Hách Thiên Thần cũng đã quen đối với những câu hỏi không hề che giấu của Hách Cửu Tiêu, hắn tiến đến vài bước, “So với nàng thì ngươi quan trọng hơn, nhưng nàng là thủ hạ của ta, ta không thể không để ý.” Y mệ lướt
qua một màu xanh, ngữ thanh của hắn thực bình thản, “Ta đến đây không
phải muốn cầu tình dùm nàng, ta biết ta càng nói thì ngươi càng không
muốn cứu nàng.”
“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Nghe được Hách Thiên Thần thẳng thắn nói rằng hắn quan trọng hơn, dưới đáy mắt của Hách Cửu
Tiêu lộ ra ý cười, chờ đợi Hách Thiên Thần nói tiếp.
“Ta biết
ngươi không cứu nàng, ta đến đây chỉ muốn hỏi có cái gì có thể cứu
nàng.” Hách Thiên Thần nhìn thẳng vào mắt của Hách Cửu Tiêu, giống như
không cho phép Hách Cửu Tiêu cự tuyệt vấn đề này.
Cục diện bế tắc thủy chung vẫn là bế tắc, cuối cùng sẽ trở thành tử cục. Quan hệ giữa
hai người bọn họ chắc chắn đã bị ảnh hưởng một ít, Hách Cửu Tiêu cũng
biết điểm này, ý cười dưới đáy mắt tràn ngập lãnh ý rốt cục có thêm một
chút dao động, “Bách Nhật Kinh Tâm Thảo, Băng Đàm Hoa, Lam Nhật Tuyết
Liên…..”
Hắn liên tục đọc ra tên của các loại thảo dược, mỗi một
loại đều thập phần trân quý hiếm có, còn có một chút phi thường cổ quái, đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Nhưng Hách Thiên Thần biết rõ những thứ này đều có thể cứu Tử Diễm, Hách Cửu Tiêu
bảo rằng không chữa trị cũng không động thủ, nhưng người khác có thể làm thay, chỉ cần có những loại dược liệu này thì vẫn còn hy vọng cứu chữa
cho Tử Diễm.
Hách Cửu Tiêu vừa dứt lời, trên mặt vẫn lạnh lùng
không lộ ra biểu tình, Hách Thiên Thần nghe hắn nói xong thì thần sắc âm trầm dưới đáy mắt dần dần lui ra, “Ngươi chịu nói cho ta biết những thứ này, thật sự là hiếm thấy.”
“Ừhm.” Hách Cửu Tiêu không nói
nhiều, chỉ nói một từ rồi nghiêng người hôn xuống bên môi của Hách Thiên Thần, khẽ vuốt những sợi tóc bên cổ của hắn, đầu ngón tay lướt qua vạt
sam y, nơi đó có một dấu vết mà hôm qua hắn đã lưu lại, vừa vặn được che giấu ở ngay viền sam y, thấp thoáng lộ ra một chút màu đỏ.
Hách
Thiên Thần cúi đầu nhìn thấy, hắn liền giật mình, “Trách không được Lý
đại nương có thể khẳng định quan hệ của ta và ngươi như vậy.” Cũng không thể trách ánh mắt của Xá Kỷ mới vừa rồi nhìn hắn rất cổ quái.
Ngay viền sam y lộ ra một chút hồng ấn, chỉ cần quay đầu nói chuyện thì sẽ
bị người khác nhìn thấy. Đàn Y công tử hảo khiết mà lại có thể để cho
người ta làm như vậy, tất nhiên chỉ cần nhìn thấy thì liền biết rõ người nọ và hắn có quan hệ gì.
Hách Cửu Tiêu mơn trớn lên hôn ấn, tựa
hồ cảm thấy hài lòng, đồng thời lại hỏi Hách Thiên Thần, “Ngươi cảm thấy bị người khác nhìn thấy thì không tốt?”
“Cũng không có gì là tốt hay không.” Hách Thiên Thần kéo y phục lại, hôn ấn vẫn lộ ra một chút
màu sắc ở bên ngoài, hắn cũng không cố ý che đậy.
“Quả nhiên là
đệ đệ của Hách Cửu Tiêu ta.” Nói ra lời này, Hách Cửu Tiêu muốn ôm lấy
hắn, nhưng Hách Thiên Thần lại tránh sang một bên, “Ta còn có việc.”
Việc của hắn chính là đi cứu Tử Diễm, hai người bọn họ đều biết không thể
tiếp tục kéo dài thời gian, hiếm thấy chính là Hách Cửu Tiêu không ngăn
cản hắn, “Ngươi đi đi, mấy loại thảo dược này cũng không dễ dàng kiếm
được, nếu quá muộn thì nàng có thể sẽ chết.” (NXB lậu = thiếu Iốt)
Hách Thiên Thần rời đi, hắn nhớ kỹ những loại dược liệu mà Hách Cửu Tiêu đã
nói, rồi phái người đi tìm. Nhưng Tuyền Cơ phường không thể so với Thập
Toàn trang, Lý đại nương không có hứng thú thu thập kỳ trân dị bảo như
Tần Chiến. Tuyền Cơ phường của hắn chỉ có tơ vàng, chỉ bạc, lụa là, gấm
vóc là nhiều, duy nhất không có chính là dược liệu. Hách Thiên Thần vốn
cũng không quá kỳ vọng, vì vậy hắn ra lệnh cho Vong Sinh đi thu thập.
