Hách Thiên Thần nhìn hắn một cách ngoài ý muốn, hai người đối diện với
nhau, Miên Ca thủy chung không chờ hắn phủ nhận, lúc này bóng dáng màu
xanh lại ung dung bước đến trước cửa gian phòng kia, nhìn thoáng vào bên trong một chút, chỉ một cái liếc mắt nhưng thần sắc rất đặc biệt, giống như vừa vui vẻ lại vừa thả lỏng, trước kia chưa bao giờ hắn nhìn thấy.
Sau đó Hách Thiên Thần xoay người, bước đến sau án thư rồi ngồi xuống, vừa
nhìn sổ sách được sắp xếp trên bàn vừa mỉm cười, “Ta nhớ rõ hôm nay
ngươi đến đây để nói về chuyện của ngươi, việc ta và hắn như thế nào thì ta nghĩ bên ngoài đã đồn đãi quá nhiều, muốn tin thì cứ tin, nếu đã
không tin thì cần gì phải đến đây để chứng thực?”
“Miên Ca,
ngươi đến Thiên Cơ Các rốt cục là vì cái gì?” Hách Thiên Thần dựa lưng
vào ghế, không cho Miên Ca một câu trả lời chuẩn xác, cho đến bây giờ
hắn cũng không muốn nhiều lời với kẻ khác về chuyện riêng của mình.
Người ngồi sau bàn mỉm cười lạnh nhạt, câu hỏi của Hách Thiên Thần làm cho
Miên Ca nuốt xuống hết thảy nghi ngờ mà hắn muốn hỏi ngay cửa miệng. Hắn không hiểu vì sao bên ngoài tràn ngập những lời thị phi như vậy, nhưng
Đàn Y công tử không hề bận tâm đến điều này. Cách một vách tường là
Huyết Ma Y, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác thời thời khắc khắc đều bị đôi mắt kia nhìn chăm chú, thậm chí hắn có ảo
giác hồn phách của mình đang bị đông lạnh.
“Lúc đầu ta muốn thỉnh công tử giúp ta tìm ra người kia.” Hắn trả lời cẩn thận.
“Cho đến nay ngươi vẫn không nói thì ta phải bắt đầu từ đâu?” Dường như Hách Thiên Thần cũng không vội vã muốn hắn nói ra, tùy ý lật một quyển sổ ở
trước mặt, đặt bút viết xuống vài chữ, ánh mắt lại nâng lên, rơi xuống
phía bên kia.
Không biết Hách Cửu Tiêu đã đứng trước cửa từ khi
nào, hai tay vòng quanh trước ngực, dùng ánh mắt như có chất độc quan
sát trên người Miên Ca, cái loại sắc bén lại lạnh đến thấu xương mà
không người nào có thể kháng cự, Miên Ca bị ánh mắt của hắn gây kinh
hãi, “Nay võ lâm không còn thái bình, ta không muốn tiếp tục gây thêm
phiền phức cho công tử.” Hắn không dám nhìn lại Hách Cửu Tiêu.
“Nói như vậy ngươi cũng nghe được chuyện hạ độc, ngày gần đây quả thật không yên ổn.” Hách Thiên Thần ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu đợi thêm một lúc,
theo thái độ càng lúc càng lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu, hắn tin tưởng vị huynh trưởng này của hắn đã mất kiên nhẫn đối với Miên Ca.
Miên
Ca không phải không có cảm giác, hắn cẩn thận liếc nhìn Hách Cửu Tiêu
một chút rồi gật đầu, “Đúng là vì vậy nên ta không muốn tiếp tục quấy
rầy, qua một thời gian nữa thì ta sẽ tự ra ngoài điều tra nghe ngóng một phen, ở trong Thiên Cơ Các không giúp được gì, ta không có mặt mũi nào
muốn công tử hao phí tâm tư vì ta, lúc này tuy rằng ta vận công có một
chút khó khăn nhưng cũng không yếu đến mức trói gà không chặt, hy vọng
công tử cho phép.”
