Ầm Ầm một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, ngay cả mặt đất cũng rung
chuyển, toàn bộ trong thành đều cảm giác được sự chấn động này, cát đá
từ trên núi chịu chấn động mà ầm ầm lăn xuống, nện vào vô số hang động.
Vụn đất cát tung bay ngập trời làm cho thế lửa nhất thời bị suy yếu.
Bồng, một tảng đá cực lớn đập xuống mặt hồ làm nổi dậy một cơn sóng to, tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp tứ phía, “Tránh Mau!”
Một bàn tay duỗi ra, kéo Hách Cửu Tiêu lặn xuống, bàn tay thon dài mà khớp
xương rất cân xứng, kim tuyến quấn quanh lòng bàn tay, ở trong nước thập phần bắt mắt, bàn tay này là của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu thuận
thế bơi qua, hai người nắm chặt tay nhau.
Thủy lực đập vào rất
mạnh, tảng đá to nện xuống nước, vài người bị quay cuồng rồi chìm xuống, có người bị tảng đá chạm vào thiếu chút nữa đã nghẹt thở, sóng nước
dâng lên, may mắn Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều quen thuộc với
thủy tính, hai người vẫn không buông tay ra.
Tiếng nổ mạnh vẫn
còn tiếp tục, mặc dù ở trong nước vẫn nghe được tiếng vang đinh tai nhức óc, không biết cần có bao nhiêu hỏa dược mới tạo ra uy lực như vậy? Bây giờ lại không có ai suy nghĩ về vấn đề này. Cát đá từ trên núi lăn
xuống sắc như đao, nếu không có hồ nước thì có lẽ sẽ bị vỡ đầu, lúc này
nương vào mặt nước giảm xóc nên mới có thể tránh né.
Không biết
qua bao lâu, tiếng vang ầm ầm bắt đầu giảm bớt, bùn đất cuồn cuộn trong
hồ nước, không ai nhìn thấy ai, lại càng không biết bên ngoài như thế
nào, đợi một lát sau có người ló đầu lên khỏi mặt nước, nhìn thấy cảnh
tượng khiến người ta phải khiếp sợ hãi hùng.
Khắp cánh rừng đều
chìm trong biển lửa. Trong cát bụi mù mịt, cả ngọn núi đã muốn sụp hơn
phân nửa, hỏa dược nổ tung làm vô số cây cỏ bị cháy dang dở bắn ra tứ
phía, nếu bọn họ không nhảy vào nước thì không biết có bao nhiêu người
sẽ bị thương, thậm chí có thể chết.
“Thấy chưa, ta nói có sai
đâu, nếu không nghe lời Đàn Y thì sẽ chịu thiệt ở trước mắt.” Lúc này
chỉ có Hoa Nam Ẩn mới có thể nói giỡn, nhoi đầu lên từ trong nước, hắn
xòe ra cây quạt ướt sũng, dùng lực phẩy vài cái, mặt quạt giống như một
tờ giấy nhưng kỳ thực là bằng lụa, vài giọt nước nhiễu xuống, “Lúc trước ai không chịu nghe lời thì bây giờ đã phải chịu khổ.”
Nơi bọn họ đứng lúc trước, bây giờ đã hoàn toàn biến đổi.
“Bọn họ lại chôn hỏa dược dưới chân núi!” Lửa thiêu nơi bìa rừng càng lúc
càng cháy lớn, đã lan tới Phiêu Miểu Lâu, Vạn Khiêm Trọng chứng kiến địa phương của mình bị người khác hủy thành như vậy, lập tức kêu to, “Còn
không mau đi dập lửa!”
Các môn phái từ trong hồ chật vật bơi vào
bờ, những người không rành thủy tính thì hai chân đã sớm mềm nhũn, mọi
người lên bờ với một thân ướt sủng, bị hỏa thiêu, bị khói ngạt, tiếp
theo lại bị chìm vào trong nước, lần này thực sự rất chật vật.
Đoàn người hoảng loạn chữa cháy, quần hào cũng không thể bình tĩnh, Thương
Hạc chưởng môn vẫn còn sợ hãi, kiểm kê lại thủ hạ của mình rồi cảm khái
nói, “Hoa thiếu hiệp nói không sai, nếu không có Đàn Y công tử cảnh báo
thì chúng ta không biết còn sống được bao nhiêu người.”
