Hách Cửu Tiêu ghì chặt hắn, không ngừng chiếm đoạt môi của hắn, đây là
nụ hôn thứ hai giữa bọn họ, so với lúc trước thì càng nóng rực kịch
liệt, đó là nhiệt độ có thể thiêu đốt người ta. Hách Thiên Thần giật
mình nhưng không hề khước từ.
Nhiệt độ nóng rực tập kích có thể
đoạt đi tất cả thần trí, giống như ngoại trừ nụ hôn này thì hết thảy bên ngoài đều không hề quan trọng. Nơi đây là đình hoa viên, xung quanh có
rất ít người qua lại, cũng tuyệt đối không phải là một nơi vắng lặng,
nhưng Hách Cửu Tiêu không hề kiêng kỵ những điều này.
Thân thể
hai người kề sát, Hách Cửu Tiêu không ngừng hôn môi Hách Thiên Thần,
nhiệt độ kịch liệt trên người so với hơi thở băng hàn lại hoàn toàn
tương phản, môi và lưỡi cùng dây dưa đụng chạm. Hách Cửu Tiêu phát giác
Hách Thiên Thần không phải không có phản ứng, cũng giống như lần trước,
Hách Thiên Thần có đáp lại. Nhưng sau đó Hách Thiên Thần lại đẩy hắn ra.
“Cửu Tiêu, ngươi không nên….”
“Không nên hôn ngươi?” Lặp lại lời nói trước kia, Hách Cửu Tiêu nhìn xuống đôi môi mà hắn vừa mới hôn, “Nếu ta nói rằng ta đối với ngươi không phải
tình cảm huynh đệ, thì lúc này ngươi có tin hay không?”
Hách
Thiên Thần bình tĩnh nhìn Hách Cửu Tiêu, lần này khác với lần trước,
“Ngươi không nên tặng ta Khiên Tâm Thảo, rồi lại làm cho ta nhìn thấy
ngươi ở cùng một chỗ với nữ tử khác.” Sau tân sủng lại là Thiến Dong.
“Ngươi đang ghen?” Hách Cửu Tiêu chăm chú nhìn hắn, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của hắn.
“Ngươi muốn ta ghen?” Hách Thiên Thần cũng đáp lại ánh nhìn của Hách Cửu Tiêu.
Phía sau là cột đình, Hách Thiên Thần không còn chỗ để thối lui, mà hắn cũng không muốn tránh né. Trước mắt là khuôn mặt lạnh như băng có một đôi
mắt đầy yêu dị, hắn nhìn vào trong mắt của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi nạp tân sủng là vì muốn thử phản ứng của ta, hay là vì muốn phân rõ tâm tư của
chính mình? Bây giờ ngươi đã tìm được đáp án hay chưa?”
Hóa ra
Hách Cửu Tiêu đang chờ đợi đáp án của hắn, muốn hắn đáp lại, nhưng Hách
Thiên Thần dường như rất quả quyết với đáp án của chính mình, lúc này
hắn lại truy vấn Hách Cửu Tiêu. Gió bụi trên đường không hề lưu lại dấu
vết trên mặt của Hách Thiên Thần, khi hắn hỏi câu này thì thần sắc vẫn
ung dung như trước, chỉ cần không nhìn thấy bàn tay phía dưới y mệ thì
không người nào sẽ nhận ra tâm tư của hắn đang dao động.
Hách Cửu Tiêu dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn hắn, Hách Thiên Thần
không thể hiểu được hàm nghĩa trong đó, “Nếu ngươi hối hận vì những gì
đã làm lúc trước, thì mới vừa rồi không nên đối với ta như vậy. Ta không phải lãnh tĩnh như ngươi đã nghĩ, cũng không phải ra vẻ thanh cao. Ta
thật sự nghĩ rằng giữa chúng ta….”
Hách Thiên Thần bất giác dừng
lại, ánh mắt trầm tĩnh thản nhiên không biết đang lạc ở nơi nào, thanh y khẽ phất phơ trong gió, lan tỏa hương thơm thảo dược, đó là hơi thở
trên người của Hách Cửu Tiêu đang vây lấy hắn.
“Vì sao ngươi phải cẩn thận như vậy?” Hách Cửu Tiêu không có dị năng như Hách Thiên Thần
nhưng lại có thể nhìn ra tâm tư của hắn, “Bởi vì ngươi nhìn thấu tâm của người khác nhưng lại không thấy rõ lòng của ta. Ngươi không thể xác
định, vì vậy liền cự tuyệt để bảo hộ chính mình. Thiên Thần, ngươi đã
từng nhìn thấy bao nhiêu lòng người mà lại làm cho ngươi nghi ngờ như
thế?”
