Hạ Tư Nhân hét to, khuôn mặt bị bao phủ bởi những dòng lệ bi thống và
quật cường, bốn mươi mốt mạng người, bốn mươi mốt người nhà, tất cả đều
bị bao vây trong Sơn mà chết vì đại hỏa, nàng lại tránh được nạn kiếp,
mỉa mai ở chỗ nàng sở dĩ tránh được là vì nàng muốn báo thù, lặng lẽ đi
theo bọn họ xuống hạ sơn.
Nhưng kết quả chính là tộc nhân của
nàng đều chết sạch, nàng là vì cừu hận là vì Hách Thiên Thần mà còn
sống. Chẳng lẽ lão thiên gia trêu đùa? Phụ thân của nàng chết trong tay
của Hách Thiên Thần, ca ca của nàng vì Hách Thiên Thần mà tự sát, nàng
lại được hắn cứu, lại vì hận ý đối với hắn mà thoát một nạn kiếp.
“Hách Thiên Thần, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, một ngày nào đó ngươi phải
đền mạng cho gia đình của ta, đền mạng cho Yêu Hồ tộc!” Nàng hận hắn,
cũng hận chính mình.
“Ngươi muốn làm thế nào? Giết ta?” Dưới ánh
nến mờ ảo, bóng dáng bình thản lỗi lạc mà đứng trước mặt nàng, nhẹ nhàng thở dài, tiếng thở dài trong tiếc nuối lại làm cho nàng càng thêm phẫn
nộ, ngửa đầu nhìn thấy y mệ màu thanh lam trước mắt, Hạ Tư Nhân cười
lạnh, “Ta nhất định sẽ giết ngươi, tuy ta không biết dùng thủ đoạn ti
bỉ, nhưng ta nhất định sẽ ở trước mặt ngươi, cho ngươi tận mắt nhìn thấy kiếm của ta đâm vào ngực ngươi!”
Hách Thiên Thần nhìn nàng chăm chú, chậm rãi lắc đầu, rồi cười một cách bất đắc dĩ, “Hảo.” Hắn giải
huyệt cho nàng, “Ta chờ ngươi.”
Ba chữ nhẹ như mây bay gió thoảng làm cho Hạ Tư Nhân và Hách Cửu Tiêu đồng thời nhìn hắn, Hách Thiên Thần lại giống như không nhận thấy có gì là không đúng, ung dung thản nhiên
nói với nàng, “Mấy ngày nay ngươi đi theo chúng ta, ngươi có nhìn thấy
Liễu Phượng Kiều hay không?”
Liễu Đạt Sơn nghe xong một hồi vẫn
không hiểu, nhưng nghe đến đây thì trở nên kích động, vội vàng giúp đỡ
Hạ Tư Nhân đứng dậy, “Vị cô nương này, ngươi có nhìn thấy Liễu Phượng
Kiều hay không? Nữ nhi của ta niên kỷ xấp xỉ với ngươi, nàng nhất định
là bị bắt đi, nếu ngươi nhìn thấy thì nên nói a!”
Hạ Tư Nhân trầm mặc, Hách Thiên Thần thoạt nhìn cũng không gấp, tựa hồ không hề lo lắng bởi vì oán hận hắn mà nàng sẽ cố ý giấu diếm, Hách Cửu Tiêu căn bản
không bận tâm, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của Liễu Đạt
Sơn, qua một lúc lâu, Hạ Tư Nhân rốt cục gật đầu, “Ta thấy nàng, có
người đi ngang qua người nàng rồi điểm huyệt, sau đó nhanh chóng mang
nàng rời đi.”
“Sau đó nàng bị mang đi nơi nào thì ta không biết,
ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đó là những gì ta đã nhìn
thấy.” Bên dưới hàng mi dài thanh tú là một đôi mắt trong suốt sáng
ngời, ánh mắt xa cách, vừa thẳng thắn mà lại can đảm, “Ta hận ngươi
nhưng ta sẽ không liên lụy người vô tội.”
Hách Thiên Thần nhìn
nàng, ánh mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy, nàng cũng nhìn lại
hắn như vậy, không hề trốn tránh, cho đến khi Hách Thiên Thần cười nhẹ,
“Ta tin ngươi.”
