Trương Tiểu Tịch thấy bà cụ như
đang cosplay gangsters nước mỹ, cũng chỉ có thể theo hầu "Xin cụ nói rõ, một trăm linh tám vị hảo hán tiêu cục ta sẽ cảm kích vô cùng."
Quả nhiên bà cụ nghe xong rất vui, cũng không đi thẳng vào vấn đề, "Cậu biết thợ rèn Tiêu Thiết Trụ trên phố không?"
"Ai? Tiểu Thiết Trụ?" Trương Tiểu Tịch tới thế giới này cũng hơn một
tháng, bác trai bác gái a miêu a cẩu chung quanh cũng biết không ít, cố gắng nghĩ nghĩ hình như trong ấn tượng mình biết người này, bình thường đi làm ở lò rèn, trầm mặc ít nói không thích nói chuyện, thoạt nhìn
giống như là NPC cấp thấp được lập trình bằng vài dòng code đơn giản.
Loại nhân vật như cụ bà, cụ ông thật thần kỳ, quả nhiên ở hành tinh nào
cũng cực kỳ mạnh mẽ a, vậy mà có thể hóng được chuyện của một người qua
đường A bất kỳ nha. Trương Tiểu Tịch rất kính nể bà cụ này, đây là cảnh
giới ‘nhàn’ tới mức nào mới có thể đạt được vậy?!
Bà cụ thấy Trương Tiểu Tịch rất nhập tâm liền nói tiếp, "Cậu cũng đã
biết Tiêu Thiết Trụ có một cô vợ gọi là Nguyệt Nương, da trắng, môi
hồng, Tiêu Thiết Trụ thương yêu không hết, nhưng mà Nguyệt Nương kia cả
ngày cay mày sầu não uất ức, Tiêu Thiết Trụ muốn làm Nguyệt Nương vui vẻ nên thường dùng sắt thừa chế tạo mấy mòn đồ chơi nhỏ cho nàng, Nguyệt
Nương chơi rất vui, nhưng qua một thời gian liền biến về bộ dáng sầu não uất ức."
Trương Tiểu Tịch xoay bút lông trong tay, có vẻ ngán ngẩm, " Vậy thì
sao, không phải cảm thấy mình gả nhầm người à? Đầu đất như Tiêu Thiết
Trụ chắc cũng không phải người biết dỗ ngon dỗ ngọt."
"Đúng a." Bà cụ vỗ bàn một cái, Trương Tiểu Tịch suýt bị hù cắm bút vào
mũi, bà cụ nói, " hàng xóm láng giềng cũng cảm thấy như vậy, Nguyệt
Nương vốn là con gái ông chủ lò rèn, mà Tiêu Thiết Trụ chỉ là một kẻ
nghèo sống ở rìa huyện Thanh Dương, đến tiệm thợ rèn học nghề, nhưng
chuyện này không đáng nói a, ông chủ Từ(*ông chủ lò rèn) thấy hắn có
thiên phú ở phương diện này, chẳng những trong mấy tháng ngắn ngủi học
hết tài của ông ta, việc làm ăn trong tiệm cũng càng ngày càng tốt, ông
chủ Từ đã không còn gì để dạy, mắt thấy Tiêu Thiết Trụ đã có ý rời đi,
ông chủ Từ lại không muốn mất cây rụng tiền, hắn sớm đã nhìn ra Tiêu
Thiết Trụ đối có ý với mình Nguyệt Nương, nhưng Nguyệt Nương lại không
thích Tiêu Thiết Trụ, đáng tiếc ông chủ Từ không cưỡng được sức mạnh
đồng tiền đã đem Nguyệt Nương gả cho Tiêu Thiết Trụ, sau khi kết hôn,
Nguyệt Nương tự nhiên khó tránh khỏi buồn bực."
Trương Tiểu Tịch đặt bút xuống, gật đầu phụ họa, "Đúng vậy đúng vậy, dưa hái sớm không ngọt nha."
