Tử Diễm và Hoa Nam Ẩn đều im lặng, Hách Thiên Thần tựa hồ cũng không
nhìn thấy phản ứng và biểu tình của bọn họ, mở ra ngăn tủ ở bên cạnh,
đem lá thư bỏ vào chiếc hộp được khắc hoa văn những áng mây, thấy hai
người vẫn còn sửng sờ, hắn ngẩng đầu hỏi, “Còn có chuyện gì?”
Hắn hỏi chính là Tử Diễm, Tử Diễm sau khi đưa phong thư đến vẫn chưa rời
đi, nàng do dự đứng tại chỗ, cúi đầu lặng yên, vẻ mặt tái nhợt vẫn chưa
kịp khôi phục, Hoa Nam Ẩn nhìn nàng, bỗng nhiên bóng dáng bạch y chợt
lóe lên, rồi sau đó đã dừng ở ngay cửa sổ, “Chuyện của bản công tử đã
xong rồi, người khác còn có chuyện hay không thì ta không biết. Ta đi
trước một bước, lần sau lại đến tìm ngươi.”
Hoa Nam Ẩn tìm đến
Hách Thiên Thần, thứ nhất là vì để lấy vài món đồ, thứ hai là để hỏi
Hách Thiên Thần về những lời thị phi mà giang hồ đang đồn đãi, lúc này
đã cầm lấy thứ mà hắn muốn, hắn cũng đã nhìn thấy phản ứng của Hách
Thiên Thần, không còn chuyện gì khác thì hắn tất nhiên sẽ không ở lâu,
huống chi hắn nhìn ra Tử Diễm có việc muốn nói. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tình cảnh như thế mà hắn lại là người ngoài, nếu đứng ở chỗ
này cho dù không khiến người ta e ngại thì cũng xem như có một chút dư
thừa.
Bạch y tung bay, như cánh chim chao lượn trên không, bóng
dáng từ cửa sổ nhảy xuống chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất tăm hơi,
Hách Thiên Thần sớm quen với việc Hoa Nam Ẩn tới lui không có quy củ,
nghe ra ý tứ của Hoa Nam Ẩn, nhưng hắn không hỏi Tử Diễm mà chỉ chờ đợi
nàng lên tiếng.
Sau giờ ngọ, gió xuân ấm áp khiến người ta dễ
buồn ngủ, trong thư phòng thản nhiên phiêu tán mùi hoa lê, cách đó không xa còn có hàng cây dương liễu, ở nơi Hoa Nam Ẩn nhảy xuống là một phong cảnh tuyệt đẹp, những tia nắng ấm áp rơi xuống bên thềm cửa sổ. Hoa Nam Ẩn vừa đi thì trong phòng liền trở nên yên lặng, Tử Diễm đứng cách đó
không xa, vẫn cúi đầu không hề nâng lên, Hách Thiên Thần tiếp tục đặt
bút lên sổ sách, bầu không khí tĩnh mịch càng lúc càng nặng nề, mãi cho
đến khi Tử Diễm mở miệng.
“Các chủ, gần đây ‘Nam Vô’ bận rộn,
thuộc hạ muốn đến đó giúp đỡ vài ngày, những việc đang phụ trách có thể
giao cho hữu sứ cai quản?” Tử Diễm ngầng đầu lên, không còn sắc mặt tái
nhợt, trong ánh mắt tràn đầy quả quyết, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu
lại, tuy rằng nàng đang hỏi Hách Thiên Thần, nhưng ý tứ trong lời nói
chứng tỏ nàng đã lo liệu ổn thỏa, không muốn thay đổi.
“Có lẽ,
mấy ngày sau sẽ trở lại…..” Nàng nói xong rồi lại thêm vào một câu như
vậy, giọng nói của nàng có một chút hòa hoãn, bất giác ngẩng đầu nhìn
nam nhân đang ngồi sau án thư, khẽ nâng mắt đối mặt với Hách Thiên Thần, trong lòng bỗng nhiên chấn động rồi lại cúi đầu, “Các chủ có thể cho
phép thuộc hạ hay không?”
