Trong nháy mắt, huyết chiến nổi lên, gần trăm người của Nam Vô và Nại
Lạc đồng loạt phóng ra ám khí, tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Bọn họ chỉ tìm cách giết địch, không bận tâm đến thủ đoạn, lại càng không
tuân theo cái gì gọi là quy củ giang hồ, chỉ trong khoảnh khắc, mấy chục người của Ngao Kiêu tộc bị tàn sát, đồng thời người của Xích Lang tộc
cũng cất lên tiếng hú cổ quái, lập tức nhảy vào đám đông.
Đám
người Xích Lang tộc với vạt áo mở rộng, lộ ra cơ thể cường tráng, phía
trên có hoa văn của vật tổ, trên người mặc đoản y cùng với trường ngoa,
cầm loan đao trong tay, khi có một người giết địch thì những người khác
sẽ phối hợp chặt chẽ, đồng thanh hô to, tạo thành khí thế kinh người.
Máu tươi bắn ra tứ phía, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, Ngao Kiêu tộc làm sao có thể chống cự?
Ngao Kiêu tộc và Xích Lang tộc vốn là hai đại cường tộc ở Vạn Ương, đều dị
thường thiện chiến và điêu luyện, hai tộc đối chiến, lại có thêm Nam Vô
và Nại Lạc, tình hình hỗn chiến thập phần kịch liệt, Ngao Kiêu tộc có
gần một trăm người, khi hai bên giao chiến thì đã tổn hại hơn phân nửa,
Hùng Tích An thấy tình thế bất lợi thì không còn ham chiến.
“Rút–”
Người của Ngao Kiêu tộc vừa chiến vừa lui xuống hạ sơn, Phong Ngự Tu cố kỵ
địa vị của Ngao Kiêu tộc ở Vạn Ương, trong dĩ vãng cũng có giao tình với Xích Lang tộc của hắn, nên không đuổi theo, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lại băn khoăn, dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của bọn họ,
nếu quá làm càn thì sau này cũng không có lợi cho bọn họ, liền hạ lệnh
đình chỉ truy kích.
Người của Hùng Tích An dẫn đến đây đã chết
hơn phân nửa, kết quả giao chiến xem như không tệ, cũng đủ mang đến tác
dụng cảnh cáo và gây kinh hãi cho Ngao Kiêu tộc, đứng trên núi nhìn đám
thủ hạ của Ngao Kiêu tộc rút lui, Hách Thiên Thần xoay người, Diễm Hoa
đang ôm lấy thi thể của Hồng Lăng, dùng y mệ lau đi vết máu trên mặt của nàng.
Hồng Lăng chết mà vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể
nhìn thấy nụ cười của nàng, nàng đã toại nguyện, bị người khống chế lợi
dụng, cuối cùng dùng chính tánh mạng của mình để hoàn lại, nàng không
thẹn với người đời, cái chết của nàng rất đáng giá.
Vết máu trên
mặt được lau sạch, lộ ra dung nhan tái nhợt của nàng, nàng vẫn bình thản an tường như thế, Diễm Hoa lại không ngừng lắc đầu.
“Hài tử này, rất…” Diễm Hoa không biết phải nói như thế nào, trên mặt của nàng ướt
sũng nước mắt, cảm thấy thổn thức không thôi, nàng và Hồng lăng chỉ có
thể xem như biết mặt, nhưng Hồng Lăng lại vì cứu nàng mà chết.
“Chúng ta đưa nàng về Thiên Lộ để an táng.” Phong Ngự Tu nhìn đến năm lỗ máu
trên đầu của Hồng Lăng, hắn hung hăng nắm chặt quyền, đôi mắt đỏ ngầu,
“Chết tiệt Ân Phách Mệnh.”
“Hùng Tích An hạ lệnh cho hắn giết Hoa di, là vì muốn biết tung tích của phương thuốc, phương thuốc theo như
lời của hắn…” Hách Thiên Thần cũng không nói tiếp, tựa hồ có một chút
đăm chiêu nhìn Hách Cửu Tiêu, đối phương cũng có vẻ mặt giống như hắn,
Hách Cửu Tiêu nói ra suy đoán của Hách Thiên Thần, “Hồng Nhan.”
