“Ôn Thiết Vũ Ôn đại hiệp không phải đã bị Hồng Nhan…” Mọi người quả thật không thể tin vào mắt của mình, Ôn Thiết Vũ rõ ràng đã bị Hồng Nhan làm hại, là tự sát mà chết.
Dưới vầng thái dương, bóng dáng của người nọ rõ ràng là Ôn Thiết Vũ, mặc dù hiện tại y phục của hắn khác với ngày xưa.
Khi hắn đội mũ, ăn mặc như vậy thì thoạt nhìn giống như một lão ông câu cá, nhưng khi hắn lộ mặt ra thì không ai có thể xem hắn là một lão ông bình thường.
Hắn không hề già, tính ra hắn quả thật đã quá ngũ tuần
nhưng bởi vì nội công thâm hậu mà dung mạo và bộ dáng chỉ trên dưới tứ
tuần, nếu so với An Lăng Vương Sở Lôi thì hắn không có khí chất ung dung cao quý như Sở Lôi, nhưng toàn thân của hắn lại tỏa ra phong thái chính nghĩa khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Chậm rãi bước đến, vẻ mặt của Ôn Thiết Vũ mang theo nỗi bi thương khiến người ta nghi hoặc,
trong mắt có vài phần thống khổ, dáng người cao ngất, cước bộ cũng nặng
nề, “Ta có thể làm chứng những gì Hách Thiên Thần nói đều là sự thật,
những người đó quả thật đều là những người mà năm xưa đã rời khỏi các
phái hoặc đã qua đời.”
“Ôn Đại Hiệp, ngươi chưa chết!” Cuối cùng
có thể nói ra một câu đầy đủ, quần hùng giang hồ nhìn thấy Ôn Thiết Vũ
xuất hiện thì đều vô cùng kinh hỉ.
Địa vị của Ôn Thiết Vũ trong
chốn giang hồ hết sức quan trọng, cho dù sau khi hắn thoái ẩn giang hồ
thì mỗi tiếng nói cử động đều tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với võ
lâm, lúc này tận mắt thấy hắn xuất hiện, làm sao lại bảo mọi người không cao hứng vui sướng.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đối diện,
đều cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến Ôn Thiết Vũ
lại còn sống, một đời kỳ hiệp, lúc trước lại dùng cái chết để quy ẩn
giang hồ, “Ôn tiền bối.” Hách Thiên Thần tiến lên chào hỏi, Hách Cửu
Tiêu cũng hơi gật đầu với hắn.
“Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu,
lão phu nghe tiếng của hai ngươi đã lâu.” Ôn Thiết Vũ nói năng ôn hòa,
không cậy già lên mặt, cũng không tự cao tự đại, Hách Thiên Thần biết Ôn Thiết Vũ từng thụ mệnh cho đương triều Hoàng đế Thuận Đức, một người
đồng thời nhậm chức triều đình, lại là kỳ hiệp có năng lực chấn nhiếp
giang hồ, quả thật làm cho hắn cảm thấy bội phục, nhưng hắn không hiểu
vì sao Ôn Thiết Vũ lại giả chết.
“Tiền bối ngày đó bị người đời
nghĩ rằng đã trúng Hồng Nhan, ba mươi sáu sứ có người tuẫn táng theo chủ mà bỏ mình, như vậy xem ra người chết là người hạ độc, lại không biết
tiền bối giả chết đến tột cùng là vì tương kế tựu kế để bắt lấy kẻ lợi
dụng Hồng Nhan làm hại người, hay là vì…” Hách Thiên Thần nói đến đây
thì ánh mắt nhìn vào Liễu Trần rồi nhìn sang những người của Thiên Khung Thần Giáo.
“Ngươi quả nhiên đúng như lời đồn.” Trong đôi mắt bi
thương của Ôn Thiết Vũ rốt cục có thêm vài phần vui mừng, “Mục đích của
ta có hai, ngươi đều nói đúng, lúc trước là ta thuận tiện làm như vậy,
nhưng ta không ngờ căn bản không cần lão phu xuất thủ thì chuyện Hồng
Nhan đã được ngươi giải quyết. Thứ kia sau đó lại rơi vào trong tay nhị
hoàng tử, bất quá ngươi cũng đã biết lai lịch của những thứ đó, rơi vào
trong tay hắn coi như là thiên mệnh.”