Nhìn thấy nụ cười như vậy, nghe thấy ba chữ như
thế, Hạ Tư Nhân bất giác quay đầu đi, tránh né ánh mắt cùng nụ cười trầm tĩnh bình yên của hắn, tầm mắt của Hách Cửu Tiêu dừng trên người nàng,
trong đó hiện lên vài phần lạnh lẽo khác thường, “Bọn họ đi hướng nào?”
“Ngoại ô, phía Tây.” Hạ Tư Nhân không tính giấu diếm, Liễu Phượng Kiều không
có quan hệ với nàng, nàng nhận ra được người nọ thích Hách Thiên Thần
nhưng sẽ không bởi vì như vậy mà hận Liễu Phượng Kiều. Nếu phụ thân của
nàng còn sống, nàng xảy ra chuyện thì nhất định cũng nóng lòng giống như Liễu Đạt Sơn…
Vẻ mặt của Hạ Tư Nhân mờ mịt, nàng không biết kế
tiếp nên làm như thế nào, sau đó thì sao? Nàng nói muốn giết Hách Thiên
Thần nhưng lúc này nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn, nàng giám sát theo dõi bọn họ mà đã sớm bị phát hiện, còn khờ khạo không biết,
chẳng lẽ sau này vẫn tiếp tục đi theo bọn họ?
“Đi thôi.” Khi nàng đang mê man thì Hách Thiên Thần đã xoay người đi đến trước cửa, hướng ra sau nhìn nàng, “Cùng đi ngoại ô.”
“Ngươi muốn ta đi cùng?” Hạ Tư Nhânkinh ngạc, Hách Cửu Tiêu lại đi đến phía sau Hách Thiên Thần, “Không muốn chết thì đi.”
Giọng nói lạnh như băng tràn đầy hàn ý, Hạ Tư Nhân theo bản năng mà bước đi,
đã bị người bắt giữ, nàng nghĩ rằng mình sẽ không còn đường thoát.
Liễu Đạt Sơn xoa tay đi sau cùng, sốt ruột hỏi, “Còn ta thì sao?”
“Ở lại khách điếm chờ tin tức.” Hách Thiên Thần quay đầu, chỉ xuống thi
thể trên đất, “Có thể báo quan nhưng không cần nhiều lời, đây là chuyện
của giang hồ, quan phủ nhìn thấy thì sẽ biết, sẽ không gây phiền hà cho
ngươi.”
Liễu Đạt Sơn vội vàng gật đầu, hắn đã sớm hoang mang lo sợ, Hách Thiên Thần nói cái gì thì hắn nghe cái nấy.
Hạ Tư Nhân không biết Hách Thiên Thần vì sao lại quan tâm đến nữ nhi của
một thương nhân như vậy, tựa như khi đó cứu nàng, nàng không biết vì sao nam nhân thoạt nhìn như lưu vân minh nguyệt, nụ cười như gió thoảng mây bay, lại là hung thủ giết phụ thân và huynh trưởng của nàng.
Vô thức tiếp nhận ngựa do Liễu Đạt Sơn làm cho hạ nhân dắt đến, nàng cầm dây cương, dẫn bọn họ về hướng mà nàng đã nhìn thấy.
Ba người đi về hướng ngoại ô, đó là một nơi hẻo lánh, có vài tên khất cái
lưu lạc ở nơi đó, tiểu thâu và du côn ở địa phương cũng hay đến đó chia
của. Cho nên dân chúng tầm thường và người an phận nếu không có chuyện
tất yếu thì sẽ không đi qua nơi này. (tiểu thâu = kẻ trộm)Ba người bọn họ, ngoại trừ Hạ Tư Nhân ăn mặc bình thường, một thân bạch bố y, thì y phục của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều là chất liệu tốt nhất, đường may tinh xảo, vừa nhìn thấy thì liền biết không phải người
thường, ba người cưỡi ngựa đi qua, từ rất xa có người thấy bọn họ thì
ngay lập tức đều tránh né. (BOF nè)
“Ta chỉ thấy bọn họ đi về
hướng này, không biết tiếp theo phải đi như thế nào.” Hạ Tư Nhân dừng
ngựa lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, nàng cũng lo lắng cho vị Liễu tiểu thư kia, một cô nương không có võ công lại bị kẻ xấu bắt cóc, dùng để uy hiếp cha nàng, nhất định nàng ấy rất sợ hãi.
