Bị hắn bất ngờ ghìm chặt khiến con ngựa ở dưới thân hí lên một trận,
muốn cất vó phi nước đại, ngay cả ngựa cũng cảm giác được sát khí của
mũi tên vừa phóng đến. Một mũi tên xuyên không, chỉ trong nháy mắt sự
yên tĩnh trong rừng trở thành giết chóc, đó là sát ý, sát ý đến từ bốn
phương tám hướng trong rừng, tựa hồ có mặt ở khắp nơi, ngựa chấn động
kinh hãi, không ngừng hí lên điên cuồng.
Con đường này vốn không có nhiều người đi lại, đại đạo thông thoáng nên xe ngựa cũng thuận tiện tới lui, nhưng khi trải qua một cánh rừng thì người ta thường có câu
‘rừng rậm chớ vào’, chỉ vì rừng cây là nơi tốt nhất để kẻ địch ẩn nấp.
Lúc này mũi tên vừa bắn lén chính là từ trong rừng phát ra, bên trong có bao nhiêu người, mục tiêu là ai, là người lần trước đã bố trí cạm bẫy ở lôi đài hay là vì Miên Ca trong xe ngựa mà đến….
Không kịp nghĩ
nhiều, những mũi tên bắn lén lại hướng đến hắn, không riêng gì hắn, ngay cả Hách Cửu Tiêu và xe ngựa cũng đều lọt vào tập kích.
Phản ứng
của Hách Thiên Thần khi đối mặt với nguy hiểm không hề chần chừ, xoay
người xuống ngựa, hắn biết ở trên lưng ngựa chỉ có thể trở thành mục
tiêu cho kẻ địch. Hách Cửu Tiêu cùng với hắn, trong khi Băng Ngự cũng từ trên xe ngựa nhảy xuống, rút kiếm gạt đi những mũi tên đang tới tấp bắn về phía bọn họ.
Tên bay như mưa, chỉ khoảng nửa khắc đã bắn ra
hơn mấy chục mũi, Miên Ca trong xe ngựa nghe được tiếng động bên ngoài
liền ló đầu ra, “Bọn họ hướng về phía ta! Bọn họ muốn ta chết! Chỉ vì ta biết được một bí mật không nên biết, ta muốn tìm kẻ thù…..”
“Không được ra đây!” Miên Ca vẫn còn muốn nói nữa nhưng sắc mặt của Hách Thiên Thần đã trầm xuống, rồi hắn quát to, “Ngươi xuất đầu lộ diện chỉ càng
làm cho bọn họ được như nguyện, lúc này không có người rảnh rỗi để che
chở cho ngươi.
Không nghĩ đến Hách Thiên Thần lại thẳng thắn nói ra như vậy, Miên Ca sửng sốt gật đầu, “Hảo, ta không ra.”
Các chủ Thiên Cơ các Đàn Y công tử làm cho người ta thủy chung cảm giác
được một sự thản nhiên tao nhã, nhiều người chỉ nhìn thấy vẻ ấm áp này
mà lại quên mất bên dưới chính là sự sắc sảo tài năng, đối mặt với nguy
hiểm nhưng Hách Thiên Thần vẫn trầm ổn như trước, có hơi mất đi một chút nhẹ nhàng hòa nhã, nhưng lại càng trở nên mãnh liệt sắc bén. Giao Tàm
ti trong tay, vẻ mặt đông lạnh, hắn và Hách Cửu Tiêu còn có Băng Ngự, ba người đưa lưng về nhau mà đứng, đối mặt xung quanh. Đang ở trong rừng
nên bọn họ hoàn toàn bị vây vào thế hiểm, địch trong tối ta ngoài sáng,
chỉ có thể nhìn theo vị trí mà những mũi tên được bắn ra để phán đoán
nơi ẩn nấp của địch nhân.
“Là hắn dẫn đến phiền phức.” Hách Cửu
Tiêu nâng tay gạt đi một trận mưa tiễn, những âm thanh vèo vèo xuyên gió khi đến trước mặt Hách Cửu Tiêu liền bị gãy thành từng đoạn nhỏ rồi rơi thẳng tắp xuống đất, Hách Thiên Thần biết rõ Hách Cửu Tiêu bằng cách
nào mà làm được như thế, đáng tiếc năng lực của hắn lại không sử dụng
được vào lúc này. Giao Tàm ti bắn ra, cuốn vào những mũi tên tẩm độc rồi gạt xuống đất, hắn gật đầu, “Xem ra đúng là như vậy.”