“Cho dù
không có Đàn Y công tử thì lão tử cũng không sợ, chẳng phải chỉ là hỏa
dược thôi sao?” Một tên đại hán của Lôi Báo Minh quay đầu nhìn xung
quanh, không phát hiện Hách Thiên Thần, lúc này mới yên tâm lớn mật nói
tiếp, “Đáng tiếc mấy tên ma sư đi quá sớm, bằng không thì vừa lúc để cho hỏa dược nổ chết bọn chúng, Đàn Y công tử đáng lẽ nên nghĩ biện pháp
giữ bọn chúng lại mới đúng.”
“Ngu xuẩn.” Hai chữ lạnh như băng,
tên đại hán nghe như vậy liền cả kinh, không đợi hắn quay đầu lại thì
một luồng nước như tên bay bắn thẳng đến, thủy tiễn lại sắc bén đến mức
đâm xuyên qua vai hắn, máu tươi bắn tung tóe xuống mặt đất.
“Huyết Ma Y….” Có người run rẩy nói ra ba chữ này, mọi người đều quay đầu nhìn lại, Đàn Y công tử và Huyết Ma Y cùng nhau nhảy lên từ hồ nước, hai
người cũng ướt sũng, nhưng hai tay vẫn đang nắm chặt.
Mái tóc ẩm
ướt dính lên bờ má, lúc này hai người xem ra thập phần tương tự, mặc dù
khí chất bất đồng nhưng tướng mạo đều xuất sắc, càng làm tăng sự giống
nhau giữa hai người, đi vài bước, bọn họ đều tự buông tay ra, tư thái
hết sức tự nhiên, nghĩ đến bọn họ là tình huynh đệ, những người khác
cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ thấy Huyết Ma Y hạ xuống một cước, dẫm
nát đầu vai của tên đại hán kia.
“Ngu xuẩn như ngươi thì chết cũng không oan uổng.”
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, người nọ quay cuồng trên mặt đất, vết
thương xuyên thẳng qua đầu vai, máu tuôn ra nhiều như thế, lại mất đi
một phần da thịt rồi lại bị dẫm nát như vậy, cánh tay này xem như vô
dụng.
Hách Cửu Tiêu nhìn xuống chân, nét mặt lạnh lùng không hề
thay đổi, nghe hắn nói về đồng bọn như thế, người của Lôi Báo Minh không phục, “Huyết Ma Y làm như vậy là có chút quá đáng, minh chủ của chúng
ta tuy không ở đây, nhưng cũng không phải mặc cho người khác khi dễ!”
“Quá đáng?” Tầm mắt chậm rãi lưu chuyển, nhìn vào người vừa nói ra những lời này, dưới chân lại dùng sức, chỉ nghe răng rắc, tiếng xương cốt gãy
vụn, người ở dưới chân của Hách Cửu Tiêu chưa kịp kêu lên thảm thiết thì liền hôn mê bất tỉnh.
Răng rắc, Răng rắc, lại vài tiếng vang lên, lần này là xương ngực và xương sườn, người nằm dưới đất hoàn toàn mất phản ứng.
“Ngươi….ngươi đừng khinh người quá đáng….” Bị Hách Cửu Tiêu nhìn như thế, lại nghe âm thanh xương cốt vỡ vụn, người của Lôi Báo Minh rốt cục không thể cản
được hàn ý và sợ hãi đang dâng lên trong lòng, lảo đảo lui lại vài bước, miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu lại run rẩy trái ngược với phản
ứng.
Thanh danh của Lôi Báo Minh xưa nay không hề tốt đẹp, những
người khác đang đứng ở đây giống như đang xem kịch hay, không ai khuyên
can, vả lại ai dám ngăn cản Huyết Ma Y, dám ở trước mặt Huyết Ma Y mà
khiêu khích thì căn bản chính là tự tìm đường chết.
“Được rồi.” Hách Thiên Thần ngăn cản, giết người như thế chỉ lãng phí khí lực mà thôi.