Nàng xưng là thuộc hạ, tự phân biệt địa vị cao thấp của mình và hắn, mới lúc trước là một câu quyết đoán, sau
đó lại là một câu lộ ra sự khẩn cầu mà chính nàng cũng chưa phát hiện,
tất cả đều là vì những gì mới được nghe thấy. Hách Thiên Thần nhìn nàng, ngoại trừ ưng thuận cho nàng rời đi thì hắn không biết còn có thể làm
được chuyện gì. Hắn đối với Tử Diễm không phải là tình yêu nam nữ, nàng
muốn ly khai thì hắn chỉ có thể đồng ý, như thế mới là tốt nhất đối với
nàng, “Ngươi thật sự muốn đi ‘Nam Vô’? Nơi đó không thích hợp với
ngươi.”
Hắn không giữ nàng lại. Tử Diễm cười khổ, vì sao rõ ràng
hắn là một người ôn nhu nhưng lại có thể vô tình đối với nàng như vậy,
“Bất luận thích hợp hay không thì Tử Diễm cũng là từ nơi đó mà đến, Các
chủ ắt hẳn biết rõ ta có thể làm tốt.”
“Vậy ngươi đi đi.” Ánh mắt quay lại trên trang sách, lời nói ấm áp thản nhiên như ngày mùa xuân,
màu thanh lam trên y phục dưới ánh sáng hiện lên sự trong trẻo nhưng
lạnh lùng, Hách Thiên Thần không hề nhìn Tử Diễm.
‘Nam Vô’ là một bí mật trong Thiên Cơ các, người ngoài cũng không biết được, ngay cả
Hoa Nam Ẩn cũng không biết, đó là cơ mật mà chỉ có một số người trong
Thiên Cơ các mới được biết – Thiên Cơ các ngoại trừ việc mua bán tin
tức, còn có cả mạng người. ‘Nam Vô’ chính là nơi làm sinh ý về mạng
người.
Tử Diễm đến từ ‘Nam Vô’. Nàng vốn là một sát thủ, nay nàng phải quay về.
‘Nam Vô’ được lấy từ kinh Phật, nghĩa là giới luật, quy về sinh mạng, về ý
tứ độ lượng, chọn phật ngữ để đặt tên cho việc mua bán mạng người. Nam
Vô sẽ thay người khác báo thù rửa hận, có người sau khi được Thiên Cơ
các tra xét chân tướng, nếu không thể tự mình động thủ thì sẽ đến tìm tổ chức bí mật Nam Vô. Nhưng cho dù đang ở Nam Vô thì cũng không có người
nào biết rõ Nam Vô kỳ thật lại thuộc về Thiên Cơ các, thuộc về Đàn Y
công tử tuấn nhã ôn hòa nổi danh trong giang hồ, ngoại trừ chấp chưởng
Thiên Cơ các, còn thao túng sinh tử của kẻ khác.
Hách Thiên Thần
trả lời nàng nhưng không hề ngẩng đầu, Tử Diễm đứng xa xa nhìn hắn, rốt
cục hành lễ rồi lui ra. Nàng vẫn như trước, không dám đến gần, cho dù
nàng và hắn đã quen biết nhiều năm như vậy, nhưng nàng vẫn không hiểu
được tâm tư của hắn, cũng như nàng không hiểu vì sao hắn lại bất hòa với các vị Các lão để đáp ứng thành thân với một nữ tử chỉ mới gặp mặt chưa được bao lâu, rồi vì sao lại đối xử khác biệt với Huyết Ma Y như thế.
Tử Diễm rời đi, Hách Thiên Thần vẫn không hề dừng bút, ngày mai phải đi Vu Y cốc, sự vụ hôm nay nhất định phải làm cho xong.