Thủ hạ của Thiên Cơ các trải rộng khắp nơi, có một vài dược liệu có thể
tìm được, nhưng có vài loại không biết tung tích ở đâu.
Trong
vòng ba ngày, thật vất vả mới góp nhặt được hơn phân nửa, lúc này Tử
Diễm rất khó khăn khi tự mình đứng dậy, mà dược liệu vẫn chưa được thu
thập đầy đủ.
“Các chủ! Mấy loại dược liệu còn lại thật sự tìm
không ra, bệnh tình của Tử Diễm cô nương càng ngày càng trầm trọng,
không thể tiếp tục kéo dài, trước tiên thuộc hạ chỉ có thể dùng các loại dược liệu hiện có để sắc thuốc cho nàng uống đỡ, xem có hiệu quả hay
không.” Đại phu Phương Tri Mệnh của Thiên Cơ các nhíu mày, vẫn không
ngừng vắt óc suy nghĩ.
“Cũng tốt.” Phương Tri Mệnh là đại phu tốt nhất của Thiên Cơ các, chỉ cần hắn tận lực cùng với các loại dược liệu
theo như lời của Hách Cửu Tiêu, cho dù không được đầy đủ nhưng Tử Diễm
vẫn có thể được cứu chữa.
“Kỳ quái a, quả nhiên là Huyết Ma Y”
Phương Tri Mệnh chuẩn bị lui ra, vừa xoay người vừa vuốt râu rồi thì
thầm một câu, Hách Thiên Thần nghe thấy liền gọi hắn lại, “Kỳ quái cái
gì?”
Vẻ mặt của Phương Tri Mệnh vừa nghi hoặc vừa tán thưởng,
“Những loại dược thảo theo như lời của Huyết Ma Y thì lão phu đều biết,
hiệu lực và tác dụng như thế nào thì ta cũng rõ, nhưng không ngờ khi kết hợp với nhau rồi sắc thành thuốc, thì Tử Diễm cô nương uống vào quả
thật có chuyển biến tốt, chẳng qua không biết vì sao…..lão phu cảm thấy
hơi nhanh một chút, thật sự là kỳ diệu.”
“Hơi nhanh?” Hách Thiên
Thần biết rõ nếu muốn nội thương được chữa khỏi thì cần phải có thời
gian để hồi phục, không giống như ngoại thương, không có linh đan thần
dược nào có thể có hiệu quả kỳ diệu như thế. Ánh mắt của hắn khẽ biến.
Tử Diễm ở trong phòng, bóng người nằm trên giường, rèm che không thể ngăn
cách mùi thảo dược tràn ngập trong đó, còn có một chút áp lực nặng nề và đau đớn, giống như dược hương dày đặc trong phòng chính là một loại độc hương, nữ tử nằm trên giường mở to mắt, nhìn lên tấm rèm ở đỉnh đầu,
nghe được tiếng bước chân của Hách Thiên Thần đang tiến vào.
“Các chủ.” Nàng gọi một tiếng rồi lại nhẹ nhàng cười, ngữ thanh có hơi chút
khàn khàn, “Đây là lần đầu tiên ngươi đến thăm ta, phòng của ta thật sự
khó tiến vào như vậy hay sao? Chẳng lẽ ngươi chán ghét mùi thuốc này?”
Nàng lẩm bẩm muốn lắc đầu, nhưng khí lực trên giường chỉ đủ làm cho nàng cử động rất nhẹ, “Ta nghĩ rằng Các chủ ghét bỏ không phải là mùi thuốc, mà chính là ta, có đúng hay không?”
Nàng ngoảnh đầu nhìn nam
nhân đang đứng bên cánh cửa, trong khoảng thời gian phải chịu khổ như
vậy đã làm cho nỗi ai oán hờn tũi trong lòng của nàng rốt cục thổ lộ ra
ngoài, “Các chủ có vẻ rất mâu thuẫn, có việc gì Tử Diễm có thể làm cho
ngươi? Nhanh chóng dưỡng hảo nội thương? Hay là từ nay về sau phải rời
đi?”
Hách Thiên Thần bước đến gần, hắn nhìn sắc mặt của Tử Diễm.
Thần thái của nàng xem ra đã tốt hơn rất nhiều, hơi hồng hào một chút,
thân thể tuy vẫn chưa hồi phục nhưng xem ra không còn gì đáng ngại.
“Cảm thấy thế nào?” Hắn không đáp lại mà chỉ hỏi một câu như vậy, thần sắc vẫn không hề thay đổi khi nghe Tử Diễm thổ lộ.
