Về đến nhà, hắn nhờ bác người làm thay đồ cho nó, còn mình ra ngoài gọi điện cho anh.
– Mày và Gia Nhi đang ở đâu vậy? – Giọng anh lo lắng hỏi hắn,
tự dưng hai người biến mất khỏi buổi tiệc làm anh và nhỏ sốt
ruột đi khắp nơi tìm kiếm.
Hắn vắt khăn đắp lên trán cho nó để hạ sốt, còn lay nó dậy
bảo nó uống thuốc. Nó mơ màng chỉ mở miệng uống thuốc, không
biết người đang bên cạnh nó là ai. Uống xong thuốc thì hắn đặt nó nằm xuống giường ngay ngắn, xoa xoa đầu nó rồi ngồi bên
cạnh nó, lâu lâu lại lấy khăn, vắt nước rồi đắp lại lên trán
nó. Cả đêm hắn hầu như không ngủ chỉ để ở bên cạnh chăm sóc
nó. Lúc nó rơi xuống hồ bơi, tim hắn suýt chút nữa muốn nhảy
ra ngoài lồng ngực. Không quan tâm xung quanh thế nào, chỉ biết
hắn phải cứu cho bằng được nó lên, nếu không hắn sẽ ân hận cả đời vì kéo nó đi theo vào buổi tiệc này. Còn Thanh Mỹ, hắn
không ngờ cô ta có thể thâm độc đến như vậy. Chuyện này hắn sẽ không để cô ta yên đâu.
Sáng sớm, tia nắng rọi vào làm nó chói mắt. Dụi dụi mắt rồi mở ra, nó đang ở nhà sao? Hôm qua rõ ràng nó vẫn còn ở trong
buổi tiệc….
Nhìn xuống cánh tay đang bị ai đó nắm lấy, nó sững sờ khi
nhìn ra người đó không ai khác chính là hắn. Lại nhìn cái khăn trên trán mình từ từ trượt xuống mặt, nó cầm lên nhìn rồi
nhìn sang hắn.
– Đêm qua….là anh ở đây chăm sóc tôi hay sao? – nó ngẩn người nhìn.
Nó không biết đã nhìn bao lâu, chỉ biết khi nó ngưng lại thì
hắn đã thức dậy, đôi mắt nâu đang nhìn chằm chằm vào nó.
Hắn không nói gì, chỉ cười xoa đầu nó rồi rửa mặt, sau đó đi xuống dưới.
Nó ngơ ngác nhìn ra cửa. Lại đưa tay tự đặt lên đầu mình