Hắn không muốn dẫn theo những người khác, xem ra Hoa Nam Ẩn và Tử Diễm đối
với việc này thật sự nghi ngờ, mà Hách Thiên Thần quả thật cũng giống
như bọn họ đã suy nghĩ, có việc không muốn để cho người khác biết đến,
đó là việc được viết trên phong thư mà khiến hắn quyết định chỉ tiến đến Hách cốc một mình.
Ngừng bút, hắn nhìn chăm chú ngăn tủ có chứa
lá thư, suy nghĩ một lát, lại lấy ra lá thứ rồi dùng lửa đốt cháy, ngọn
lửa thiêu rụi tất cả những gì được viết trên trang giấy, tro tàn phân
tán tứ phía, tản đi theo gió. Thần sắc của người ngồi sau án thư thật
lạnh nhạt, cũng giống như những hạt bụi bay theo gió, khó có thể tìm ra
dấu vết, cũng làm cho người ta đoán không được trên thư đã viết cái gì
mà lại khiến cho hắn chăm chú như vậy, rồi sau đó còn trầm tư một lúc
lâu. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)
Lúc này cho dù có
người biết Hách Cửu Tiêu đã đưa đến một phong thư thì cũng không có cơ
hội biết được trong đó viết cái gì. Ngoại trừ người thiêu rụi lá thư là
Hách Thiên Thần, còn có người đã viết lá thư này, Hách Cửu Tiêu.
Mà hiện giờ, Hách Cửu Tiêu đang ở trong Vu Y cốc chờ Hách Thiên Thần, hắn
biết Hách Thiên Thần nhìn thấy thư tín thì nhất định sẽ đến.
Vu Y Nhất Huyết cốc, đó là cấm địa trong giang hồ, đại biểu cho điềm xấu và
máu tanh, còn có rất nhiều chuyện kỳ bí quỷ dị, có người xưng nó là Vu Y cốc bởi vì trong đó có Huyết Ma Y, rồi sau đó lại đổi thành Vu Y Nhất
Huyết cốc, hai tiếng “Nhất Huyết” là chỉ Huyết Ma Y, cũng có nghĩa là
máu tươi đầy đất.
Ở Hách cốc, đã từng có hai trăm mấy mươi người
chỉ trong một đêm toàn bộ bị giết chết, duy nhất còn sống chính là con
của Hách Vô Cực – Cốc chủ Hách cốc, Hách Cửu Tiêu. Lúc ấy Hách Cửu Tiêu
vừa mới trưởng thành, không có ai biết kẻ nào đã giết nhiều người của
Hách cốc như vậy, không ai nghĩ rằng đó là Hách Cửu Tiêu, dù sao những
người đó đều là thủ hạ của phụ thân, là những người trung tâm với Hách
cốc. Hách Cửu Tiêu vừa mới trưởng thành thì cho dù có lợi hại như thế
nào cũng không thể là ác quỷ giết chết hai trăm mấy mươi mạng người?
Hách Cửu Tiêu cũng không có lý do để làm như vậy. Vì thế người trong giang
hồ chỉ nghĩ rằng Hách cốc bị người trả thù. Hách Vô Cực là một tên ma
đầu, có kẻ thù lợi hại cũng không quá ngạc nhiên, cho nên chân tướng
chuyện này từ đó cho đến nay đều chỉ có thể lấy được từ bên trong Thiên
Cơ các, nhưng lại bị giữ kín, là do Hách Thiên Thần tự mình bảo quản.Vu Y cốc trở thành nơi quỷ bí và cũng là cấm địa, bởi vì Huyết Ma Y Hách
Cửu Tiêu ở đó mà nó được nổi danh. Đối với một số người mà nói thì Huyết Ma Y như thần, nhưng có người lại xem như ma. Những ai từng tiến vào Vu Y cốc đều phải hảo hảo chuẩn bị trả giá hết thảy, tài phú địa vị, danh
dự tôn nghiêm, thậm chí là tánh mạng.
