Ta dis, đông trùng hạ thảo còn
có công năng này sao? Trương Tiểu Tịch trợn tròn mắt, đông trùng hạ thảo trong trí nhớ chỉ bổ hư ích khí, trị liệu các loại ho khan, thở khó,
mặt khác hình như cũng chữa bệnh yếu sinh li, xem như bồi bổ cơ thể,
nhưng cdcm hiện tại thứ này rõ ràng là xuân dược a!
Vừa rồi mình uống một nồi đầy xuân dược? Nghĩ tới đây, trạch nam lạnh
người, sẽ bạo thể mà chết đó a! Nhìn biểu hiện dâng trào của số 1,
Trương Tiểu Tịch có lý do tin tưởng mình không thể lết được đến kỹ viện, Ta XXX, chẳng lẽ hôm nay, xử nam ngây thơ ta phải xóc lọ tới chết sao?
Nghĩ đến cảnh mỹ nữ sư phụ biết tin mình chết khóc lóc chạy đến kết quả
nhìn thấy tử trạng của mình, đúng là chuyện nhân dân quần chúng thích
nghe a. Không được! Tuyệt đối không thể chết như thế! Anh còn muốn tìm
tên tiện nhân bán thuốc giả báo thù rửa hận! Trạch nam bắt đầu tìm biện
pháp cứu giúp bản thân.
Đóng cửa tiêu cục, thiếu niên còn chưa kịp chạy về phòng, bụng dưới đã
bắt đầu nong nóng, không nghĩ được nhiều như vậy, trạch nam đặt mông
ngồi trong viện, bắt đầu vận chuyển nội lực điên cuồng dựa theo cách
luyện tập hàng ngày, lúc trước hắn đọc rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp,
đám nhân vật chính bị trúng độc có hai loại lựa chọn, thứ nhất: Có gái
bên người, có thể lựa chọn thoát y chữa thương. Thứ hai: Khi không có
gái, nhân vật chính đành phải tự mình động thủ dùng nội lực trừ độc,
đương nhiên quá trình này không cần cởi quần áo. Lúc này mặc dù thiếu
niên vẫn biết nguyên lý trong đó, nhưng hiển nhiên cũng chỉ có thể lựa
chọn cách hai, về phần có hiệu quả hay không, vậy chỉ có thể cược một
phen, nghe theo mệnh trời.
Chưa tới một hồi, toàn thân trạch nam đều khô nóng, trán cũng bắt đầu
đổ mồ hôi đến, trong lòng như có một giọng nói không ngừng dụ dỗ, thiếu
niên nha, tuốt một phát đi, sướng hết mình đi! Trạch nam muốn sướng,
nhưng trạch nam cũng biết, thân thể của mình sao có thể tuốt một phát là giải quyết tất cả vấn đề (Trương Tiểu Tịch: Mẹ nó! Đến lúc nào rồi tác
giả ông còn có tâm tình hát « tù ca »! ) ngô. . . Tóm lại trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, khi trạch nam sắp đầu hàng dục vọng, sắp từ một
"thanh niên nghiêm túc" thành đại pháp sư, tay cũng đã đưa tới bụng
dưới, ngọn lửa đang thiêu đột đột nhiên giảm một ít, thiếu niên mượn
khoảnh khắc thanh tỉnh ngắn ngủi kia tạm dừng động tác.
Sao? Nội công tâm pháp rốt cục có tác dụng? Một tia lửa bị tách ra, sát
nhập vào dòng nội lực trong cơ thể, ngay sau đó tia thứ hai, tia thứ ba. . . Thiếu niên liều mạng vận công dung hòa ngọn lửa từ từ, lý trí-kun
trở về, tinh dịch xông lên não cũng đang chậm rãi rút xuống, chính là
như vậy! Thiếu niên vừa thoát khỏi thảm cách tinh tẫn nhân vong rốt cục
thở dài một hơi, càng liều mạng vận chuyển nội lực, chăm chú sát nhập
từng tia lửa vào nội lực, dần dần giành lại quyền khống chế thằng em bên dưới (câu này thật sâu xa a).
Đợi đến khi tia lửa cuối cùng bị hòa tan, trạch nam khôi phục tinh thần
mới phát hiện thời gian thế mà đã qua hai ngày ba đêm, mình đã ‘cứng’
hai ngày ba đêm a, hắn sụ mặt, " Ta XXX chết cái tên gian thương kia,
dàm dùng xuân dược giả mạo đông trùng hạ thảo." Nhưng tới khi hắn mở
bảng thuộc tính thấy điểm nội lực liền ngây người, trước đó mới hai mươi sáu điểm, trong hai ngày thế mà tăng vọt gần như gấp đôi, ngừng tại bốn mươi chín điểm.
Đây. . . Đây. . . Chẳng lẽ liền là đại nạn không chết tất có hậu phúc
trong truyền thuyết? Trương Tiểu Tịch mừng ra mặt, chỉ là hơi nghi hoặc
một chút, sờ lên cằm thầm, "Không đúng. . . chưa thấy tiểu thuyết nào
ghi uống nhầm xuân dược có thể tăng nội lực a?" Cũng không cần xóc lọ... đây quả thực là tin mừng với trạch nam a, thiếu niên cảm thấy trong lúc vô hình mình đã phát hiện một thứ rất vĩ đại.
