“Đoạn Thịnh Sơn?” Hách Thiên Thần nghe như vậy thì hơi thu liễm ánh mắt, nhìn xuống vết đao trên đất, Hách Cửu Tiêu đặt thư xuống, “Thời gian là ba tháng sau.”
Đoạn Thịnh Sơn, đó là nơi mà năm xưa phái Thiên
Khung bị tiêu diệt, thi thể ngổn ngang khắp nơi, phái Thiên Khung và các môn phái võ lâm cơ hồ có thể xem như lưỡng bại câu thương, cuối cùng là triều đình đem toàn bộ tiêu diệt, đương truyền trận đại chiến năm xưa
kéo dài ba ngày ba đêm, khiến cho đất đai trên núi đều bị máu tươi nhiễm đỏ, cỏ cây không thể phát triển.
Sau này triều đình bỏ ra ngân lượng để trùng tu Long Tương Tự, dụng ý chính là áp chế sát khí nơi đây.
Mục đích mà Trần sư thái chọn Đoạn Thịnh Sơn rất rõ ràng, có thể xem như một lời cảnh cáo đến Thiên Khung Thần Giáo.
Ba tháng sau, mười lăm tháng tám, các phái tụ hội ở Long Tương Tự dưới
Đoạn Thịnh Sơn, thiếp mời của Trần sư thái được đưa đến cái đại môn
phái, chuyện này lan truyền khắp giang hồ, người của Thiên Khung Thần
Giáo đương nhiên không thể không biết.
Cho dù là như thế, chuyện
sát phạt vẫn tiếp diễn, không ít môn phái bị thần giáo hãm hại, nếu
không thuận theo bọn họ thì sẽ lâm vào họa diệt môn, không ai biết giáo
chúng của thần giáo có bao nhiêu người, chỉ biết các môn phái mà thần
giáo tìm đến đều không có ai may mắn thoát khỏi, người quy thuận bị bắt
uống Ngưng thần đan, người có ý đồ phản kháng sẽ bị mất mạng dưới kiếm
ngay tại chỗ.
Thiên Khung Thần Giáo cao minh ở chỗ bọn họ bắt đầu từ những môn phái nhỏ ít người, thậm chí không có ai lưu ý, chờ đến khi phát hiện là lúc bọn họ đã hạ thủ đối với các đại môn phái, mà người bị bắt quy thuận thần giáo cũng càng ngày càng nhiều.
“Chỉ cần Các
chủ Thiên Cơ Các giao ra Vụ Sắc đao thì chúng ta sẽ tha cho những người
này!” Thần giáo còn truyền ra những lời như vậy, bọn họ dùng mạng người
để uy hiếp, Hách Thiên Thần cũng tuyên bố với giang hồ, “Muốn ta giao ra Vụ Sắc đao thì Thiên Khung Thần Giáo không được làm hại bất cứ người
nào trên giang hồ, nếu làm được thì ba tháng sau ta sẽ giao ra thanh
đao.”
Thiên Khung Thần Giáo vẫn không thỏa hiệp vì những lời này, tiếp tục sát phạt như lúc trước, bọn họ hành động rất nhanh khiến cho
võ lâm phẫn nộ, hết thảy các môn phái giang hồ đều vì sự cuồng vọng của
bọn họ mà giận dữ. Môi hở răng lạnh, lúc này lọt vào tai họa là người
khác, nói không chừng kế tiếp liền đến phiên mình.
Vì thế lúc đầu có người không muốn đi dự ước hẹn tại Long Tương Tự, nhưng đến khi
triệu tập nhân thủ thì các phái đều bắt đầu hưởng ứng, trong ba tháng
lúc nào cũng có thể nhìn thấy có người bôn tẩu trên đường, đó là đệ tử
truyền tin hoặc là các hiệp khách chạy về môn phái của mình.
Có
người ở xa Đoạn Thịnh Sơn thì liền vội vàng tập kết nhân thủ, sau đó tức khắc lên đường, không ít người trong lòng đều có dự cảm lần này người
của thần giáo nhất định xuất hiện, mức độ nguy hiểm lần này thậm chí có
thể không kém là bao so với trận chiến năm xưa.
Trước đó Hách
Thiên Thần đã tuyên bố sẽ mang theo thanh đao, các môn phái có không ít
người vốn có hứng thú đối với Vụ Sắc đao, không tin nó không có bí mật,
cho nên có người vì lý do này mà đến nơi ước hẹn.
Ba tháng sau, Long Tương Tự, Đoạn Thịnh Sơn.
