Những lời tự thuật này của Trương Hành làm cho
người ta giữa ban ngày ban mặt mà lại cảm thấy rùng mình, trong gian
phòng rộng lớn im phăn phắt, chỉ có tiếng hít thở của Trương Hành, giống như có gió thổi qua từ khe hở của một chiếc túi, phát ra tiếng kêu vù
vù, cả người bị mồ hôi thấm ướt, giống như được vớt lên từ dưới nước.
Ngay lúc này, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên lạnh lùng, bóng dáng như quỷ mỵ, chợt lướt đến Trương Hành, song chưởng chạm vào ngực hắn, quần hào
kêu lên sợ hãi, “Ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt của Trương Hành đã
tái xanh, cổ họng phát lên tiếng kêu cổ quái, chậm rãi hiện lên vài dấu
tay màu ám xanh, tràng hạt trên tay của Trần sư thái đột nhiên bị đứt,
ào ào rơi xuống mặt đất, “Thiên Cương Vô Ảnh Thủ!”
Hách Cửu Tiêu
dùng nội lực ổn định thương thế của Trương Hành, Trương Hành ngửa đầu
hướng lên trên, không biết nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên trừng lớn đôi
mắt, run rẩy chỉ về phía trước, những người khác nhìn theo ngón tay của
hắn, chỉ thấy trên vách tường màu trắng có vài vết mực màu đen, sắp hàng theo thứ tự.
“Thiên Khung.” Hách Thiên Thần chậm rãi nói ra hai
chữ, trong chốc lát cả chính đường nổi lên chấn động, sóng dữ dâng cao,
nhưng chỉ trong nháy mắt lại được bình ổn, Liễu Trần nghe như vậy thì
thần sắc đang ngưng trọng càng thêm nặng trĩu, “Mới vừa rồi có người hỏi bần ni vì sao lại đến đây, vì sao lại coi trọng thanh đao này…”
Nàng cũng nhìn lên những vết mực kia, “Vì Thiên Khung, phái Thiên Khung khơi đống tro tàn, muốn thanh đao này, nếu không ngăn lại thì võ lâm sẽ bị
hủy trong tay bọn họ, thậm chí triều đình cũng có thể đã bị ảnh hưởng.”
“Phái Thiên Khung? Chính là phái Thiên Khung trước kia?” Bên trong quần hùng
có người biết chuyện năm xưa, nhìn vào những vết mực được sắp xếp theo
một trật tự kỳ quái, chỉ khoảng nửa khắc nghị luận thì lòng người đều
trở nên hoang mang.
Hách Cửu Tiêu ổn định thương thế của Trương
Hành, Hách Thiên Thần ở bên cạnh xem chừng, chỉ thấy Hách Cửu Tiêu điểm
vài huyệt đạo quan trọng của Trương Hành, tiếp theo có mấy cây ngân châm từ ngón tay của Hách Cửu Tiêu được bắn ra
Hách Thiên Thần giữ
chặt tay của hắn, “Thiên Cương Vô Ảnh Thủ là độc môn võ công của phái
Thiên Khung, đem nội lực hóa thành vô hình khí đẩy vào trong cơ thể đối
phương, mỗi một luồng khí đều nhỏ đến mức không thể thấy được, sau mấy
ngày sẽ hội tụ trong cơ thể đối phương, nháy mắt sẽ bùng nổ, dập nát ngũ tạng lục phủ, đến khi dấu tay xuất hiện thì đã xem như người chết.”
“Ta nghĩ rằng ngươi muốn ta cứu hắn.” Hách Cửu Tiêu không phải dễ dàng xuất thủ, lần này cũng chỉ vì Hách Thiên Thần. Hắn thu tay về, Hách Thiên
Thần gật đầu, “Có thể cứu thì nên cứu, nhưng hắn….”
Trương Hành
lúc này đã không còn là người sống, ngũ tạng lục phủ của hắn đang bạo
liệt, cho dù có cứu sống thì cũng chỉ là một phế nhân, ngay cả tư tưởng
cũng không còn tồn tại, sống như vậy cũng không có ý nghĩa. Lý trí phán
đoán như thế, Hách Thiên Thần thả tay của Hách Cửu Tiêu ra, những người
khác nghe nói Thiên Cương Vô Ảnh Thủ lợi hại thì đều nhíu mày lại, phái
Thiên Khung thật sự muốn tái xuất giang hồ?