“Ngươi luôn luôn có thể nhìn thấu ta.” Hách Thiên Thần rung động, hắn đẩy Hách Cửu Tiêu ra, đi vào bên trong mái đình, “Ta nhìn
không được tâm tư của ngươi. Cửu Tiêu, ta có thể tiếp nhận ngươi đến gần nhưng lại không biết ngươi đang suy nghĩ điều gì trong lòng. Ngươi và
ta đều biết chúng ta là huynh đệ thân sinh, giữa chúng ta vốn không nên
như thế.”
Hắn chậm rãi nói xong, bóng dáng xoay lưng về Hách Cửu
Tiêu như một ngọn núi đá, đó không phải là sự lạnh lùng giống Hách Cửu
Tiêu, mà là sự cô độc khiến người ta cảm thấy xa cách, “Chúng ta là
huynh đệ, nếu bị người khác biết thì đó chính là làm trái luân thường
đạo lý. Chúng ta sinh ra ở Hách cốc, đều là con của Hách Vô Cực, ngươi
và ta hôm nay trở thành thế này có lẽ cũng vì như vậy.”
Hách Cửu
Tiêu không phản bác, từ khi sinh ra đã là người của Hách cốc, vì thế
không thể giống với thường nhân. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
“Ngươi cũng biết ta đã thấy rất nhiều lòng người. Có thể nói, trên đời này bất luận loại dơ bẩn xấu xa nào thì ta cũng đã gặp qua. Ngươi nói xem, ta
làm sao có thể tin tưởng? Ngươi không thể trách ta lúc trước không làm
ra quyết định.” Một nữa là bất đắc dĩ, một nửa là tự giễu, hách Thiên
Thần hơi ngoảnh đầu lại, “Ta cần một chút thời gian mới dám khẳng định,
hôm nay, vì là ngươi nên ta đưa ra đáp án – Đúng, ta động tâm đối với
ngươi.” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chậm rãi nói tiếp, “Ta
cũng không muốn nhìn thấy nữ tử kia ở bên cạnh ngươi. Thiến Dong, nàng
không nên ở nơi này.” (ghen, ghen rồi)Đối với Hách Cửu Tiêu mà nói thì bấy nhiêu đây đã là quá đủ, hắn tiến lên
từng bước rồi ôm lấy Hách Thiên Thần từ phía sau, “Ta cũng nói cho ngươi biết, Thiến Dong không phải là ta mang đến, chỉ là tình cờ gặp ở đây.
Ta biết bản thân mình muốn cái gì, ta cũng biết ngươi là đệ đệ của ta.
Theo như lời của ngươi, chỉ vì chúng ta không thể nảy sinh tình ý đối
với người bên ngoài nên mới an ủi lẫn nhau, cho dù là như vậy thì ta
cũng chẳng quan tâm.”
Thẳng thắn nói rõ chân ý dưới đáy lòng,
cũng biết mình đã thừa nhận điều gì, ánh mắt của Hách Thiên Thần nhìn về phía chân trời vẫn rất thản nhiên. Nghe xong lời của Hách Cửu Tiêu, hắn chỉ nhẹ nhàng cười, “Ta biết.”
Hắn lại thở ra một hơi, “Bây giờ
ta đã nhận thức, còn ôm ta làm cái gì?” Hỏi như vậy nhưng không kháng cự Hách Cửu Tiêu ở phía sau ôm ấp. Hách Cửu Tiêu thì thầm bên tai hắn, “Để cho ta ôm ngươi thêm một lúc.”(ốh kìa con dê!!)
Hắn tưởng tượng
không ra khuôn mặt như đóng băng khi nói lên lời này sẽ có sắc thái như
thế nào. Nghe được sự ấm áp trong lời nói, hắn nhịn không được mà quay
đầu lại, thì bất thình lình bên môi liền bị hôn, từ khóe miệng đến bên
cổ. Nụ hôn của Hách Cửu Tiêu không hề giống như vẻ bề ngoài, không có
một chút băng lãnh mà chỉ có ôn nhu ấm áp, bàn tay vờn quanh bên hông
cùng với lồng ngực kề sát ở sau lưng hắn cũng nóng rực, nóng đến mức
ngay cả tâm của hắn cũng bị thiêu đốt.
“Ngươi có nhận được Khiên Tâm Thảo chưa?” Hách Cửu Tiêu hỏi hắn.
“Ngươi cố ý đưa tới để làm cho ta rối loạn.” Hách Thiên Thần thở dài.
