Hách Thiên Thần cảm nhận được ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, ý cười bên môi
vẫn chưa lui ra, khẽ nhíu mày, “Có một số việc không cần phải nhắc lại.” Vừa cười vừa đứng dậy, hắn quay đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn không tỏ rõ ý kiến của mình nhưng lại chăm chú nhìn Hách Cửu Tiêu mà nói, “Ngươi
cũng biết, thật sự ta không phải chuyện gì cũng không quan tâm, cũng
không phải không có cảm giác, nguyên nhân chính là như vậy, không thể
tiếp tục đi xa hơn.”
Lời này chính là hắn thừa nhận Hách Cửu
Tiêu hiểu hắn, đồng thời cũng chỉ rõ không riêng gì Hách Cửu Tiêu quan
tâm đến hắn mà hắn cũng rất quan tâm đến Hách Cửu Tiêu. Nhưng việc quan
tâm rồi dẫn đến động tình, sau đó là tiến xa hơn nữa, thì tuyệt đối
không thích hợp phát sinh vào lúc này.
Làm đệ đệ của Hách Cửu
Tiêu, trước kia hắn chần chừ không quyết định tình cảm của mình đối với
vị huynh trưởng đột nhiên xuất hiện này, còn Hách Cửu Tiêu lại làm ra
những cử chỉ thân mật vi phạm luân thường đạo lý đối với hắn, quả thật
làm cho hắn cảm thấy hỗn loạn. Hách Thiên Thần bị vây ở vị trí như vậy,
khiến mỗi bước đi của hắn đều phải thật cẩn trọng, nhưng hắn cũng không
phải là người lo trước lo sau, mà ngược lại, hắn luôn luôn kiên quyết
đối với quyết định mà mình đã làm ra, việc gì cũng không thể dao động ý
chí của hắn.
Một khi đã minh bạch rõ ràng thì hắn sẽ đáp lại,
nhưng đồng thời, hắn cũng không quên vị trí của bản thân mình, hắn không phải một người nghĩ cái gì thì liền muốn có cái đó, hắn luôn luôn tính
toán lúc nào cần tiến lên, lúc nào phải thối lui, trải qua rất nhiều
thời khắc sinh tử nên mỗi bước đi của hắn đều được cân nhắc rất cẩn
thận.
Cho nên hắn có thể thẳng thắn thừa nhận hắn động tâm đối
với huynh trưởng của mình, nhưng không dễ dàng hứa hẹn hay giao phó cũng không yêu cầu bất luận điều gì. Nếu như hắn và Hách Cửu Tiêu không phải huynh đệ, Hách Cửu Tiêu không phải là Hách Cửu Tiêu mà là một người
khác, thì có lẽ ngay từ đầu quan hệ của bọn họ sẽ không phát triển như
ngày hôm nay.
Nếu không phải bởi vì bắt đầu là tình huynh đệ, thì bọn họ sẽ không đối xử đặc biệt với nhau. Mạng người trong mắt của
Huyết Ma Y giống như cỏ rác, mà Đàn Y công tử thì không muốn đến gần bất luận kẻ nào, đương nhiên càng không muốn liên lụy tình cảm đối với
người khác.
Nhưng hết thảy đều đã phát sinh.
Đây là sự
hình thành dựa trên nền tản của thân tình, rồi sau đó là vượt qua quan
hệ thân tình, việc này hết sức nguy hiểm, cũng phi thường cám dỗ.
Hai người một ngồi một đứng, có vài phần nhu mì, lại có vài phần thận
trọng, tạo nên một bầu không khí đặc biệt. Thấy Hách Cửu Tiêu khôi phục
lại lãnh ý và hờ hững trên khuôn mặt, Hách Thiên Thần không khỏi cất
bước đi về phía hắn, “Ngày mai ta tính khởi hành quay về Thiên Cơ các.”
Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu lại càng thêm lạnh lùng, đôi mắt yêu dị nhìn Hách Thiên Thần, trầm mặc một lát, trong miệng cũng không nói rằng muốn Hách Thiên Thần ở lại, mà chỉ nói, “Cũng tốt, ta đây quay về Hách cốc.”
