“Để cho ta xem có bị thương hay không?” Không để ý đến ánh mắt kỳ dị của mọi người ở xung quanh, Hách Cửu Tiêu làm cho Hách Thiên Thần hé miệng, cẩn thận xem xét, “May là tránh được khói lửa kịp thời, không có gì
đáng ngại.”
“Ta đã nói là không sao” Ánh mắt của Hách Thiên Thần
lướt nhìn xung quanh, hắn biết Hách Cửu Tiêu không phải cố ý, nhưng cử
chỉ này đối với người khác mà nói quả thật có một chút kỳ lạ, mặc dù là
huynh đệ nhưng vẫn quá mức thân mật.
Hách Cửu Tiêu nhìn ra suy
nghĩ của Hách Thiên Thần, “Khi ta chẩn bệnh thì không bận tâm là đang ở
nơi nào.” Liếc qua vẻ mặt của mọi người, thần sắc của Hách Cửu Tiêu vẫn
lạnh như băng, đôi mắt yêu dị khiến người ta rùng mình.
Một trước một sau, tương phản rõ ràng như thế, nghe đồn là cô độc lãnh khốc, nay
xem ra có một chút cải thiện, thấy hắn quan tâm cổ họng của Hách Thiên
Thần có bị tổn thương hay không, lúc này có người nhớ đến Vân Khanh,
“Huyết Ma Y, có thể cũng xem qua cho Vân Khanh cô nương được hay không?”
Người nghĩ đến Vân Khanh trước tiên là Vạn Minh Khê, muốn giúp Vân Khanh ôm
cầm nhưng nàng không đáp ứng, hắn để cho thủ hạ hộ tống nàng đến Phiêu
Miểu Lâu, nàng cũng không nguyện ý. Trải qua nguy hiểm, lúc này đệ nhất
mỹ nhân võ lâm Vân Khanh cô nương cũng có một chút chật vật, nhưng đứng
bên trong đám người thì nữ tử của các môn phái khác cũng không thể sánh
bằng.
Nghe thấy lời nói của Vạn Minh Khê, không ít người đều tán
thành, có thể nhìn thấy Hách Cửu Tiêu giống như thường nhân, lúc này bọn họ đều ôm một chút hy vọng, đối mặt với giai nhân như Vân Khanh, chẳng
lẽ Huyết Ma Y lại không châm chước một chút?
“Muốn ta chữa bệnh, ngươi dùng cái gì để trao đổi?” Rốt cục vẫn là những lời này.
Phía sau bỗng nhiên vang lên một âm thanh sàn sạt, nhìn thấy Cẩm Hoa Mãng bò trở về, Hách Cửu Tiêu nâng nó lên, thân rắn quấn quanh cánh tay của
hắn, màu sắc sặc sỡ phản chiếu trong đôi mắt đóng băng vẫn không làm cho lãnh ý trong đó tan rã dù chỉ nửa điểm, hắn vỗ về thân rắn, ánh mắt
dừng trên người của Vạn Minh Khê, “Hay là ngươi nguyện ý dùng Phiêu Miểu Lâu để hoán đổi?”
Vạn Minh Khê nghẹn lời, phụ thân Vạn Khiêm
Trọng của hắn ho khan một tiếng, bầu không khí trở nên khác thường,
người mở miệng trước tiên lại là Vân Khanh, hóa giải sự ngượng ngập vào
lúc này, “Đa tạ thiếu chủ, Vân Khanh nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ ổn, không cần gây phiền hà cho Huyết Ma Y”
Quan sát vài lần hai người ở
trước mặt, Vân Khanh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Cẩm
Hoa Mãng trườn xuống từ trên cánh tay của Hách Cửu Tiêu, sau đó bò đến
chân của Hách Thiên Thần, “Mấy ngày này cứ để cho nó đi theo ngươi, nếu
có người bất thiện thì nó sẽ phát giác đầu tiên.”
Sau đó Hách Cửu Tiêu không hề bận tâm đến bất luận kẻ nào, hiển nhiên, thái độ của hắn
đối với Hách Thiên Thần hoàn toàn bất đồng so với người khác.
