Thiên Đường Của Anh, Địa Ngục Của Em
Lời tựa:
Em nhìn thấy nỗi đau,
Còn tôi chỉ thấy em.
Trong khu dân cư nghèo nàn cũ nát, con đường chật hẹp dơ bẩn, ấy vậy mà
đâu đâu cũng có thể thấy được mấy quán hàng rong nhỏ -- Đường Văn Xương
vốn được xem là khu ổ chuột giữa trung tâm thành phố lớn này. Nhưng mà
ngày hôm nay, nơi này lại có người tổ chức đón dâu rất linh đình, mấy
nhà hàng xóm vừa cắn hạt dưa, vừa kéo tay mấy đứa con nít, đừng hai bên
đường xem náo nhiệt.
Con đường quá nhỏ, nhất là sau khi một vòng pháo bị đốt lên, khói lượn
khắp nơ, mùi lưu huỳnh đậm đặt lưu lại trong không khí, đoàn xe rước dâu từ từ chạy vào. Dẫn đầu là một chiếc xe thể thao kiểu dàng rất đẹp,
trước đầu xe còn được trang trí một chiếc vòng hình trái tim được làm
bằng hoa hồng trắng, như chỉ rõ đây là xe của chú rể. Trừ chiếc vòng
hình trái tim ấy ra, thì không trang trí thêm thứ gì khác nữa, đơn giản, mà lại sang trọng.
"Xe gì vậy?" Trong một đám người vây xem, có người nào đó lớn tiếng nói: "Không phải mercedes benz, cùng không phải BMW?"
"Đó là logo gì vậy? Chưa bao giờ thấy qua..."
"Mấy người thì biết cái gì chứ, giá của chiếc xe này cũng phải bằng với
mười chiếc BMW ấy." Một thanh niên nào đó nói với vẻ mặt ghen tị, sau đó lại kiễng mũi chân nhìn về ngôi nhà dán chữ hỉ phía bên kia đường, "Là
ai lấy chồng vậy? Chậc chậc, nguyên một hàng maserati luôn nha!"
"Còn có thể là ai nữa? Là con gái nhà ông Thư bán trái cây phía đối diện ấy!" Trong đó có năm người phụ nữ đang mặt quần ngủ, vỗ vỗ đầu con gái
nhà mình, nước bọt văng tứ tung nói: " Mày thấy chưa, người ta đỗ tiến
sĩ, có học vấn, lại lấy được chồng tốt như vậy! Còn thi không đậu nữa
đi! Lười biếng nữa đi!
"Mau nhìn kìa! Chú rể xuất hiện rồi kìa!"
Dưới làn khói đang lượn lờ, thực ra không thể nhìn rõ được mặt của chú
rể lúc này, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đây là một người đàn ông trẻ tuổi
khôi ngô tuấn tú, bộ âu phục màu đem vừa vặn ôm lấy những đường cong
hoàn mỹ, có một loại khí chất cao quý khó nói thành lời.
Người đàn ông trẻ tuổi đó đừng trước quầy trái cây của nhà ông Thư,
khung cảnh như vậy có vẻ không ăn khớp cho lắm, nhưng dường như anh
chẳng thèm để ý đến, gõ gõ cánh cửa sắt cũ kĩ.
Đến giờ phút này thì cả một đám khi nãy đều cố niễng mũi chân lên, mấy
người phụ nữ muốn trông thấy chú trễ tương lai là người như thế nào, mà
không biết rằng ngày hôm sau cảnh rước dâu náo nhiệt này sẽ xuất hiện
hàng loạt trên tất cả các mặt báo và phương tiện truyền thông.
Ai nói cô bé lọ lem không tồn tại trên cõi đời này?
Ai nói cuộc sống hiện thực bây giờ, chỉ tồn tại mối quan hệ môn đăng hộ đối lạnh băng mà thôi?
Ai nói bạch mã hoàng tử chỉ tồn tại trong ảo tưởng màu hồng của mấy cô nữ sinh mà thôi?
Là ai đã nói những lời này, nhất định là vì người đó chưa bao giờ được chứng kiến cảnh này.
Hứa Giai Nam cách cửa kính xe, kìm không được gợi lên một nụ cười trào phúng trên khóe môi.
Cô dâu là cô bé lọ lem, vậy mình là cái gì đây? Trước khi hoàng tử biết
đến cô bé lọ lem, có lẽ chỉ kết giao với mấy tiểu thư quý tộc. Mấy cô
tiểu thư đấy có lẽ xinh đẹp, nhưng lại tự kiêu Vì thế cuối cùng hoàng tử lại chọn sự lương thiện ngây thơ của một cô gài bình thường. Như vậy.
Hoàng tử sẽ có cảm giác thõa mãn sao?
