Trương Tiểu Tịch ngồi trong kỹ viện ngán ngẩm buồn bực nghe anh mập kể chuyện tình con chim biển.
Anh mập mơ màng nghiêng đầu sang hỏi thiếu niên, "Cậu hâm mộ cuộc sống của ta sao?"
Trương Tiểu Tịch mặt như trái khổ qua, "Ca, ngươi muốn chết đứng hay chết nằm?"
Anh mập áy náy nhìn Trương Tiểu Tịch, Trương Tiểu Tịch tiếp nhận lời xin lỗi của anh mập, thế là anh mập tiếp tục kể chuyện xưa, "Nhưng mà qua
thêm hai năm , theo lý thuyết ham muốn như thời điểm mới kết hôn cũng
nên tiêu bớt hơn phân nửa, thường thường mọi người đã bắt đầu xem tivi
thì xem tivi, chơi game thì chơi game, a, thật có lỗi, nhầm kịch bản,
đạo diễn nhờ ngài cắt đoạn này, ta diễn lại nha. . . Theo lý thuyết ở
nhiệt tình lúc mới kết hôn cũng nên tiêu tán hơn phân nửa, thường thường mọi người đánh tứ sắc thì đánh tứ sắc, uống rượu ôm thì đi uống rượu
ôm, nhưng Uyển không nhi vậy, qua hai năm lắng đọng, sự nhiệt tình của
nàng chẳng những không biến mất ngược lại còn càng ngày càng nghiêm
trọng, ngay từ đầu ta cũng rất cao hứng, dù sao điều này đã chứng minh
Uyển nhi yêu ta vô cùng, nhưng chuyện sau đó khiến ta vừa đau vừa sướng, Uyển nhi nói nàng yêu ta một khắc cũng không thể rời, cho nên nàng nhất định phải theo bên cạnh ta mỗi thời mỗi khắc, lúc ngủ theo, lúc ăn cơm
theo, ta đi kiểm tra cửa hàng cũng theo, a, quên nói cho cậu nhà ta mở
tiệm gại, lúc huynh đệ bằng hữu tụ tập cùng kè kè một bên, nhưng đấy
chưa phải kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là khi ta đi WC cũng phải mở
cửa để Uyển nhi đứng ngoài có thể trông thấy ta, vì thế mà ta từng táo bón một tháng ròng rã, nhưng, vì tình yêu, vì báo đáp tình yêu của Uyển nhi, ta nhịn, nhưng ta không ngờ rằng tất cả vẻn vẹn chỉ là mới bắt
đầu, vì không muốn ta thay lòng đổi dạ, Uyển nhi bắt đầu nghiêm ngặt
khống chế ta gặp những nữ nhân khác, không cho phép bất cứ giống cái nào bước vào, ngay cả mẹ vợ ta —— mẹ của Uyển nhi tới cửa cũng phải đứng
ngoài, mà ta cũng bị ban nghiêm lệnh không cho phép ra khỏi cửa, cho dù
có chuyện gấp cần ra ngoài, vì không muốn ta nhìn thấy những nữ nhân
khác, Uyển nhi còn tự tay dùng vải đen bịt kín cặp mắt của ta. . ."
Trương Tiểu Tịch nghe xong rùng mình cả buổi, lưng nổi da gà, "Cái dis. Yêu đến mức nào mới làm được như thế a. . ."
Anh mập ngửa mặt lên trời thở dài, "Là như thế, một hai ngày còn không
sao, một hai tháng cũng chỉ là chút thử thách, nhưng mỗi năm như thế ta
rốt cục cũng không còn cách nào chịu đựng."
Trương Tiểu Tịch đồng tình, "Nếu như thế, Tề huynh sao không ly hôn?"
"Từ đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng về sau lại phát hiện nào có đơn giản như vậy. . ." Anh mập uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, "Ta từng bóng
gió chuyện ly hơn với các anh em trên bàn nhậu, không đợi ta nói ra
nguyên nhân, bọn hắn đã bắt đầu an ủi ta, đại loại như thê tử tốt như
vậy mà bỏ thì đúng là thiên lý bất dung, ly hôn chắc chắn sẽ làm ta hối
hận suốt đời, ngoại trừ mấy anh em độc thân, hầu như không ai ủng hộ
ta."
Thấy anh mập bế tắc, Trương Tiểu Tịch bèn nắm bàn tay hắn, an ủi, "Dù
sao cuối cùng còn có anh em đảng độc thân làm viện quân, điều này chứng
minh tổ chức còn chưa vứt bỏ ngươi nha, tiểu đồng chí."
