Hạ Trạch liếc nhìn thấy Phong Quân Dương, liền thúc ngựa lại gần mỉm cười chào hỏi: “Quân Dương, đi đâu đây?”.
Phong Quân Dương giật giật khóe môi, đáp: “Không có việc gì làm, ra ngoài dạo một vòng.”
Hạ Trạch nghe vậy vui vẻ nói: “Vừa hay, hai nha đầu này cũng đang buồn
bực khó chịu, cứ ầm ĩ đòi phải ra ngoài thành thay đổi không khí, huynh
đi cùng bọn ta đi.”
Vân Sinh và Tiết Nhàn Nhi đều mặc quần áo cưỡi ngựa, trên đầu đội mũ có
vải che, nhìn dáng vẻ thì đúng thực là định cưỡi ngựa ra ngoài thành,
Vân Sinh vẫn còn đang giận Phong Quân Dương, được Nhàn Nhi kéo kéo ống
tay áo, mới không tình không nguyện bước tới chào hỏi hắn, nhìn hắn vì
người con gái khác mà biến thành như vậy, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy chua xót khó chịu, lại nhớ đến lúc Nhàn Nhi đề cập đến chuyện có
một người phụ nữ phải chịu nhục nhã trước cổng thành, trong lòng càng
thêm giận dỗi, không nhịn được lên tiếng châm biếm: “Thế tử gia, nghe
nói huynh sai người đóng cửa thành, người đi ra đi vào bất luận là già
trẻ trai gái đều phải kiểm tra, liệu có đúng không?”.
“Vân Sinh.” Hạ Trạch nghe nàng ta nói đến chuyện này, vội nạt: “Đừng có nói lung tung.”
Vân Sinh bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn qua lớp vải mỏng rủ xuống từ
trên mũ nhìn về phía Phong Quân Dương, giận dữ hỏi: “Vậy xin hỏi Thế tử
gia đang muốn bắt ai, ngay cả nữ quyến nhà người khác cũng muốn kiểm
tra, không sợ sẽ hủy đi thanh danh của người ta ư, lẽ nào giờ muội muốn
ra khỏi thành cũng nhất định phải để người ta khám xét mới được.”
Phong Quân Dương còn chưa kịp trả lời, thì Hạ Trạch đã cuống lên, giận
dữ quát Vân Sinh: “Đủ rồi, nếu muội không muốn ra ngoài, thì ngoan ngoãn quay về tiểu viện đợi cho ta.”
Vân Sinh liếc nhìn Hạ Trạch, lại nhìn sang Phong Quân Dương, hừ lạnh một tiếng rồi cũng thật sự quay người về phủ, Hạ Trạch thấy nàng giận dỗi
như vậy, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi, Tiết Nhàn Nhi thấy thế vội vàng ra mặt hòa giải: “Thế tử gia, Thập nhị ca, hai người đừng nổi nóng,
muội sẽ đi khuyên Vân Sinh.” Nói đoạn cũng vội vã quay về phủ đuổi theo
Vân Sinh.
Trên phố chỉ còn lại hai người Phong Quân Dương và Hạ Trạch cùng đám thị vệ tùy tùng, Hạ Trạch lặng lẽ nhìn về phía cửa phủ hồi lâu, lúc quay
đầu lại thấy sắc mạt Phong Quân Dương vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hơi
rũ mi mắt nhìn xuống dưới đất, bất giác tức đến bật cười, nói giễu: “Thế tử gia, ta thật sự không nhìn ra huynh lại là kiểu người như vậy đấy.”