Núi cao vây quanh khắp tứ
phía, Hách cốc ở ngay chính giữa, núi non trập trùng, Hách cốc không ở
chân núi, mà ở trên sườn núi, sau cốc là vách đá dựng đứng và vực sâu
thăm thẳm, phía trước có rừng cây che chắn, xung quanh Hách cốc còn có
rất nhiều sông suối, địa thế kỳ dị, muốn đi vào Hách cốc thì phải có
người trong cốc dẫn đường, nếu không thì không thể dễ dàng tiến vào.
Mấy ngày sau, trong y xá của Hách cốc.
Mùi thảo dược nồng nặc trong căn phòng được bố trí rất đơn giản, ngoại trừ
thảo dược thì còn có một ít dụng cụ rất kỳ quái, làm cho người ta không
biết để dùng làm cái gì. Hách Cửu Tiêu đang đứng ở bên trong, trước mặt
hắn có một người mắc chứng bệnh hiếm thấy, đi khắp nơi để chữa trị mà
không được, chỉ có thể tìm đến Hách cốc để cầu cứu vị Huyết Ma Y này.
Bị độc vật xâm nhập, cánh tay của người nọ bị sưng phù dị thường, nửa
người cũng sưng to, thiếu chút nữa khó có thể phân biệt bộ mặt, đừng nói dùng kiếm, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn. Hắn là Môn chủ Vô Nguyệt
Môn, con của hắn là thiếu chủ Vô Nguyệt Môn mấy ngày trước đã dẫn hắn
đến đây để xin chữa trị. Hách Cửu Tiêu yêu cầu một cánh tay, mặc dù vị
thiếu chủ kia đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhưng cũng bị hoảng sợ vì yêu cầu như vậy, Hách Cửu Tiêu muốn chính là tay của hắn!
Vô Nguyệt Môn
một tháng sau phải cùng cừu gia quyết đấu tỷ thí, Môn chủ Vô Nguyệt Môn
nếu không đi thì đừng nói đến việc giải quyết hận thù, ngay cả thanh
danh cũng không thể bảo toàn. Chưa đánh đã chạy, chưa chiến đã bại, việc này đối với tất cả mọi người là một sự sỉ nhục, không có ai sẽ đi bận
tâm lý do của ngươi là cái gì. Vô Nguyệt Môn đương nhiên không muốn bị
người khác chế nhạo, nếu muốn quyết đấu đúng hẹn thì nhất định phải chữa khỏi cánh tay cho Môn chủ.
Chẩn bệnh cần năm ngàn ngân lượng,
ngoại trừ như vậy thì còn muốn con của hắn chém xuống một cánh tay, đây
là điều kiện của Huyết Ma Y.
Vô Nguyệt Môn chủ đáp ứng, nhưng
thiếu chủ lại do dự, muốn chính là tay của hắn, tất nhiên không thể
không do dự. Cho dù đây là phụ thân của mình, nhưng muốn một thanh niên
đang dốc lòng thi triển bản lĩnh trong chốn giang hồ tự chặt đứt tay,
việc này xem ra là một chuyện rất khó. Mấy ngày hôm trước hắn đã quyết
định chu đáo, nói rằng hôm nay sẽ đưa tay đến.
Cánh tay cụt được
đưa đến đúng ngày như đã hẹn, nhưng thiếu chủ không đến, Vô Nguyệt Môn
chủ nằm trên giường nhìn thấy cánh tay được đặt trong hòm, hắn thở phào
nhẹ nhõm. Hách Cửu Tiêu bắt tay vào chữa trị, chờ đến khi Vô Nguyệt Môn
chủ tỉnh lại thì nhìn thấy ở cách đó không xa, nam nhân mặc cẩm y đang
quay đầu liếc nhìn hắn.
“Ta đã thay cánh tay cho ngươi.” Khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị dường như lộ ra một nụ cười, vừa lạnh lùng lại vừa quỷ bí.
Nhưng đó không phải là một nụ cười đúng nghĩa, mà là một biểu cảm khó lường.
