Hách Thiên Thần ôm thi thể của Tử Diễm, những người xung quanh đều im
lặng, tiếng giao chiến ở xa xa vẫn còn đang tiếp diễn, tựa như hai thế
giới cách biệt. Nam Vô và Nại Lạc dưới sự dẫn dắt của Xá Kỷ và Băng Ngự
cùng nhau dũng mãnh xông vào cấm cung, thủ hạ của Hách Thiên Thần và
Hách Cửu Tiêu rốt cục cũng đến, nhưng bọn họ không nhanh bằng Tử Diễm,
trước khi mọi người đến thì nàng đã đoạt lấy công lao lớn nhất, mỉm cười đắc ý như vậy….
“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu đến gần rồi kéo Hách Thiên Thần vào lòng, “Ngươi biết nàng lừa ngươi cho nên không động thủ
đối với nàng, cũng không để cho ta động vào nàng. Vì sao ngươi không nói cho nàng biết rằng ngươi hiểu rõ tâm ý của nàng?”
“Ta hiểu rõ
tâm ý của nàng nhưng không thể đáp lại đồng dạng tâm ý cho nàng, một khi đã như vậy thì để cho nàng cao hứng một chút cũng không thành vấn đề.”
Hách Thiên Thần nheo mắt lại.
Khuôn mặt tươi cười của Tử Diễm vẫn còn ở trước mặt, nàng thật cao hứng vì đã lừa được hắn. Hắn không hề
nói với nàng hắn đã sớm hoài nghi nhưng vẫn không có cơ hội ngăn cản.
Ở ngoài mật đạo hoàng cung Vạn Ương, hắn nhìn thấy Tử Diễm và người của
nàng lưu lại dấu chân, ngay lúc đó hắn đã có thể khẳng định. Dấu vết lần đó rất rõ ràng, nàng không muốn hắn phí công tìm kiếm nên đã lưu lại
dấu chân cho hắn biết bọn họ đã rời đi. Nàng vốn xuất thân từ Thiên Cơ
Các thì căn bản sẽ không lưu lại những dấu vết như vậy để làm cho người
ta biết hành tung của bọn họ.
Hắn đuổi theo Tử Diễm, để cho nàng
dựa theo tâm ý của chính mình mà hành sự, cũng muốn hỏi rõ hành động của nàng, nhưng lần nào Tử Diễm cũng đều tránh né, thậm chí không hề dừng
lại trước mặt hắn, hắn không có cơ hội nói chuyện với nàng, lại càng
không muốn nàng vì hắn mà hết thảy những gì đang thực hiện sẽ thất bại
trong gang tấc, mãi cho đến tận hôm nay.
Nàng có cơ hội dùng cách khác để lật đổ Sở Tĩnh, nhưng lại chọn cách này.
Dùng chính sinh mạng của mình để đặt cược, ám sát.
“Sở Tĩnh đã chết!” Sở Thanh Hàn đứng trên bậc thang, người mặc hoàng bào ở
dưới cao đài đang ôm ngực, máu tuôn xối xả, vết thương xuyên thủng không ngừng tràn ra máu tươi, nhuộm đỏ toàn thân hoàng bào, không còn thấy rõ nguyên trạng.
Sở Tĩnh ngã trên mặt đất, hắn dùng toàn lực chưởng vào Tử Diễm, nay đã hoàn toàn tắt thở.
Một kiếm của Tử Diễm không hề lưu tình, nàng giết hắn có lẽ không riêng gì
vì Thiên Cơ Các, cũng là vì chính mình, vì sự trong sạch của nàng, danh
dự của nàng, toàn bộ đều bị mất trong tay Sở Tĩnh. Là nàng lập bẫy Sở
Tĩnh, nhưng chung quy cũng không thể tránh khỏi hận ý trong lòng.
Nàng biết chính mình luyện ma công sẽ chết, vì vậy cũng không chấp nhận cho hắn còn sống.
Sở Tĩnh chết, thủ hạ của hắn liền hốt hoảng, mưu phản sẽ bị xử trảm, mọi
người liều chết kháng cự, sợ bị bắt giữ, nhất thời tiếng chém giết càng
thêm kịch liệt. Lập tức song phương liền liều mạng. Đứng trên cao có thể nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, Băng Ngự và Xá Kỷ dẫn người lao ra theo hai hướng Đông Tây, âm thanh giao chiến nổi lên khắp tứ phía.