Hơi có chút ngoài ý muốn đối với lời này, Hách Thiên Thần đến gần, một nụ
hôn rơi xuống bờ môi của Hách Cửu Tiêu, là Hách Thiên Thần chủ động đi
đến trước người Hách Cửu Tiêu mà hôn xuống. Phản ứng của Hách Cửu Tiêu
làm cho hắn bỗng nhiên rất muốn làm như vậy.
Một người có thể có
rất nhiều thân phận, cũng sẽ có rất nhiều diện mạo khác nhau, Hách Thiên Thần nhớ rõ bản thân mình là Các chủ Thiên Cơ các, cũng giống như Hách
Cửu Tiêu, cho dù ca ca của hắn có thể rất bá đạo trong chuyện tình cảm,
nhưng sẽ không dây dưa vào lúc này. Hách Cửu Tiêu biết rõ khi nào nên
buông tay để có thể nhận được nhiều hơn.
Sự lạnh lùng của Hách
Cửu Tiêu không phải cố ý, mà là được dưỡng thành thói quen, hắn chỉ biết ra tay đối với thứ gì hắn cảm thấy hứng thú, muốn thì phải đạt được,
chưa từng có ngoại lệ, đương nhiên đối với Hách Thiên Thần cũng như vậy. Nhưng sau khi hắn bị cự tuyệt thì mới giật mình phát hiện, nguyên lai
điều mà hắn muốn lần này hoàn toàn khác biệt so với trước kia. Tuy rằng
như thế, chấp nhất trong lòng của hắn không hề biến mất mà ngược lại
càng thêm mãnh liệt. Vì vậy hắn có một chút thay đổi, mặc dù vẫn chấp
nhất như trước nhưng cũng bắt đầu hiểu được phải quen với bước đi của
người còn lại, hơn nữa cũng không cảm thấy quá miễn cưỡng đối với việc
này.
Bây giờ chỉ có thể nói rõ, lúc này rất khác biệt, quả thật rất khác biệt.
Dời môi, Hách Thiên Thần muốn thối lui thì lại bị một đôi tay giữ chặt, tư
thế đứng thẳng trở thành điểm dựa, Hách Cửu Tiêu ôm lấy hắn, tựa hồ
không hề thỏa mãn đối với nụ hôn nhẹ nhàng mới vừa rồi, nghiêng lưỡi đưa vào miệng của hắn rồi cùng hắn dây dưa, không buông ra mà lại chậm rãi
cuốn lấy, đầu lưỡi lướt đi trong khoang miệng, rồi nhẹ nhàng cắn xuống.
Hách Thiên Thần đáp lại cho đến khi hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập.
“Đủ rồi.” Hắn liếm đi nhiệt độ nóng rực trên môi, thở hổn hển để bình phục hô hấp của mình. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Hách Thiên Thần quả thật sẽ không dễ dàng luống cuống, hắn vĩnh viễn như mây lững lờ trôi, như sóng biển cuồn cuộn thâm trầm khó có thể thấy rõ,
nhưng mỗi khi đối mặt với Hách Cửu Tiêu thì hắn rất khó kiềm chế, sẽ bị
khơi dậy một ít cảm xúc xa lạ.
“Chỉ sợ vẫn chưa đủ.” Hách Cửu
Tiêu như thể sắp sửa phải phân ly nên nhịn không được mà kéo y mệ của
hắn xuống rồi ôm hắn vào trong lòng, thân thể lạnh như băng hòa tan với
nhiệt độ cực nóng, Hách Thiên Thần không thể không dùng nhiệt tình giống như vậy để đáp lại.
Một cái ghế không nhỏ nhưng cũng không quá to, thân hình hai người kém nhau không nhiều lắm, đều cao lớn mà lại ngồi cùng nhau, Hách Thiên Thần chỉ có thể ngồi lên giữa hai chân của Hách Cửu Tiêu, hắn không phải không
phát hiện phía dưới y hạ của Hách Cửu Tiêu có biến hóa, cố gắng không
đụng chạm, hắn nghiêng người chống lại nụ hôn quá mức nóng bỏng trong
miệng.
