lên. Greg vội vã lao xuống nước. Y cáu kỉnh khi người khác đùa cợt với y. Y đuổi theo Tara và Dennis. Y biết rằng Tara cũng
thèm muốn y, nhưng có điều gì đó cản trở chị. Thôi được, y không phải
chờ đợi lâu đâu, y sẽ thoả mãn dục vọng của mình, và khi đó sẽ biết tay
y. Thấy Greg bơi lại gần, dường như đọc được ý nghĩ của hắn Tara suýt
reo lên vì vui sướng. Cắn câu rồi! Bây giờ y khó mà thoát khỏi tay chị