Đám người dần dần tiếp cận, song phương đang giao chiến nên không lưu ý
đến bọn họ, mấy chục người vừa đánh nhau vừa chửi mắng to tiếng.
“….Chân dài ngoài hơn chân trong! Vậy mà lại đi giúp đỡ ngoại nhân giết người
của tộc ta, chẳng lẽ các ngươi không phải con dân Vạn Ương? Mụ nó, hôm
nay gặp phải lão tử…”
“Giết người của Ngao Kiêu! Phong đại nhân hành sự tuyệt đối không sai lầm! Các ngươi rốt cục có phân rõ phải trái hay không…”
Trường kiếm đoản đao, hàn quang không ngừng chớp động, về nhân số thì Ngao
Kiêu tộc chiếm thế thượng phong, người của Xích Lang tộc tuy rằng dũng
mãnh nhưng đối phương nhiều người, nên không thể kháng cự.
Hách
Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ngồi trên lưng ngựa, nghe thấy đối phương
nói chuyện, tựa hồ là Ngao Kiêu tộc vì chuyện lần trước Xích Lang tộc
trở mặt, nên khi gặp nhau, song phương một lời chưa nói thì đã động thủ.
Đám người của Xích Lang tộc có nam lẫn nữ, lớn tuổi cũng có mà trẻ tuổi
cũng có, một đám đều mang theo vẻ mặt giận dữ, từ trên đường đánh tới
ven núi, trong đó có một thiếu nữ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc
đoản y và trường ngoa giống nam tử, liên tục phất roi da, từng tiếng vù
vù vang lên, thanh thế kinh người.
“Cẩn thận!” Nàng dùng roi cuốn lấy một thanh loan đao ở phía sau một lão già, thoáng chốc chân mày
nhướng lên, sắc mặt lạnh như băng, “Các ngươi có hổ thẹn hay không, khi
dễ lão nhược phụ nhụ, còn tính cái gì là anh hùng hảo hán?” (lão nhược
phụ nhụ = người già, phụ nữ, trẻ em)
“Người nào dám nói chúng ta
không phải? Tiểu nha đầu ngươi đi xem thử, cùng Đại Viêm giao chiến là
người nào? Đều là Ngao Kiêu tộc của chúng ta!” Một đại hán mang theo một vết sẹo trên mặt, sợi roi da bị kéo thẳng tắp, nàng suýt nữa đã ngã
nhào, sẽ bị hắn kéo qua.
Nàng lảo đảo dẫn đến một trận cười vang
dội, Ngao Kiêu tộc chiếm thế thượng phong nhưng không hạ sát thủ, mà là
một nửa trêu đùa một nửa khinh miệt, “Bây giờ đã biết sự lợi hại của lão tử chưa?”
Lập tức có người nói tiếp, “Nàng còn chưa nếm qua sự
lợi hại của lão đại, không bằng làm cho nàng biết?” Tiếng cười ám muội
dẫn đến sự hưởng ứng của mọi người, “Làm cho nàng biết sự lợi hại của
chúng ta!”
“Bộ dáng của tiểu cô nương không tệ, xem ra vẫn còn
non, lão đại nếm trước nhưng đừng quên huynh đệ chúng ta…” Ngao Kiêu tộc cười to một trận, thiếu nữ kia làm sao chịu được, lập tức nổi giận vung roi, nhưng chiêu thức lộ ra sơ hở, liền bị đối phương bắt lấy.
“Lại đây để lão tử sờ thử xem còn mới hay không?” Thấy nàng đỏ mặt lên,
khuôn mặt như phù dung, tên đại hán càng cười hả hê, trên mặt hiện lên
thần sắc đắc ý, công phu của nữ tử này thật ra không tồi, nhưng vẫn còn
non nớt một chút, hắn chỉ nói mấy câu là có thể chế ngự được nàng.
“Phi! Không biết hổ thẹn! Đừng tưởng Xích Lang tộc chúng ta không có ai!” Khẽ kêu một tiếng, chiếc eo nhỏ bỗng nhiên khom xuống, hóa ra ngoại trừ roi da thì cước công của nàng cũng không kém, hai chân liên tục tung cước,
tộc nhân của Xích Lang bảo hộ sau lưng nàng, người của Ngao Kiêu tộc rên la một trận.
“Cho các ngươi biết sự lợi hại của bản cô nương!”
