“Làm sao vậy?” Hách Thiên Thần chỉ cảm thấy trên tay bỗng nhiên bị siết
chặt, nếu không phải nội lực của hắn có thể ngăn cản thì chỉ sợ người
bình thường đã sớm bị bẻ gãy tay, lại nghe thấy Hách Cửu Tiêu hừ lạnh
một tiếng, bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt thực cổ quái nhìn hắn, giống như lần đầu tiên Hách Cửu Tiêu nhìn hắn cũng chăm chú như thế. Quan
sát, đánh giá, phán định, đáy mắt lấp đầy băng hàn hiện lên thần sắc
biến hóa kỳ lạ, khó có thể phân biệt. (tiểu Tiêu đang bị tự kỷ)
“Nếu ta không gọi ngươi đến, ngươi có thể sẽ không bao giờ đặt chân lên Hách cốc?”
Hách Thiên suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn chăm chú bầu trời trong xanh
với những áng mây vờn quanh, hắn thản nhiên trả lời, “Có lẽ chung quy sẽ có một ngày.” Chỉ cần hắn còn nhớ rõ Hách cốc thì nhất định sẽ đến.
“Nếu ngày ấy ngươi bị trúng độc mà ta không ở đó thì ngươi tính như thế nào?”
“Không tính gì cả, sinh tử có mệnh, người trong giang hồ khó tránh khỏi thân
nhiễm máu tanh, luôn luôn có một ngày sẽ chết, chẳng qua ta không ngờ
rằng ngươi lại ở đó.”
“Nếu như ta không phải là huynh trưởng của
ngươi, thì ngươi có để cho ta tiếp cận?” Đột nhiên Hách Cửu Tiêu hỏi ra
một câu như vậy, trong đôi mắt chăm chú mà lại lạnh lùng hiện lên thần
sắc yêu dị khác thường.
Hách Thiên Thần không rõ lý do, trong
khoảnh khắc lực đạo trên tay lại được nới lỏng, nhưng vấn đề này quả
thật làm cho người ta khó hiểu, “Ngươi và ta đã là huynh đệ, không có
giả sử như vậy. Nếu ngươi không phải là huynh trưởng của ta thì ngươi là ai? Nếu là người khác thì ngươi cũng biết ta sẽ làm như thế nào.”
Nếu người khác đến gần thì hắn tất nhiên sẽ lập tức rời xa. Hắn đã có thói
quen bất hòa với tất cả những ai dám đến gần. Bề ngoài xem ra hắn là một người tao nhã hữu lễ, làm cho người ta cảm thấy có thể tin tưởng dễ
gần, nhưng hảo khiết quá độ lại làm cho kẻ khác khó có thể tiếp cận. Nếu không phải hắn nhìn không được tâm tư của Hách Cửu Tiêu, nếu Hách Cửu
Tiêu không phải là huynh trưởng của hắn thì hắn sẽ không để cho Hách Cửu Tiêu đến gần.
Hách Cửu Tiêu biết rất rõ điểm này nhưng vẫn hỏi
như vậy, theo câu trả lời của Hách Thiên Thần thì hắn đã phát hiện,
ngoại trừ khoảng thời ngắn ngủi khi xưa, ngoại trừ quan hệ huynh đệ thì
bọn họ không còn bất cứ thứ gì dính dáng đến nhau.
“Vì sao lại
hỏi như vậy?” Hách Thiên Thần đoán không ra Hách Cửu Tiêu đang suy nghĩ
chuyện gì, mặc dù không cần dựa vào dị lực của mình nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra rất nhiều sự việc, tuy nhiên giờ khắc này hắn lại nhìn không ra tâm tư của Hách Cửu Tiêu.
Không hề trả lời, khuôn mặt tuấn mỹ
đến mức tà dị hiện lên một chút ý cười, nụ cười làm cho hơi thở trên
người của Hách Cửu Tiêu càng trở nên buốt giá, trong nháy mắt vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu giống như dã thú thấy máu, giống như Diêm vương muốn kéo
người xuống địa ngục.