Hách Cửu Tiêu thu hồi lực đạo dưới chân, điểm ngón tay chưởng vào huyệt Khí
Hải của người nằm dưới đất, người nọ run rẩy hừ nhẹ vài tiếng, lúc này
hoàn toàn giống một người chết.
Hắn phế đi võ công của người nọ. Nhưng Lôi Báo Minh rốt cục không có ai dám lên tiếng.
Một người lãnh khốc như băng, một người thanh nhã như liên, hai người này
lại là thân huynh đệ. Mọi người vừa sợ hãi vừa thán phục trong lòng, bọn họ phát hiện, tựa hồ chỉ có Đàn Y công tử mới có khả năng lay động
Huyết Ma Y.
Dù sao cũng là thân huynh đệ phân ly cách biệt nhiều năm….
Mắt thấy hai huynh đệ sóng vai mà đứng, một đoàn hắc y nhân cùng với thủ hạ của Thiên Cơ Các tụ tập sau lưng hai người, những người khác đứng bên
hồ nhất thời quên mất phải nói cái gì, nếu không nhờ hai người đã sớm
chuẩn bị thì hôm nay bọn họ không biết có thể sống sót hay không.
Vạn Khiêm Trọng cười ha ha vài tiếng rồi giảng hòa, “Huyết Ma Y đừng giận,
hắn nói xấu sau lưng Đàn Y công tử là không đúng, chúng ta thoát khỏi
hiểm cảnh là nhờ có công tử, còn có…” Đưa mắt nhìn khắp tứ phía, thấy
một đám hắc y nhân như u hồn đứng sau lưng Hách Cửu Tiêu ở cách đó không xa, hắn vòng vo suy nghĩ, “Còn có những cao thủ này, không biết từ đâu
mà đến?”
Hách Cửu Tiêu căn bản không hề nhìn Vạn Khiêm Trọng, đám hắc y nhân đương nhiên là người của Nại Lạc, lúc này nhiệm vụ đã hoàn
thành, cả đám tiến lên quỳ xuống hành lễ, “Chủ thượng còn có gì phân
phó?”
“Nơi đây đã hết chuyện của các ngươi.” Để cho bọn họ lui ra, Hách Cửu Tiêu đưa tay vẫy vẫy vào hư không.
Một cánh tay bị chặt đứt không biết bay ra từ nơi nào, Băng Ngự vội vàng
tiến lên tiếp nhận, rồi cầm lấy Linh Lung Chi để lau chùi tro bụi ở mặt
trên, sau đó cẩn thận bỏ vào hộp gấm tùy thân, đồng thời lui trở lại sau lưng Hách Cửu Tiêu. Lúc này đám hắc y nhân bỗng nhiên biến mất trong
tầm mắt của mọi người.
Đây là…..người của Vu Y Cốc? Thấy bọn họ biến mất vô tung, mọi người líu lưỡi.
Người của Thiên Cơ Các đang chờ đợi hiệu lệnh của Hách Thiên Thần, mọi người
thấy hắn lúc này không hề hoảng loạn, trong lòng đều cảm thấy bội phục,
có người tán thưởng, “Cũng chỉ có Đàn Y công tử mới có thể đoán trước
tình huống, đã sớm có chuẩn bị.”
“Nơi này không phải chỗ để nói
chuyện. Thỉnh các vị đi theo ta.” Vạn Khiêm Trọng khàn giọng tiếp đón,
bị khói làm ngạt thở, cổ họng của bọn họ đều bị tổn thương một chút,
giọng nói đều khàn đặc, trong lòng cảm thấy kỳ quái vì sao hai huynh đệ
lại không hề bị ảnh hưởng.
Trên đường quay về Phiêu Miểu Lâu, mọi người cố gắng tự giải thích nghi hoặc này, chỉ thấy Đàn Y công tử lấy
ra một thứ gì đó đưa cho Huyết Ma Y, vật nọ trong suốt như một miếng
băng, lại sáng bóng ôn nhuận như nước, lấp lánh dưới ánh nắng, chỉ cần
nhìn cũng biết là một món bảo bối.