Mùa hè nóng nực, ánh mặt trời chói chang, hết thảy cảnh vật đều tắc nghẽn
trong không khí oi bức, cỏ cây xanh ngắt thậm chí hơi chói mắt, con sông dưới chân núi lẳng lặng chảy xuôi, khi đi vào rừng núi thì mới thả lỏng một hơi, có thể cảm giác được một chút mát mẻ.
Tốp năm tốp ba,
đã sớm có người tiến đến nơi đây, ở bờ sông hứng đầy túi nước của mình,
lúc này có một đại đội nhân mã tiến đến. Bọn họ lập tức nhận ra thanh y
nam nhân dẫn đầu chính là Các chủ Thiên Cơ Các, còn có thêm Huyết Ma Y
của Vu Y Cốc.
Hách Thiên Thần dẫn theo thủ hạ của mình, Hách Cửu Tiêu điều động người của Hách Cốc đến đây theo ước hẹn.
“Đàn Y công tử, đến phía trước là được, Trần tiền bối và mọi người đã đến.”
Một người ngồi ở bờ sông hứng nước, khách khí chỉ vào con đường trước
mặt, tuổi của hắn rất trẻ, vẻ mặt thản nhiên như nghé con mới sinh không sợ hổ, bên người của hắn là một trưởng giả đầu đội nón, bộ dạng rất
bình thường, hít sâu hơi nước vào mũi, “Lam Vũ.”
“Dạ, sư phụ.”
Thanh niên tên Lam Vũ nhanh nhẹn thu nhận thứ gì đó, bọn họ cũng không
vội vàng lên núi mà lại ở đây thả cần câu, Hách Thiên Thần nhìn bọn họ
một chút, trong chốn võ lâm có rất nhiều cao nhân ẩn cư, không biết đây
là vị nào, nhưng lúc này không phải thời điểm để kết bằng hữu.
“Đi thôi.” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy phía trước đã có rất nhiều người, Hách
Thiên Thần gật đầu đuổi theo, trải qua con sông là một bìa rừng với
những hàng cây ngay lối chỉnh tề, xuyên qua rừng cây là một mảnh đất
trống, có người ở nơi này dựng một cái lều bạt, người của các môn phát
đứng dưới lều bạt, có người đứng dưới tàng cây, Trần sư thái đứng yên
một chỗ, liếc mắt một cái cũng biết đó là vị trí rõ ràng nhất.
Mạc Tuyệt là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ. Trong tầm mắt của hắn tựa như ngăn cách tất cả tình cảm, trong ánh mắt không có bất luận điều gì,
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, tầm mắt của hai người như binh khí
giao nhau, chỉ là một cái chớp mắt thì Mạc Tuyệt thu hồi tầm mắt.
Hách Thiên Thần không khỏi tưởng tượng năm đó Hách Cửu Tiêu đã sống cùng với Mạc Tuyệt như thế nào, trải qua khảo nghiệm của Hách Vô Cực, vô hình
trung bọn họ có thể xem như là đối thủ của nhau, mà người thắng là Hách
Cửu Tiêu.
“Nhìn xem là ai đến, đây không phải là Đàn Y công tử
Hách Thiên Thần hay sao?” Ngữ điệu trào phúng, trong đám người có một kẻ đang đứng, Bang chủ Cái Bang Quách Tiêu Nhiên, phía sau hắn không có
quá nhiều người, cụt một tay đứng dưới ánh nắng, thần thái của Quách
Tiêu Nhiên so với lần trước gặp mặt có vẻ âm u lạnh lẽo hơn rất nhiều,
“Nghe nói ngươi có được Vụ Sắc đao?”
“Quách Bang chủ.” Hách Thiên Thần vẫn là bộ dáng nói cười lạnh nhạt, ra hiệu cho Xá Kỷ nâng lên
chiếc hộp gỗ, “Vụ Sắc đao ở đây.”
“Trong Vụ Sắc đao có bí mật gì
hay không? Công tử đã nghiên cứu ra được hay chưa?” Một kẻ lắm chuyện
vội vàng tiến lên, trong đám người xôn xao vài lời nghi vấn, Hách Cửu
Tiêu cười lạnh rồi nhấc đao lên, vài tia sáng lấp lánh trên thân đao,
sau đó hắn đặt bên cổ của người nọ, “Nó có thể dùng để giết người.”Giọng nói lạnh lẽo không có ý tứ vui đùa, Hách Cửu Tiêu vung đao khiến người
nọ không thể động đậy, bị sát khí chấn nhiếp, lại bị những lời lãnh ý
như vậy kinh sợ, cho dù đứng dưới ánh nắng chói chang vẫn cảm thấy rùng
mình.