Nếu như ngay lúc này Hách Thiên Thần nhìn
thấy nụ cười như vậy, thì không biết đủ loại sự tình sau này còn có thể
xảy ra hay không? Quan hệ huynh đệ của bọn họ sẽ được cởi bỏ hết thảy
khúc mắc? Ân – oán – tình – triền cho đến khi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm nhất vẫn còn nắm chặt tay của đối phương, cho dù tan xương nát
thịt cũng không buông ra? Vô luận có suy đoán bao nhiêu thì lúc này vẫn
không có đáp án, cho dù hắn không nhìn thấy, nhưng tất cả vẫn sẽ phát
sinh, có lẽ đó là định mệnh của hắn và Hách Cửu Tiêu không được làm một
đôi huynh đệ bình thường.
Mà lúc này, Hách Thiên Thần quả thật
không nhìn thấy, nụ cười kia chợt lóe lên rồi lập tức biến mất, thần sắc biến hóa kỳ lạ khó có thể phân biệt bỗng nhiên lui ra, “Chúng ta đi
thôi.” Hách Cửu Tiêu kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Thủ vệ
canh gác trong cốc nhìn thấy bóng dáng đi xa của hai người, cho đến khi
không còn nhìn thấy thì mới dám thở ra sau một lúc lâu nín thở. Lão
thiên gia! Ai có thể nói cho bọn họ biết người kia không phải là Cốc chủ của bọn họ, mà là kẻ nào giả trang a? Có bao giờ nhìn thấy Cốc chủ nắm
tay người khác? Có bao giờ nhìn thấy Cốc chủ mỉm cười với bất kỳ ai hay
chưa?
Tất cả bọn họ đều thấy, nhưng bọn họ lại tình nguyện chưa
nhìn thấy bất cứ thứ gì! Nhất là nụ cười kia, yêu dị đến mức tận cùng,
lại lộ ra điên cuồng u ám, chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt cũng đủ khiến
người ta trở nên run rẩy. Mọi người bảo rằng Huyết Y giống như ma, bọn
họ có lẽ thật sự là tùy tùng của một ma vương, xem ra lạnh lùng như băng hàn, lại cất giấu nội tâm điên cuồng.
Nơi này vẫn là Hách cốc,
Hách cốc từng có chủ nhân là Hách Vô Cực, là một ác quỷ giống như điên,
hậu nhân của hắn sẽ kế thừa bao nhiêu phần điên cuồng trong máu của hắn? (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Hách Cửu Tiêu cùng Hách Thiên Thần
đã đến nơi mà bọn họ muốn xem xét, nơi này chỉ có một phần mộ, dưới lòng đất có lẽ còn rất nhiều thi thể bị người ta lãng quên, không ai biết
Hách Thiên Thần cũng xuất thân từ Hách cốc, mọi người đã nghe những lời
đồn đãi rằng mẫu thân của hắn vốn là yêu tinh, là một con yêu hồ, không
biết là cùng với ai đã sinh ra một tiểu hài nhi rồi vứt bỏ trong rừng,
sau đó được Các chủ Thiên Cơ các đời trước mang về, vì vậy mới có được
Đàn Y công tử của ngày hôm nay.
Hách Thiên Thần là được nhặt về,
từ nhỏ lớn lên ở Thiên Cơ các. Hách Cửu Tiêu cũng đã từng nghe qua những lời đồn đãi này. Khi hai người đi vào mộ phần của Diễm Âm, hắn nhìn
thấy Hách Thiên Thần lặng yên đứng trước mộ phần thật lâu, lúc này hắn
mở miệng hỏi, “Năm đó ngươi đến Thiên Cơ các như thế nào?”
“Vốn
dĩ ta đã chết.” Hách Thiên Thần vừa cười vừa tự giễu, ánh mắt thản nhiên nhìn xuống mộ phần trước mặt, “Hắn sai người mang ta đi, những người đó đương nhiên là ‘Nam Vô’, ý của hắn là muốn ta chết, nhưng hắn không
biết Nam Vô cũng thuộc về Thiên Cơ các, Hách Vô Cực vì sao phải giết đứa con thân sinh của chính mình, vì vậy có người vẫn rất hoài nghi đối với điều này.”