Hách Thiên Thần hơi thoáng nhướng mi, ánh mắt
thản nhiên đang dừng trên người Miên Ca bắt đầu chậm rãi thu hồi, “Ngươi không phải thủ hạ của ta vì vậy không cần ta cho phép, nếu ngươi đã
quyết định thì khi nào muốn đi cứ việc đi, ta sẽ không ép ở lại.”
“Như thế thì đa tạ công tử.” Miên Ca nói xong những lời này rồi hành lễ cáo
lui, vừa xoay người thì nhìn thấy Vong Sinh đang đến trước cửa.
Vong Sinh cầm thứ gì đó trình lên bàn, “Các chủ.” Dường như hắn không cảm
thấy trong phòng đang có thêm một người, ánh mắt không hề nhìn sang Hách Cửu Tiêu.
Hách Thiên Thần tiếp nhận, sau khi xem xong thì trực
tiếp đưa cho Hách Cửu Tiêu, lúc này Vong Sinh mới cảm thấy bất ngờ, hắn
nhìn một chút để xem đến tột cùng vị Huyết Ma Y này có bao nhiêu đặc
biệt, mà Các chủ lại không ngại đem cơ mật vừa thu được giao cho Hách
Cửu Tiêu xem cùng.
Hách Thiên Thần ra hiệu cho Vong Sinh lui
xuống, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu từ trên tờ giấy dần dần nâng lên, không tỏ vẻ bất luận điều gì mà lại đột nhiên hỏi, “Vong Sinh có gì bất đồng
mà khi ở Thập Toàn Trang ngươi lại cho hắn tiếp cận.”
Hách Cửu
Tiêu đột nhiên nhắc đến Thập Toàn Trang, Hách Thiên Thần cũng không cảm
thấy bất ngờ, chỉ vì lần này tin tức truyền đạt trên giấy đúng là nói về chuyện của Thập Toàn Trang. Nhắc đến Thập Toàng Trang, hắn bỗng nhiên
nhớ đến một việc, bất quá bây giờ cứ đáp lại câu hỏi của Hách Cửu Tiêu
trước, “Vong Sinh vốn cũng không phải là tên của hắn. Trước đây hắn là
ai, đã làm cái gì, toàn bộ đều quên mất. Hơn mười tuổi đã vào Thiên Cơ
Các rồi được gọi là Vong Sinh. Trên người của hắn chưa từng có quá khứ,
khi ta đến gần thì chỉ nhìn thấy những chuyện về Thiên Cơ Các trong đầu
của hắn, vì vậy cũng không có gì ảnh hưởng.”
“Ta nhớ rõ ngươi đã
có thể khống chế năng lực của mình.” Nắng chiều đã tắt, Hách Cửu Tiêu
đứng bên trong bóng tối, giọng nói vang lên trong màn đêm u ám nghe như
đang oán trách, Hách Thiên Thần gật đầu bước qua, “Đã có thể khống chế,
chỉ cần ta nguyện ý thì mặc dù chạm vào cũng sẽ không sao.”
“Ngươi cho phép hắn tiếp cận ngươi.” Mỗi khi Hách Cửu Tiêu nói ngắn gọn thì đó là dấu hiệu không vui.
“Khi cần thiết thì ta cũng phải chạm vào cỏ cây, cái bàn, cái ghế….” Hách
Thiên Thần bước đến trước mặt hắn, ý tứ trong lời nói làm cho lãnh ý
dưới đáy mắt của Hách Cửu Tiêu dần dần lui ra, đôi đồng tử băng hàn khẽ
chớp, vẫn chưa thắp đèn, bên trong bóng tối hắn có thể thấy được vẻ mặt
dường như đang đăm chiêu của Hách Thiên Thần.
Hắn đương nhiên
biết đó là vì nguyên nhân gì, “Tin tức này nếu bị lan truyền thì Thập
Toàn Trang sẽ không thể tránh khỏi phiền phức.”