Thế nhưng Trần Tuy Ninh thật sự dẫn theo một đoàn xe, đang cầm một bó
hoa, nghe theo ngày lành thàng tốt, đốt một trăm lẻ tám tràng pháo, đúng mười giờ lẻ tám phút trưa chạy đến này.
Nghe nói bởi vì ba của cô dâu là một ông già bán trái cây rất mê tín.
Vì thế mà một người đàn ông trẻ tuổi tốt nghiệp học viện đào tạo thương
nhân Ivy League* danh giá -- cho dù anh là một người triệt để tin vào
thuyết duy vật-- vẫn cẩn thận tỉ mỉ làm theo.
Hứa Giai Nam nhìn chằm chằm không hề nháy mắt, cô cứ nhìn như vậy, nhìn
xem anh còn muốn làm ra chuyện vớ vẫn buồn cười đến cỡ nào nữa.
Đợi hơn nữa tiếng, cánh cửa sắt đấy lại mở ra một lần nữa.
Cô dâu chú rể nắm tay nhau cùng bước ra, cô dâu khá nhỏ nhắn, xinh xắn, chiếc váy cưới VeraWang vai trần màu trắng với tà váy dài thướt tha trả dài phía sau khiến người ta có ảo giác rằng chiếc váy cưới tinh tế này
sẽ tỏa sáng cả một khu phố nà. Chú rể quan tâm đứng trước cô dâu nữa
bước, dịu dàng chân thành nhìn cô ấy, có lẽ vì thấy cô đi lại bất tiện,
nên anh đứt khoát bế cô ấy lên, vững vàng bước đến xe cưới.
Nhu tình mật ý như vậy, khiến quần chúng đang vây xem tự dưng vương tay đến cô dâu và chú rể.
Lòng bàn tay Hứa Giai Nam toát ra mồ hôi lạnh, mắt cô gắt gao nhìn chằm
chằm vào hai người bọn họ, chậm rãi giẫm vào chân ga. Cô lái một chiếc
xe Honda màu đen kiểu dàng bình thường khiến người khác không chú ý,
cách chiếc xe cưới còn khoảng vài chục mét, tăng tốc. nhanh hơn nữa Giờ
phút này trong suy nghĩ của Hứa Giai Nam chỉ cháy lên bốn chữ: Đồng quy
vu tận.*
Còn hai mươi mét, mười lăm mét. Cô thậm chỉ có thể thấy rõ khóe môi Trần Tuy Ninh đang nở nụ cười hết sức dịu dàng, Hứa Giai Nam cố gắng nhếch
môi, không chùn bước giẫm mạnh xuống chân ga.
Bỗng nhiên từ trong con hẻm phóng ra một chiếc Land Rover màu đen,
nghênh ngang chắn giữa đường, Hứa Giai Nam phản xạ giẫm phanh lại.
Két.
Âm thanh phanh gấp vang lên chói tai, chiếc xe Honda dừng lại chỉ cách chiếc Land Rover chưa đến một người.
Hứa Giai Nam hoàn toàn bị bất ngờ, theo quán tính lớn khiến cả người cô
đập mạnh vào bánh lái, bởi vì chịu lực quá lớn nên lồng ngực, bụng của
cô đều đau đến nỗi không thể thốt thành lời.
Kiểu dáng của chiếc Land Rover rất lớn, che đi màn hỗn loạn vừa rồi, mà
đoàn xe rước dâu lại vòng theo một hướng khác, thuận lợi tiến về hướng
núi Tân Hải.
Hứa Giai Nam nằm trên tay lái, cố nén cơn đau để không rên thành tiếng,
mồ hôi lạnh từ trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống. Cuối cùng cô vẫn thất bại.. Đúng vậy, làm sao Trần Tuy Ninh lại không đoán được việc
mình sẽ hành động điên rồ như vầy chứ? Anh ta. nhất định đã sớm kêu
người theo dõi mình, cho đến khi cô nuốt trọn mọi nỗi đau
Quả nhiên từ chiếc xe Land Rover bước xuống vài người, đến gõ kính của
cô. Cô chậm rãi hạ kính xe xuống, một người đàn ông trẻ tuổi đưa cánh
tay lạnh băng vào trong, mở cửa xe ra, một tay kéo cô ra: "Cô Hứa, ngài
Trần căn dặn, cả ngày hôm nay, tốt nhất cô đừng gây ra chuyện gì không
hay."
Hứa Giai Nam ra sức giãy giụa, lại phát hiện thấy bản thân gần như vô
lực, bởi vì từ bụng truyền đến từng cơn đau, thanh âm của cô dần trở nên yếu ớt: "Mấy người.. buông ra."