Phong Quân Dương vẫn thờ ơ không nói gì, Hạ Trạch cũng hết cách với hắn, đành bất lực khoát khoát tay, ra hiệu cho đám thị vệ đứng cách xa một
quãng, sau đó ghé sát lại người Phong Quân Dương, nén lửa giận xuống nói nhỏ với hắn: “Phong Quân Dương, cho dù huynh có muốn lấy người khác,
thì Vân Sinh cũng là biểu muội huynh thương yêu suốt bao năm qua, từ nhỏ con bé đã ngưỡng mộ huynh, mong đợi lớn lên sẽ được gả cho huynh, con
bé có lỗi gì nào, có nợ nần gì huynh sao, con bé từ xa xôi chạy tới Thái Hưng tìm huynh, huynh đã từng ở bên con bé được nổi một ngày chưa? Đã
từng nói chuyện hẳn hoi với con bé chưa, con bé là con gái duy nhất của
cô mẫu huynh, huynh không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật, có thể
nhường nhịn con bé đôi phần được không, cứ coi như là diễn kịch, dỗ cho
con bé vui?”
Hạ Trạch càng nói lại càng thấy bốc hỏa, ánh mắt cũng trở nên cuống quýt, lúc ấy Phong Quân Dương mới thản nhiên đáp: “Được.”
Hạ Trạch ngây người, lập tức từ giận chuyển sang vui, duỗi tay dùng lực
vỗ vỗ bả vai Phong Quân Dương, cười nói: “Thế mới là huynh đệ tốt chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Tiết Nhàn Nhi đã kéo được Vân Sinh ra khỏi phủ, Hạ Trạch vẫy vẫy tay với hai người, nói: “Mau lên ngựa đi, Phong Quân
Dương sẽ đi cùng chúng ta.”
Vân Sinh cứ đứng ở trước cửa không chịu di chuyển, Tiết Nhàn Nhi mỉm
cười hiền lành, đẩy nàng ta ngồi lên phía trước, năn nỉ: “Vân Sinh
ngoan, đừng giận nữa, mau lên ngựa đi, không lát nữa mặt trời sẽ lên cao mất.”
Lúc ấy Vân Sinh mới chịu dẫm lên bàn đạp lật người trèo lên lưng ngựa,
nhưng lại không chịu tiến lên mà cách Phong Quân Dương một quãng rất xa, trên đầu của nàng đội mũ có vải che, tuy rằng không nhìn rõ biểu cảm
trên mặt ra sao, nhưng chỉ liếc qua dáng vẻ thì cũng đoán được nàng ta
vẫn còn đang giận Phong Quân Dương.
Phong Quân Dương nhìn nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Vân Sinh, lúc trước là ta không đúng, ta xin lỗi muội.”
Vân Sinh không trả lời, ngược lại còn giận dỗi quay mặt sang hướng khác.
Hạ Trạch thấy vậy, vội mỉm cười đẩy Phong Quân Dương nhanh chân đi
trước, đoạn nói: “Tiểu nha đầu đó thích bướng bỉnh như thế thì không cần để ý tới con bé nữa, qua một lúc nữa là hết thôi.”
Phong Quân Dương quay người gọi Thuận Bình đến, dặn dò: “Ta cùng Thập
nhị công tử ra khỏi thành, ngươi cũng không cần quay về nữa, ở đây đợi
ta.”
Hạ Trạch nghe thế cười cười, dường như đã đoán ra tâm tư của Phong Quân
Dương, cười bảo Thuận Bình: “Thuận Bình, ngươi nghe rõ lời Thế tử gia
nhà ngươi nói chưa, hắn muốn ngươi trông chừng Thủ phủ thành cẩn thận,
không được để bất kỳ ai lén lút chạy thoát.”
Thuận Bình cười hì hì hai tiếng, trả lời Hạ Trạch: “Thập nhị gia, ngài
toàn bắt nạt tiểu nhân, cứ thích mang tiểu nhân ra làm trò đùa.”
Hạ Trạch đang muốn nói tiếp, thì Phong Quân Dương đã lạnh lùng hỏi: “Hạ Thập nhị, rốt cuộc huynh có đi không?”.
“Đi, đi, đương nhiên là phải đi rồi.” Hạ Trạch cười đáp.
