Bọn họ vốn là vì Vụ Sắc đao mà đến, Hách Cửu Tiêu không hề nói một tiếng
nào mà chỉ uống rượu, Hách Thiên Thần lại tiếp tục nói với Sở Thanh Hàn, “Nếu thủ hạ của ngươi có người nhìn thấy bọn họ thì làm phiền thông báo một tiếng, bởi vì bọn họ đang mang theo một vật rất quan trọng.”
“Bọn họ là ai, mang theo cái gì quan trọng như vậy?” Sở Thanh Hàn có vẻ hết
sức chú ý, Hách Thiên Thần lại mỉm cười, “Nếu điện hạ biết rõ chúng ta ở Trung Nguyên đã trải qua một trận đại chiến thì vì sao lại không biết
lý do trận đại chiến được dựng lên, thứ gì bị ai lấy mất?”
Phát
hiện là Hách Thiên Thần cố ý thăm dò, Sở Thanh Hàn cũng không tức giận,
thậm chí còn không che giấu mà cười ha ha, lúc này bọn họ đang ở trong
một doanh trướng có thể chứa một trăm người, tiếng cười của Sở Thanh Hàn khiến mọi người nhìn chăm chú, Hách Cửu Tiêu đặt ly rượu xuống, Hách
Thiên Thần cũng đứng dậy cùng lúc, hai người đi ra bên ngoài, những
người khác thấy thế cũng đứng lên, doanh trướng kế bên nghe thấy tiếng
bước chân thì cũng cùng nhau đi ra.
Binh lính Vạn Ương của Sở
Thanh Hàn không ngăn cản bọn họ mà cứ để cho bọn họ lên ngựa rời đi, Sở
Thanh Hàn đi ra doanh trướng, nhìn vào bóng dáng đang dần ly khai trong
bóng đêm, hắn thu liễm ý cười.
“Ngươi nghi ngờ là do hắn làm?”
Hách Cửu Tiêu ngồi trên lưng ngựa tiến về phía trước, Hách Thiên Thần
lắc đầu, “Còn chưa thể xác định có liên quan đến hắn hay không, nhưng
ngươi có nhớ lúc trước người của Thiên Khung Thần Giáo bắt cóc Liễu
Phượng Kiều, sau đó uống thuốc độc tự sát, sử dụng loại độc gì hay
không?”
“Thực Tâm Hủ Cốt.” Hách Cửu Tiêu đương nhiên nhớ rõ, đêm
khuya gió lớn, hắn nhìn vào ánh trăng trước mắt, ánh trăng như lưỡi câu
chiếu vào đáy mắt, sắc bén như đao, “Dịch dung thuật của Hách Liên Hiểu
Phù là thiên hạ vô song, vì làm cho người ta giả dạng An Ngọc Long của
phái Điền Thương, An Ngọc Long thật sự lại bị hạ độc đến chết, thuốc độc cũng giống như Thực Tâm Hủ Cốt.”
“Còn việc Tử Diễm khôi phục
công lực cũng cần có thời gian, có lẽ là do người nọ gây nên, người này
chắc chắn có liên hệ với Hách Liên Hiểu Phù, sử dụng cùng một loại võ
công nào đó của phái Thiên Khung năm xưa.” Hách Thiên Thần trầm tư, ngựa dưới thân chậm rãi bước đi, Hách Cửu Tiêu đột nhiên nói, “Khôi phục
công lực cũng không phải chuyện một sớm một chiều, muốn khôi phục đến
mức độ như nàng thì không có khả năng chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể làm được, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Hách Thiên Thần hỏi
như vậy, lúc này đã có dự cảm bất lành, quả nhiên y như lời của Hách Cửu Tiêu, “Trừ phi nàng luyện tập phương pháp tốc thành, luyện ma công.”
Trong lòng của Hách Thiên Thần chấn động, Hách Liên Hiểu Phù tập luyện chính
là ma công, nàng tập luyện đã lâu, công lực thậm chí có thể sánh bằng Ôn Thiết Vũ, nhưng chung quy vẫn khó tránh khỏi cái chết, nếu Tử Diễm cũng giống như nàng…
Đoàn người chậm rãi lên đường, Xá Kỷ và Băng Ngự không biết tiếp theo sẽ đi đâu, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu sau
khi thảo luận thì đều tự trầm tư, bọn họ muốn đi chính là Hòe Lâm, là
hoàng cung của Vạn Ương, cũng là địa phương của Ngao Kiêu tộc, nay Lương Ỷ La làm cho Hùng Tích An tạm thời dừng tay, Vụ Sắc đao lại có liên
quan đến nàng, Hách Thiên Thần bỗng nhiên hoài nghi có phải lúc trước
giao cho nàng phương thuốc bào chế là hành động sáng suốt hay không.