"Tiệc cưới sẽ diễn ra vào lúc mười hai giờ đúng, tại khu Tân Hải. Ngài
Trần nói, hi vọng cô có thể thay ba mình đến tham dự buổi tiệc." Người
đàn ông tuổi trẻ kia vẫn không buông cô ra, mặt không đổi sắc truyền đạt lại hết những lời này.
"Tôi không đi, mấy người quản được hả? Thả ra! Anh còn như vậy, cẩn thận ba tôi biết được ông ấy"
Bụng cô càng lúc càng đau, ngay cả nói cũng không ra hơi. Tuy bị người
khác túm vào cánh tay, nhưng không chịu được mà ngồi xổm xuống, cuộn
thành một khối trên mặt đất. Người đàn ông trẻ tuổi kia lại vương hai
cánh tay tới, bế cô lên, lập tức nhét vào ghế sau trong xe, lái xe rẽ
vào chỗ ngoặt, chạy về hướng đoàn xe rước dâu.
Xe chạy vào lâm viên Tân Hải quen thuộc, Hứa Giai Nam cuộn mình trên ghế ở phía sau, bụng như có trăm ngàn con dao đâm vào. Cô vẫn cầu nguyện có ai đó trên xe có thể liếc nhìn cô một cái, vì thế khi cửa xe vừa được
mở ra cô thặm chí không quan tâm đến đối phương sẽ nhìn thấy bộ dạng
chật vật khuôn mặt đầy nước mắt của mình, khàn khàn nói: "Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện.."
Người nọ đứng ngược sáng, khiến người khác không thể nhìn rõ vẻ mặt,
giọng nói trầm thấp rất dễ nghe: "Đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi một
chút."
Giọng nói vô cùng quen thuộc, đau đớn trong Hứa Giai Nam đột nhiên biến
mất, cô có chút ngỡ ngàng mỡ to mắt, nhìn người đàn ông đang đứng trước
mình.
Anh khoác lên người bộ âu phục màu đen, chỉnh tề, vẻ mặt nhàn nhã, thanh âm lại mang theo một chút trào phúng: "Giai Nam, đã có dũng khí lái xe
đến để đồng quy vu tận, mà lại không có dũng khí để chứng kiến hôn lễ
sao?"
Tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Hứa Giai Nam đều biết mất, cô cười có
chút điên cuồng, thấp giọng nói: "Vì sao anh có thể đối xử với tôi như
vậy?"
"Giai Nam, em phải tin tưởng tôi. Ở thời điểm đó, tôi thật lòng thích
em... thích em ở trên giường." Trần Tuy Ninh thản nhiên cười, cuối cười
nâng cằm cô lên, lại nói thêm: " Người mà anh yêu thật sự, chính là Thư
Lăng."
Khi anh nhắc đến cái tên Thư Lăng, ánh mắt bỗng nhiên lại trở nên dịu
dàng. Nhưng loại dịu dàng này, lại như một lưỡi dao, đâm vào khiến Hứa
Giai Nam dường như ngất đi, cô dùng toàn bộ chút sức tàn còn lại vươn
tay, túm lấy ống tay áo của anh.
Trần Tuy Ninh cuối đầu nhìn thoáng qua, ngón tay mảnh khảnh gần như
không còn một tí màu nào, lại cố chấp siết chặt, không chịu buông ra.
Trong tích tắc, trong mắt người đàn ông này ánh lên một chút rối rắm,
nhưng cũng rất nhanh vụt tắt, anh hơi chau mày, như phủi đi bụi bẩn, bỏ
tay cô ra, xoa người rời đi.
"Cô Hứa ngất xỉu rồi ạ."
Trần Tuy Ninh vẫn không dừng lại, chỉ nhấp môi mỏng, cười lạnh một
tiếng: "Đưa đến bệnh viện. Nếu cô ta xảy ra chuyện, bên Hứa Ngạn Hải
cũng sẽ không còn mặt mũi."
--
(* ) Ivy League: Ivy League hiện nay còn thường được dùng để chỉ nhóm
tám trường đại học và viện đại học thành viên với ý nghĩa về hệ thống,
triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo của những trường và viện đại học lâu đời và hàng đầu của nước Mỹ.[2][3] Toàn bộ tám trường và viện đại
học thành viên của Ivy League đều nằm ở nhóm đầu của danh sách xếp hạng
các trường và viện đại học do U.S. News & World Report thực hiện
cũng như có nguồn tài chính đóng góp vào loại hàng đầu thế giới (cả tám
cơ sở đều là tư thục). Bảy trong số tám trường và viện đại học được
thành lập trong thời kỳ Hoa Kỳ còn là thuộc địa, ngoại lệ duy nhất là
Viện Đại học Cornellđược thành lập sau đó vào năm 1865. ( nguồn wiki)
(* ) Đồng quy vu tận: Cùng chết