Ăn xong bữa trưa, Kun đưa nó đi chơi. Nó ngỏ ý muốn về nhà,
nó vừa khỏi bệnh, nếu đi như vậy hắn sẽ rất lo lắng. Kun không muốn nhưng rồi cũng phải đưa nó về.
– Để xem đã, nếu được tối nay em đi với anh – Nó cười nhìn Kun nói.
Kun gật đầu, xoa đầu nó, hôn lên má nó một cái rồi lên xe
rời đi. Mọi cử chỉ tình cảm của hai người đã được hắn thu
hết vào tầm mắt, tay hắn nắm thành nắm đấm, mặt tối sầm đi.
Nó vẫn không biết gì, quay lưng đi vào nhà. Anh và nhỏ đi sau
hắn, lo họ sẽ có chuyện.
Hắn vào nhà, giả vờ như không thấy gì cả, vẫn trưng ra bộ
mặt tươi cười. Ăn trưa xong, nó đang ngồi xem tivi thì hắn ngồi
cạnh nó, vòng tay qua vai kéo nó vào lòng.
– Tối nay đi ăn với anh đi! – Hắn tựa cằm lên đầu nó, hai tay
vẫn ôm chặt. Hắn không muốn nó đi chơi với Kun, không muốn Kun
giành được nó từ tay hắn. Hắn mong nó sẽ chọn hắn, không phải Kun.
Nó khó xử. Tối nay Kun rủ nó đi xem phim, nó phải nói rõ
với Kun, hắn lại rủ nó đi ăn, nó biết chọn thế nào bây giờ?
Rồi trời cũng tối.
Hắn sang phòng nó, gõ cửa.
Một lần
Hai lần
Ba lần
Bốn lần
Năm lần
Không ai mở cửa, hắn lo sợ, ngay lập tức dùng hết sức đạp cửa xông vào.
Căn phòng không hề có hình bóng nó. Trên bàn chỉ để lại một lá thư:
“Minh Hàn, tối nay không thể đi ăn cùng anh được, em có hẹn với Đường Khải. Thật sự xin lỗi!