Hai chân hạ xuống đất, người của Xích Lang tộc reo hò gào thét, tên đại
hán cầm đầu đám người Ngao Kiêu tộc cũng bị nàng đá một cước vào ngực,
bị chọc tức, vẻ mặt nhất thời lộ ra vẻ dữ tợn, “Không cần nhiều lời với
bọn họ, Phong Ngự Tu giết người của Ngao Kiêu, hôm nay chúng ta sẽ giết
tộc nhân Xích Lang của hắn!”
Dứt lời, Ngao Kiêu tộc hạ thủ không
lưu tình, trong mười mấy người của Xích Lang tộc liền có người bị trọng
thương ngã xuống đất, thiếu nữ kia thấy đồng bạn ngã xuống, rốt cục tuổi vẫn còn nhỏ, trong lúc hoảng hốt càng không có cách nào giao chiến với
đối phương, cũng không thể giật lại roi da, một đao của đối phương chém
đến, nàng vội vàng lui về sau, nhưng y phục trước ngực vẫn bị xẹt qua
một phần.
“Tố Tố!” Lão già phía sau hét lớn, bất đắc dĩ bị người
bao vây, căn bản không thể giúp nàng, mắt thấy nàng lấy tay che ngực,
sau đó lại bị người ta nhân cơ hội bắt giữ, lão già nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng quát như chấn thiên.
Vài tiếng ầm ầm, lão già tung
ra chưởng lực kinh người, Ngao Kiêu tộc có mấy người bị thương dưới tay
hắn, tên đại hán cầm đầu đang bắt giữ thiếu nữ tên Tố Tố, lạnh lùng nhe
răng cười, “Lão già kia! Không muốn sống nữa có phải hay không? Nàng
đang ở trong tay ta, ngươi mà động thêm một chút nữa thì ta sẽ lập tức
xé rách y phục của nàng!”
“Thả nàng ra!” Lão già gấp đến độ không dám cử động, mới vừa rồi dùng chưởng đã là hắn quá mức gắng gượng, nói
xong ba chữ thì liền hộc máu.
“Sư phụ!” Tố Tố thấy hắn hộc máu,
nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống, lại mạnh mẽ kiềm chế. Một bên Xích Lang tộc không có ai mở miệng, Tố Tố bị bắt làm con tin, không ai dám
tiếp tục động thủ.
Ngao Kiêu tộc cười to, tên đại hán cầm đầu
đang đắc ý, “Yêu tâm, các ngươi còn chưa chết được, ta sẽ đem các ngươi
quay về lĩnh thưởng, ha ha ha ha…” Bỗng nhiên tiếng cười dừng lại, cả
người của hắn chấn động, trừng lớn mắt, trong miệng tràn ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ cả vạt áo của hắn.
“Lão đại!” Đám thủ hạ kêu lên
sợ hãi, bàn tay nắm giữ cổ áo của Tố Tố thả lỏng, nàng trượt xuống từ
trong tay của hắn, nhìn đến trước mắt có một vạt y bào, là màu ám tử,
lại có hoa văn ánh kim, trông rất đẹp mắt.
Là ai cứu nàng? Mờ mịt ngẩng đầu, từ vạt y bào trở lên, nàng nhìn thấy một khuôn mặt mà từ
trước cho đến nay nàng chưa bao giờ gặp qua. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp mắt như vậy, nam nhân này với khuôn mặt lạnh lùng, không
hề lộ ra biểu tình, cúi đầu nhìn nàng nhưng tựa như chẳng nhìn thấy điều gì, đôi mắt kia thật kỳ dị, nhưng bị hắn nhìn như vậy, nàng chỉ cảm
thấy trong ngực đập liên hồi, không biết là sợ hãi hay là vì điều gì
khác.
“Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần hô lên, sau khi Hách Cửu Tiêu
dùng chưởng lực đánh nát ngũ tạng lục phủ của tên đại hán kia thì đám
người của Ngao Kiêu tộc thấy bọn họ bỗng nhiên xuất hiện, đang muốn vung đao hướng về Hách Cửu Tiêu.
Đại đao vừa hạ xuống, Hách Cửu Tiêu không hề cử động, khi lưỡi đao sắp sửa
chém xuống người hắn là lúc bóng dáng bỗng nhiên biến mất, Tố Tố còn
chưa kịp kêu lên sợ hãi, thì chỉ nghe thấy âm thanh loảng xoảng của mấy
bả đao rơi xuống đất, trước ngực của những người đó đều bị lõm vào bên
rong, hai mắt lòi ra, ngã xuống đất mà chết.