“Đừng vì nàng mà khổ sở, nhìn xem lúc này đang ở đâu!” Hách Cửu Tiêu đứng
giữa vũng máu, giọng nói lạnh như băng, hắn nhắc nhở Hách Thiên Thần khi giao chiến không được phép phân tâm.
Hách Thiên Thần cũng biết
rõ, cắn răng định thần, trên mặt lại khôi phục bình tĩnh, không ai có
thể nhìn thấy bên dưới bộ dáng bình tĩnh này của Các chủ Thiên Cơ Các là cảm xúc gì.
Hết thảy vẫn chưa chấm dứt.
Tử Diễm dẫn theo
hai mươi ba người đều nằm trong kế hoạch, nhưng bọn họ cũng không phải
không biết chủ ý của Hách Thiên Thần, bọn họ phản bội để tùy tùng Tử
Diễm, lúc này thấy Tử Diễm cam tâm vì Hách Thiên Thần mà chết, tất cả
bọn họ đều buông tay, do dự một lúc, bọn họ thoát ra từ trong cuộc chiến để rời đi, từ đó về sau không còn ai nhìn thấy bọn họ xuất hiện trên
giang hồ.
Mà lúc này bọn họ rời đi cũng không ảnh hưởng đến cuộc
chiến, giao tranh vẫn tiếp diễn, huyết nhục bắn tung tóe, những người
còn ở nơi này đều không phải nhân vật đơn giản, thủ hạ của Sở Tĩnh không phải tất cả đều là người của triều đình, còn có người trong giang hồ,
từng thuộc về Thiên Khung Thần Giáo và Hách Liên Hiểu Phù, trong đó có
một người mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng không hề xa lạ.
“Quách Tiêu Nhiên! Ngươi còn muốn trốn đi đâu?” Hách Thiên Thần đem phẫn nộ bi ai hóa thành sát ý, lạnh lùng hỏi một câu, tựa như băng sương từ trên
trời hạ xuống, sóng triều cuồn cuộn dưới vẻ mặt bình thản, tựa như có cự thạch sắp sụp đổ, trong lúc nhất thời hết thảy những người đang giao
chiến đều cảm giác được có một loại hơi thở ngưng đọng thành thực thể
làm cho người ta sợ hãi.
Hắc y nhân cụt một tay đang chỉ huy
thuộc hạ giao thủ cùng thị vệ hơi dừng lại động tác một chút, tay cầm
kiếm run lên nhè nhẹ, xoay người lại, hắn miễn cưỡng cười, “Ta chỉ muốn
rời khỏi nơi này. Hách Thiên Thần, ngươi và ta đều là người giang hồ,
cần gì…”
“Ngươi giết bao nhiêu người của phân đà Thiên Cơ Các?”
Hách Thiên Thần tựa như không nghe thấy lời nói của hắn, ánh mắt bình
tĩnh, Quách Tiêu Nhiên lại bị vẻ bình tĩnh này chấn nhiếp, không khỏi
lui về sau hai bước, “Ngươi….ngươi đang nói cái gì?”
Thần sắc của Quách Tiêu Nhiên trở nên kích động, Hách Cửu Tiêu chậm rãi đến gần, đứng ở sau lưng Hách Thiên Thần, “Hắn làm sao?”
“Quy thuận Thiên Khung Thần Giáo, đào thoát trên Đoạn Thịnh Sơn, ôm hận đối
với ta, dám động vào người của Thiên Cơ Các để trả thù, ăn khớp với vài
điểm này thì trên giang hồ không có mấy ai.” Thong thả nói ra từng câu
một, trong tay của Hách Thiên Thần lấp lánh kim quang, Quách Tiêu Nhiên
hoảng sợ nâng kiếm, không ngừng giải thích, “Đó là chủ ý của giáo chủ!
Không quan hệ đến ta!”
“Là ngươi dẫn người hạ thủ.” Hách Cửu Tiêu đến gần, Quách Tiêu Nhiên lại
thụt lui vài bước, trong mắt bỗng nhiên hiện lên ánh sáng lạnh, một ống
pháo khói bị hắn ném mạnh ra ngoài, giữa ban ngày tỏa ra vô số tia lửa
lóe sáng, khói bay mù trời.
“Sát–” Nhận được tín hiệu, dư nghiệt
thần giáo cùng dư đảng trong cung ra sức liều mạng, Giao Tàm ti trong
tay Hách Thiên Thần xẹt qua trong gió, “Thiên Cơ Các không phải nơi mà
ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Quách Tiêu Nhiên, nợ máu ngày
đó, ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần!”