Xe ngựa cắm đầy mũi tên, chi chít đến mức lắp đầy toàn bộ thân xe, hiển nhiên mục tiêu chính là Miên Ca.
“Ngươi không nên cứu hắn, rước lấy phiền phức vào người.” Xuất ra một chưởng,
vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu không giống như đang gặp địch, mà tựa hồ đang
đoạt mạng kẻ khác, đôi mắt lạnh lùng lấp lánh đầy yêu dị, từ phương
hướng mà những mũi tiễn bay ra, chưởng lực của hắn phóng đến nơi đó thì
liền có người ngã xuống, giữa không trung vang lên những tiếng xé gió,
sau đó là mùi máu tanh từ trong rừng lan ra.
Hách Thiên Thần đưa
lưng về phía hắn, Giao Tàm ti trong tay vòng ra bên ngoài, rồi bắn thẳng về phía những mũi tên tẩm độc đang liên tục tập kích bọn họ, “Đã cứu
rồi thì làm sao có thể đổi ý, mặc dù chẳng phải là một lời nói đáng giá
ngàn vàng, nhưng những chuyện đã đáp ứng thì ta sẽ làm được.
Không biết bắt đầu từ khi nào thì hắn và Hách Cửu Tiêu đã đưa lưng về nhau mà đứng, Hách Thiên Thần ngăn mưa tiễn đang bắn đến, trong khi Hách Cửu
Tiêu xuất chưởng về những nơi phóng ra mũi tên. Băng Ngự ở cách hai
người một khoảng, hắn bảo vệ xe ngựa, để đề phòng có tên độc xuyên qua
rèm che và cửa sổ, nếu thật sự là như vậy thì ngay cả chỗ để tránh né
cũng không có, Miên Ca chỉ có thể chết.
Người trong chỗ tối vẫn
không nói bất cứ lời nào, bóng cây trùng trùng điệp điệp, điều duy nhất
có thể khẳng định chính là những người đó trốn ở trên cây, có thể từ
trên cao nhìn ra xa, xem rõ vị trí của bọn họ, đồng thời cũng không bị
cây cối ngăn cản khi bắn tên. Hơn phân nửa đều là tên độc, khi Hách
Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ứng phó thì đặc biệt cẩn thận, không nóng
vội, cho dù tên có nhiều nhưng cũng sẽ đến lúc cạn kiệt. Giữ chặt y mệ,
những sợi tơ vàng uốn lượn rồi lắc mình phóng ra ngoài, vô luận mũi tên
bắn đến với khí thế mãnh liệt hung bạo như thế nào thì Giao Tàm ti vẫn
có thể lần lượt tiếp chiêu, trong lúc nhất thời trận mưa tiễn không có
bất cứ tác dụng gì đối với hai người bọn họ. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Nhưng thật ra Băng Ngự có một chút luống cuống tay chân, không thể không núp
sau xe ngựa, giúp Miên Ca ở bên trong chắn đi những mũi tên bay đến
trước cửa sổ, nghe thấy hai người bọn họ vẫn còn tâm tư thảo luận về vấn đề có nên hay không nên cứu Miên Ca, Băng Ngự trong lòng kêu khổ. Hắn
không phải là Đàn Y công tử, cũng không phải là Huyết Ma Y, công phu của hắn so với hai người kia còn kém một khoảng rất xa. Mưa tiễn như vậy
đối với cao thủ như bọn họ thì mặc dù có nguy hiểm nhưng cũng không hề
khó khăn, tuy nhiên đối với Băng Ngự thì lại khác biệt.
Ngay khi
hắn cảm thấy không thể tiếp tục cầm cự thì trận mưa tiễn bỗng nhiên chậm lại, nhưng đồng thời từ trong rừng nhảy ra vài tên hắc y nhân bịt mặt,
không nói một câu mà chỉ đánh thẳng về hướng bọn họ.
“Có lẽ là đã dùng hết tên.” Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên nhảy lên.
Hách Thiên Thần không cần hắn nói thì đã xoay cổ tay rồi thu hồi Giao Tàm
ti, sau đó lại phóng Giao Tàm ti lên người của những kẻ đang tập kích.