“Thiên Khung Thần
Giáo không cho phép người khác nói xấu giáo chúng, kẻ nào phạm phải!
Tử!” Không biết từ đâu mà đến, đột nhiên có người nói chuyện, ngữ điệu
cứng đờ, không mang theo cảm xúc của nhân loại, cùng nhau cất tiếng,
nhất thời gây nên xôn xao.
“Thiên Khung Thần Giáo?” Quần hùng
nhìn khắp xung quanh, không thấy dị thường, Hoa Nam Ẩn ở trong đám người quan sát đã lâu nhưng lại tìm không ra kẻ nói chuyện đứng ở nơi nào,
“Kẻ gia hỏa nào đến đây mà không dám ra mặt, có gan thì bước ra!”
Bất luận những người khác khích bác như thế nào thì cũng không thấy kẻ giấu mặt đáp lại, người nọ tựa hồ đã ly khai, lưu lại quần hùng rỉ tai thì
thầm, tiếng nghị luận không ngừng xôn xao.
“Phái Thiên Khung lại trở thành Thiên Khung Thần Giáo, bọn họ thật sự muốn nhất thống võ lâm?”
“Nếu nói như vậy, chắc chắn có người lãnh đạo, không biết Giáo chủ là ai,
chỉ cần tra ra thân phận của người này để tiêu diệt bọn họ thì có thể
cứu giang hồ tránh khỏi một trận hạo kiếp!”
“Công tử nghĩ như thế nào?” Có người đưa ra quan điểm của mình với Hách Thiên Thần, “Khi Hồng Nhan hoành hành là do Đàn Y công tử và Huyết Ma Y ngăn cản sóng dữ,
tiếp theo lại giúp chúng ta tránh khỏi trận tàn sát chém giết lẫn nhau
vì bảo tàng Ngọc Điền Sơn, sau đó hai ngươi đi tái ngoại ám sát Vạn Ương Vương, lại vì dân chúng Trung Nguyên mà lập công lớn, lần này Thiên
Khung Thần Giáo tái xuất giang hồ, ta nghĩ chỉ có Đàn Y công tử có thể
ngăn cản bọn họ.”
Hách Thiên Thần cũng không tiết lộ toàn bộ
chân tướng sự tình ra ngoài, cho dù có người biết một ít cũng không đến
mức biết rõ ràng như thế, Hách Thiên Thần liếc mắt nhìn Hoa Nam Ẩn một
cái, Hoa Nam Ẩn nhún vai nhìn lại, vẻ mặt vô tội, lần này bọn họ đi Vạn
Ương đã xảy ra chuyện gì, hắn còn chưa nghe Hách Thiên Thần cẩn thận
thuật lại, đương nhiên không phải do hắn truyền ra.
Quách Tiêu
Nhiên thấy Hách Thiên Thần được lòng người như thế, sắc mặt liền không
vui, cũng không thể nói cái gì, Cái Bang tuy rằng nhiều người nhưng
thanh danh quả thật không bằng Thiên Cơ Các, Thiên Cơ Các là nơi có sở
trường về hiến kế và ứng phó, hắn lấy cái gì so sánh với người ta? Huống chi ngoại trừ Thiên Cơ Các còn có Vu Y Cốc, ngoại trừ Hách Thiên Thần
còn có Hách Cửu Tiêu.
“Việc này không thể nóng vội nhất thời, vì
sao Môn chủ Vô Nguyệt Môn mất tích, Vụ Sắc đao rốt cục che giấu bảo tàng hay tai họa, trước khi sự tình chưa sáng tỏ thì các vị chớ khinh
thường.” Hách Thiên Thần nói hai ba câu trọng yếu với mọi người, Trần sư thái hỏi hắn kế tiếp tính làm như thế nào, tầm mắt của hắn nhìn xuống
Trương Hành đã chết, “Đi Vô Nguyệt Môn.”