Người kia chính là lão Các chủ đời trước, Ngụy Tích
Lâu, hắn không để cho Nam Vô động thủ, mà lại mua chuộc người của Hách
cốc rồi biết được dị lực của Hách Thiên Thần, liền giữ lại Hách Thiên
Thần, tiểu hài tử có được loại năng lực này đối với hắn mà nói quả nhiên là bảo bối từ trên trời rơi xuống, hắn làm sao có thể để cho Hách Thiên Thần chết? Sinh ý của Thiên Cơ các là tình báo, có không ít người đến
chết vẫn không chịu nói ra bí mật trong lòng, mỗi khi như vậy thì năng
lực của Hách Thiên Thần rất hữu dụng.
“Hắn cũng….” Đáy mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên âm u lạnh lẽo.
“Hắn cũng giống như Hách Vô Cực.” Lời nói của Hách Thiên Thần cũng thản
nhiên như ánh mắt của hắn, bóng dáng màu thanh lam đứng thẳng, ngay cả
sự trầm tĩnh ôn hòa vẫn không hề thay đổi.
“Những chuyện hắn muốn ta làm so với ở trong Hách cốc cũng không có gì bất đồng, khác biệt
chính là những người không muốn nói ra bí mật thật sự có rất nhiều lý do không thể nói, sau khi bị ta biết hết thảy thì bọn họ không chỉ chán
ghét và sợ hãi mà còn oán hận. Có một lần, có người trốn thoát từ trong
nhà lao, chuyện hắn làm trước tiên không phải muốn đào tẩu, mà chính là
dùng dây xích trên tay để xiết cổ ta.”
Nói lên những gì đã trải
qua ở Thiên Cơ các, thế nhưng Hách Thiên Thần vẫn có thể bình tĩnh như
vậy, Hách Cửu Tiêu ở sau lưng hắn nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của
hắn, nhưng lắng nghe những lời này thì lại không cảm thấy trong đó có
một chút phập phồng nào cả, giống như chỉ đang thuật lại một chuyện dĩ
vãng rất bình thường, thậm chí còn mang theo một chút mỉa mai giễu cợt,
Hách Cửu Tiêu không rõ làm sao Hách Thiên Thần có thể làm được như vậy,
“Lúc ấy ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tuổi, lúc ấy ta đã ở Thiên
Cơ các được năm năm, đã sớm học được rất nhiều thứ, tỷ như làm cách nào
để tự bảo vệ tánh mạng của chính mình.” Hách Thiên Thần trả lời thực
bình thản.
“Ngươi giết hắn?”
“Ta không giết hắn thì hắn sẽ giết ta.” Kỳ thật hắn không tốt đẹp như những gì người khác hay lầm tưởng.
Hách Cửu Tiêu tưởng tượng đến tình cảnh như vậy, “Khi đó ngươi vẫn là một
tiểu hài tử bị bắt sử dụng năng lực, biết được một ít bí mật không nên
biết, hắn muốn hận thì cứ đi hận Ngụy Tích Lâu chứ không phải là ngươi,
ngươi chỉ mới mười tuổi, ngươi giết hắn mà không cảm thấy sợ hãi?”
“Ta đã quen.”
Đã quen? Mười tuổi mà hắn đã quen có người hận hắn như vậy? Hận đến mức
muốn giết chết hắn, cho dù hắn chỉ là một tiểu hài tử mười tuổi cũng vẫn muốn hắn phải chết? Đây là thói quen như thế nào?
Hách Cửu Tiêu
chưa bao giờ tiếc thương mạng người, cũng chưa bao giờ lộ ra xúc động
đối với những chuyện giết người như vậy, nhưng nghe được những gì Hách
Thiên Thần vừa nói thì trong lòng của hắn cư nhiên trở nên run rẩy. (xót vợ)
Hách Thiên Thần xoay người nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn vẫn cười
một cách thản nhiên, “Đó không phải là lần đầu tiên, lần đầu ta giết
người là khi chín tuổi, cũng giống như ngươi. Ngươi nói xem, ta làm sao
còn có thể sợ hãi? Ngươi chín tuổi cũng là lúc học cách giết người, có
sợ hay không?”
Vừa mới dứt lời thì Hách Cửu Tiêu đã ôm chằm lấy
hắn, cái ôm rất chặt, hai tay vòng sau lưng của hắn mạnh mẽ khóa hắn vào trong lòng, khác biệt với cái ôm tránh né khi gặp nguy hiểm lần trước,
hoàn toàn bất đồng, hắn có thể nghe được tiếng tim đập của Hách Cửu
Tiêu, ngửi được hương vị máu tanh trên người của người huynh trưởng này, Hách Thiên Thần thở dài, “Ngươi không cần đau lòng vì ta, kỳ thật chúng ta giống nhau.”