Thân hình nhảy lên, thanh y
dung nhập lãnh ý trở nên sắc bén nhiếp nhân, kim quang thoáng hiện, thân pháp của Hách Thiên Thần nhanh như vũ bão, Giao Tàm ti xẹt qua cổ họng
đối phương, huyết phun như mưa, sát ý vờn quanh, phàm là thủ hạ của
Quách Tiêu Nhiên tiến đến để trợ thủ thì đều phơi thây dưới đất.
Kim quang còn chói mắt hơn so với ánh mặt trời, bắn thẳng vào trước mặt,
Quách Tiêu Nhiên hoảng sợ bỏ chạy, nhưng làm sao có thể trốn được một
kích lôi đình như vậy?
Nếu hắn không sợ sống chết thì có lẽ còn
có lực để liều mạng, nhưng hắn đối mặt với Hách Thiên Thần như thế này
thì căn bản không có gan để liều mạng với Hách Thiên Thần, một lòng muốn đào tẩu, hoàn toàn không thể phát huy công lực vốn có.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, chưa đầy mấy chiêu thì cổ họng của hắn đã bị
xuyên thủng, Giao Tàm ti đâm vào cổ họng tản mát ra hàn khí tử vong lạnh lẽo, cổ họng của Quách Tiêu Nhiên vang lên vài tiếng rắc rắc, máu tươi
trào ra khóe miệng, hắn đưa tay giơ lên hư không, giật giật vài cái, sau đó ngã xuống đất.
HáchCửu Tiêu ở bên cạnh Hách Thiên Thần, vươn
ra đôi tay có thể lấy vô số mạng người, những làn gió mang theo mùi máu
tanh nổi lên, chỉ bằng một mình hắn mà xung quanh lại lấp đầy thi thể,
hắn chỉ đứng tại chỗ, chỉ cần có ai đến gần, nhẹ thì hộc máu mà chết,
nặng thì thân thể chia lìa.
Dưới ánh mặt trời, nơi hai huynh đệ
đang đứng khiến người ta sợ hãi, đến nỗi xung quanh không có ai dám tiến đến, thủ hạ của Sở Tĩnh muốn thoát khỏi vòng vây nhưng cũng không muốn
chịu chết.
Bọn họ rời khỏi nơi này mà hướng sang nơi khác để phá
vòng vây.Sở Thanh Hàn, Sở Lôi và Ôn Thiết Vũ đều hạ lệnh cho thủ hạ
phong tỏa tất cả lối thoát. Dưới bầu trời thăm thẳm, chỉ còn lại song
phương giao chiến, các đại thần và cung nhân đều tránh né ở những nơi xa xa.
Kết cục của trận chiến này như thế nào thì có thể đoán được, chẳng qua trước khi thu về thắng lợi cuối cùng thì không biết còn phải
hy sinh bao nhiêu mạng người.
“Nam Vô, Nại Lạc nghe lệnh!” Ngón
tay vung lên, vẫy đi huyết sắc, y mệ được nâng cao, màu thanh lam như
sắc trời trên không, Hách Thiên Thần nhảy lên đài cao, một tiếng hiệu
lệnh xuyên thấu trời xanh, bên cạnh hắn là Hách Cửu Tiêu, đôi mắt lãnh
huyết lướt qua một vòng, “Kẻ nào thúc thủ chịu trói thì sống, ngoan cố
không hàng thì giết!”
“Tuân lệnh!” Nam Vô và Nại Lạc đồng thanh
hô to, khí thế của Thiên Cơ Các và Hách Cốc càng được tăng lên, đao kiếm ám khí cùng nhau tung ra.
Dư đảng bị nhân mã của Sở Thanh Hàn và Sở Lôi bao vây, Ôn Thiết Vũ dẫn theo không nhiều người lắm, đều là bộ
hạ trước kia ở trong triều, nhưng mỗi người đều anh dũng thiện chiến,
bọn họ dễ dàng khống chế được cục diện, Nam Vô và Nại Lạc vừa xuất hiện
thì lập tức gia nhập chiến cuộc.
Tay chân bị chém rơi xuống đất,
đầu lâu lăng không, phàm là có nửa điểm chống cự thì không thể tránh
khỏi cái chết, thủ đoạn lấy mạng như thế khiến địch nhân khiếp sợ, nhưng cũng có vài người hoàn toàn không bận tâm đến sinh tử của mình. Vô diện nhân và người của Thiên Cơ Các cùng Hách Cốc giao thủ đã lâu, hai bên
đều có tổn thất.