Hoa Nam Ẩn rất biết chuyện, cười hì hì nói, “Nếu người khác yêu cầu chữa
bệnh thì Huyết Ma Y sẽ đòi hỏi rất hà khắc, nhưng lại đem các món bảo
bối đều giao cho Đàn Y công tử. Nặng bên này nhẹ bên kia như vậy, quả
nhiên thân đệ rất khác so với người dưng nước lã.”
“Bởi vì hắn là Hách Thiên Thần.” Nói xong câu này thì Hách Cửu Tiêu không nói thêm bất luận lời nào, hắn sóng vai bước đi cùng Hách Thiên Thần.
Bởi vì
hắn là Hách Thiên Thần, không phải bởi vì hắn là thân đệ của Huyết Ma Y? Hoa Nam Ẩn phe phẩy chiếc quạt, nét mặt vẫn đang tươi cười nhưng ánh
mắt dường như có chút đăm chiêu.
“Đàn Y công tử có biết chuyện
này là như thế nào hay không? Bọn họ dường như đã sớm lập kế hoạch.”
Thương Hạc chưởng môn nhớ kỹ cảnh ngộ mà môn hạ của mình gặp phải, hắn
cùng đệ tử đuổi theo Hách Thiên Thần, vẻ mặt trở nên thận trọng.
Hách Thiên Thần vén vài sợi tóc ở bên cổ ra sau gáy, một thân ướt sũng nhưng không hề ảnh hưởng đến phong thái của hắn, phất tay vận lực để làm khô y bào của mình, giọng nói của hắn trong hơi nước nhàn nhạt tản ra theo
gió, “Ngũ Sắc Ma Sư đã sớm chôn hỏa dược dưới chân núi, Kim Ma Thần
trước tiên hiện thân là để thăm dò, những tên ma sư khác bày binh bố
trận trong rừng, sau đó Hỏa Thần Quân xuất hiện rồi ép chúng ta tiến vào rừng, cuối cùng để cho thủ hạ của bọn họ kéo dài thời gian. Nếu không
thể thoát thân kịp lúc, thì chúng ta sẽ vùi thây nơi biển lửa hoặc là
chôn thân dưới núi đá.”
“Làm sao công tử biết dưới núi có hỏa dược?” Vạn Khiêm Trọng cảm thấy nghi hoặc đối với điểm này.
“Mùi” Phiêu Miểu Lâu đã ở phía trước, bất tri bất giác sắc trời cũng không
còn sớm, Hách Thiên Thần dừng lại cước bộ ở trước cửa, chờ mọi người ở
phía sau đi đến, lúc này mới mở miệng nói tiếp, “Ta ngửi được mùi hỏa
dược”.
Mùi? Đàn Y công tử hảo khiết nên đương nhiên rất cẩn thận
với những thứ ngoài thân, trách không được lại lưu tâm đến mùi hỏa dược, Thương Hạc chưởng môn đập tay một cái, “Bọn chúng muốn nhân cơ hội luận võ lần này để bắt trọn lưới các đại môn phái của Trung Nguyên, vì vậy
đã chôn hỏa dược dưới chân núi, bất quá bọn chúng không thể tự mình mang đến nhiều hỏa dược như vậy, đường xá xa xôi, bọn chúng chỉ có thể tới
Trung Nguyên trước rồi mới chuẩn bị những thứ này.”
“Quả thật,
bọn họ lấy được nhiều hỏa dược như vậy là từ nơi nào? Còn người trúng
độc trên lôi đài thì vì sao lại bị trúng độc?” Tần Chiến vẫn chưa quên
vì chính mình mà rửa sạch hiềm nghi, vỗ vỗ y mệ rồi nói với mọi người,
“Lúc này chư vị đừng nghĩ oan cho ta, hôm nay ta đến đây không hề mang
theo thứ gì trên người.”
“Ngươi mang theo hay không mang theo,
thì làm sao có ai biết rõ?” Lý Tiếu Thiên cười lạnh một tiếng, “Tần
Trang chủ vừa đến thì trên lôi đài liền xảy ra chuyện, không phải là
trùng hợp hay sao.”
“Ngươi–” Tần Chiến tức đến mức râu cũng muốn nhếch lên, “Ngươi đừng ngậm máu phun người!”