“Không giống.” Mới vừa rồi Hách Thiên Thần rõ
ràng là đang cười, nhưng Hách Cửu Tiêu lại nhìn thấy thời thơ ấu, khi
Hách Thiên Thần ở trong lòng hắn, cho dù khóc la cũng không biểu hiện
trên mặt, có phải chính là những điều này đã làm cho Hách Thiên Thần trở nên bình tĩnh trầm ổn khó có thể lay động như ngày hôm nay, xem ra ôn
hòa nhưng lại rất xa cách? Hách Thiên Thần và hắn bất đồng, Hách Thiên
không máu lạnh như vậy, sẽ không phải không có cảm giác đối với mạng
người. Giờ đây, Hách Thiên Thần luôn luôn rửa tay, liên tục phủi đi
những hạt bụi không hề tồn tại, có lẽ không phải chỉ vì bị dị lực ảnh
hưởng mà tạo thành thói quen hảo khiết như vậy.
“Khi ta giết
người thì chỉ cảm thấy khoái lạc.” Đây là câu trả lời của Hách Cửu Tiêu, khi chín tuổi thì hắn đã bắt đầu học được cách làm sao tìm kiếm lạc thú trong sự giết chóc.
Hách Thiên Thần chấn động, Hách Cửu Tiêu lại tiếp tục ôm hắn, không hề thả lỏng, cảm thụ được sự ấm áp trong lòng,
hắn tiếp tục lạnh lùng nói, “Ta rất giống hắn, ta cũng xem mạng người
như cỏ rác, ta thích nghe tiếng kêu gào thảm thiết của kẻ khác, ta thích nhìn thấy có người sợ hãi giãy dụa, thích nhìn sinh tử của bọn họ bị ta nắm trong tay, bị ta thao túng…..”
“Đủ rồi.” Hai tay của Hách
Thiên Thần nắm lấy đầu vai của Hách Cửu Tiêu rồi ngẩng đầu nhìn hắn,
trong miệng của Hách Cửu Tiêu chỉ toàn là Hách Vô Cực, nhưng Hách Thiên
Thần lại cảm thấy Hách Cửu Tiêu và Hách Vô Cực hoàn toàn bất đồng, làm
sao Hách Cửu Tiêu có thể nói như vậy! Lạnh lùng cười, Hách Thiên Thần
giễu cợt, “Ngươi nói ngươi giống hắn? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ta chết?”
“Ta sẽ không để cho ngươi chết.” Hách Cửu Tiêu nhíu mi, trả lời một cách
quả quyết, những lời này hắn đã từng nói qua, lúc ấy là ở trong cạm bẫy
dưới lôi đài, hắn ôm Hách Thiên Thần, rồi nói những lời này, sau đó còn
giúp Hách Thiên Thần độ khí, hương vị mềm mại ấm áp lại thanh thoát tựa
hồ vẫn còn lưu lại trong miệng của hắn. Tầm mắt rơi xuống trước mặt, hắn nhìn chăm chú làm cho Hách Thiên Thần hơi nao nao trong lòng, Hách
Thiên Thần buông ra bàn tay đang đặt ở đầu vai của Hách Cửu Tiêu, nhưng
cánh tay vờn quanh sau lưng vẫn chưa hề thả lỏng.
Gió mát tạo
nên những âm thanh xào xạc của cỏ cây, trong khu rừng vắng lặng chỉ có
một phần mộ, hắn đến đây là đểbái tế, hắn cũng nhìn thấy trên mộ có dấu
vết của người khác đã bái tế, hắn biết người nọ không phải là Hách Cửu
Tiêu, cũng đã xác định điểm này, bọn họ vốn nên rời khỏi, nhưng Hách
Thiên Thần không biết chính mình vì sao lại xảy ra chuyện này, vì sao
lại trở thành huynh đệ bọn họ ôm nhau như vậy?
Hách Cửu Tiêu là
ca ca của hắn, là huynh trưởng, nhưng sau khi lớn lên thì làm gì còn có
người lại cùng huynh đệ của mình ôm nhau như vậy? Ôm nhau thế này….thì
có vẻ quá mức thân mật.