Môn chủ Vô Nguyệt Môn vô cớ mất tích, tung tích của Vụ Sắc đao cũng không rõ, rốt cục Vô Nguyệt
Môn đã xảy ra chuyện gì? Bí ẩn rất lớn, trong mơ hồ Hách Thiên Thần có
thể nhận thấy một chút giấu vết, Thiên Khung Thần Giáo dường như đang
hướng về phía hắn.
Đến buổi tối, hắn nói ra những suy nghĩ này với Hách Cửu Tiêu.Trong một gian phòng dành cho khách nhân ở Phi Hạc Lâu, hai người đều tắm rửa sạch sẽ, mặc trên người ngoại bào thoáng mát, ngồi bên cạnh bàn, cửa sổ mở ra, ánh trăng bên ngoài sáng tỏ, Hách Thiên Thần cầm lấy ly rượu
trong tay rồi uống một ngụm, ly rượu của Hách Cửu Tiêu đã uống cạn,
không châm rượu mà lại đi lấy ly rượu của Hách Thiên Thần để uống.
Những ngón tay đan vào nhau, trong lơ đãng bọn họ lại nhớ về lúc trước, khi
Hách Thiên Thần lần đầu tiên đến Hách Cốc, ở bên trong lương đình, bọn
họ cũng từng đối ẩm như vậy, đêm hôm đó ánh trăng cũng sáng tỏ như đêm
hôm nay.
“Chuyện lần này ngươi phải cẩn thận, ngươi đã cảm giác
đối phương đang hướng về phía mình, vì vậy hành sự càng phải thận trọng, miễn nhắc nhở người khác mà lại quên chính mình.” Hách Cửu Tiêu không
đặt ly xuống, châm đầy rượu vào ly rồi mới đưa cho Hách Thiên Thần.
Xõa tóc dựa vào ghế, Hách Thiên Thần hơi nhắm mắt lại, cũng không biết có
nghe thấy lời của Hách Cửu Tiêu hay không, vẫn đang lâm vào trầm tư của
chính mình, nghĩ đến chuyện khác. Hách Cửu Tiêu đặc biệt không thích như vậy, bàn tay đang truyền ly rượu dừng lại, chuyển ngược lên miệng của
mình rồi uống một ngụm, đột nhiên hôn lên môi Hách Thiên Thần.
Hàm dưới bị nắm lấy, Hách Thiên Thần chỉ có thể hé miệng, làm cho rượu từ
môi lưỡi của Hách Cửu Tiêu cùng nhau dũng mãnh xông vào trong miệng của
mình, tửu hương hòa quyện với dược hương, không biết có phải vì Hách Cửu Tiêu hằng năm uống thuốc độc hay không, cho dù đã tắm rửa thì mùi hương đắng chát vẫn lưu lại trên người hắn.
Hách Thiên Thần đẩy ra bàn tay của Hách Cửu Tiêu đang mơn trớn trước ngực của hắn, “Ngày mai còn phải khởi hành.”
“Ngươi có thể không cưỡi ngựa, cùng ta ngồi trên kiệu.” Hách Cửu Tiêu liếm môi của Hách Thiên Thần, mới vừa rồi có một chút rượu chảy xuống ở ngay bên gáy của Hách Thiên Thần, hắn ôm lấy cổ của Hách Thiên Thần rồi liếm vào vết rượu ở nơi đó, Hách Thiên Thần bị động tác như vậy của Hách Cửu
Tiêu khiến cho tâm thần bất định, chỉ đơn giản ôm lấy cổ của Hách Cửu
Tiêu rồi hôn một cách triệt để hoàn toàn.
Chờ đến khi hai người
tách ra, trên mặt của Hách Cửu Tiêu có ý cười, Hách Thiên Thần khẽ nhíu
mày, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu hết cách.
Hách Cửu Tiêu đã nắm rõ tính tình của Hách Thiên Thần, chỉ cần hắn làm thái quá thì nhất định sẽ nhận được phản kích.
Bên dưới sự trầm tĩnh lạnh nhạt, sự bá đạo của Hách Thiên Thần cũng tuyệt
đối không kém hắn là bao, chẳng qua không thường xuyên hiển lộ, khi thái độ của hắn quá mức cương quyết thì Hách Thiên Thần sẽ dùng phương thức
giống như vậy để đáp lại – gậy ông đập lưng ông.