Bà cụ liếc nhìn thiếu niên, trạch nam bị nhìn có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng hỏi, "Sao ạ?"
Bà cụ nói, " Ta thấy cậu cũng đã đến tuổi cập kê, muốn bà già này giới thiệu vài trái dưa ngọt không?"
"Ngài quá khách khí." Quả nhiên từ xưa đến nay bác gái nào cũng có tinh
thần bà mối a, Trương Tiểu Tịch lau mồ hôi lạnh, hùng hổ tuyên bố, "Hung Nô chưa diệt tiểu tử chưa thể kết hôn, hay là ngài kể tiếp chuyện trước đi."
Bà cụ thấy hắn kiên quyết cũng chỉ có thể tạm gát lại máu bà mai, tiếp
tục kể, "Vốn đây cũng không phải chuyện to tát gì, chuyện hàng xóm láng
giềng gả phải người không ưng ta thấy cũng nhiều, nhưng chuyện đến đây
vẫn chưa xong, nghe nói có người hôm qua trông thấy. . . Nguyệt Nương
lên một cỗ xe ngựa của thương nhân từ phương nam đến huyện Thanh Dương
làm ăn, hiện tại mọi người đang đồn ầm lên, Nguyệt Nương muốn bỏ Tiêu
Thiết Trụ theo người đàn ông khác!"
Trương Tiểu Tịch ngạc nhiên, "Hở? Ngài không phải nói đây là bí mật sao? Sao ai cũng đồn là thế nào?"
Bà cụ lập tức cứng họng, "Thằng cháu này sao cứ thích bắt bẻ câu chữ vậy? Đại khái, là đại khái, hiểu không?"
"Dạ dạ dạ." Trương Tiểu Tịch đáp lại, tiễn bà cụ đi, tiêu cục cũng là
bắt đầu hoạt động bình thường, Trương Tiểu Tịch cũng không có để chuyện
kia trong lòng, loại chuyện này chỗ nào cũng có, cũng xem nó như câu
chuyện nói miệng mà thôi, Trương Tiểu Tịch mở tiêu cục cũng không phải
mở nha môn, đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.
Một ngày qua đi cũng khá phong phú, ngoại trừ đưa tin đưa hàng, thiếu
niên còn nhận bảo vệ một người hầu trà bị hàng xóm làm đổ tể uy hiếp,
vốn Trương Tiểu Tịch định đại triển quyền cước một phen nhưng trên đường đi lại liệu không có bất kỳ trở ngại nào, ngay cả chó hoang cũng không
có, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi tới mức Trương Tiểu Tịch
cũng không muốn nhận tiền, lúc trở về trông thấy một đám đông tụ tập
hóng chuyện, ra là Tiêu Thiết Trụ đến đây cáo trạng, nói là thương nhân
phương nam bắt cóc thê tử của hắn, nhưng thương nhân kia sớm đã mang
theo thê tử hắn rời đi, quan huyện hỏi tên tuổi hình dáng người kia hắn
lại hoàn toàn không biết, mà chỗ này cách xa phương nam vạn dặm, một lần đi phải nửa năm, đừng nói bắt người, gửi công văn cũng không dễ dàng,
cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Tiêu Thiết Trụ giận quá đánh
luôn quan huyện lại bị phạt hai mươi hèo, ném ra nha môn tự sinh tự
diệt.