Lúc ấy hai người Hạ Trạch và Phong Quân Dương thúc ngựa đi đằn trước,
Vân Sinh và Tiết Nhàn Nhi tụt lại phía sau, cuối cùng là Thuận Bình và
đám tùy tùng cưỡi ngựa nối gót, đoàn mười mấy người do Hạ Trạch dẫn đầu
rẽ vào một con phố phía Bắc, đi qua cổng phụ phía Bắc, Hạ Trạch vừa đi
vừa giới thiệu với mọi người: “Từ cổng Bắc đi về phía Đông có một sơn
cốc rất thú vị, trong cốc ngoài cốc như hai mùa riêng biệt, đừng có thấy hiện giờ đang là mùa hè nóng nực mà nhầm, bên trong cốc không khí mát
mẻ rất dễ chịu, càng tuyệt hơn là còn có hoa đào nở nữa.”
Người Phong Quân Dương tuy là đang ở đây, nhưng lòng dạ lại thấp thỏm
không yên, Vân Sinh và Tiết Nhàn Nhi ở phía sau không một ai lên tiếng
tiếp lời, dọc đường đi chỉ nghe thấy một mình Hạ Trạch nói, hắn nói mãi
nói mãi cũng cảm thấy vô vị, đành ngậm miệng, cũng may chưa được bao lâu đã tới cổng thành, thành công hóa giải sự trầm mặc ngượng ngùng này.
Ở cổng thành quả nhiên đang có binh sĩ và ám vệ kiểm tra người ra kẻ
vào, phàm là ai có một chút xíu đáng nghi thôi đều bị giữ lại, dẫn sang
bên cạnh cho những người quen biết Thần Niên quan sát thật kỹ, vì thế
khi đám người Hạ Trạch đi cùng Phong Quân Dương, ám vệ ở bên ngoài cổng
thành không mảy may có chút nghi ngờ, chỉ bước tới gần hành lễ với đám
người Phong Quân Dương, sau đó để bọn họ ra khỏi thành.
Ai ngờ vừa ra khỏi thành được vài dặm, đằng sau lại có ám vệ cưỡi ngựa
đuổi theo, tay cầm một chiếc phi tiêu vội vàng chạy tới dâng cho Phong
Quân Dương, bẩm báo: “Thế tử gia, phía Tây thành phát hiện ra tung tích
của thích khách, lão Kiều đang dẫn người đuổi theo, sai thuộc hạ tới đây bẩm báo với Thế tử gia.”
Tuy miệng tên ám vệ nói là thích khách, nhưng trong lòng mọi người đều
hiểu rằng người đó chính là Tạ Thần Niên, Phong Quân Dương liếc nhìn
chiếc phi tiêu, đó đúng là thứ Thần Niên hay dùng, bất giác sắc mặt liền thay đổi, nhất thời không kịp nghĩ nhiều, vội quay đầu ngựa phi trở về, hắn bỏ đi, lập tức các ám vệ Vân Tây cũng vội vàng bám theo sau, Hạ
Trạch ở đằng sau cuống quýt gọi mấy tiếng Phong Quân Dương, nhưng thấy
hắn bỏ ngoài tai không nghe, chỉ loáng cái đã thấy bóng dáng ở mãi tít
đằng xa.
Trên mặt Hạ Trạch bất giác lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý, Vân Sinh vốn dĩ ở phía sau trầm mặc không nói năng gì suốt, giờ lại thúc ngựa đi tới nói
với Hạ Trạch: “Hạ công tử, lần này đa tạ ngươi đã ra tay tương cứu, tuy
ngươi có dụng ý khác, nhưng ta vẫn sẽ ghi nhớ tấm thịnh tình này của
ngươi, chúng ta cáo biệt từ đây, sau này gặp lại.”
Giọng nói đó không phải giọng của Vân Sinh.
Hạ Trạch cười đáp: “Tạ cô nương, hai người cô và ta, vẫn nên không gặp lại nhau thì tốt hơn.”