Nếu thật sự muốn xem như là một nụ cười, thì có lẽ đó là nụ cười đến từ
địa phủ mà không phải thuộc về nhân gian. Vô Nguyệt Môn chủ nhìn Huyết
Ma Y trước mắt, hắn bất giác nghĩ như vậy, không hiểu vì sao lại cảm
thấy rùng mình, “Ta….đã khỏi bệnh?”
Vì sao hắn lại cảm thấy cánh
tay của mình rất kỳ quái? Toàn thân không còn sưng phù, hắn nhìn từ
miệng vết thương dọc xuống dưới, nhất thời ngồi bật dậy hét lên thảm
thiết, tiếng kêu kinh hoàng sợ hãi giống như nhìn thấy quái vật,
“Ta…..sao lại thế này? Tay của ta?! Tay của ta!”
Phía dưới khuỷu
tay của Vô Nguyệt Môn chủ mọc ra hai cánh tay, mặt trên vẫn là cùng một
khối nhưng phần dưới lại giống như cành cây phân nhánh, tựa hồ từ khi
mới sinh đã là như thế, hai cánh tay đều cử động, một bên do hắn khống
chế, bên còn lại như có ý thức của chính mình, hắn vừa mở miệng thì nó
liền tự mình vùng vẫy.
“Một tay là của ngươi, cái còn lại là do
con của ngươi đưa đến, chẳng qua không phải của hắn nên không có huyết
mạch tương thông, vì vậy chỉ có thể cho ngươi dùng tạm một chút. Ngươi
phải giữ nó, không thể chặt đứt, bằng không cánh tay còn lại cũng sẽ vô
dụng.” Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu lạnh như băng, không hề phập phồng,
dường như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết tràn đầy sợ hãi của Vô
Nguyệt Môn chủ.
“Cốc chủ, Đàn Y công tử đã đến trước sơn lâm.” Ngoài cửa, giọng nói của Băng Ngự truyền vào.
“Đến từ khi nào? Sao không nói sớm?” Ánh mắt lạnh lùng của hắn bỗng nhiên
ngừng lại một chút. Hách Cửu Tiêu bước ra ngoài, Vô Nguyệt Môn chủ kêu
gào ở phía sau, “Huyết Ma Y! Huyết Ma Y! Chớ có đi! Tay của ta – tay của ta nên làm sao bây giờ? Ta không cần mọc thêm một cánh tay! Đây là –
đây là yêu quái?! Đừng cử động – Không–”
Nhìn thấy phía dưới
khuỷu tay của mình phân ra thành hai đoạn, một đoạn không thể khống chế
mà lại tự lay động, đây là cảm giác gì? Tiếng kêu thảm thiết gần như
khàn đặc cả giọng, tràn đầy sợ hãi, cho dù ở ban ngày mà nghe được cũng
có thể làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt đến thấu xương. Hách Cửu Tiêu chậm rãi bước ra, biểu tình trên mặt vẫn không hề thay đổi, lại thêm
một lần nữa hắn nhìn thấy cái gì gọi là thân tình.
Muốn con chặt
đứt tay của mình để cứu cha, miệng đã đáp ứng nhưng lại đưa tay người
khác đến để thay thế. Một màn này quả thật được bố trí rất hoàn hảo.
“Hắn ở nơi nào?”
“Phía dưới bẩm báo đã đến hang cốc.” Băng Ngự vội vàng báo cáo, hắn không
nghĩ rằng Cốc chủ lại quan tâm đối với Đàn Y công tử đến như vậy, hắn
nhìn thấy tâm tình của Cốc chủ lúc này cũng không tệ, nhưng không biết
là vì sao, là vì tiếng kêu thảm thiết ở bên trong, hay là bởi vì Đàn Y
công tử đã đến? Có lẽ đều là cả hai.
“Không cần phái người đi
đón.” Để lại những lời này, bóng dáng của Hách Cửu Tiêu đã ở rất xa,
đúng là tự mình hướng ra ngoài cốc mà đi.