Anh mập cười thảm, "Sở dĩ mấy anh em độc thân đó tán thành ta ly hôn,
chính là chờ ta ly hôn lại tới nhà Uyển nhi cầu hôn, có người nhanh tay
còn chuẩn bị lễ hỏi trước."
"Ha ha. . . Vậy ngài. . . Vậy ngài đúng là kết bạn không nhìn người rồi!" Trương Tiểu Tịch cười khan.
Anh mập vò đầu bứt tóc, "Mặt khác, quan trọng nhất chính là. . . Ta phát hiện trong nội tâm mình kỳ thật vẫn yêu Uyển nhi tha thiết, cũng không
muốn kết thúc đoạn tình cảm này như thế."
Trương Tiểu Tịch thấy tâm tình anh mập đã tới đỉnh điểm, vội vàng rót
đầy một chén rượu cho anh, anh mập lại uống một hơi cạn sạch, "Hài, thế
là ta cứ rầu rĩ cả ngày, lưỡng lự giữa tình yêu cùng tự do, không cách
nào lựa chọn." Chợt anh đứng dậy ngâm to, " bởi vì cái gọi là. . . Thế
gian an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh.
Mấy anh giang hồ kế bên cũng đạp bàn, "Dis tên mập chết bầm, chán cơm
thèm đất mới dám quầy rầy bọn ông nghe hát phỏng! Tin hôm nay dao đỏ
đóng vài đao trắng rụt ra không!"
Tiểu đệ bên cạnh nhắc nhở, "Đại ca. . . Hẳn là dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra."
Đại ca kiên nhẫn dạy cho tiểu đệ, "Gà Rừng nè, đại ca đã nói ngươi ráng
đọc thêm ít sách, ngươi nhìn một thân mỡ của thằng mập kìa, dao đâm vào
bụng dính máu là dao đỏ, rút ra thì thêm mỡ nữa, đó chính là dao trắng." Mặt tiểu đệ Gà Rừng đầy sùng bái, "Đại ca anh minh!"
Anh mập nghe thế lạnh người tranh thủ rụt đầu ngồi lại, để ly rượu xuống nói khẽ, "Ha ha, nhưng mà, thật đúng là có biện pháp vẹn toàn."
Trương Tiểu Tịch nghĩ đến một loại khả năng nào đó, vẻ mặt quái dị, "
Kia. . . Không phải là dùng tiền tìm người bắt cóc ngươi chứ?"
"Đúng a." Anh mập vỗ đùi, liếc đám giang hồ bàn bên lại nhỏ giọng, " ta
tìm mấy thanh niên nhàn rỗi lân cận, hẹn bọn họ chờ đến khi ta chịu
không nổi giam lỏng nữa, ta sẽ phát tín hiệu từ lầu nhỏ trong hoa
viên, bọn hắn nghe được tín hiệu sẽ dùng hai tiếng lừa hí đáp lại, sau
đó ta đi dạo ở gần cổng chính, bọn hắn sẽ xông tới làm bộ bắt cóc ta,
kéo ta ra ngoài, như thế ta đã có thể vui vẻ bên ngoài, đến ban đêm ta
giả bộ thoát được trốn về nhà, như vậy thê tử của ta chẳng những sẽ
không mắng còn khen Tề ca thật đẹp trai, Tề ca thật sờ’s kai’ss."
Nhìn anh mập đắc chí, Trương Tiểu Tịch thực tình cảm thấy mình được mở
rộng tầm mắt, thật sự là thế giới to lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra
a, ôm quyền đáp lễ, "Tề huynh cao trí, tiểu đệ bội phục."
Lúc này nữ vũ công cũng đã mệt, sau một tiếng hoan hô liền quay người đi xuống, ngay sau đó, một cô gái dung mạo bình thường lên sàn tấu đàn,
anh mập không thích tiết mục này lắm, ngán ngẩm buồn bực gặm hạt dưa một lát rồi đứng dậy nói với Trương Tiểu Tịch, " không chậm trễ thời gian
của tiểu huynh đệ ngươi nữa, chúng ta đi thôi."
Trương Tiểu Tịch nghe anh mập nói mà cảm thấy ngượng ngùng, một tháng
người ta chỉ có thể ra ngoài thông khí một hai lần, thời gian của mình
thật không đáng so với thời gian của hắn, nói vội, "Tề huynh phải đi về
sao? Đại khái có thể chơi thêm một lát, ta cũng không vội."
Anh mập lắc đầu, "Chuyết kinh đã đến quý tiêu cục khóc lóc kể lể, chần
chừ thêm nữa chỉ sợ làm nàng càng sốt ruột." Vẻ mặt còn rất ân cần.