Hắn phân tâm ngẩng đầu nhìn thấy y mệ của Hách Cửu Tiêu vang lên tiếng
xé gió, bóng dáng giữa không trung nhẹ nhàng phất lên y mệ, những mũi
tên độc từ dưới đất giống như bị cái gì đó điều khiển, mạnh mẽ bắn thẳng vào trong rừng cây.
Cũng giống như trước đó, không có tiếng kêu
thảm thiết, chỉ có mùi máu tanh lan tỏa, hương thơm của cỏ cây trong
rừng bị mùi sát khí thay thế, những người này không phải là cung thủ,
lại càng không phải kiếm khách, mà là sát thủ. Thủ hạ của Hách Thiên
Thần là ‘Nam Vô’, vì vậy hắn rất xác định, mặc dù là bị giết chết thì
sát thủ không hề phát ra bất kỳ tiếng vang nào, đây là những sát thủ đã
từng trải qua huấn luyện, chỉ giết người mà sống.
Kẻ thù của Miên Ca là ai, đến tột cùng là người nào mà lại có thể điều khiển nhiều sát
thủ như vậy, lại là người nào mà có năng lực biết được hành tung của bọn họ nhanh như thế? Có thể điều động được nhiều sát thủ cùng một lúc, sử
dụng độc tiễn nhiều như vậy, kẻ thù của Miên Ca hiển nhiên là người có
được tài lực đồ sộ và một tâm tư ác độc.
Ý nghĩ chợt lóe lên
trong đầu của Hách Thiên Thần rồi biến mất, biết rõ lúc này không phải
thời cơ tốt để truy tìm nguồn gốc. Hách Cửu Tiêu từ trên cao hạ xuống,
quay trở lại sau lưng của Hách Thiên Thần, “Bọn chúng đã hết tên, còn
lại mười ba người.”
Hóa ra Hách Cửu Tiêu nhảy lên không chỉ phóng độc tiễn vào rừng, mà còn đếm rõ ràng từng tên hắc y nhân ẩn nấp trong
cây, Hách Thiên Thần không trả lời, từ khi Hách Cửu Tiêu trở lại sau
lưng hắn thì trong lòng của hắn bỗng nhiên cảm thấy yên ổn, mặc dù mới
vừa rồi cũng không phải là bất an. Kỳ thật hắn đã sớm quen với việc đơn
độc nghênh chiến, hắn không phải là Các chủ Thiên Cơ các ngay từ lúc
nhỏ, hắn đã từng được huấn luyện đến mức bị thương chảy máu, hắn biết rõ khi đối mặt với tình hình này thì không được phân tâm, nhưng ngay lúc
kẻ địch lộ ra hành tung, Hách Cửu Tiêu nhảy lên rồi quay về, tâm tư của
hắn lại có một chút phập phồng.
Giống như có Hách Cửu Tiêu đứng
ngay sau lưng thì hắn không bị căng thẳng thần kinh, sau lưng có người
sẽ che chắn nguy hiểm cho hắn, đó là cảm giác như thế. Trước kia mặc dù
hắn cũng có đồng bạn, tuy rằng xem Tử Diễm như sinh tử chi giao, nhưng
dù sao nàng cũng là nữ tử, mà hắn lại không muốn bất luận kẻ nào đến gần quá mức, duy nhất lần này ở sau lưng hắn là Hách Cửu Tiêu. Khi đối địch thì hắn có thể cho phép mình phân tâm, đơn giản là vì phía sau có Hách
Cửu Tiêu, hắn không cần lo lắng bị va chạm, cũng không cần lưu ý không
đụng vào người khác, không cần đứng trong đám người mà lại giống như đơn độc một mình đối mặt với nguy hiểm.
Bởi vì cảm giác này mà Hách
Thiên Thần bỗng nhiên không hề để ý đám hắc y nhân bịt mặt có lai lịch
gì, cũng không để ý bọn họ vì sao lại muốn giết Miên Ca.
“Bọn họ
là sát thủ, có lẽ không biết người mà bọn họ phải đối phó không chỉ là
Miên Ca, mà còn có Các chủ Thiên Cơ các cùng Huyết Ma Y Vu Y cốc, nếu là biết thì bao nhiêu đây người và cung tiễn có hơi ít một chút.” Ngữ
thanh của Hách Thiên Thần thản nhiên, ý tứ trong lời nói mang theo một
chút trêu đùa, hắn có thể xác định những người đó căn bản không biết
thân phận của hắn và Hách Cửu Tiêu.