Kỳ thật Trạch nam cũng trách lầm côn trùng-kun, người ta cũng không phải là xuân dược, mà là đông trùng hạ thảo hàng thật giá thật, À, có lẽ ở
vì thế giới khác biệt nên có biến dị, dược tính tăng gấp trăm lần, nhưng trời đất chứng giám, chàng thợ săn thật không lừa hắn, tác dụng chủ yếu của nó vẫn là cường thân kiện thể, còn xuân dược chỉ là thuộc tính bổ
sung, người sống trong núi đều biết, lúc thân thể suy yếu sinh bệnh, lấy một miếng đông trùng hạ thảo nhỏ ngậm trong miệng hoặc là lấy ra nấu
canh, không đến hai ngày đã khỏi hẳn, về phần thân thể gặp phản ứng phụ
cũng là chuyện rất bình thường, bởi vì liều lượng nhỏ nên chỉ gây nóng
mặt một chút, căn bản sẽ không ăn nguyên một con khiến cơ thể phát dục
như trạch nam. Mặc dù sinh ra một ít tác dụng phụ, nhưng từ trên bản
chất, Trương Tiểu Tịch cũng là nhân họa đắc phúc, kiếm một món hời, tự
nhiên được thêm hai mươi ba điểm nội lực, tương đương với nửa tháng tu
luyện.
Nghĩ thông suốt, trạch nam âm thầm lau mồ hôi lạnh, xem ra lần sau phải
hỏi người mua cách dùng lượng dùng cho kỹ, hắn không muốn chết vì thiếu
hiểu biết nha. Ngoại trừ tăng vọt nội lực, căn cốt cũng tăng năm điểm,
đạt ba mươi bốn điểm làm trạch nam hiện tại cũng muốn luyện thử ngoại
công.
Cảm thụ được nội lực mênh mông trong thân thể, ánh mắt thiếu niên nhìn
về đám trùng liền sáng lên, cái này là đồ tốt a! Chuyện mà truyền ra
không chỉ huyện Thanh Dương, chỉ sợ toàn bộ Lương Châu sẽ phát cuồng,
hai ngày hai mươi điểm nội lực a, đây chẳng phải nói chỉ cần năm ngày là có một cao thủ cảnh giới sơ khuy môn kính sao? Đương nhiên đây chỉ là
lý luận, dù sao thuốc chỉ tốt nhất khi dùng lần đầu, hiệu quả những lần
sau chắc chắn không bằng được, mặc dù như thế, chỉ cần là có thể gia
tăng nội lực trực tiếp, giá trị sẽ không nhỏ, truyền ra tất nhiên sẽ nổi lên sóng gió a.
Trương Tiểu Tịch nhếch miệng, thứ này chính mình còn không có đủ dùng,
tự nhiên sẽ không nói lung tung, về phần chàng thợ săn cũng không cần lo lắng, đồng bào bọn hắn sống trên núi, ngoại trừ mua sắm một ít vật dụng thường ngày cũng không thích tiếp xúc với ánh sáng văn minh.
Gói kỹ đám trùng còn lại, trạch nam đã hạ quyết tâm mỗi ngày ăn một
miếng nhỏ, dùng tốc độ nhanh nhất tăng nội lực lên một trăm điểm, chỉ có phát huy uy lực chân chính của Thanh Phong Chưởng, Trương Tiểu Tịch mới chính thức không còn e ngại bất kỳ bên nào thế lực nào ở Thanh Dương,
cũng không còn lo lắng phải đối đầu với tiêu cục Thanh Dương.
Xử lý xong, thiếu niên mới nhớ tới hôm nay đã là ngày mồng ba tết, là
ngày ước định với vợ chồng Tề Quan Ngạn, Trương Tiểu Tịch cũng không có ý định nuốt lời, về phần lễ vật chúc tết nha, trạch nam nghĩ danh thiếp
trân quý nhất của mình cũng cho Tề mập rồi, à. . . ý là giờ chỉ cần đem
theo giỏ trứng, giỏ hoa quả cũng được...
Đến phủ Tề mập tự nhiên phải ăn một bữa ra trò, không có biện pháp, đã
hai ngày rồi Trương Tiểu Tịch chưa ăn gì, hắn ăn đến mức Tề Quan Ngạn
cũng choáng, rót chén nước, run run rẩy rẩy, " hiền đệ uống chén nước
cho trôi đi."
Trương Tiểu Tịch ngẩng đầu cười với hắn, không nói gì, bởi vì trong
miệng còn nhét thịt bò, trên tay còn cầm cánh chim cút nướng. Cuối cùng, trong ánh mắt trợn tròn của Tề mập, thiếu niên uống một bình rượu nho, ợ một cái lắc lắc ung dung rời đi.
Trước khi đi mập mạp vẫn không quên nhắc hắn đừng quên ước hẹn mùng bảy, Trương Tiểu Tịch gật đầu ra dấu đã biết....