“Tin tức này sớm
muộn cũng sẽ bị lan truyền, vô luận che giấu như thế nào thì luôn luôn
có một ngày phải lộ ra. Tần Chiến ắt hẳn đã sớm chuẩn bị.” Hách Thiên
Thần đem phong thư đặt lên bàn, “Ta biết Cái Bang cũng có người bị trúng độc, một khi biết Hồng Nhan từ Thập Toàn Trang truyền ra thì bọn họ
nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Cho dù thanh danh của Tần Chiến rất hiển
hách, bằng hữu có nhiều đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh với thực lực của Cái Bang.”
Trên giấy viết rằng đã điều tra được lai lịch của Hồng Nhan – Thập Toàn Trang. Tần Chiến không chỉ thu thập các loại
kỳ trân dị bảo mà ngay cả độc vật cũng xem như bảo bối để thu thập,
trong đó hạng nhất chính là Hồng Nhan, mà hộp gấm cất giữ Hồng Nhan đã
sớm không cánh mà bay!“Nghe nói Cái Bang muốn thỉnh cầu ngươi giúp đỡ, ngươi có đáp ứng cứu người
hay không?” Nghĩ đến lời nhắc nhở của Mục Thịnh, Hách Thiên Thần không
nói thẳng mà trước tiên lại hỏi như vậy.
“Ngươi nên biết nếu ta
không muốn trao đổi bằng thứ gì đó, cho dù là Bang chủ Cái Bang đến
thỉnh cầu thì ta cũng sẽ không cứu chữa.” (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
“Lúc trước Mục Thịnh nói với ta việc này sẽ không dễ dàng, người trúng độc
sẽ càng lúc càng nhiều, hắn muốn ta chuyển lời với ngươi, bảo rằng ngươi không nên tùy tiện cứu chữa.” Lui ra sau vài bước, Hách Thiên Thần xoay người đi thắp đèn. Hắn không biết những lời này có ý nghĩa gì, nếu Hách Cửu Tiêu muốn chữa trị thì hiển nhiên sẽ không bận tâm đến lời khuyên
của Mục Thịnh, nếu không muốn thì cũng tuyệt đối không phải bởi vì Mục
Thịnh đã cảnh cáo.
Hách Cửu Tiêu quả thật không trả lời, việc này đối với hắn không hề có tác dụng. Hắn vẫn dựa vào khung cửa, ánh đèn
sáng lên trước mắt, màu vàng ấm áp nhu hòa dừng trên sắc xanh nhẹ nhàng, dung hợp thành một màu sắc độc đáo. Hắn nhìn Hách Thiên Thần, ánh mắt
rất chăm chú khiến người ta không thể không phát giác.
Hách Thiên Thần cảm thấy ánh mắt kia đang lướt trên người của mình, làm cho hắn cũng nhìn về hướng Hách Cửu Tiêu.
Trong lúc quay người lại, ánh mắt của hai người chạm nhau, đều là chấn động,
đều nhìn thấy vài phần không thể buông tha trong mắt của đối phương.
Tình thế dĩ nhiên đã phát triển đến mức này, chỉ cần tin tức bị một
người biết thì chắc chắn sẽ dẫn đến một trận xôn xao, Thập Toàn Trang
đương nhiên sẽ không yên bình, mà Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc lại càng
không được thanh tịnh, lúc này bọn họ ắt hẳn đều phải chuẩn bị sẵn sàng.
Hai người bình tĩnh thu hồi tầm mắt, từ khi bọn họ bày tỏ tình ý với đối
phương, trải qua vài lần tranh chấp, mãi cho đến hôm nay sự bá đạo của
Hách Cửu Tiêu đã được giảm bớt, Hách Thiên Thần cũng không tiếp tục giả
vờ thản nhiên ung dung. Lúc này tình ý trên nền tảng ám muội đã bắt đầu
nảy mầm một chút, đó là kết quả sau khi đã thỏa hiệp với nhau.
“Ngươi không nên đến đây thăm ta.” Hách Thiên Thần ra bên ngoài, gọi Tiểu Trúc đến để phân phó vài câu.
