Tin tức Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ chết, lập tức được lan truyền khắp
giang hồ, hắn chết khiến giang hồ dấy lên sóng gió, võ lâm bị phủ kín
một màn bóng đêm, hắn không phải chết trong tay kẻ thù, cũng không phải
ốm chết mà là bị trúng độc.
Hồng Nhan!
Vẫn là Hồng Nhan!
Độc Hồng Nhan làm cho người ta điên cuồng, Ôn Thiết Vũ đã quá năm mươi, nội lực thâm hậu nhưng vẫn không thể ngăn cản Hồng Nhan, không ai biết hắn
trúng độc như thế nào, cũng không biết là ai gây nên, đến khi phát hiện
thì hắn đang dùng chủy thủ đâm vào ngực của chính mình, vì không muốn
bản thân mất đi thần trí rồi hành động hồ đồ, cho nên hắn đã tự sát.
Một đời kỳ hiệp lại chết như vậy, không phải chết vào tay kẻ thù mà là chết dưới kiếm của chính mình, bởi vì thân phận của Ôn Thiết Vũ rất đặc thù, ngay cả triều đình cũng bị kinh động. Đến lúc này trên giang hồ mới
biết được hắn không chỉ xuất thân từ Hàn Lâm viện mà còn có giao tình
với không ít quan viên ở vài địa phương, việc này vừa lan truyền thì
quan phủ liền phái người điều tra rõ ràng.
Sóng gió bắt đầu nổi
dậy, sau khi thân thế của Đàn Y công tử lộ ra ngoài, thì cái chết của Ôn Thiết Vũ chính là sự kiện tiếp theo khiến giang hồ khiếp sợ.
Sau đó các nhân sĩ ở khắp nơi đều tỏ thái độ, mọi người không thể cho phép
việc này tiếp tục xảy ra, cũng không thể chỉ dựa vào Thiên Cơ Các điều
tra nghe ngóng. Đây không chỉ là vấn đề hạ độc đơn giản như vậy, thậm
chí còn có khả năng liên lụy rộng hơn, người hạ độc hiển nhiên có mưu đồ rất lớn.
Nói là muốn điều tra, muốn đề phòng, nhưng nói thì rất
dễ dàng, mà làm lại không đơn giản như vậy. Bất quá chỉ là hắc bạch
lưỡng đạo đều ra mặt, treo phần thưởng ngân lượng rất lớn để thu thập
tin tức mà thôi, Thiên Cơ Cac vẫn là hy vọng của đại đa số mọi người,
Huyết Ma Y của Vu Y Nhất Huyết Cốc lại trở thành người duy nhất có thể
giải được Hồng Nhan.
Cùng lúc đó, đã xảy ra chuyện Cửu đại trưởng lão Phùng Nghiêu của Cái Bang bị trúng Hồng Nhan, không thể duy trì
được mà bỏ mạng. Lúc ấy trưởng lão Quách Tiêu Nhiên đã đem Phùng Nghiêu
đưa đến Vu Y Cốc chữa trị nhưng Huyết Ma Y cự tuyệt, lý do là kịch độc
đã xâm nhập vào huyết mạch xương tủy, trừ phi thay máu, bằng không thì
không thể cứu trị, mà trên đường bọn họ đến Vu Y Cốc thì độc đã có dấu
hiệu xâm nhập vào não bộ, cho dù có thể đổi máu, có thể được cứu sống
nhưng sau đó cũng trở thành người thực vật, vì thế Huyết Ma Y không muốn lãng phí thời gian.
Cho nên Cái Bang đương nhiên rất oán hận,
Cửu đại trưởng lão duy nhất của bọn họ bị trúng độc mà chết, bọn họ lại
không biết y bị trúng độc như thế nào, muốn trách Hách Cửu Tiêu trước
đây kéo dài không chịu cứu chữa, nhưng lại kiêng nể y thuật của hắn,
không ai dám cam đoan về sau sẽ không cần chữa bệnh.
Từ đó, Thiên Cơ Các, Vu Y Cốc, Cái Bang, Thập Toàn Trang, Ngọc Điền Sơn Trang nơi ẩn cư của Kích Ngọc Hầu, những địa phương này đều trở thành nơi trọng điểm mà giang hồ đều tập trung để mắt đến, người nào cũng bất an, tất cả đều trông ngóng mong đợi.
“Các vị giang hồ đồng đạo, hôm nay ta ở
đây tụ hội các nhân sĩ võ lâm là vì chuyện gì thì mọi người đều biết.