Trương Tiểu Tịch cảm thấy tên kia cũng thật đáng thương, nhưng chuyện
này hắn không giúp được, cảm khái vài câu liền trở lại tiêu cục, thiếu
niên mệt gần chết đóng cửa lại, ngồi ở trên ghế xoa xoa lưng, cảm thấy
cần phải tuyển thêm người, Trương Tiểu Tịch cũng thấy kỳ quái, hắn nhớ
rõ danh vọng tiêu cục Phúc Uy chỉ có chín điểm, hầu như chẳng ai nghe
danh ở huyện Thanh Dương, mình sửa cũng không thấy tăng bao nhiêu, cho
nên hắn cảm thấy để tiết kiệm chi tiêu, không cần thiết thuê người, một
mình mình hoàn toàn có thể lo được, nhưng tình hình sau hai ngày khai
trương lại x hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, có lẽ chưa tới mức tấp nập, so với tiêu cục Thanh Dương thì kém xa, nhưng cũng tuyệt không
thể nói là quạnh quẽ, mặc dù nhiệm vụ khách hàng ủy thác phần lớn là
chút việc vặt, nhưng nhiều lắm a, một ngày này Trương Tiểu Tịch mệt gần
chết mới kiếm được bảy mươi văn, đương nhiên vẫn kém ngày hôm qua, nhưng sự kiện Tề Quan Ngạn là tình huống ngẫu nhiên, không phải ngày nào cũng đụng, tiêu cục vẫn cần dựa vào tích lũy từng chút một, xây dựng cơ sở
vững chắc, đây mới là kế hoạch lâu dài, mặt khác bởi vì tiêu cục chỉ có
một người, lúc Trương Tiểu Tịch rời đi phải khóa cửa, trong đoạn thời
gian hắn đi cũng không thể tiếp khách hàng mới, cho nên có rất nhiều
khách hàng tìm tiêu cục khác, điều này cũng làm Trương đại tiêu đầu tiếc không thôi. Hắn quyết định xem số liệu tiêu cục một chút
Tên: Di động Đại Yên (Trương Tiểu Tịch mở, đời trước là tiêu cục Phúc
Uy, vừa mới khai trương không lâu, trước mắt do Trương Tiểu Tịch kinh
doanh, tổng cục ở huyện Thanh Dương)
Đẳng cấp: Cấp một (chỉ là cắt ké)
Thế lực: (không)
Tài sản lưu động: không (công việc thảm đạm, đã gần như đóng cửa )
Danh vọng: Hai mươi bốn (giang hồ chính tà đã nghe một hai, thanh danh dần dần lan truyền trong huyện Thanh Dương)
Nhân viên: Tổng tiêu đầu (trống), đại chưởng quỹ (trống, ) tiêu đầu
(trống), tiêu sư (trống), đội tử thủ (trống), hỏa kế (trống), tạp dịch
(trống)
Vật phẩm đặc thù: (không)
Tên tiêu cục biến thành Di động Đại Yên cũng trong dự kiến của Trương
Tiểu Tịch, xem ra hệ thống-kun đồng bộ vẫn rất tốt nha, nhưng mà điểm
danh vọng lên tới hai mươi bốn làm hắn rất ngạc nhiên, tuy nói mình phục vụ cũng rất chuyên nghiệp, cố gắng kiếm khách hàng, nhưng hai ngày tổng cộng cũng chỉ phục vụ mười mấy người, giá trị danh vọng tăng có hơi
nhanh nha? Hơn nữa giới thiệu vắn tắt còn nói thanh danh đang dần dần
truyền ra, nói cách khác. . . Còn đang tăng trưởng? Trương Tiểu Tịch bị ý nghĩ của mình dọa sợ, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận, trạch nam cũng biết
đại khái những danh vọng này từ đâu tới, không phải là sản phẩm của trận chiến với Trần Trường Phong sao? Sắc mặt Trương Tiểu Tịch có chút cổ
quái, hắn vẫn có chút xem nhẹ tiếng tăm của Trần Trường Phong tại huyện
Thanh Dương, tên kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, Khai Bi Chưởng
cũng rất cứng, lăn lộn mấy năm trong võ lâm đãng lại thêm tên tuổi tiêu cục Thanh Dương, kết quả bị một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đánh
hôn mê bất tỉnh, thanh danh cả đời biến thành trang sức giúp Trương Tiểu Tịch rồi.
Thanh danh tiêu cục ở đâu ra a? Một mặt là dựa vào quan hệ hai bên chính tà, một phương diện khác là thực lực bản thân, Trần Trường Phong
đoán chừng cũng không nghĩ đến, lần khiêu chiến kia lại giúp Trương Tiểu Tịch chứng minh thực lực.