Hách Cửu Tiêu không tiếp nhận, “Ngươi giữ lại để phòng ngừa, lần sau nếu gặp phải hỏa thì vẫn có thể
dùng, đừng để cổ họng bị tổn thương.”
Đến tột cùng là thứ gì mà
lại thần kỳ như thế, có thể tránh khói ngạt? Trên giang hồ kiêng kỵ hỏi
những việc như vậy, cho nên không ai mở miệng. Tần Chiến là người rất am hiểu về các món bảo bối, nhìn thấy mảnh ngọc kia thì liền lộ ra thần
sắc kinh ngạc. Những người khác càng xác định đây là một món dị bảo.
Không ai dám khinh thường đồ vật của Huyết Ma Y.
Hách Thiên Thần
không hỏi Hách Cửu Tiêu từ đâu có được nó, những người cần chữa bệnh sẽ
dâng tặng vô số kỳ trân dị bảo cho Hách Cửu Tiêu lựa chọn. Nếu là tìm
kiếm ở Hách Cốc, kỳ trân dị bảo của Hách Cửu Tiêu chưa hẳn đã ít hơn
Thiên Cơ Các, mặc dù số lượng có lẽ không hơn Thập Toàn Trang, nhưng độ
quý hiếm tuyệt đối không thua Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu.
“Lần sau
nếu gặp phải chuyện như vậy thì ngươi sẽ ở nơi nào?” Hách Cửu Tiêu không nhận, Hách Thiên Thần cũng không khước từ, ngón tay cầm lấy mảnh ngọc,
nhướng mi hỏi Hách Cửu Tiêu.
Hách Cửu Tiêu nhíu mày, “Ta đương nhiên ở bên cạnh ngươi, bằng không thì còn có thể ở đâu.”
“Nếu đã như vậy thì giữ trên người của ngươi hay của ta có khác gì nhau? Cầm lấy.”Đem Sấu Ngọc Trầm Hương đặt vào tay của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên
Thần tựa hồ chỉ chờ Hách Cửu Tiêu nói ra những lời này.
Xem ra
Hách Thiên Thần đã sớm biết hắn sẽ trả lời như thế. Hách Cửu Tiêu đành
phải tiếp nhận, lắc đầu cười khẽ, “Ngươi a.” Đẩy ra vài sợi tóc ẩm ướt
trên trán của Hách Thiên Thần, nụ cười của hắn chỉ trong nháy mắt, nhưng lại hết sức nhu hòa.
“Thiên nột, chẳng lẽ ta đang nằm mơ, ta cư nhiên nhìn thấy Huyết Ma Y mỉm cười?” Mấy câu này của Hoa Nam Ẩn nói ra suy nghĩ trong lòng của mọi người, bọn họ cũng chưa nghĩ đến Huyết Ma Y sẽ cười, hơn nữa lại cười như vậy…..
Nhìn thấy huynh đệ hai
người, bọn họ thật sự không thể hình dung cảm giác trong lòng, tựa hồ có một chút bất thường, nhưng tựa hồ lại rất bình thường, một bầu không
khí đặc biệt như có như không tồn tại giữa hai người. Nhất là nụ cười
của Huyết Ma Y cùng động tác vén tóc, khi đầu ngón tay lướt qua gò má
của Đàn Y công tử, dường như hơi thoáng ngừng lại, động tác này có một
chút ám muội khó nói nên lời.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy hai
người dừng bước, nói chính xác là Huyết Ma Y kéo Đàn Y công tử lại, cũng ngay lúc này, mọi người nhớ đến tình cảnh trước kia, khi hai người đi
ra khỏi hồ nước vẫn nắm chặt tay của đối phương, bây giờ mới nghĩ về
những lời thị phi, Các chủ Thiên Cơ Các không thân cận với bất luận kẻ
nào mà chỉ để cho một mình Huyết Ma Y đến gần.
Trước kia hình như có kẻ bảo rằng hai người có tư tình, không ngờ bọn họ lại là huynh
đệ….Ý niệm này vừa dâng lên trong đầu thì bọn họ liền nhìn thấy sau khi
Huyết Ma Y giữ chặt Đàn Y công tử, lại bắt đầu nâng mặt hắn lên.