Ngày gần đây có người mưu đồ gây rối, tạo thành uy hiếp đối với các môn
phái. Không biết thế lực này là từ nơi nào mà đến, vì sao lại làm như
thế, nhưng đương nhiên chúng ta không thể cứ như vậy mà ngồi chờ chết!”
Trên một tòa lầu các, có một người mặc thanh y đang chậm rãi lên tiếng,
khuôn mặt có thể xem như thanh tú, niên kỉ chưa đến hai mươi, vẻ mặt vẫn còn trẻ con, nhưng lại muốn biểu lộ thần thái lão thành, khiến người ta nhìn thấy có một chút buồn cười. Nhưng những người đang ở trên lầu nghe hắn nói những lời này lại không thể cười ra khỏi miệng, người trước mắt tuy tuổi còn nhỏ nhưng phụ thân của hắn lại có danh vọng rất cao, hắn
là thiếu chủ nơi đây, vô luận cảm thấy buồn cười như thế nào thì cũng
không ai trắng trợn đến mức cười nhạo vị thiếu chủ này.
Thập Toàn Trang nổi danh với các loại kỳ trân dị bảo, Thiên Cơ Các thì có Đàn Y
công tử, Vu Y Nhất Huyết Cốc lại có Huyết Ma Y, còn nơi đây chính là Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu, lầu các cao đến tận mây xanh. Lấy tên là Vạn Lý
Phiêu Miểu bởi vì chủ nhân nơi đây họ Vạn, Vạn Khiêm Trọng. đừng làm
giàu cho bọn nxb lẩu thiếu iốt
Vạn Khiêm Trọng chỉ có độc nhất
một người con trai, đó là thiếu chủ nơi đây, cũng là nam tử tuổi trẻ
đang dõng dạc nói ra những lời này, Vạn Minh Khê.
Vạn Minh Khê
rất bội phục cũng như sùng bái Các chủ Hách Thiên Thần của Thiên Cơ Các, ngay cả ăn mặc cũng phải giống hắn, đã sớm nghe qua lời đồn, hôm nay
lại tận mắt nhìn thấy, quả thật là như thế, mọi người ngoài miệng không
nói, trên mặt cố che giấu nhưng trong lòng lại tự thì thầm, hôm nay nói
không chừng lại có trò hay để xem.
Lần này là Vạn Minh Khê thỉnh giang hồ hào kiệt đến Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu, làm sao lại thiếu Thiên Cơ Các Đàn Y công tử?
“Các chủ Thiên Cơ Các – Đàn Y công tử — đến –” Từ dưới lầu truyền đến một
tiếng nghênh đón, giọng nói vang thẳng lên tận phía trên, bên dưới tuy
đã ngừng mở miệng nhưng ngữ thanh vẫn chưa tiêu tán, nếu không có công
lực thâm hậu thì không thể làm được. Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu làm sinh ý về bảo tiêu, thậm chí còn thay quan phủ bảo vệ quốc khố, tất cả thủ hạ đều là cao thủ.
Giọng nói dừng lại không bao lâu thì tiếng bước chân của vài người từ phía dưới dần dần truyền đến, có hai người cước bộ
trầm ổn, một người thì lại hỗn độn, chỉ có một người với bước chân nhẹ
như sợi bông, một thân thanh y, thần thái khoan thai trầm tĩnh, vẻ mặt
thản nhiên ôn hòa, thanh y rất tầm thường nhưng khoát lên người hắn lại
trở nên vô cùng cao quý.
Hách Thiên Thần vừa xuất hiện, Vạn Minh
Khê đứng ở nơi chủ tọa, cho dù y bào trên người được thiết kế tinh xảo
nhưng lại không có nửa điểm khí thế. Nhưng Vạn Minh Khê tựa hồ không hề
có cảm giác, thấy người nọ xuất hiện, hắn vội vàng ngừng lại lời đang
nói, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng rồi bước lên, “Công tử đã đến! Tiểu đệ chờ đã lâu!”
Không ai xưng huynh gọi đệ, nhưng hắn lại tự xưng
như thế, cư nhiên còn có vẻ rất tự nhiên, Hách Thiên Thần liếc mắt nhìn
hắn một cái rồi cười nhẹ, “Vạn thiếu chủ.”
“Không dám không dám,
Minh Khê từ lâu đã mến mộ thanh danh của Đàn Y công tử, hôm nay có vinh
hạnh được tái kiến, làm sao có thể để cho công tử xưng ta là thiếu chủ,
cứ gọi bằng danh tự là được rồi.” Vừa nói vừa gật đầu, hắn đưa tay kéo
Hách Thiên Thần, Vong Sinh vội vàng cản lại, che ngay trước mặt Hách
Thiên Thần.