Khiến cho mọi người bây giờ nhắc tới Trương Tiểu Tịch, bình thường đều
là "Há, thiếu niên anh hùng đánh Tam đương gia tiêu cục Thanh Dương Trần Trường Phong hôn mê bất tỉnh a." Thế là danh vọng tiêu cục Di động Đại
Yên tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.
Trương Tiểu Tịch nghĩ thông chẳng những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại chút sầu lo, lần này đắc tội tiêu cục Thanh Dương rồi, Di động Đại Yên chẳng khác gì giẫm lên danh tiếng tiêu cục Thanh Dương để đánh bóng cho mình, mặc dù Trương Tiểu Tịch cũng không khiêu khích tiêu cục Thanh
Dương, ngày đó cũng là Trần Trường Phong tới gây sự, cao lắm thì hắn chỉ phòng vệ chính đáng, nhưng được lợi cuối cùng là Di động Đại Yên, tên
tuổi tiêu cục Thanh Dương bị bôi nhọ cũng là sự thật, hai nhà chung quy
đã thành đối thủ rồi….
Có lẽ trước mắt đối với tiêu cục Thanh Dương, Di động Đại Yên chỉ có thể coi là cắt ké, song phương căn bản không cùng một đẳng cấp, huống hồ
chuyện ngày đó cũng do tiêu cục Thanh Dương không đúng trước, Sử Thanh
Long muốn thể hiện, cho nên tạm thời không ra tay với Di động Đại Yên,
nhưng khi Di động Đại Yên phát triển, song phương tất sẽ có một phen
long tranh hổ đấu, Trương Tiểu Tịch cũng đã dự liệu sẽ có ngày đó, hắn
cũng không sợ phát sinh xung đột với Tiêu cục Thanh Dương, trên thực tế
hắn muốn xưng bá võ lâm Thanh Dương có thể dùng biện pháp mềm dẻo để lôi kéo các môn phái khác, dù sao không ai muốn chém chém giết giết cả
ngày, nhưng tiêu cục Thanh Dương nhất định phải biến mất, Sử Thanh Long
nếu thức thời hắn không ngại thả đi, nhưng nếu không thức thời thì hắn
cũng không ngại chém tận giết tiệt, dù sao thị trường Thanh Dương cũng
nhỏ, nuôi không nổi hai tiêu cục cùng lúc.
Mà ngày đó có lẽ cũng không quá lâu, chỉ là trước đó, Trương Tiểu Tịch
cũng không muốn phát sinh xung đột quá sớm với tiêu cục Thanh Dương. Xem ra sau này phải chú ý một chút, trạch nam tính toán trong lòng, đồng
thời cũng phát hiện một chuyện thú vị, trong túi Trương Tiểu Tịch hiện
tại có hơn một trăm lượng bạc, nhưng cột tài sản tiêu cục vẫn là con số
không.
Chẳng lẽ tài sản cá nhân cùng tài sản tiêu cục là riêng biệt? Vì chứng
thực phỏng đoán trong lòng, Trương Tiểu Tịch lấy ra mười lượng bạc, bỏ
vào quỹ tiêu cục, đồng thời tại ghi vào hệ thống lời mười lượng, quả
nhiên cột tài sản cũng thay đổi thành mười lượng bạc.
Thì ra là thế a, trạch nam phát hiện hệ thống-kun vẫn rất chăm chỉ nha,
phân biệt cả tài sản riêng cùng tài sản tiêu cục, xem ra sau này muốn
tiêu cục thăng cấp phải ném chút ngân lượng vào tài sản tiêu cục a, hiểu rõ chuyện này, sắc trời cũng đã không còn sớm, Trương Tiểu Tịch luyện
quyền pháp một hồi, mắt thấy trời chiều ngã về tây, bóng đêm buông xuống nhưng không thấy bóng dáng mỹ nữ sư phụ, thiếu niên cảm thấy nội tâm
trống rỗng, đợi thêm một lúc xác định sẽ không ai tới mới chậm rãi trở
về phòng.