Người nam nhân đứng trước mặt nàng giống như có một màn sương mờ ngăn cách
không cho phép chạm vào, ánh mắt của Tử Diễm trở nên mơ màng, có một
chút đau khổ, nàng biết tình trạng của chính mình, “Không thể cử động,
sau này sinh tử không rõ, Các chủ cảm thấy như thế nào?”
Hách
Thiên Thần vẫn giữ khoảng cách với nàng giống như trước đây, cho dù nàng bị thương hay bị bệnh thì hắn cũng không bước đến gần nàng, có đôi khi
nàng thật sự hoài nghi là hắn hảo khiết đến mức không thể chấp nhận
người bên ngoài thân cận, hay là hắn cảm thấy chán ghét đối với tất cả
mọi người nên không muốn đến gần. Mà bây giờ, bất luận như thế nào thì
nàng cũng không thể biết được đáp án.
Nàng vĩnh viễn không có khả năng gần hắn, thậm chí càng ngày càng xa.
“Ngươi sẽ không chết.” Hách Thiên Thần đứng ở bên giường mỉm cười nhìn nàng, dường như đang trấn an.
Thanh y như màu nước, lạnh nhạt gần như hàn băng, vẻ mặt ôn hòa lạnh nhạt,
nhưng không ai có thể nhận được sự ấm áp từ trên người của hắn. Hắn có
thể cười ung dung bình yên như thế, trong lòng đến tột cùng đang suy
nghĩ điều gì? Chẳng lẽ chỉ có Huyết Ma Y mới nhìn thấu? Hay là ngay cả
Hách Cửu Tiêu cũng không hiểu, giống như nàng đều lâm vào trong đó…..
Tử Diễm cười khổ, nàng để ý căn bản không phải là sinh tử, Hách Thiên Thần cũng biết rõ điều đó nhưng lại cam đoan với nàng như vậy, ai cần hắn
cam đoan?
Hách Thiên Thần ở trong phòng được một chút, hỏi vài
câu rồi liền bước ra ngoài, cửa phòng khép lại sau lưng hắn. Hách Thiên
Thần khẽ khép mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng trầm tĩnh ở trên người đã lui
ra, đáy mắt dần dần trở nên thâm trầm.
Phương Tri Mệnh nhìn thấy
Hách Thiên Thần từ trong phòng của Tử Diễm bước ra, hắn lập tức đi đến,
“Các chủ cảm thấy tình trạng của Tử Diễm cô nương như thế nào? Thuốc này vẫn chưa được thu thập đầy đủ, ta lo lắng dược tính có biến hóa…”
“Vô phương.” Hách Thiên Thần phất y mệ, cắt ngang lời của Phương Tri Mệnh, “Ngươi chăm sóc nàng là được rồi.”
Bóng người xoay lưng, Phương Tri Mệnh vốn không kịp nhiều lời, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Hách Thiên Thần rời đi. Lúc này thanh y nam nhân không
còn lộ ra sự tao nhã ôn hòa, mà lại trở thành một lưỡi kiếm sắc bén đầy
áp bách, khiến người ta không dám đến gần, hắn vốn muốn hỏi vài câu
nhưng nhìn thấy tình hình như vậy thì cũng không dám tiếp cận.
Vì sao Các chủ lại tức giận như thế? Ngoại trừ tức giận thì hắn không biết còn có thể dùng từ ngữ gì để hình dung, tuy rằng rất ít khi nhìn thấy
Các chủ thịnh nộ, nhưng mọi người trong Thiên Cơ các đều biết Các chủ
của bọn họ không phải là một quân tử khiêm tốn, bằng không cũng sẽ không có chuyện Hổ Khiếu Minh chỉ trong một đêm bị kẻ thù tiêu diệt.
Hổ Khiếu Minh có thể được xem như nhất nhì trong giới hắc đạo, đáng tiếc
mắt không đủ tinh, dám đánh chủ ý Các chủ Thiên Cơ các, kế hoạch của bọn họ được an bài rất chu đáo, nhưng chưa kịp tiến hành thì đã bị kẻ thù
liều mạng tập kích, những người đó không biết từ nơi nào tới tìm bọn họ, hai bên giao chiến kết cục là lưỡng bại câu thương, Hổ Khiếu Minh từ
nay về sau không còn dám mộng tượng làm chuyện ngu xuẩn.
Trong sự việc này, Thiên Cơ các từ đầu đến cuối không hề nhúng tay vào, chuyện
gì cũng không có, nhưng theo lời đồn thì mấy ngày trước đó Các chủ đã
viết ra vài chữ rồi đưa đến một chỗ, tin tức được bán ra làm cho Thiên
Cơ các đã đổi được rất nhiều ngân lượng.
Việc này người khác vốn không biết, nhưng người đưa tin trong Thiên Cơ các là bệnh nhân của
hắn, trong lúc vô ý đã nói ra. Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ lời
nói cuối cùng của người nọ, “Đừng nghĩ rằng không ai dám đắc tội với
Thiên Cơ các, nay ta mới biết được, không phải không ai dám, mà là chưa
kịp ra tay thì đã bị giết chết.”
Lần này không biết ai chọc giận Các chủ, là vì nguyên nhân gì…..