Kinh ngạc đến mức
không biết phải nói như thế nào, Tố Tố ngơ ngác ngồi dưới đất, sau khi
phục hồi tinh thần thì thấy tộc nhân đều không xảy ra việc gì. Nam nhân
lạnh như băng đang ở trước mặt nàng, ngay cả mắt cũng chưa hề nâng lên
một chút, thẳng hướng đi đến bên cạnh một nam nhân mặc thanh sam, “Chúng ta có thể tiếp tục lên đường.”
“Phong Ngự Tu là vì chúng ta mà
đắc tội Ngao Kiêu, dù sao cũng không thể đi như vậy.” Giọng nói thật êm
tai, nam nhân mặc thanh sam quay đầu nhìn về hướng nàng, “Các ngươi tính đi nơi nào?”
“Chúng ta….” Tố Tố đang muốn trả lời thì lại nhìn
thấy một đôi mắt mỉm cười, hơi nhướng mi ra dấu cho nàng, nàng không rõ
nên theo tầm mắt của đối phương mà nhìn xuống, nhìn thấy vạt áo bị rách
một mảng, lộ ra một nửa phần ngực trắng nõn cùng với cái yếm màu ngó
sen.
“A!” Nàng hô nhỏ, vội vàng che lại sắc xuân lộ ra trước
ngực, trên mặt đỏ bừng như hỏa thiêu, lại lặng lẽ nhìn Hách Cửu Tiêu,
không biết lúc trước hắn có nhìn thấy cảnh tượng như vậy hay không.
Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không để ý đến sự quan sát của nàng, hắn đang nhìn
Hách Thiên Thần, nhìn thấy ánh mắt ám chỉ kia, hắn lạnh lùng bước qua,
ngăn cản tầm mắt của Hách Thiên Thần, “Chúng ta đi.”
“Đa tạ ân
công!” Lão già lúc trước ở sau lưng Tố Tố bước lên phía trước, lão sợ
bọn họ rời đi như vậy, liền vội vàng nói, “Lão phu chính là Lục Hữu Công của Xích Lang tộc, đa tạ hai vị ân công xuất thủ tương trợ.” Hắn lau đi vết máu bên môi, giọng nói hơi khàn khàn vì bị nội thương, cho nên vừa
rồi mới không thể địch lại.
“Lục sư phụ, ngươi đừng nói nữa,
thương thế của ngươi vẫn chưa lành lặn, mới vừa rồi không nên động thủ!” Một người tuổi còn trẻ đỡ lấy hắn, luôn miệng phàn nàn.
Hách
Thiên Thần không tính lập tức lên đường, hắn giữ chặt Hách Cửu Tiêu,
“Đợi đã.” Hắn gật đầu với mấy người kia, “Tại hạ Hách Thiên Thần, hắn là Hách Cửu Tiêu, chúng ta…”
“Các ngươi chính là bọn họ?” Tố Tố
giật mình, cũng không cần biết mọi người có hiểu ‘bọn họ’ là ai hay
không. Nhưng ở đây những người khác đều hiểu được, đã mấy ngày qua Xích
Lang tộc và Ngao Kiêu tộc không ngừng xung đột, chính là vì hai người
đến từ Trung Nguyên.
Nghe nói hai người này liên thủ phá Thanh
Đại lâu, đệ tử Thánh Y Già Lam muốn hãm hại bọn họ, kết quả cũng chết
trong tay bọn họ. Vừa đến Vạn Ương, hai người kia liên tiếp làm ra không ít chuyện, không biết vì sao Ngao Kiêu tộc lại tới tìm bọn họ, cuối
cùng cũng bị đánh cho tan tác mà chạy về.
Đương nhiên trong đó không thể thiếu sự hỗ trợ của Phong đại nhân Phong Ngự Tu của Xích Lang tộc.
Những thanh niên đặc biệt nhớ rất kỹ việc này, Tố Tố vừa hỏi xong, mặc dù
Hách Thiên Thần không lộ ra biểu tình, thì bọn họ cũng đã xác định đáp
án, thấy hai người vẫn còn trẻ như vậy, bọn họ càng cảm thấy ngạc nhiên, liền tranh nhau mà nói, cũng lập tức xúm lại.