Người đang nói chuyện chính là Thần Niên đóng giả làm Vân Sinh, nàng
tháo chiếc mũ có vải che ở trên đầu xuống vứt sang vệ đường, cung tay
chào tạm biệt với Hạ Trạch và Tiết Nhàn Nhi, rồi thúc ngựa phi nhanh về
hướng Bắc, Hạ Trạch và Tiết Nhàn Nhi vẫn đứng nguyên một chỗ, nhìn bóng
lưng Thần Niên rất nhanh đã biến mất phía cuối con đường, Tiết Nhàn Nhi
không kìm được có chút lo lắng hỏi: “Thập nhị ca, chuyện này có thể giấu được không? Nếu như bị Thế tử gia biết được, hận chúng ta thì cũng
chẳng sao, chỉ mong ngài ấy đừng nổi giận với Vân Sinh.”
Hạ Trạch cười cười, đột nhiên hỏi Tiết Nhàn Nhi: “Muội nói thử xem với
tính cách của Vân Sinh, nếu như nhất thời không canh chừng kỹ để con bé
trốn ra được, thì việc đầu tiên con bé làm sẽ là gì?”.
Tiết Nhàn Nhi nghĩ ngợi, rồi đáp: “Chúng đã đánh ngất tỷ ấy, lại để Tạ
cô nương đóng giả tỷ ấy đi lừa Thế tử gia, tỷ ấy nhất định sẽ nổi giận,
sợ rằng sẽ tới tìm chúng ta tính sổ.”
Hạ Trạch nghe vậy lắc đầu: “Không đúng, Vân Sinh sẽ không quan tâm đến
việc tính sổ với chúng ta đâu, con bé sẽ chạy đi tìm Phong Quân Dương
báo tin trước.”
Tiết Nhàn Nhi vẫn chưa hiểu, Hạ Trạch lại cười bảo: “Lát nữa lúc Phong
Quân Dương sẽ quay lại đây, nhất định sẽ nổi giận lôi đình, chúng ta
đừng đâm đầu vào chỗ chết làm gì, chi bằng tới nơi khác tránh bão đã,
đợi qua cơn sóng gió rồi hẵng về.”
Hắn nói xong dẫn thuộc hạ bỏ đường lớn, đi men theo con đường nhỏ trong rừng cây chậm rãi hướng về phía Đông.
Tạm thời không bàn đến chuyện Hạ Trạch đang ung dung tự đắc ra sao, chỉ
nói về Phong Quân Dương, hắn phi ngựa thẳng một mạch trở về, vừa qua
được cồng thành, thì nhìn thấy Thuận Bình thúc ngựa đón đầu, thấy hắn
liền vội vàng báo: “Thế tử gia, trúng kế rồi.”
Phong Quân Dương ghìm cương ngồi trên lưng ngựa, không kịp mở miệng hỏi, thì thấy sau lưng Thuận Bình có một người cưỡi ngựa đuổi theo, người
này tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, đó chính là Hạ Vân Sinh người thật giá thật, trước đó nàng giận dỗi quay lại Thủ phủ thành, ai ngờ bị
người ta đánh ngất ở trong hẻm, lúc tỉnh lại mới biết đã có một “Vân
Sinh” đi theo đám người Phong Quân Dương và Hạ Trạch ra khỏi thành.
Vân Sinh nhìn thấy Phong Quân Dương, nhất thời không màng đến việc giải
thích lằng nhằng, chỉ cuống quýt nói: “Biểu ca, Tạ cô nương đóng giả làm muội ra khỏi thành rồi, huynh mau đuổi theo nàng ta đi.”
Phong Quân Dương sững sờ, lập tức hiểu ra mình đã trúng kế của Hạ Trạch, sắc mặt khó coi đến dọa người, không nhiều lời liền quay lại đuổi về
phía ngoài thành, nhưng cả đi cả về tốn khá nhiều thời gian, tuy rằng
con ngựa hắn đang cưỡi là một con ngựa tốt, nhưng Thần Niên cũng cưỡi
con tuấn mã được Hạ Trạch ngàn chọn vạn tuyển, nên trong một chốc một
lát không thể đuổi kịp được.