Trước mắt chỉ có những mái nhà tranh hoang sơ tiêu điều trên mảnh đất trống trải,
Hách Cửu Tiêu quan sát vài lần, hỏi Hách Thiên Thần, “Ngươi cảm thấy
nàng vẫn còn ở trong thành?” Hắn không ngăn cản Hách Thiên Thần cứu
người, việc này liên quan đến Phúc Xương Trang, cũng liên quan đến Hoa
Nam Ẩn, Hách Thiên Thần nhất định không khoanh tay ngồi nhìn.
“Cửa thành đã đóng, người bắt nàng muốn dùng nàng để uy hiếp Liễu Đạt Sơn,
tạm thời sẽ không động đến nàng, cũng không cần tốn công mang nàng ra
khỏi thành.” Tầm mắt của Hách Thiên Thần chậm rãi di chuyển, từ mảnh đất trống trải nhìn ra xa xa, gió đêm thổi bay hương thơm thảo dược thản
nhiên trên người của hắn, Hạ Tư Nhân kỳ quái nhìn sang Hách Cửu Tiêu, đó là mùi hương trên người Hách Cửu Tiêu.
Hai huynh đệ này trong
mắt của Hạ Tư Nhân có một chút kỳ lạ, nhưng nàng không suy nghĩ quá
nhiều, nàng biết thân thế của hai người bọn họ, nhưng không nghĩ đến
giữa hai huynh đệ sẽ có chuyện gì, nghe xong lời nói của Hách Thiên
Thần, nàng suy nghĩ một chút rồi phản bác, “Làm sao ngươi biết người nọ
tạm thời sẽ không động đến nàng, nếu như cảm thấy nàng không còn giá trị lợi dụng, ngộ nhỡ kẻ xấu sẽ giết nàng thì sao?”
Hách Thiên Thần
mỉm cười, nhìn thẳng ra phía trước, “Nếu muốn giết nàng thì càng không
cần phải mang ra khỏi thành, sẽ không làm điều dư thừa.”
Hạ Tư
Nhân nghẹn lời, cũng không cam lòng mọi chuyện sẽ theo như lời của hắn,
nàng còn định mở miệng thì Hách Cửu Tiêu lạnh lùng cắt ngang hai người
đối thoại, “Tìm xem thì sẽ biết.” Hắn một mình cưỡi ngựa đi phía trước.
(bản mặt ăn dấm nè)
Hách Thiên Thần đuổi theo sau, “Ngươi cũng
biết ta không có ý gì đối với nàng.” Hắn không nhìn Hách Cửu Tiêu, ngữ
thanh nói chuyện cũng rất ôn hòa, ngựa dưới thân chậm rãi tiêu sái, hắn
không bận tâm Hạ Tư Nhân có đuổi kịp hay không.
“Ta biết ngươi
không có ý gì đối với nàng, nhưng nếu nàng đối với ngươi có ý gì thì
ngươi tính thế nào?” Hách Cửu Tiêu đối với người ngoài vừa kiệm lời vừa
lãnh ngữ, cũng không chứng tỏ hắn không hiểu lòng người, mà chỉ là hắn
đã quen coi thường tất cả.
“Nàng là muội muội của Vong Sinh.”
Hách Thiên Thần không nhiều lời, chỉ thản nhiên nói ra một câu lại làm
sắc mặt của Hách Cửu Tiêu trở nên âm trầm, “Ngươi là vì Vong Sinh?”
“Vong Sinh dù sao cũng là thủ hạ của ta, hắn bị người khác lợi dụng, hắn đã
tự sát, không còn nợ nần gì với ta.” Hách Thiên Thần trẫm tĩnh phân
tích, sau khi nghe được tiếng vó ngựa ở phía sau, hắn hơi thoáng nhếch
khóe môi, Hách Cửu Tiêu nhìn thấy sự hài lòng dưới đáy mắt của hắn,
“Ngươi tính làm cái gì?”