“Sự lạnh lùng vô tình của Huyết Ma Y lạc đi đâu rồi?” Chờ
đến khi nụ hôn vừa chấm dứt, hắn quay đầu rồi đứng dậy, trong lời nói có vài phần giễu cợt.
Mỗi khi Hách Cửu Tiêu đối diện với hắn thì
biểu tình trên mặt luôn luôn có một chút bất đồng, tuy rằng ánh mắt và
đôi môi lạnh lùng không có gì biến đổi, nhưng vẻ mặt lại có một chút
khác biệt khó nói nên lời, chỉ trong khoảnh khắc làm cho Hách Cửu Tiêu
như thay đổi thành một người khác.
Với bộ dạng của Hách Cửu Tiêu, muốn người ta không phát hiện điểm này thì thật sự không có khả năng.
Phía sau tướng mạo dị thường tuấn mỹ là sự lạnh lùng khiến người ta sợ
hãi, phần còn lại là vẻ hấp dẫn đến cực điểm, vừa yêu dị vừa mị sắc làm
cho người ta kinh hãi đồng thời cũng khó tránh khỏi bị động tâm, Hách
Thiên Thần giễu cợt hắn nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người của hắn. (Thần mê zai đẹp)
Hách Thiên Thần giễu cợt khiến Hách Cửu Tiêu nhếch
lên khóe miệng, hắn đứng dậy không trả lời, nhiều lúc hắn quen dùng hành động để đáp lại hết thảy. Hách Thiên Thần dường như biết Hách Cửu Tiêu
muốn làm cái gì, chỉ lắc đầu rồi bước nhanh đến cánh cửa, giả vờ muốn mở ra, “Ngươi không nên ở đây quá lâu, cũng không nên nghĩ đến việc đó.”
Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu dừng lại một chút, tựa hồ đang mỉm cười, “Ân”.
Lên tiếng xong, hắn hiếm khi thấy Hách Thiên Thần thẳng thắn cự tuyệt
như vậy, cơ hồ có vài phần luống cuống không thể tránh được, tuy rằng
chỉ là cơ hồ nhưng vẫn làm cho hắn muốn mỉm cười, không khỏi thuận theo
lời của Hách Thiên Thần, hắn tiêu sái bước qua rồi chuẩn bị rời đi.
Hách Thiên Thần mở cửa, hương thơm thảo dược vướng trên y mệ màu xanh đang
phất phơ trong gió, đó là hương thơm trên người của Hách Cửu Tiêu, chính Hách Thiên Thần cũng nhận ra điểm này, nhưng trên mặt vẫn bất động,
không hề lộ ra biểu tình, tựa hồ hắn cũng không ngại để cho người khác
phát hiện thì sẽ suy nghĩ như thế nào. Màu thanh lam đứng dưới ánh mặt
trời rất đẹp lòng người, cũng như khuôn mặt ôn hòa lạnh nhạt của hắn,
đáy mắt và đuôi chân mày vô cùng thản nhiên, làm cho ánh nắng rơi xuống
trước mặt hắn cũng hóa thành màu sắc khác biệt.
Ở ngoài cửa cách
đó không xa, Xá Kỷ và Vong Sinh đứng ở hai bên, Tiểu Trúc đang bưng nước trà, hiển nhiên là bị Xá Kỷ và Vong Sinh ngăn cản, vẫn chưa tới gần.
Người đang mở cửa là có ý tứ tiễn khách, Hách Cửu Tiêu nhìn thấy bóng
dáng màu thanh lam, trông thấy ánh nắng rọi xuống một bên khuôn mặt, hắn dừng lại cước bộ. Hách Thiên Thần tựa vào cạnh cửa, ở xa xa một chút là cỏ cây, còn có những làn gió thổi qua làm vài cánh hoa rơi xuống đất,
cũng rơi lên đầu vai và y mệ của Hách Thiên Thần, bóng dáng cao gầy ngạo nghễ đứng thẳng, giống như không có bất luận điều gì có thể dao động
tâm tư của hắn.