“Ngủ đi.” Biết
dụng ý của Hách Cửu Tiêu, sau khi Hách Thiên Thần cười xong thì chuẩn bị thoát hạ y phục đi ngủ, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng người
ngoài cửa sổ, ánh mắt của người nọ nóng rực, như mũi tên phóng đến, ngay tại một đầu khác ở cuối hành lang uốn khúc.
Dưới ánh trăng, một
vết sẹo dữ tợn vắt ngang khuôn mặt của hắn, hắn khoanh tay mà đứng, tựa
vào trụ nhà ở hành lang, cây cột đỏ sậm, trường y màu tối đen, biểu tình cứng rắn lạnh lùng chỉ có tịch mịch, trong mắt hàm chứa một loại ý tứ
khiến người ta không thể bỏ qua.
Mạc Tuyệt xuyên qua cửa sổ, nhìn chăm chú hai người trong phòng, khi ánh mắt của Hách Thiên Thần và Mạc
Tuyệt chạm nhau thì người nam nhân ở phía sau Hách Thiên Thần đột nhiên
tiến lên ôm lấy hắn, Hách Cửu Tiêu dùng loại ánh mắt như mũi tên phóng
đến, cho dù cách một hành lang uốn khúc thì vẫn có thể cảm giác được
lãnh ý băng hàn khiến người ta hít thở không thông, ngay cả xương cốt
cũng có thể bị đông lạnh, đó là sát ý, uy hiếp, tràn ngập cảnh cáo.
“Ngươi làm sao vậy?” Hách Thiên Thần đương nhiên cảm giác được Hách Cửu Tiêu
lộ ra sát khí, không phải hướng về phía hắn mà đến, nhưng hắn rất rõ
ràng trạng thái hiện tại của Hách Cửu Tiêu, đó là sát ý và cảnh cáo đối
với địch nhân.
“Thấy một cố nhân, một cố nhân vốn đã chết.” Đáy
mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên sáng lạnh lấp lánh, cùng Mạc Tuyệt nhìn
nhau, Hách Thiên Thần nhớ đến ở chính đường Phi Hạc Lâu, khi ấy Hách Cửu Tiêu đã nhìn Mạc Tuyệt!
“Ngươi quen với hắn?” Hách Thiên Thần
xoay người nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn chưa bao giờ nghe Hách Cửu Tiêu nhắc
đến bất kỳ một người bằng hữu nào, những người từng ở Hách Cốc đều bị
Hách Cửu Tiêu giết chết, nay tất cả những người trong Hách Cốc đều do
Hách Cửu Tiêu thu nạp, như vậy rốt cục Mạc Tuyệt đã kết bằng hữu với
Hách Cửu Tiêu dưới tình cảnh như thế nào?
“Quen biết.” Hách Cửu
Tiêu không nhiều lời, Mạc Tuyệt và hắn nhìn nhau, sắc mặt không hề thay
đổi, ánh mắt chậm rãi chuyển sang người Hách Thiên Thần, lộ ra một loại
vẻ mặt thập phần tương tự với Hách Cửu Tiêu lúc trước.
Nóng rực, tràn ngập chiếm đoạt, hứng thú và chăm chú….
Hách Thiên Thần có cảm giác thập phần sâu sắc đối với người khác, cơ hồ khi
hắn nhìn sang thì lập tức cảm giác được Mạc Tuyệt và Hách Cửu Tiêu có
một phần tương tự, đó là sự vô tình do huấn luyện mà đạt được, giống như khắc ấn, cho dù trải qua năm tháng thì vẫn như cũ không thể phai mờ, nó đã trở thành một bộ phần xác nhập với linh hồn.
“Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần suy nghĩ trong lòng, thối lui vài bước từ cửa sổ, “Rốt cục
hắn là ai?” Trên người căng thẳng, Hách Cửu Tiêu đột nhiên ôm lấy hắn,
giọng nói thì thầm lạnh lùng kề sát bên tai, “Là một người đã chết.”
Đè Hách Thiên Thần vào cửa sổ, Hách Cửu Tiêu đặt lên một nụ hôn thật sâu, cướp lấy tất cả hô hấp của Hách Thiên Thần.