“Ta đã đến.” Hách Cửu Tiêu thấy hắn dặn dò hạ nhân chuẩn bị buổi tối.
Lắc đầu, Hách Thiên Thần chỉ có thể bất đắc dĩ đối với điều này, “Ta đã
từng nói hành động của ngươi lúc nào cũng quá nhanh. Nếu ngươi muốn đạt
được thứ gì đó từ ta ở nơi này, thì trước mắt vẫn chưa phải thời cơ.”
Hắn ngồi xuống, ánh mắt và lời nói đều chứa đựng thâm ý.
“Ta chưa hắn vì muốn được thứ gì đó nên mới tìm đến. Chẳng qua chỉ vì muốn gặp
ngươi nên liền đến đây” Hách Cửu Tiêu ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt
trở nên sáng rực.
Đệ đệ của hắn rất cảnh giác, thẳng thắn thừa
nhận đã động tâm đối với hắn nhưng tình ý giữa hai người vẫn chưa khắc
sâu đến mức làm cho Hách Thiên Thần quên đi lý trí và bình tĩnh của
mình. Hách Cửu Tiêu dĩ nhiên đã quen với điều này, nhưng sự kiên trì của hắn đối với thứ mà hắn chân chính muốn đạt được luôn biểu lộ thực rõ
ràng. Hách Thiên Thần cũng nhìn ra manh mối từ sự thay đổi trong thái độ của hắn, thật sâu nhìn hắn một cái, không hề nói thêm bất luận điều gì.
Hách Cửu Tiêu đến thăm hắn, kỳ thật hắn cũng rất cao hứng. Để cho Tiểu Trúc
chuẩn bị bữa tối, sau đó hai người yên lặng ngồi đối diện dùng bữa, giờ
khắc này bầu không khí trở nên phi thường tĩnh mịch, đến mức Hách Thiên
Thần có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực của chính
mình, nguyên nhân tất cả đều là vì ánh mắt thường xuyên trông lại của
Hách Cửu Tiêu.
“Nhìn ta làm gì?” Dùng xong cơm, hắn nâng lên tách trà để che giấu vài phần cảm xúc tế nhị.
“Ta nói rồi, ta đến đây để thăm ngươi.” Hách Cửu Tiêu cũng nâng trà lên.
Thiếu chút nữa bị câu này của hắn làm nghẹn họng, Hách Thiên Thần hoàn toàn
nói không nên lời nhưng lại nhịn không được mà nhếch môi lên, rốt cục
vẫn là cười khẽ một tiếng, “Nhìn đủ chưa?”
“Vẫn chưa đủ, đáng
tiếc sắc trời không còn sớm, dù sao cũng phải quay về.” Hách Cửu Tiêu
nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ, buông tách trà xuống rồi đứng dậy.
Đường nét nhìn nghiêng trên khuôn mặt ở dưới ánh đèn trong bóng đêm lộ ra vài phần lạnh lẽo cô độc, mặc dù sự lạnh lẽo này không phải bởi vì cô độc,
nhưng Hách Thiên Thần nhìn thấy hắn như vậy vẫn nhịn không được mà buộc
miệng nói ra một câu, “Ngươi có thể ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.”
Chậm rãi quay mặt lại, trong mắt của Hách Cửu Tiêu dường như có cái gì đó
đang chớp động, “Ta sẽ không ngủ trong khách phòng của Thiên Cơ Các, nếu ngươi muốn giữ ta lại, trừ phi là phòng ngủ của ngươi.” (khách phòng =
phòng ngủ dành cho khách)
Tính bá đạo vẫn chưa được che giấu
trong bao lâu, thì những lời này của Hách Cửu Tiêu lại làm cho bản chất
chiếm đoạt của hắn hoàn toàn hiển lộ. Sắc mặt của Hách Thiên Thần đông
cứng, đôi mắt khẽ khép lại, Hách Cửu Tiêu cũng không cảm thấy ngoài ý
muốn, khi hắn chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy một ngữ thanh
thong thả vang lên, “Không phải khách phòng.”