Phái người tiếp tục điều tra hành tung của Tử Diễm, đoàn người của Hách
Thiên Thần rốt cục vẫn ngủ ngoài trời, may mắn thời tiết không lạnh, cho dù không nhóm lửa cũng không sao, lúc này là chiến tranh loạn lạc, nơi
đây cách doanh trại của Sở Thanh Hàn không xa, hết thảy vẫn nên cẩn thận là tốt nhất.
Ngày hôm sau, đoàn người thu dọn hành lý để chuẩn
bị lên đường, phía sau lại vang lên tiếng bước chân, người đến chỉ có
một, chính là Sở Thanh Hàn, hắn thay đổi y phục, không còn mặt khải
giáp, đơn thân độc mã đuổi theo.
“Đợi ta một chút!” Hắn phất tay về hướng bọn họ, bạch mã dưới thân nhanh chóng đuổi kịp, “Các ngươi muốn đi Hòe Lâm?”
“Điện hạ bảo rằng không rõ lý do chúng ta đến đây, vậy tại sao lại biết chúng ta muốn đi Hòe Lâm?” Hách Thiên Thần ghìm chặt dây cương, thản nhiên
vừa cười vừa hỏi.
Sở Thanh Hàn nhún vai, nhìn thấy Hách Cửu Tiêu
trầm mặt, thái độ của hắn hơi thoáng thu liễm, nay bên cạnh không có thủ hạ đi theo, hắn có vẻ rất cẩn thận, “Con đường này đi tắt đến Hòe Lâm,
các ngươi đã đến một lần đương nhiên biết rõ, mà chuyện về Vụ Sắc đao
vốn có liên quan đến mẫu thân của ta, đương nhiên các ngươi sẽ đến Hòe
Lâm.”
Hắn nói xong lại nhìn ra phương xa, ngừng trong chốc lát
thì mới nói tiếp, “Bất quá hiện tại tình trạng của nàng cũng không tốt,
hy vọng các ngươi lần này đến đó không quấy rầy nàng.” Nói xong, hắn giơ roi giục ngựa đi trước.
Khi Sở Thanh Hàn nói ra những lời này
lại không mang theo ý cười, mà chỉ có thêm vài phần trầm trọng, nghe
không ra giả dối, nhưng rõ ràng Lương Ỷ La đã có được phương thuốc bào
chế Hồng Nhan, vì sao thân thể của nàng vẫn không chuyển biến tốt? Chẳng lẽ phương thuốc xảy ra vấn đề, hay là có nguyên nhân khác?
Hách
Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, cuối cùng không ngăn cản Sở Thanh Hàn gia nhập, bọn họ không xác định hiện tại chính mình có còn là tội
phạm của Vạn Ương nữa hay không, có Sở Thanh Hàn là Sở Vương ở đây thì
lộ trình sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa nếu Sở Thanh Hàn thật sự
quyết định muốn đi theo thì bọn họ cũng không thể ngăn cản.
Dọc
đường đi Sở Thanh Hàn dường như có tâm sự, hắn đang ở Vạn Ương, muốn
thông qua chiến tranh để giành lấy quyền khống chế cục diện cũng không
phải dễ dàng, cùng hắn giao thủ là binh mã của An Lăng Vương Sở Lôi, bọn họ đều là lão tướng dũng mạnh thiện chiến trên sa trường, có thể nói Sở Thanh Hàn thật sự đã dùng hết sức lực để nắm binh mã của Vạn Ương đối
đầu với Đại Viêm cho đến nay.
Tướng sĩ của Vạn Ương đến từ các
tộc, muốn bọn họ phục tùng một Sở Vương mới đến, Hách Thiên Thần có thể
tưởng tượng được Sở Thanh Hàn lúc trước đã bị áp lực như thế nào, nhưng
hắn không thể lý giải vì sao Sở Thanh Hàn lại chấp nhất đối với hắn như
thế.