Từ thành Thanh Châu đi về phía Bắc hơn bốn mươi dặm là sông Tử Nha, Lục
Kiêu đã ở bờ sông chờ Thần Niên nhiều ngày nay, thấy Thần Niên mãi không thấy đến, hắn đang nghĩ ngày mai quay trở lại trong thành tiếp ứng cho
nàng, ai ngờ nàng lại cưỡi ngựa chạy tới, Lục Kiêu từ trong đám cỏ rậm
rạp chỗ bờ sông đứng bật dậy, vẫy tay với Thần Niên từ đằng xa: “Tạ Thần Niên, thuyền ở đây.”
Thần Niên nghe thấy tiếng kêu liền đưa mắt qua, lúc đó mới nhìn thấy Lục Kiêu, vội vàng thúc ngựa xông xuống bờ đê, miệng hét lớn: “Mau lên
thuyền, Phong Quân Dương đang ở đằng sau.”
Lục Kiêu vội kéo con thuyền từ trong bụi cỏ ra, đẩy ra sông, Thần Niên
lật người nhảy khỏi lưng ngựa, chân nhún nhún vài cái nhảy qua, nhặt mái chèo trên thuyền, đẩy thuyền cách xa bờ, Lục Kiêu không rành thủy tính, phải mất vài hôm luyện tập trên sông, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chèo được thuyền, hai người vật vã hồi lâu, mới đẩy được thuyền ra đến giữa
sông.
Phong Quân Dương ở đằng sau cũng đã đuổi kịp tới bờ sông, giờ đây lòng
hắn đang phừng phừng lửa giận, thần trí hỗn loạn, thấy bóng dáng Thần
Niên ở bờ sông đối diện, không thèm suy nghĩ gì nhiều nhảy lên từ trên
lưng ngựa, bàn chân chạm khẽ vào mặt nước, rồi lướt nhanh ra giữa sông,
theo truyền thuyết kinh công nếu như luyện đến cực hạn thì sẽ đi được
trên mặt nước, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là truyền thuyết, chốn võ lâm rộng lớn cũng chưa từng nghe thấy ai có thể thật sự luyện được loại
công phu này.
Chỗ nước nông còn có đám bèo tươi tốt để mượn lực, nhưng đến chỗ nước
sâu, bèo không có, chân khí của Phong Quân Dương chỉ lướt được vài
trượng rồi rơi thẳng xuống nước, nước sông lập tức thấm ướt đẫm quần áo
trên người hắn, cũng nhanh chóng khiến cho đầu óc hắn trở nên tỉnh táo,
hắn không hành động điên rồ nữa, chỉ đứng giữa mực nước sông ngập sâu
đến thắt lưng, lặng lẽ nhìn về phía Thần Niên trên con thuyền đang trôi
dần về phía xa.
Giờ đang là mùa lũ, sông Tử Nha vừa rộng vừa dài, Thần Niên đã ở cách
quá xa hắn rồi, xa đến nỗi hắn đã sắp không còn nhìn rõ mặt nàng nữa,
nàng đứng ở mũi thuyền, lặng lẽ nhìn hắn, sau lưng nàng, chính là gã Lục Kiêu vốn dĩ nên quay về Mạc Bắc từ lâu đang chèo thuyền, tuy rằng động
tác vụng về, nhưng vẫn đủ đưa nàng dần dần rời xa hắn.
Phong Quân Dương đột nhiên mỉm cười, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra vẻ
đùa cượt mỉa mai không rõ ràng, nụ cười ấy lúc dầu rất nhạt nhẽo, rồi
dần dần phát ra tiếng, cuối cùng biến thành ngẩng đầu lên trời cười to.
Lúc này, Thần Niên đã nhảy sang bờ bên kia, nàng đứng đó nhìn Phong Quân Dương đang cười mãi không ngừng bên bờ bên này hồi lâu, nhìn cho đến
khi những ám vệ sau lưng hắn đang lũ lượt đuổi tới, mới dằn lòng xoay
người đi, đầu cũng không ngoảnh lại cùng Lục Kiêu chạy nhanh về phía
Bắc.