Chứng kiến tranh chấp sắp sửa nổi dậy, Môn chủ Sa Bà Môn vội vàng xen vào,
“Muốn nói trùng hợp thì mấy tên ma thần xuất hiện cũng quá khéo, không
sớm không muộn, ngay sau khi Hồng Nhan phát tác, các vị có nghĩ rằng
Hồng Nhan có thể không phải là do một người trong chốn giang hồ hạ độc,
có lẽ vốn là âm mưu của Ngũ Sắc Ma Sư, bọn họ đến Trung Nguyên tất có
mưu đồ.”
“Nói có lý!”
“Ta thấy cũng có thể là như vậy….”
“Chuyện này khó nói, đừng quên Hồng Nhan thoát ra từ Thập Toàn Trang, sau đó mới xảy ra chuyện.”
“Còn hỏa dược thì sao, hỏa dược từ đâu mà có? Nhiều hỏa dược như vậy cũng
không phải là đơn giản mới có được, có uy lực lớn như thế, không biết
cần bao nhiêu….”
Ngươi một lời, ta một lời, mọi người xôn xao
nghị luận, Vạn Khiêm Trọng nâng tay nói, “Chư vị! Chư vị! Xin nghe ta
nói một lời, hôm nay không còn sớm, mới vừa rồi đại chiến một trận, ta
thấy mọi người cũng đều mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai
nói tiếp, chư vị thấy thế nào?”
Trải qua một trận đại chiến, hết
bị ngạt vì khói lửa rồi lại dấn thân xuống nước, quả thật mệt mỏi, hơn
nữa lại đói, không ai có ý kiến với việc này, không ít người đều lưu lại Phiêu Miểu Lâu, cũng có người quay về khách điếm để nghỉ ngơi. Đoàn
người của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thì quay về phân đà của Thiên Cơ Các.
Trong thành đã sớm xôn xao, một nửa ngọn núi bị san
bằng, không ai không hoảng sợ, có người đã báo quan, quan phủ cũng đang
tra xét tình hình, nhưng đối với nhiều người giang hồ như vậy thì bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể làm theo thông lệ.
Phân đà
của Thiên Cơ Các rất có thanh danh, quan phủ thỉnh thoảng khi phá án
cũng đến năn nỉ bọn họ giúp điều tra manh mối, lúc này đương nhiên cũng
không gây khó dễ, nghe nói Các chủ Thiên Cơ Các đến đây, nhóm sai dịch
càng không dám dây dưa, dù vậy, chờ đến khi tiếng người đều yên tĩnh thì sắc trời đã ngầm hạ.
“Ngươi lại không chờ ta.”
Hơi nước
mù mịt trong gian phòng, Hách Thiên Thần khi quay về thì hiển nhiên sẽ
phân phó người để tắm rửa thay y phục, mới ngâm mình vào trong nước thì
có một giọng nói vang lên trước cửa, người nam nhân tựa vào cạnh cửa là
Hách Cửu Tiêu. (bác Chín có khuynh hướng thích nhìn vợ tắm)
“Nơi
này không vừa hai người.” Hách Thiên Thần trợn mắt nhíu mày, tựa vào
thành bồn tắm rồi ném một chiếc khăn về hướng Hách Cửu Tiêu. Hách Cửu
Tiêu tiếp được, sau đó đi đến trước mặt hắn rồi chà lưng cho hắn, lau
vài cái, đẩy ra mái tóc đang dán sau lưng, Hách Cửu Tiêu ngừng tay, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt một chút, cảm giác phần da thịt đang chạm vào hơi hơi co lại, hơi thoáng có một chút ngoài ý muốn, “Ta chỉ chạm vào thì
ngươi sẽ như thế?”
“Trước kia sẽ không” Hách Thiên Thần nhắm mắt
lại, từ khi quan hệ giữa hắn và Hách Cửu Tiêu hoàn toàn thay đổi, thì
hắn đặc biệt mẫn cảm khi bị đôi tay này chạm lên người.
“Muốn
tiếp tục? Hay là dừng lại?” Bên tai vang lên lời nói nóng rực, Hách Cửu
Tiêu cúi người rồi khẽ hôn xuống lưng của hắn, liếm đi vài giọt nước
đang chảy dọc theo sóng lưng.
Hách Thiên Thần phát ra một tiếng
thở dài, dường như đang than nhẹ, cũng tựa hồ đang mỉm cười, “Theo ta
thấy thì ngươi không muốn dừng lại….”