Ánh đao nhoáng lên, Vụ Sắc đao được Hách Cửu Tiêu tùy tiện
đặt trở lại trong hộp gỗ, đôi chân của người nọ mềm nhũn rồi ngã xuống
đất, người xung quanh nhìn thanh đao kia, lại không dám yêu cầu được
nhìn kỹ, Trần sư thái từ đám đông bước ra, “Thanh đao này chính là Vụ
Sắc đao?”
Nàng tính nhận lại đao nhưng chiếc hộp gỗ bỗng nhiên bị khép lại, Hách Thiên Thần mỉm cười với nàng, “Không ai được động vào
thanh đao này.” Hắn mỉm cười nhưng lời lẽ rất kiên quyết, Liễu Trần nhíu mi, cảm thấy rất mất hứng đối với thái độ như vậy của hắn.
“Ý
của ngươi là gì? Chẳng lẽ sợ ta đoạt đao?” Khóe miệng của Liễu Trần rũ
xuống, ánh mắt có thể xem là nghiêm khắc, “Bần ni sợ thanh đao này dừng
trong tay của dư nghiệt phái Thiên Khung, thanh đao này kỳ thật đối với
ta cũng vô dụng. Mà hôm nay tụ hội mọi người cũng là vì trao đổi kế sách ứng phó, cứu vãn trận hạo kiếp lần này. Hách Thiên Thần, người giang hồ xưng ngươi là đa mưu túc kế, ta thấy ngươi hơi tự cao tự đại, thanh đao này rơi vào tay ngươi, chẳng lẽ chính là của ngươi?”
Mọi người
đều biết tính tình nóng nảy của Trần sư thái, nàng và Hách Cửu Tiêu
thiếu chút nữa đã động thủ, Hách Thiên Thần đối với nàng xem như vẫn
khách khí, hôm nay lại không biết vì sao thái độ nói chuyện tuy rằng ôn
hòa nhưng lời nói lại sắc bén hơn rất nhiều. Trần sư thái nhất thời bốc
hỏa, ngữ thanh sắc bén khiến mọi người ở xung quanh đều chú ý, tất cả
đều im lặng, bắt đầu chú ý đến tình hình bên này.
“Mọi người hà
tất phải tổn thương hòa khí, lần này chúng ta đến đây là vì Thiên Khung
Thần Giáo, các vị đồng đạo đều đến đây, chúng ta nên hảo hảo ngồi xuống
để bàn luận kế tiếp nên làm thế nào mới phải.” Xa xa có vị tăng nhân đi
đến, đó là Già Diệp đại sư mà đoàn người của Hách Thiên Thần đều biết.
Trên núi còn có Long Tương Tự, Già Diệp đại sư đi đến trên người còn mang
theo một chút hương khói, hắn trước tiên lên núi là phải dâng hương, còn cùng các vị chủ trì trong chùa hàn huyên một lúc, hắn là từ trên núi đi xuống, còn cách vài bậc thang thì bỗng nhiên dừng lại cước bộ, thần sắc đột biến, “Người của thần giáo tiến đến!”
Hắn đứng ở chỗ cao nên nhìn thấy trước tiên, quần hùng nghe như vậy thì đều tự rút ra binh
khí, sẵn sàng nghênh đón quân địch, quả nhiên nhìn thấy mấy chục hắc y
nhân giục ngựa mà đến, khi sắp đến nơi thì xoay người xuống ngựa, giương giọng hô to, “Thiên Khung thần uy, thần chiếu đại địa! Giao ra vụ sắc
đao, tha chết cho các ngươi!”
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa vẫn tự vào, muốn giết người? Đại gia ta ở ngay nơi
này, các ngươi cứ đến a!” Một tên đại hán của Thiết Thuyền Bang vỗ ngực, vung Lưu Tinh chùy rồi tiến lên vài bước, thiết chùy bay qua, tiếng gió vù vù cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng nhiệt.
“Thiết Bang chủ chớ khinh địch!” Già Diệp đại sư liên tục nhắc nhở, tất cả mọi người không
ai dám liều lĩnh, nhân số của bọn họ hiện tại chiếm thế thượng phong,
nhưng không ai có thể xác định Thiên Khung Thần Giáo có bao nhiêu người
đến đây, các phái đều phát ra tín hiệu triệu tập đệ tử và môn nhân ở
vùng phụ cận.