Vào một ngày bọn họ đến Đàm Vụ, Hách Thiên Thần đi đến bên
hồ cho ngựa uống nước, Hách Cửu Tiêu đang thu dọn những vật dụng khi ngủ ngoài trời đêm qua, Sở Thanh Hàn bỗng nhiên đi đến, không nói chuyện
với Hách Thiên Thần mà chỉ nhìn vào mặt nước, hắn nhìn cũng không phải
thứ gì khác mà chính là Hách Thiên Thần, là Hách Thiên Thần ở trong
nước, nụ cười hơi chuyển sang ngả ngớn.
Hách Thiên Thần đứng bên
bờ hồ, không hề bận tâm, Sở Thanh Hàn vẫn nhìn trong nước, nhìn thấy
bóng người chiếu xuống mặt nước đang gợn sóng, “Nếu ta nói mấy ngày qua
là khoảng thời gian mà ta cảm thấy nhẹ nhõm nhất, ngươi tin hay là không tin?”
“Tin thì sao, mà không tin thì như thế nào?” Đứng cách Sở Thanh Hàn một
quãng, Hách Thiên Thần thản nhiên trả lời, nhìn chăm chú ra đằng xa. Sở
Thanh Hàn cúi đầu nhìn vào thanh y nam nhân với mái tóc đen cột cao
trong nước, “Không sao cả, chỉ là suy nghĩ, nếu ngươi có thể ở bên cạnh
ta thì có lẽ ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
“Còn phải mang theo
Thiên Cơ Các, có đúng hay không?” Hách Thiên Thần thu hồi tầm mắt, hắn
nhướng mi nhìn Sở Thanh Hàn, đáp lại chính là mấy cái vỗ tay cùng tiếng
cười sảng khoái, Sở Thanh Hàn vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, “Hách Thiên
Thần, chuyện nào ngươi cũng rõ ràng như vậy thì sống trên đời còn lạc
thú gì nữa?”
“Chẳng qua ta không thích bị lừa.” Hách Thiên Thần trả lời nhất quán bình thản.
Sở Thanh Hàn ném một viên đá xuống mặt hồ, “Làm sao ngươi biết là ta lừa
ngươi, không phải nói thật?” Mặt nước tản ra gợn sóng làm cho bóng người dưới nước trở nên mơ hồ, ánh mắt của Sở Thanh Hàn rốt cục dừng trên mặt Hách Thiên Thần, “Nhưng bên cạnh ngươi vẫn có người phản bội.”
Đáy mắt của Sở Thanh Hàn nhìn Hách Thiên Thần tràn ngập tính xâm lược, Sở
Thanh Hàn nhếch môi, hàm răng trắng đều loang loáng dưới ánh mặt trời.
Đối với sự khiêu khích của Sở Thanh Hàn, Hách Thiên Thần chỉ trả lời một câu, “Chỉ cần có một người sẽ không bao giờ phản bội ta là đủ rồi.”
Hắn xoay người, Hách Cửu Tiêu đang đi đến chỗ của hắn, Hách Thiên Thần mỉm
cười với Hách Cửu Tiêu, Sở Thanh Hàn lập tức hiểu được người nọ theo như lời của hắn là ai.
Hách Cửu Tiêu nhìn thấy Sở Thanh Hàn bên bờ
hồ, đôi mắt yêu lãnh như toát ra hàn quang, chỉ trong khoảnh khắc khiến
không khí xung quanh như bị gió lạnh thổi qua, tất cả như bị đông cứng,
“Hắn nói cái gì với ngươi?” Hách Cửu Tiêu nhìn Sở Thanh Hàn, trong miệng thì hỏi Hách Thiên Thần.
“Không có gì.” Hách Thiên Thần không
thể nghĩ ra câu trả lời nào khác, đây là sự thật, lời nói của Sở Thanh
Hàn căn bản rất vô nghĩa, nhưng Hách Cửu Tiêu không nghĩ như vậy, khi
hắn phát hiện thì Sở Thanh Hàn đã ở bên cạnh Hách Thiên Thần, hắn không
biết Sở Thanh Hàn đã ở đây bao lâu rồi.
Thấy Hách Cửu Tiêu vì như vậy mà sắc mặt âm trầm, Hách Thiên Thần biết rõ tính của hắn, liền kéo
hắn đến trước mặt, không cần thanh minh mà trực tiếp hôn lên môi.