Hách Cửu Tiêu hỏi như thế
nhưng động tác trên tay quả thật vẫn chưa đình chỉ, nhìn xuống sóng lưng duyên dáng thẳng suốt của Hách Thiên Thần, hắn thong thả mơn trớn. Hách Thiên Thần nhắm mắt lại, tựa vào thành bồn tắm, “Ngươi thấy chuyện hôm
nay thế nào?”
“Chuyện gì?” Hách Cửu Tiêu đương nhiên không tập
trung, xung quanh tràn ngập hơi nước, Hách Thiên Thần ngâm mình bên
trong, bờ vai và tấm lưng trần lộ ra ngoài, hai cánh tay gác lên thành
bồn tắm, Hách Cửu Tiêu nhìn xuống thì có thể thấy thắt lưng rắn chắc,
những giọt nước từ bên cổ theo sóng lưng rơi thẳng tắp xuống dưới, như
ẩn như hiện, biến mất nơi hạ thân….
Sau đó Hách Thiên Thần giữ
chặt một bàn tay của Hách Cửu Tiêu. “Ta hỏi ngươi chuyện hôm nay, nếu
hỏa dược cũng đến từ Hỏa Lôi Sơn Trang….” Bàn tay đang mơn trớn dưới
mông chậm rãi quay về đầu vai của hắn, Hách Cửu Tiêu tiếp lời Hách Thiên Thần. “Đây không còn là chuyện của võ lâm Trung Nguyên, nó liên lụy rất lớn, vô luận Hồng Nhan hay hỏa dược, nhìn bề ngoài thì đang nhắm vào
toàn bộ võ lâm, nhưng kỳ thực là liên lụy đến ta và ngươi.”
“Ngươi cũng thấy như vậy?” Huyệt đạo nơi đầu vai được bấm xuống với lực vừa
đúng làm cho hắn cảm thấy thập phần dễ chịu, Hách Thiên Thần thả lỏng
thân thể rồi thở ra một hơi, “Ngày đó Mục Thịnh cảnh cáo ngươi và ta,
việc này mới chỉ là bắt đầu, hiển nhiên hắn biết một chút nội tình.”
“Nhưng lai lịch của hắn rất khả nghi, ngươi đừng quá tin tưởng hắn.” Hách Cửu
Tiêu chậm rãi xoa nắn đầu vai của Hách Thiên Thần, rồi dùng khăn ướt chà sát trên lưng của hắn, “Tuy mới đầu hạ, nhưng nhảy xuống nước dễ nhiễm
phong hàn, ngươi chỉ mới thoát hạ y phục ẩm ướt, cứ ngâm mình thêm một
chút nữa, ta đi phái người nấu nước.”
“Không cần, chờ nước nguội
thì ta sẽ đứng lên” Hách Thiên Thần mở mắt nhìn vào cẩm bào ở trước mắt, “Ngươi cũng biết ta không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, trước kia
thậm chí là ngươi mà ta cũng không tin.”
Mơn trớn trên tấm lưng
buộc chặt của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu đưa tay thử độ ấm của nước, “Lúc ấy ta thật sự bị ngươi làm cho phát điên, ngươi nói sau này chúng
ta không còn quan hệ, làm sao mà ta lại không tức giận?”
“Lần sau nếu ngươi có nổi nóng thì đến chỗ của ta, để xem ta hồi báo cho ngươi
như thế nào.” Hách Thiên Thần từ bồn tắm đứng lên, mở ra y bào của Hách
Cửu Tiêu, “Để cho ta xem thử, vết thương trên vai của ngươi vẫn chưa
lành, mà vừa rồi phải ngâm mình vào nước như vậy…”
“Gần lành
rồi.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu dừng trên người Hách Thiên Thần. Thân
thể từ trong nước đứng lên, dưới ánh sáng mờ ảo, vô số giọt nước lấp
lánh từ trước ngực của Hách Thiên Thần nhiễu xuống, lồng ngực rắn chắc
lộ ra màu ánh kim dưới ngọn đèn chập chờn, làm cho những giọt nước cũng
hơi óng ánh sắc vàng, Hách Thiên Thần cứ như vậy đứng trong nước, dùng
đôi tay ướt sủng kéo ra cẩm bào của Hách Cửu Tiêu, “Cho dù đã thoa dược, nhưng vết thương chưa lành mà gặp nước sẽ không tốt.”