Đoạn Thịnh Sơn chỉ trong thoáng chốc liền trở nên
náo nhiệt, tiếng chân vang lên, tiếng người hô to, giáo chúng thần giáo
liên tục cười lạnh nhìn bọn họ lần lượt tụ tập, dường như không hề lo
lắng, Hách Thiên Thần tựa hồ có một chút cảm giác, đột nhiên hắn nhảy
lên cao, lao thẳng đến một hắc y nhân.
“Các chủ!” Xá Kỷ kinh hô,
nhưng Hách Cửu Tiêu không hề lo lắng, giống như đã sớm an bài, bóng dáng như quỷ mị, chỉ trong khoảnh khắc đã đứng giữa đám hắc y nhân, động tác của hai người cực nhanh, tên hắc y nhân cầm đầu lập tức phản ứng lại,
trong miệng phát ra tiếng hí khiến người ta sợ hãi, có một nửa số người
đột nhiên cùng nhau lui về phía sau, né tránh Hách Thiên Thần và Hách
Cửu Tiêu công kích.
Những người ở trên giang hồ có thể tránh được một kích của bọn họ tuyệt đối không nhiều lắm, đã sớm biết giáo chúng
thần giáo có võ công siêu tuyệt, lần này quan sát thì càng không ít
người cảm thấy lạnh run, “Không xong, hết thảy những người trong thần
giáo đều là cao thủ, chúng ta chẳng phải…”
Chẳng phải như thế
nào, chưa kịp nói xuống nhưng tất cả mọi người đều rất rõ ràng, nếu thật sự là như vậy thì e rằng toàn bộ võ lâm sẽ rơi vào tay của đám người
thần giáo.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lâm trận, bị đám
người bao vây, tên hắc y nhân cầm đầu làm sao bỏ qua cơ hội này, lệnh
cho những người khác bao vây, Xá Kỷ và Băng Ngự muốn dẫn người tiến lên
trợ giúp nhưng lại bị chủ tử ra lệnh ngưng lại, chỉ có thể tiếp tục thủ
Vụ Sắc đao.
“Ra vẻ ta đây cũng không cần phải phô trương như vậy? Quả thật là muốn tự tìm cái chết.” Không biết hai người kia rốt cục
muốn làm cái gì, trong đám người khó tránh khỏi có kẻ nghĩ như vậy, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lâm vào trận địch đã có quyết định của
chính mình.
Chiêu thức liên tục, hai người cùng địch thủ đánh
nhau mấy trăm chiêu, cơ hồ là lấy một chấp mười, trên người ít nhiều đều mang thương tích, Già Diệp đại sư không hiểu vì sao bọn họ làm như vậy, chỉ đành nín thở nhìn, càng xem càng kinh hãi.
Gần trăm chiêu,
mỗi chiêu mà đám hắc y nhân đánh ra đều khác nhau, mỗi người đều có
chiêu thức riêng, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bọn họ đều có phong thái
của bậc tôn sư!
“Rốt cục bọn họ đã lên kế hoạch bao lâu mà lại có nhiều tuyệt đỉnh cao thủ như vậy! Vì sao lúc trước không hề có một chút dấu vết nào? Trần tiền bối, lúc trước ngươi làm sao phát hiện hành tung của ma giáo, biết được bọn họ muốn tái xuất giang hồ?” người của Thần
Phong tiêu cục thập phần kính nể Liễu Trần, ngôn ngữ cung kính, thấp
giọng mà hỏi.
Liễu Trần không trả lời, thoạt nhìn tất cả tâm tư
của nàng đều đặt vào chiến cuộc trước mắt, Hách Thiên Thần xuất chiêu,
chưởng phong xẹt qua, Giao Tàm ti uyển chuyển, rốt cục trong một kích
đẩy ra chiếc mũ của hắc y nhân.
“Vô diện nhân?” Mọi người kinh hô nhưng càng kinh ngạc chính là sau khi chiếc mũ bị hạ xuống, trong
khoảnh khắc vô diện nhân sửng sốt thì Giao Tàm ti đã đâm vào mặt hắn.
Phía trên miệng đều là khoảng trống, khoảng trống bị kim tuyến đâm vào, mọi
người trừng lớn mắt nhìn cảnh tưởng như bị kéo chậm vài lần, chỉ thấy
ánh mặt trời xuyên thấu, da mặt bị đâm thủng không rướm máu mà lại bị
Giao Tàm ti bốc lên, dưới ánh mặt trời hiện ra màu sắc bán trong suốt,
như là một lớp thiền dực bị vạch trần, phát ra tiếng xé rách khiến người ta rợn tóc gáy. (thiền dực=cánh ve)
Khoảng trống trên mặt của người nọ bị kéo xuống, lộ ra bên dưới là một gương mặt