“Vạn thiếu chủ, trên thiếp mời viết rằng có việc quan trọng, không bằng nói ra một chút sự tình.” Thần thái ấm áp lạnh nhạt
trước kia vẫn còn trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt trông lại đã bất đồng,
Hách Thiên Thần nhẹ nhàng liếc mắt một cái, không ngồi xuống giống như
những người khác.Đàn Y công tử xác thực như lời đồn đãi, khiến người ta vừa nhìn liền cảm
thấy bản thân mình hổ thẹn, nay những người khác đang ngồi đều đứng dậy, không ai dám thất lễ đối với vị Các chủ Thiên Cơ Các này, hàn huyên vài câu, thấy hắn đứng yên, những người khác cũng ngại ngùng không dám ngồi xuống.
Vạn Minh Khê thu hồi tay lại, không để ý mọi người đang
ngồi hay đang đứng, thoáng có chút xấu hổ, hắn khẽ ho nhẹ vài tiếng,
“Hôm nay là muốn giới thiệu một người với chư vị, ta tin chỉ cần có
người này hiệu triệu thì nhất định có không ít người sẽ càng tích cực đi điều tra âm mưu lần này, đem kẻ đầu sỏ đứng phía sau lôi ra ánh sáng!”
Nói đến đây, vẻ mặt của Vạn Minh Khê trở nên kích động.
Xem mọi
chuyện quá mức đơn giản đúng là căn bệnh chung của các hậu nhân danh
môn. Hách Thiên Thần chỉ mỉm cười, không hề mở miệng, chỉ chờ Vạn Minh
Khê tiếp tục lên tiếng.
“Hôm nay ta muốn giới thiệu người này với chư vị, mọi người tất nhiên đều đã nghe qua.” Vạn Minh Khê thần bí đè
thấp giọng nói, có người nâng chén hỏi, “Vạn thiếu chủ, không biết người này có gì lợi hại mà ngươi phải đặc biệt giới thiệu?”
“Chỉ cần ta nói ra danh tự thì mọi người sẽ biết.” Vạn Minh Khê đắc ý đảo mắt một vòng rồi nói ra hai chữ, “Vân Khanh.”
“Vân Khanh?”
“Vân Trung Tiên Tử?”
“Đệ nhất mỹ nhân võ lâm Vân Khanh?”
Nhất thời tiếng người trở nên xôn xao, thanh danh của mỹ nhân Vân Khanh thì
mọi người đều biết, nhưng không có nhiều người có diễm phúc được gặp
mặt, cũng giống như rất nhiều người chỉ nghe danh Đàn Y công tử mà chưa
từng nhìn thấy, Vân Khanhcũng như vậy.
“Vân Khanh không dám tự
xưng là đệ nhất, bất quá dung mạo là do lão thiên gia ban tặng, dù sao
cũng chỉ là mấy năm nở mày nở mặt, làm sao có thể sánh với thanh danh
hơn mười năm không ngã.” Giọng nói vừa dứt, một nữ tử từ dưới lầu thướt
tha đi đến, dưới chân như đang múa, ngữ thanh như đang ca, trên tay của
nàng là một chiếc cầm, tay còn lại kẹp lấy một mảnh khăn lụa màu thuần
bạch, những ngón tay đặt lên trên dây cầm, không biết là đang lau chùi
hay đang khẽ vuốt, phát ra vài tiếng ong ong nho nhỏ.
Cước bộ như vũ khúc, giọng nói như lời ca, cùng vài tiếng đàn thi thoảng vang lên,
trước tiên không cần nhìn vào bộ dáng của nàng, chỉ cần hiện thân như
vậy đã thu hút tầm mắt của mọi người. Nhưng trong lòng của Hách Thiên
Thần đã biết rõ vì sao nàng lại đến đây.
Thanh danh hơn mười năm
không ngã, đối với nam nhân mà nói đây là một loại mê hoặc, huống chi
lại từ miệng của một vị giai nhân như vậy nói ra.
Tóc mây sóng
sánh, ánh mắt như làn sương mù, nàng bước lên bậc thềm, giống như mộng
đẹp đột nhiên kéo đến, đôi mi thanh tú được trang điểm màu hồng phấn, tử y nhẹ nhàng như một đóa hoa nở rộ, y mệ kéo dài hơi thoáng mang theo
một mùi hương thoang thoảng, nàng không giả vờ đoan trang, cũng không lộ ra nửa điểm quyến rũ diễm lệ, chỉ tiêu sái bước đến, khuôn mặt cùng với nụ cười tự nhiên đến cực hạn làm cho tâm trí của người ta bỗng nhiên
nhộn nhạo.