Sóng nước trên mặt hồ không ngừng lăn tăn, hai người ở bên bờ hồ kề sát vào
nhau khiến cho bóng dáng dưới hồ nước cũng bị nhập thành một, Sở Thanh
Hàn nhìn rất rõ, là Hách Thiên Thần trước tiên hôn Hách Cửu Tiêu, sau đó đôi môi mở ra bị Hách Cửu Tiêu xâm nhập, động tác cắn mút tựa hồ cố ý
muốn cho hắn nhìn rõ ràng, không hề che giấu.
“Đủ rồi.” Phát hiện Hách Cửu Tiêu đáp lại quá mức kịch liệt, Hách Thiên Thần thở hổn hển
đẩy hắn ra, thủ hạ Thiên Cơ Các và Hách Cốc ở xung quanh đều gượng gạo,
mọi người tự cúi đầu sửa sang vật dụng của mình, xem như không nhìn
thấy, mà bên hồ, bóng dáng của Sở Thanh Hàn đã biến mất.
“Vừa
lòng chưa?” Lau đi dấu vết trên môi, Hách Thiên Thần kéo lại vạt ngoại
bào của mình, Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua Sở Thanh Hàn bên trong đám
người, không quên dặn dò Hách Thiên Thần, “Sau này đừng để cho hắn tiếp
cận quá gần.”
“Ngươi cũng biết cho dù ta muốn làm như vậy thì e
rằng cũng làm không được.” Hách Thiên Thần định bước đi thì lại bị Hách
Cửu Tiêu giữ chặt, “Tốt nhất ngươi đừng nghĩ như vậy.”
Mỉm cười
đối với lời uy hiếp của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần đã dự đoán được
hắn sẽ nói như thế, “Ta chưa từng nghĩ đến, nhiều năm qua ta đã quen bảo trì khoảng cách với người ngoài, có sửa cũng không được.”
“Tốt
nhất là đừng thay đổi.” Hách Cửu Tiêu kết luận làm cho Hách Thiên Thần
dở khóc dở cười, chỉ có một mình Hách Cửu Tiêu mới có thể tiếp cận hắn,
Hách Cửu Tiêu phi thường hài lòng vì điều này, hắn cũng biết rất rõ
nhưng không nói gì.
Thu dọn xong, đoàn người tiếp tục lên đường,
vì cố kỵ có Sở Thanh Hàn nên khi đi ngang qua Xích Lang tộc thì bọn họ
không dừng lại quá lâu, chỉ có vài người của Xích Lang tộc thấy bọn họ
rồi thăm hỏi vài câu.
Cứ như vậy mà lên đường, đến ngoại thành
Hòe Lâm. Lúc này sắc trời đã tối đen, bóng đêm buông xuống, Sở Thanh Hàn ước định cùng bọn họ, hắn trước tiên tiến cung vấn an Lương Ỷ La, ngày
hôm sau bảo nàng triệu kiến bọn họ, nếu người của Thiên Cơ Các và Hách
Cốc đồng loạt vào thành cùng lúc thì quá mức gây chú ý, dễ sinh ra rắc
rối.
Hách Thiên Thần đáp ứng, Sở Thanh Hàn lập tức đi trước. Hai
huynh đệ dẫn theo thủ hạ vào nghỉ ngơi ở một khách điếm lân cận hoàng
cung.
Đến đêm khuya, có hơn hai chục bóng đen từ vách tường của khách điếm nhảy ra, phương hướng chính là thành Hòe Lâm.
Hách Cửu Tiêu chưa bao giờ tin Sở Thanh Hàn, muốn Hách Thiên Thần tin tưởng
thì lại càng không dễ, ước định với Sở Thanh Hàn bất quá chỉ là mặt
ngoài, đã đến Hòe Lâm, đây là địa phương của Ngao Kiêu tộc, Hùng Tích An cũng từng liên minh với Sở Thanh Hàn, địch ý của hắn đối với bọn họ
chưa bao giờ nguôi, đương nhiên phải hành sự cẩn thận.
Vô cùng
may mắn chính là trong thành không còn dán những bức họa truy nã bọn họ, vì vậy làm cho bọn họ đi lại trên đường rất thoải mái.
Đêm khuya, trăng cao trời tối, gió nhẹ hất vào mặt, trong sự yên lặng tĩnh mịch, bóng người tiếp cận tường thành.
Đây không phải là lần đầu tiên, hai người tìm nơi ít thị vệ, trèo tường mà
vào, phía sau thủ hạ lặng yên chế ngự yếu huyệt của thị vệ, làm cho bọn
họ đứng im tại chỗ, như thế sẽ không khiến người ta nghi ngờ ở đây có
điểm khác thường.