Trương Tiểu Tịch phát hiện mình không thể hiểu nổi đôi vợ chồng thần kỳ
này, nhưng mà anh mập đã muốn đi hắn tự nhiên sẽ không phản đối.
Ra khỏi kỹ viện, anh mập móc ra một miếng vải đen che lại mắt mình trong sự kinh ngạc của thiếu niên, tỉ mỉ che mắt lại, vừa che vừa giải thích, "Cậu thấy đấy, thê tử yêu cầu."
Sau một lúc ngây người, Trương Tiểu Tịch cho thấy mình đã hiểu, sau đó
anh mập lại khẩn cầu hắn giữ bí mật hôm nay, theo anh mập nói chính là
ta cùng tiểu huynh đệ gặp một lần đã hợp ý, cho nên nhịn không được tâm
sự với tiểu huynh đệ ngươi, hi vọng Trương tiểu huynh đệ có thể giúp
giấu việc này.
Liên quan tới chuyện này, Trương Tiểu Tịch cũng không để ý, dù sao chỉ
cần dẫn anh mập còn sống trả cho thiếu phụ, về phần quá trình có thể chế bừa một câu chuyện, không có sơ hở quá rõ là được, huống chi hắn cũng
rất đồng tình với anh mập, mặc dù anh mập tới thanh lâu giải khuây nhưng cũng không tìm cô nương tâm sự, một thân một mình ngắm đùi cắn hạt
dưa, có thể thấy được là người chồng đúng mực, thật sự không nên tướt
đoạt niềm vui nho nhỏ của hắn.
Sau đó lại đưa anh mập về tới nhà hắn (trước đó Trương Tiểu Tịch đã dặn
thiếu phụ ở nhà chờ tin), còn chưa vào cửa đã thấy thiếu phụ lo lắng
đứng chờ phía trước, nàng chạy vội ra nhào lên người anh mập, hai vợ
chồng ôm nhau nghẹn ngào, anh mập lấy xuống bịt mắt còn dành thời gian
giơ ngón cái ra hiệu cho Trương Tiểu Tịch.
Nhìn chuyện tình khổ dâm kia, Trương Tiểu Tịch cảm thấy hơi đau thận,
đang chuẩn bị rời đi thì bị Uyển kéo lại, thiếu phụ vừa lau nước mắt vừa cảm tạ không ngừng, "Công tử quả là người đáng tin, nhanh như vậy đã
cứu được tướng công ra, thiếp thân không thể báo đáp, chỉ có thể dâng
lên trăm lạng bạc ròng tỏ lòng biết ơn." Nói xong liền sai người hầu
mang sang mười thỏi bạc lớn (một thỏi mười lượng).
Mười thỏi bạc? Mười thỏi bạc là khái niệm gì? Ở huyện Thanh Dương
này, một năm một nhà ba người thường thường bậc trung tiêu cũng chẳng
quá mười lượng, thiếu phụ vừa ra tay đã mười lượng. Không hổ là phú bà
a. . .
Trương Tiểu Tịch giật nảy mình, mặc dù rất thèm mười thỏi bạc kia, nhưng trạch nam là người có nguyên tắc, lau nước bọt bên miệng, làm bộ từ
chối, "Cái này. . . Đây cũng quá nhiều, không hợp quy củ."
Nhưng mà thiếu phụ lại không quan tâm, nhất định phải đem tiền này đưa
cho Trương Tiểu Tịch, Tề Quan Ngạn phụ họa một bên, "Trương tiểu đệ
không cần phải khách khí, cậu xứng đáng mà." Nói xong anh mập còn ngại
vừa rồi diễn chưa đủ nghiền, lại nhíu mày với Trương Tiểu Tịch, "Nương
tử, nàng không biết đâu, nếu không phải hôm nay có vị thiếu niên anh
hùng Trương tổng tiêu đầu này, có lẽ đời này sợ là nàng không thể gặp ta nữa . . ."
"A! Tề ca! Bọn hắn đến cùng làm chàng?" Thiếu phụ thút thít, lại ôm anh
mập khóc ầm lên, càng khăng khăng muốn Trương Tiểu Tịch nhận mười thỏi
bạc, Trương Tiểu Tịch từ chối không được, cuối cùng cũng phải nhận nó
trong khinh bỉ (Dis, ta vừa khen ngươi có nguyên tắc. . . ). Nhưng mà
sau đó thiếu phụ nói một câu khiến thiếu niên cùng anh mập đều kinh
hãi...