Mấy thứ kia kỳ thật đều đến từ Vạn Ương, là thuộc về mẫu thân của Sở Thanh Hàn, công chúa Vạn Ương
Lương Ỷ La, Sở Thanh Hàn lấy được âu cũng là trả về chủ cũ. Không tiện
nói về chuyện triều đình ở đây, Ôn Thiết Vũ chưa nói xong thì Hách Thiên Thần đã hiểu được ý tứ của hắn, “Vậy còn Thiên Khung Thần Giáo…”
“Đây là một nguyên nhân khác.” Bi thương trong mắt của Ôn Thiết Vũ càng đậm, hắn nhìn Liễu Trần, “Trước khi ta thoái ẩn giang hồ thì đã phát hiện có vài điểm bất thường, nhưng lúc đó không có chứng cớ, cũng chỉ là một ít suy đoán, ta ngóng trông phán đoán của mình không phải sự thật, thủy
chung không dám điều tra.”
Ôn Thiết Vũ được người đời kính trọng, trong mắt của thế nhân hắn là kỳ hiệp, nhưng hắn cũng không dám nói ra
sai lầm của chính mình, “Bởi vì ta có tư tâm, trải qua do dự, rốt cục ta mới bắt tay vào điều tra, không ngờ quả nhiên bị ta điều tra ra được
người của phái Thiên Khung lại chính là ngươi.”
Ngữ điệu của hắn
càng lúc càng trầm trọng, đôi mắt tràn đầy tang thương vẫn nhìn Liễu
Trần, mang theo vài phần than thở, Liễu Trần rũ mắt xuống, sắc mặt đờ
đẫn, quần hùng khó hiểu liền truy vấn, “Ôn tiền bối, tư tâm của ngươi là gì?”
“Chỉ cần là người thì khó tránh khỏi có tư tâm.” Ôn Thiết
Vũ cười khổ, “Năm xưa võ lâm danh túc chậm rãi rời khỏi tầm mắt của mọi
người, biến mất khỏi giang hồ, lúc đầu ta cũng không phát hiện, một hảo
hữu của ta cũng xảy ra chuyện tương tự, làm cho ta dần dần giác ngộ.
Ngươi cố ý làm như vậy, cố ý làm cho ta biết, làm cho ta thống khổ.”
Lời nói của Ôn Thiết Vũ thủy chung dành cho Trần sư thái, những người trì
độn cỡ nào thì lúc này cũng nhìn ra giữa bọn họ có khúc mắc, “Chẳng lẽ
là Trần sư thái phái người gây nên? Nàng là nữ tử, năm đó bao nhiêu
tuổi, làm sao có thể làm được?”
“Phái Thiên Khung có vô số cao
thủ, năm đó Giáo chủ tên là Hách Liên Thu, Hách Liên Thu văn võ song
toàn, thiên đủ loại kỳ môn dị thuật, dịch dung chính là một trong số đó, nữ nhi của hắn tên là Hách Liên Hiểu Phù.” Ôn Thiết Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn ra phương xa, trong đôi mắt bi thương hiện lên hào quang.
Trước mắt hắn giống như lại nhìn thấy thiếu nữ gảy cầm giữa muôn hoa khoe
sắc, “….Nàng không chỉ có dung mạo thanh lệ xuất chúng, có thể nói là
tuyệt sắc, mà còn kế thừa trí tuệ và gan dạ sáng suốt của phụ thân, học
thuật dịch dung đến cực hạn, sau đó thậm chí ngay cả Hách Liên Thu cũng
không thể sánh bằng nàng.”
“Một người nếu học nhiều thứ thì chắc chắn sẽ không tinh thông, chuyên tâm
vào một thứ thì mới có thể vận dụng đến cực hạn.” Hách Cửu Tiêu nói
tiếp, lời nói của hắn cắt ngang Ôn Thiết Vũ khiến Ôn Thiết Vũ bừng tỉnh
phục hồi lại tinh thần, rồi cảm khái gật đầu, “Ngươi nói không sai.”