Nhưng trong lúc giao chiến, người của Hách Cốc
lại phát hiện vô diện nhân động thủ càng lúc càng luống cuống, tựa hồ
mang theo lo âu. Phát giác khác thường, bọn họ ra hiệu cho thủ hạ Thiên
Cơ Các cùng nhau phối hợp, một bên thử dừng tay, bên còn lại thì cảnh
giác. Quả nhiên, khi bọn họ không giao thủ với vô diện nhân thì đám
người vô diện nhân lại bắt đầu tự tàn sát lẫn nhau.
“Bọn họ bị
tiếng huýt gió khống chế, nay Sở Tĩnh đã chết, không còn ai thao túng
nên bọn họ tự làm loạn cục diện.” Đứng phía trên, Hách Cửu Tiêu nhìn
chăm chú dưới chân, Hách Thiên Thần hiểu rõ, thảo nào Tử Diễm lại dẫn
bọn họ đến, nàng không lo lắng những người này sẽ tạo thành phiền toái,
bởi vì chỉ cần Sở Tĩnh chết thì vô diện nhân sẽ mất đi tác dụng.
Có sự gia nhập của Nam Vô và Nại Lạc thì chiến cuộc được bình định nhanh
chóng, không có gì so với tử vong càng dễ dàng uy hiếp kẻ khác hơn, làm
người ta sợ hãi. Cho dù mưu phản là tử tội, nhưng sớm cũng chết muộn
cũng chết, dù sao bị trảm đầu vẫn tốt hơn chết không toàn thây ở nơi
này.
Lúc này không cần Hách Thiên Thần hoặc Hách Cửu Tiêu tự mình động thủ, dư đảng của Sở Tĩnh không còn đường sống, lần lượt có vài
người buông vũ khí thúc thủ chịu trói, Nại Lạc và Nam Vô sẽ không giết
những người này, cũng dần dần bắt đầu nghỉ ngơi chỉnh đốn, rời khỏi cuộc chiến.
Nghi thức đăng cơ trở thành biến cố trong cung, không ai
có thể dự đoán được, nhưng Sở Thanh Hàn đã sớm biết sự tình sẽ trở thành như vậy, hắn đã an bài ổn thỏa, lập tức có người tiến lên thu dọn hết
thảy, hắn trấn an các thần tử, chỉ huy cung nhân đi giải quyết hậu quả,
hết thảy đều được các đại thần xem ở trong mắt, sắc mặt của An Lăng
Vương Sở Lôi không tốt nhưng rốt cục cũng không nói gì.
“Sở Thanh Hàn sẽ là hoàng đế.” Hách Thiên Thần khẳng định, hắn bước xuống cao
đài, Xá Kỷ tiến lên nghênh diện, “Các chủ! Tử Diễm…”
Hách Thiên
Thần dừng lại cước bộ một chút, chậm rãi mở miệng, “Nói cho mọi người,
Tử Diễm không phản bội.” Giọng nói phiêu tán, hắn đưa mắt nhìn về phương xa, chân trời không biết đã bị nhiễm đỏ từ khi nào, ánh tà dương chiếu
đầy trời, dưới những tia nắng chiều, hết thảy đều có vẻ bình yên mà lại
an tường, nhìn không ra lúc trước vừa xảy ra một trận đại chiến, Sở Tĩnh cuối cùng chết trong tay Tử Diễm mà hắn vốn nghĩ rằng đã bị mình khống
chế, thủ hạ của hắn cũng không ai ngờ đến việc này.
“Không phản
bội?” Xá Kỷ nhìn đến thi thể được đặt ở một bên, thì thào tự nói, dường
như bắt đầu tỉnh ngộ, trong mắt có vô số tiếc hận và bi sắc, Hạ Tư Nhân
tận mắt nhìn thấy hết thảy, nàng đã sớm nhịn không được mà rơi lệ, nàng
chậm rãi đến bên cạnh Tử Diễm, sau đó lau đi vết máu trên mặt của Tử
Diễm, vén lại mái tóc hơi bị rối, chỉnh trang lại xiêm y, bỗng nhiên
đụng đến thứ gì trên người Tử Diễm.
“Các chủ!” Nàng tiến lên giao vật gì đó cho Hách Thiên Thần, là một mảnh giấy, chính là loại giấy mà
Thiên Cơ Các vẫn hay dùng, có hoa văn hình áng mây uốn lượn, trang giấy
được gấp bằng một cách thức đặc biệt.