Tái ngoại quả
thật khác với Trung Nguyên, những người này không hề che giấu vẻ mặt
sùng bái và hiếu kỳ của mình, ngoại trừ Hách Cửu Tiêu vì hàn khí trên
người quá nặng nên bọn họ không dám tiếp cận, nhưng nhìn sang Hách Thiên Thần ôn hòa nhã nhặn thì bọn họ không ngừng tranh nhau mà hỏi, bị bọn
họ truy vấn như thế nhưng Hách Thiên Thần vẫn giữ nguyên bộ dáng thản
nhiên, không nói một lời, trong trầm mặc có một chút ung dung và điềm
tĩnh.
Thấy Hách Thiên Thần bị người ta vây quanh như vậy, ánh mắt lãnh liệt của Hách Cửu Tiêu nhất thời hung tợn, “Đủ.” Hắn vừa lên tiếng thì những người khác lập tức ngậm miệng, không phải bọn họ không muốn
tiếp tục nói mà là không biết vì sao lại không dám nói.
Tố Tố
kinh dị phát hiện, bọn họ vây quanh Hách Thiên Thần, nhưng kỳ quái là
tất cả mọi người đều cách hắn ba bước, không ai vượt qua giới hạn này,
chỉ có Hách Cửu Tiêu bên cạnh thì thật sự đứng rất gần với hắn.
“Ân công chớ trách, bọn họ đều là những hài tử mới biết thế sự, lần này lão phu dẫn bọn họ ra ngoài để trải nghiệm, không ngờ đến khi trở về thì
gặp phải Ngao Kiêu tộc, giao thủ với người của Ngao Kiêu tộc cho đến
đây, nếu không phải hai vị ân công cứu giúp…” Lục Hữu Công không biết là chuyện gì lại khiến cho Hách Cửu Tiêu khó chịu, vội vàng giải thích,
vừa nói vừa ho khan thở dốc, “Nếu không phải hai vị ân công cứu giúp,
hôm nay chúng ta sẽ rơi vào tay bọn họ, sau đó sẽ liên lụy toàn bộ Xích
Lang tộc.”
“Chúng ta vốn là quen biết với Phong Ngự Tu, ở đây gặp được các vị cũng là trùng hợp, tiện tay tương trợ, tiền bối không cần
khách khí,” Giữ chặt Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần thản nhiên gật đầu
đối với Lục Hữu Công, “Chúng ta còn có chuyện quan trọng phải đi trước,
không bằng từ biệt tại đây.”
“Không được!” Tố Tố ôm ngực đột
nhiên kêu to, những người khác đều nhìn nàng một cách kỳ quái, sắc mặt
của nàng đỏ lên, cúi đầu nói, “Hai người bọn họ giúp chúng ta, Xích lang tộc cũng không quên ân tình, nếu không hảo hảo cảm tạ bọn họ, thật sự
là không được,” Nàng nói xong rồi ngẩng đầu lên, kéo y mệ của Lục Hữu
Công vài cái, trong đôi mắt có ánh sáng lấp lánh, “Sư phụ, ngươi nói có
phải hay không?”
Khác với lúc giao chiến, bây giờ Tố Tố chỉ là
một thiếu nữ đang thẹn thùng, Lục Hữu Công như có chút đăm chiêu nhìn
nàng vài lần, cảm thấy hiểu rõ, rồi vỗ nhẹ lên tay nàng, “Không sai
không sai, Xích Lang tộc không thể quên ân tình, nếu Phong đại nhân biết nhị vị đã tương trợ chúng ta, mà chúng ta lại để cho các ngươi đi như
vậy thì nhất định sẽ trách tội.”
“Chúng ta còn có việc,” Hách Cửu Tiêu cự tuyệt thẳng thừng, hắn lạnh lùng nghiêm mặt, Hách Thiên Thần ở
bên cạnh không hề lên tiếng, vẫn còn chưa quyết định có nên đi Xích Lang tộc hay không.
“Có chuyện gì mà vội vàng như thế? Dù sao nhị vị
cũng phải tìm một nơi để nghỉ ngơi, cách đây không xa chính là doanh
trại của chúng ta, lúc này lại nhằm vào ngày hội, rất náo nhiệt, ăn uống cái gì cũng có, thật sự hiếm thấy, hai vị ân công đến từ Trung Nguyên,
nhất định chưa từng gặp qua, không bằng đi theo chúng ta, hảo hảo nghỉ
chân một chút.”
Lục Hữu Công không ngừng thuyết phục, lấy ra một
chiếc lọ từ trong ngực rồi uống vài viên thuốc trị nội thương, sau đó
lại vuốt râu mỉm cười, “Nơi đó còn có Thiên Dũ Tuyền, có thể chữa thương rất công hiệu, ta đang muốn đến đó.”