Hách Thiên Thần lắc đầu, cười nhạt nhìn
Hách Cửu Tiêu, “Bởi vì ngươi ghen nên mới nhìn không ra suy tính của ta, hoặc là đang giả vờ không biết?” Đôi mắt mỉm cười như ánh sao trời, che giấu hết thảy chìm nổi chất chứa trong đó, khi Hách Cửu Tiêu muốn kéo
Hách Thiên Thần vào trong lòng để hôn xuống thật mạnh thì một bên y mệ
nâng lên, bóng dáng màu thanh lam đã lướt qua khỏi người của hắn.
Hách Cửu Tiêu giục ngựa theo sau. Nếu không phải hắn biết lúc này mà ôm hôn
Hách Thiên Thần chắc chắn sẽ chọc giận người đệ đệ này của hắn, thì hắn
thật sự sẽ liều lĩnh kéo Hách Thiên Thần từ trên lưng ngựa xuống dưới mà tận tình ôm hôn Hách Thiên Thần.
Hạ Tư Nhân ở ngay sau lưng bọn
họ, nàng không biết hai người kia đang nói cái gì, nàng không có thói
quen nghe lén người khác nói chuyện, đồng thời cũng vì trong lòng của
nàng đang giãy dụa, hai người kia hoàn toàn không để ý nàng có đuổi kịp
hay không, lúc này nếu nàng lẳng lặng rời đi thì có lẽ bọn họ sẽ không
kịp ngăn cản.
Do dự mà ngồi trên lưng ngựa, cuối cùng nàng vẫn đi theo, nàng không biết vì sao mình lại không rời đi, là vì không còn chỗ để đi, hay bởi vì nàng cũng lo lắng cho Liễu Phượng Kiều.
Cuối
cùng nàng thuyết phục chính mình là vì đi theo Hách Thiên Thần để tìm cơ hội trả thù, nhìn hắn động thủ, quan sát hắn, tìm ra nhược điểm của
hắn, cuối cùng đường đường chính chính đánh bại hắn, báo thù cho phụ
thân và huynh trưởng của nàng.
Suy nghĩ như vậy, nhất thời nàng
cảm thấy có lý do chính đáng, cho nên không hề lưỡng lự mà đi theo. Lúc
này nàng nhìn thấy một ngôi miếu ở sau một thân cây, phi thường bí ẩn,
“Nơi đó, ta thấy nơi đó dường như có một ngôi miếu đổ nát, có muốn đi
xem thử hay không?”
Hách Thiên Thần tựa hồ không phát hiện sự
biến hóa trong tâm lý của nàng, ngay cả đầu cũng không hề quay đầu lại,
“Đi thôi.” Ba người đi thẳng về con đường ở trước mắt, trong tiếng kêu
của loài chim ăn đêm, bọn họ tiếp cận ngôi miếu đổ nát kia.
Đêm
khuya vắng lặng, trong ngôi miếu hoang tàn đổ nát có vẻ rất thê lương,
nơi này đã từ lâu không được thắp hương, không có người để ý đến, một
nửa đại môn mở toang, ánh trăng lạnh lẽo cô độc chiếu vào khung cửa sổ
tan hoang, lư hương và bàn thờ Phật nằm nghiêng ngả trên đất, có một mùi ẩm mốc và bụi bặm đọng lại trong không khí, mỗi ngóc ngách đều giăng
đầy mạng nhện, những sợi tơ nhện loang loáng trong bóng đêm âm u.
“Nơi này không có ai.” Hạ Tư Nhân thất vọng ngồi trên lưng ngựa, từ rất xa
nàng có thể nhìn thấy bên trong, ngôi miếu rất nhỏ, chỉ nhìn một cái là
thấy hết tất cả.
Hách Thiên Thần nhìn một chút, lại từ trên lưng
ngựa leo xuống, trong khi Hách Cửu Tiêu đã cột ngựa vào một thân cây khô ở phía trước ngôi miếu đổ nát, tiếp nhận dây cương của Hách Thiên Thần, rồi lại cột một vòng quanh thân cây, “Vào đi.”