Dung mạo của Vân Khanh quả thật không hổ là đệ nhất,
vẻ đẹp của nàng đương nhiên mềm mại nhu mì mà những nữ tử khác không thể sánh kịp.
Hách Thiên Thần thu hồi tầm mắt, lấy ra ly rượu mà
Tiểu Trúc đang bưng trên tay, nhẹ nhàng nhấp vào một ngụm, những người
khác vẫn còn đang hoa mắt mất hồn, không người nào còn có thể phục hồi
tinh thần. Vạn Minh Khê nhìn thần sắc của quần hào võ lâm, phát ra vài
tiếng cười khẽ đắc ý, “Việc này là Vân Khanh cô nương chấp thuận lời yêu cầu của tại hạ mà đến đây.”
“Vu Y Nhất Huyết Cốc – Huyết Ma Y
đến–” Dưới lầu lại có người thông báo, chỉ có Vân Khanh xuất hiện thì
không hề có người bẩm báo, hiển nhiên là cố ý muốn làm cho mọi người bất ngờ. Lúc này nghe nói Huyết Ma Y đến đây, mọi người đều cả kinh, rốt
cục định thần trở lại.
“Việc này liên lụy rộng lớn, sự tình quan
hệ trọng đại, chỉ có Huyết Ma Y mới có hy vọng giải độc, cho nên ta cũng thỉnh hắn đến đây.” Vạn Minh Khê sửa sang lại y bào của chính mình, hắn phải ra mắt vị Huyết Ma Y này.
Hôm nay các môn phái đều có người tiến đến, thậm chí còn có một vài người là hắc đạo như Thiết Thuyền
Bang, Khâu Phong Trại, Lôi Báo Minh….thỉnh bọn họ đương nhiên sẽ không
thể không thỉnh Hách Cửu Tiêu. Mặc dù Hách Thiên Thần đã sớm đoán được,
nghe thông báo như thế, nhưng bàn tay cầm ly rượu lại bất giác siết
chặt. làm giàu trên mồ hôi công sức của người ta là bọn nxb hèn
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, từng tiếng một vang lên, cước bộ đặt
xuống đất không nặng, nhưng mỗi một âm thanh lại giống như đang hòa cùng tiếng tim đập, mọi người không hiểu vì sao lại cảm thấy run sợ, nghĩ
đến đủ loại lời đồn về Huyết Ma Y, đám người đều quay sang nhìn Hách
Thiên Thần, lúc này lại thấy thần sắc của vị Đàn Y công tử vẫn vô hỉ vô
giận, uống ly rượu do chính mình mang đến, có vài người tùy thị đang vây xung quanh, ánh mắt chuyển xuống hành lang ở bên ngoài.
Hách
Thiên Thần nghe thấy tiếng hít hơi của đám ngươi đang phát ra, đó là vừa kinh sợ vừa tán thưởng, phản ứng của mọi người so với việc nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân võ lâm Vân Khanh lại hoàn toàn khác biệt, có thể nói là vô cùng mãnh liệt, tựa hồ nhìn thấy người nọ thì sẽ có ảo giác chính mình
đang bước vào cõi chết, loại cảm giác này quả thật so với việc nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân thì càng rung động hơn rất nhiều.
Hách Cửu
Tiêu bước lên lầu, bên cạnh là Băng Ngự, nhìn thấy Hách Thiên Thần đứng
một bên, ánh mắt của Băng Ngự trở nên sáng ngời, âm thầm vui sướng,
giống như nhìn thấy cứu tinh. Có lão thiên gia mới biết mấy ngày nay
người trong Hách Cốc phải sống như thế nào, Cốc chủ hắn…..
Nhớ
lại mấy ngày trước đây, trong lòng của Băng Ngự lại run lẩy bẩy, y chỉ
lặng lẽ đi theo Hách Cửu Tiêu. Đám người xung quanh gần như nín thở nhìn Huyết Ma Y ngồi xuống, ở đây chỉ có một mình hắn ngồi, tất cả đều đang
đứng. Từ lúc xuất hiện đến lúc ngồi xuống, sau đó Băng Ngự châm rượu cho hắn, hắn chỉ lặng yên uống rượu, không hề nói ra một chữ.