Hắn thở dài một tiếng, lúc này mới nói tiếp, “Năm đó Hách Liên Hiểu Phù
được xưng là Thiên Diện Ngọc Phù Dung, chính là vì nàng có thể dịch dung cả ngàn diện mạo, thậm chí có người nói nàng có thể giả vờ thành người
thân cận nhất của ngươi mà vẫn không bị phát hiện, những người nào được
nàng dịch dung thì sẽ hoàn toàn thay đổi hình dạng, chỉ cần nàng muốn
thì nàng có thể làm cho người thân cận nhất với ngươi cũng không thể
nhận thức ra ngươi.”
“Muốn trở thành một người khác, ngoại trừ bộ dạng còn có dáng người, tư thế bước đi, hành vi cử chỉ, ngôn ngữ thần
thái, đây không phải chỉ đơn giản là dịch dung.” Hách Thiên Thần phát
hiện khi Ôn Thiết Vũ tiến đến thì Liễu Trần không còn lên tiếng, trong
khi đám người thần giáo có lẽ chưa có chỉ thị nên không ai nhúc nhích.
“Không sai, lời ngươi nói chính là suy nghĩ của tiểu Phù năm đó, nàng….” Ôn
Thiết Vũ nghe thấy Hách Thiên Thần nói ra điểm mấu chốt, trong lúc tán
thưởng hắn buộc miệng nói ra hai chữ tiểu Phù khiến Liễu Trần chấn động, lại thấy hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Thuật dịch dung trong tay nàng đã trở thành dịch dung đạo. Thật sự muốn ra vẻ một người cũng
không phải vài ba ngày có thể làm được, ngoại trừ dáng người xấp xỉ, còn phải bắt chước ngôn ngữ thần thái, ít nhất cần nửa năm, thậm chí nhiều
nhất cần vài năm.”
“Nếu chỉ để lừa gạt một người trong một thời
gian ngắn thì đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện khó.” Lời nói
của Ôn Thiết Vũ rất rõ ràng, Liễu Trần chính là Hách Liên Hiểu Phù năm
xưa, mọi người cũng hiểu được nàng làm cách nào để chế ngự những vị võ
lâm cao thủ này.
“Tiểu Phù, ngươi thu tay lại đi.”
Ôn
Thiết Vũ nói xong, rốt cục đối mặt với Liễu Trần, từ khi Ôn Thiết Vũ
xuất hiện đến nay nàng vẫn im lặng, lúc này lại cười ha ha, “Ai là tiểu
Phù, nơi này không còn tiểu Phù, tiểu Phù đã chết ở Đoạn Thịnh Sơn năm
đó, ngay cả âm hồn cũng tan biến dưới Yến Lạc Kiều!”
Tiếng cười
nức nở dưới ánh mặt trời chói chang khiến người ta nghe thấy mà rùng
mình, Ôn Thiết Vũ thở dài một hơi, tiếng thở dài kia mang theo vô số thê lương, “Ngươi còn đang trách ta năm đó không giúp ngươi, năm đó ta bất
quá chỉ là một vô danh tiểu tốt, ta làm sao có thể giúp được ngươi?
Ngươi rơi xuống vách núi được ta cứu, ta không biết ngươi là người của
phái Thiên Khung, sau đó ta biết được liền thả ngươi rời đi, đó là điều
duy nhất mà ta có thể làm được.”
“Thả ta rời đi? Ngươi nói nghe
rất hay, ngươi rõ ràng là vì cầu công danh mà lấy lòng quan phủ, thông
báo triều đình, khiến ta phải nhảy xuống Yến Lạc Kiều để thoát thân mới
có được ngày hôm nay.” Bàn tay của Liễu Trần từ trong y mệ vươn ra, cũng giống như bàn tay đang lần tràng hạt của nàng, thoạt nhìn già nua nhăn
nheo, hai tay của nàng chà xát làm rơi xuống một lớp da người, sau đó từ bên cổ bóc ra khuôn mặt thuộc về Liễu Trần.