“Nếu không động tâm thì sẽ không rối loạn. Ngươi muốn ta phân biệt rõ ràng
cho nên ta đã nạp người mới, ta đi ôm nàng….” Hách Cửu Tiêu nói đến đây
thì cảm giác thân thể của Hách Thiên Thần cứng đờ, hắn lại tiếp tục nói, “Nàng rất đẹp nhưng ta không có cảm giác như đối với ngươi. Vô luận
nàng như thế nào thì ta đều không hề để ý, nhưng đối với ngươi thì lại
không thể. Như thế đã đủ rõ ràng hay chưa?”
Hách Cửu Tiêu không
nói, mà Hách Thiên Thần cũng đã quên, bên cạnh huynh trưởng của hắn quả
thật có rất nhiều người hầu hạ, bất luận lạnh lùng như thế nào thì Hách
Cửu Tiêu vẫn là một người nam nhân, những lời này của Hách Cửu Tiêu cũng đồng thời làm cho hắn thanh tỉnh, “Cửu Tiêu, ngươi cũng biết ta không
thể chịu được cùng người khác tiếp xúc. Nếu ngươi mang theo mùi hương
của người khác đến gần ta, thì sau này không cần phải nói nhiều.”
Phản ứng của Hách Thiên Thần giống như đang ghen tuông, Hách Cửu Tiêu ôm
chặt hắn không hề buông ra, “Nếu ngươi để ý ta chạm vào người khác, thì
từ đây về sau ta sẽ không đụng đến bọn họ. Ta cũng có thể giết chết nữ
nhân mới đến cốc, nhưng chẳng qua ta vẫn chưa chạm vào nàng, bởi vì ta
không muốn cùng người khác kề cận, thật ra ta cũng không cần phải nói
điều này với ngươi…..”
“Không cần giết nàng, không cần làm sáng
tỏ, cũng không cần phải cam đoan bất luận điều gì với ta. Cho dù hôm nay giữa ta và ngươi là như thế nào thì trước hết ngươi vẫn là huynh trưởng của ta, vì vậy ta sẽ tin lời ngươi.” Hách Thiên Thần cảm giác được nhịp tim đập trong lồng ngực của Hách Cửu Tiêu ở sau lưng hắn đang nhảy lên, cũng nghe thấy tiếng bước chân đang truyền đến từ xa xa, “Buông ra, có
người đến.”
Tiếng bước chân dần dần tiếp cận, Hách Cửu Tiêu
ngoảnh mặt làm lơ, vẫn ôm chặt Hách Thiên Thần như vậy, người đang bước
đến nhìn thấy Đàn Y công tử xoay người lại trong lòng của Huyết Ma Y,
thần sắc của hắn không hề bối rối, chậm rãi nhìn sang đây, giống như
người bị quấy rầy trong tình cảnh này không phải là hắn mà là người
khác.
“Thiến Dong cô nương,” Hắn đẩy Hách Cửu Tiêu ra, nhìn về phía nàng, “Không ngờ lại gặp ngươi ở Tuyền Cơ phường.”
Ánh mắt liếc nhìn như gió thoảng mây bay, Thiến Dong không có cách nào trấn tĩnh được như hắn, “Vì sao lại là ngươi? Chẳng phải ngươi đã nói ngươi
và hắn không phải như ta suy nghĩ hay sao, lúc này là như thế nào? Đàn Y công tử còn muốn phủ nhận? Chẳng lẽ đường đường là Các chủ Thiên Cơ các lại cùng với một nữ tử như ta tranh giành một người nam nhân?!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiến Dong bởi vì ghen tuông và không cam lòng mà trở
nên vặn vẹo. Hách Thiên Thần nhìn nàng, hắn không biết phải phủ nhận như thế nào, hắn cũng không bao giờ còn có thể giống như ở trong Hách cốc,
quả quyết nói rằng giữa hắn và Hách Cửu Tiêu không có gì.
Hắn
không trả lời, đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu, phong thái lạnh nhạt giống
như một áng mây tùy thời có thể bay đi, ung dung trấn tĩnh làm người ta
sinh hận. Nàng không làm được như hắn, cũng không thể làm cho ánh mắt
lạnh lùng như băng hàn của Hách Cửu Tiêu bởi vì nàng mà lộ ra ấm áp.
Thiến Dong vốn không phải là một nữ tử lòng dạ hẹp hòi hay ghen tuông,
nhưng bởi vì những gì đang nhìn thấy mà sắc mặt trở nên khó coi, “Các
ngươi biết ta nhìn thấy cái gì, nếu ta nói ra ngoài thì sẽ thế nào.”
Đây là uy hiếp, không ai dám uy hiếp Huyết Ma Y, cũng không có người nào
dám uy hiếp Các chủ Thiên Cơ các, nàng lại làm như thế, Thiến Dong vốn
cũng là một người rất lớn mật, ánh mắt của Hách Thiên Thần nhìn nàng dần dần trở nên âm trầm, “Ý của cô nương là muốn như thế nào?”