“Không ai lại ngu xuẩn đến
mức phái người đi đối phó Đàn Y công tử.” Hách Cửu Tiêu giao chiến thực
nhàn nhã, hắn ít khi xê dịch bước chân, chỉ có y mệ nhẹ nhàng phất qua
liền có huyết nhục bắn ra một màu đỏ tươi, khuôn mặt lạnh lùng như băng
hàn tựa hồ vừa thả lỏng vừa hài lòng.
“Cũng không có người có can đảm xuất thủ với Huyết Ma Y, trừ phi là muốn chết, hoặc là muốn làm cho mình sống không bằng chết.” Lấy những lời đồn của giang hồ để trêu
ghẹo, Hách Thiên Thần tiếp lời Hách Cửu Tiêu, hắn chưa bao giờ có một
trận giao chiến nào mà lại cảm thấy nhẹ nhàng như vậy, dường như nhớ tới một chút gì đó, hắn còn nói thêm, “Những người này không thể trở về
phục lệnh, nói không chừng sẽ còn tiếp tục bám theo, chẳng lẽ ngươi định tiễn ta về tận Thiên Cơ các?”
“Đang có ý này.” Hách Cửu Tiêu thu tay lại, hắc y nhân giơ kiếm lên vẫn chưa kịp đâm đến thì trước ngực đã nứt ra một đường, máu tươi bắn ra rồi người nọ ngã xuống mặt đất.
“Không phải đùa?” Hách Thiên Thần không nghĩ rằng chỉ mới thuận miệng hỏi ra thì đã nhận được đáp án như vậy.
“Ta không đùa.” Hách Cửu Tiêu cất lên giọng nói lạnh lùng cùng lúc thi thể
của hắc y nhân ngã xuống, hắn đương nhiên tính làm như vậy, Hách Thiên
Thần ngay tại sau lưng hắn, hắn có thể cảm giác được mỗi động tác khi
Hách Thiên Thần xuất chiêu, nâng tay nghiêng người, ngẫu nhiên chạm vào
vai của hắn, thanh y xen kẽ vào cẩm y, mái tóc đen nhẹ nhàng lướt qua.
Hắn ít khi giao thủ cùng người khác, bởi vì rất ít người dám đắc tội với
Huyết Ma Y, thỉnh thoảng gặp vài chuyện thì đều có thủ hạ giải quyết,
hắn cũng không có quá nhiều hứng thú khi trực tiếp tàn sát, nhưng giờ
khắc này hắn lại không để ý nếu phải giết thêm vài người, chỉ cần người ở sau lưng hắn không có việc gì là được, “Để ta hộ tống ngươi trở về.”
(yêu, bảo vệ vợ kìa)
Giao Tàm ti của Hách Thiên Thần xuyên thủng
cổ họng của một tên hắc y nhân, nhanh như tia chớp không thể nhìn thấy
dấu vết, hiển nhiên cũng không có người nào có thể ngăn cản. Nhìn thấy
địch nhân ngã xuống trước mắt, Hách Thiên Thần lại tự mình biết rõ, vô
luận mới vừa rồi Giao Tàm ti cuốn xoáy với tốc độ nhanh như thế nào thì
so với thủ pháp ban đầu của hắn vẫn chậm hơn một chút, chỉ vì hắn nghe
được những lời này của Hách Cửu Tiêu.
“Cho dù ta nói không cần
thì ngươi ắt hẳn vẫn muốn đưa ta quay về.” Lúc này chỉ còn lại mấy
người, Hách Thiên Thần đỡ lấy mũi kiếm đang đâm đến đầu vai của hắn, hắn không thể né tránh vì sau lưng hắn chính là Hách Cửu Tiêu.
“Không sai.” Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên nghiêng người ôm lấy hắn, thân thể bị
kéo đi, chỉ trong khoảnh khắc thì ngay địa điểm hai người vừa mới đứng
lại có thêm mấy chục mũi tên cắm xuống đất, đây là những mũi tên cuối
cùng, đối phương đã sớm không còn tên để sử dùng, bắn hết số độc tiễn
thì đám hắc y nhân lao đến giống như tìm tử lộ. Nếu Đàn Y công tử cùng
Huyết Ma Y liên thủ thì mặc dù là cao thủ đứng đầu võ lâm cũng không hẳn có thể ngăn cản hai người bọn họ, huống chi chỉ là mấy chục tên sát thủ có bản lĩnh cũng không tồi như thế này.