“Khuôn mặt này không phải ta làm, ta kéo nó xuống từ trên mặt của Liễu Trần ni cô, buồn cười nàng năm đó còn tưởng rằng ta là một thiếu nữ không nơi nương tựa.” Vì
để giả Liễu Trần mà trên đầu quả thật không có tóc, Hách Liên Hiểu Phù
lộ ra dung mạo thật sự của nàng.
Có lẽ đã lâu không gặp ánh mặt
trời nên sắc mặt của nàng tái nhợt, đã quá tứ tuần vì vậy không còn
phong tư tuyệt sắc như xưa, nhưng vẫn có thể tìm thấy bóng dáng của
thiếu nữ thanh lệ năm đó, Ôn Thiết Vũ kích động nhìn nàng, không biết là nên thương hay nên hận nàng, “Tiểu Phù, năm đó ngươi không phải người
như vậy, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như thế? Dung mạo của những người này–”
“Liễu Trần là ta giết, dung mạo của những người này là ta
hủy, là bọn họ giết phụ thân, giết huynh trưởng, giết đồng môn của ta!
Ta muốn bọn họ sống không bằng chết, làm cho bọn họ cũng giống như ta,
không thể dùng bộ mặt thật để đối diện thế nhân!”
Lời nói của
Hách Liên Hiểu Phù đầy kích động, Hạ Tư Nhân đứng bên trong đám người ở
sau lưng Hách Thiên Thần, toàn thân của nàng trở nên cứng đờ, chăm chú
nhìn Hách Liên Hiểu Phù thật lâu, lại không nói được lời nào mà rũ mắt
xuống. Cừu hận có thể làm cho người ta trở nên xấu xí đáng sợ như thế….
Hách Liên Hiểu Phù ném xuống mặt nạ da người, “Bao nhiêu năm qua ta đã quên
mình là ai, hôm nay không ngờ ngươi lại đến đây làm cho ta bóc ra lớp da mặt này. Ta nghĩ rằng ngươi đã chết, Ôn Thiết Vũ.”
Nàng nhìn Ôn
Thiết Vũ, ánh mắt kia không biết là hận hay là oán, Ôn Thiết Vũ đối với
nàng thủy chung là thật lòng, những gì đã làm xưa kia cũng không thẹn
với lương tâm, không ngờ nàng lại trở thành như ngày hôm nay, hắn vô
cùng đau lòng, “Tiểu Phù, hãy nghe ta nói một câu, ngươi thu tay lại đi, chẳng lẽ ngươi muốn giống như năm đó, làm cho nơi này lấp đầy thi thể,
lưỡng bại câu thương hay sao?”
“Cho dù lấp đầy thi thể, lưỡng bại câu thương thì ta cũng sẽ không thu tay lại.” Hách Liên Hiểu Phù đi đến phía bên thần giáo, Quách Tiêu Nhiên ngây người nhìn nàng, nàng hừ lạnh một tiếng, “Giáo chủ mà ngươi nhìn thấy cũng không phải là ta, bất quá
ta thật sự là người đứng đầu thần giáo, hôm nay ngươi có thể nhìn thấy
Thiên Khung Thần Giáo dương oai võ lâm.”
“Tiểu Phù! Nếu ngươi hận ta thì cứ nhằm về hướng ta, đừng tiếp tục phạm sai lầm!” Cho dù trong
mắt của mọi người thì Ôn Thiết Vũ là đại hiệp, nhưng hắn chung quy vẫn
là phàm nhân, mắt thấy nữ tử mà mình yêu thương năm xưa trở thành như
vậy khiến hắn vô cùng đau đớn.
“Ôn Thiết Vũ, ngươi đừng tự mình
đa tình, ta làm như vậy là vì báo thù các phái đã giết phụ thân, huynh
trưởng và đồng môn của ta, mà không phải vì ngươi!” Bàn tay lần tràng
hạt của Hách Liên Hiểu Phù nổ mạnh một tiếng, tràng hạt hóa thành từng
mảnh vụn.
Người của thần giáo cho đến nay đều nghe theo lệnh của
Mạc Tuyệt hoặc của nàng, lúc trước hai người không ai truyền âm cho hắn
nên hắn không biết phải làm thế nào, thủy chung vẫn đứng yên bất động,
lúc này đột nhiên nâng tay hô to, “Giáo chủ có lệnh, động thủ!”