Cảnh tượng trước mắt bỗng dưng làm thâm tâm của
người ta rung động, rõ ràng không có gì là mê hoặc cũng không hề nói một lời nào, hắn chỉ lặng yên đứng như vậy. Vài sợi tóc mai bên cổ phất phơ trong gió, nhìn thấy sự ấm áp nhẹ nhàng kia khiến Hách Cửu Tiêu bất
giác ngừng lại hơi thở, giống như trước mắt không phải là người, mà là
một áng mây có thể bồng bềnh trôi đi bất cứ khi nào. Lúc này áng mây
đang trầm tĩnh bất động, ngay sau đó có lẽ sẽ là mãnh liệt, thậm chí
không biết khi nào có thể biến mất. (tiểu Tiêu bị mất hồn rồi =.=, cái
tội dại vợ)
Hách Thiên Thần thấy Hách Cửu Tiêu dừng bước, đang
nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, thì đã thấy thần sắc trên mặt của Hách Cửu
Tiêu rất kỳ lạ, đột nhiên không hiểu vì sao lại bị ôm lấy, cùng với cái
ôm là hơi thở thổi vào bên tai và một câu thì thầm, “Sau khi trở về thì
phải tự bảo trọng.”
“Ta biết, ngươi cũng vậy.” Hách Thiên Thần
đưa tay ôm lại Hách Cửu Tiêu một chút, đến khi hắn buông tay nhưng cánh
tay vờn quanh sau lưng vẫn chưa buông xuống. Hách Thiên Thần nhìn thấy
biểu tình của Xá Kỷ, Vong Sinh và cả Tiểu Trúc, tâm tư dao động một chút nhưng không thối lui khỏi vòng tay của Hách Cửu Tiêu.
Chờ đến
khi Hách Cửu Tiêu xoay người rời đi, mấy người ở trước cửa nhìn bóng
dáng của Hách Cửu Tiêu với vẻ mặt cổ quái, rồi sau đó lại nhìn sang nam
nhân đang đứng cạnh cửa.
Huyết Ma Y và Các chủ ôm nhau, lần lại
bất đồng so với lần trước ở Thiên Cơ Các, tựa hồ có thêm một chút gì đó. Ba người đều có cảm giác này trong lòng, nhưng nếu cẩn thận quan sát
biểu tình trên khuôn mặt của thanh y nam nhân thì bọn họ lại nhìn không
ra có cái gì khác biệt.
Cho dù Hách Thiên Thần không cười nhưng
sự ấm áp nhu hòa vẫn làm cho người ta nhận ra trong đó có ba phần ý
cười, chẳng qua bên dưới ý cười mang theo hàm nghĩa gì thì không người
nào biết được.
“Các chủ–” Xá Kỷ đã quên mình muốn nói điều gì,
hắn chỉ nhìn thấy một cái ôm, rồi sau đó lại nhận ra mình không nên nhìn thấy, tỷ như lúc trước đã nhìn thấy hôn ấn trên người của Các chủ.
“Ngày mai quay về Thiên Cơ các.” Phân phó xong, Hách Thiên Thần xoay người
vào phòng, khép lại cánh cửa, ngăn cách ánh mắt và suy đoán của những
người khác.
Ba người nhìn nhau, đều tự đi thu dọn, bọn họ biết có người từ ngàn dặm xa xôi tìm đến, có thể làm cho Các chủ thận trọng như thế thì đương nhiên không phải việc nhỏ.
Ngày hôm sau rời khỏi
Tuyền Cơ phường, trên đường quay về, bọn họ chỉ biết đã xảy ra chuyện.
Không riêng việc Lý Tiếu Thiên của Nam Hải Vô Cực cung mang độc huyết
hóa thành độc trùng bị lan truyền, mà chuyện tương tự cũng phát sinh ở
Bắc Hải Hữu Cực điện.