“Ngoại trừ Hồng Nhan, không còn thứ gì khác.” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy Diễm Hoa ôm ấp Hồng Lăng, mặc dù mới vừa rồi khi Diễm Hoa gặp nguy hiểm thì hắn
cũng có lo lắng, nhưng lúc này trên mặt chỉ có hờ hững băng lãnh, ngoại
trừ như vậy thì không còn điều gì khác.
“Rốt cục Hồng Nhan có bí
mật gì, Ngao Kiêu tộc dường như nhằm vào Yêu Hồ tộc, Hồng Nhan và Yêu Hồ tộc lại có quan hệ gì?” Hách Thiên Thần khép mắt lại, lời này không
phải hỏi bất luận kẻ nào, mà là đang hỏi chính mình. Từ khi đi vào Vạn
Ương, hết chuyện này lại đến chuyện kia phát sinh, cho nên cũng chưa kịp để ý đến manh mối, mọi việc hoàn toàn mơ hồ.
“Các ngươi–” Phong
Ngự Tu nhíu mày, không thể tin được, “Hồng Lăng đã chết, chẳng lẽ các
ngươi không hề có một chút khổ sở? Nàng vì cứu người thân của các ngươi
nên mới chết, các ngươi làm sao có thể…” Giống như vô sự mà thảo luận
Hồng Nhan này nọ?
Diễm Hoa đặt tay lên vai hắn, rồi lắc đầu đối
với hắn, Phong Ngự Tu chưa dứt lời thì đã bị ngăn cản, Hách Thiên Thần
nghe như vậy cũng không hề để ý, chỉ mỉm cười, nụ cười thật nhạt, tựa
như đang thở dài, sau đó nhìn thẳng vào mắt của Phong Ngự Tu rồi mở
miệng, “Ta rất cảm tạ nàng.”
“Đi thôi.” Ánh mắt vô tình của Hách
Cửu Tiêu xẹt qua, hoàn toàn không bận tâm Phong Ngự Tu nói cái gì, hắn
phân phó thủ hạ chuẩn bị xuất phát.
Bên trong bóng tối, hai người cùng nhau xoay người rời đi, triệu tập Nam Vô và Nại Lạc, cách đó khá
xa, Diễm Hoa chậm rãi thu hồi tầm mắt, nàng vỗ nhẹ lên vai của Phong Ngự Tu vài cái, rồi bất đắc dĩ cười khổ, “Không nên trách bọn họ, không
phải bọn họ không buồn phiền, chẳng qua không quen biểu hiện ra ngoài,
trong lòng bọn họ sẽ nhớ rõ, nhớ rõ là Hồng Lăng đã cứu dì của bọn họ.”
Hách Thiên Thần lúc trước nói chuyện đã xưng Diễm Hoa là Hoa di, nghe có vẻ
là bất giác nói ra, khi đó Diễm Hoa cảm thấy dị thường vui sướng, duy
nhất đáng tiếc chính là Hồng Lăng, thở dài một tiếng, nàng nhẹ nhàng đặt thi thể của Hồng Lăng xuống.
Phong Ngự Tu nghe xong lời nói của
Diễm Hoa thì không tiếp tục oán giận, nhìn hai người ở đằng kia đã phân
phó thủ hạ xong xuôi, chỉ về một hướng, chính là Thiên Lộ. Hách Thiên
Thần và Hách Cửu Tiêu đang thương lượng tối nay đi xuống núi tìm một chỗ nghỉ ngơi hay là dã ngoại tại đây.
“Mới vừa rồi là ta thất lễ,
Hồng Lăng đã chết, lúc ấy ta nổi giận, các ngươi đừng để trong lòng.”
Phong Ngự Tu đi đến trước mặt bọn họ, trịnh trọng ôm quyền nói, “Ngày
mai chúng ta cùng đi Thiên Lộ, đưa Hồng Lăng về nhà.”
Hách Thiên Thần không hề để những lời nói mới vừa rồi của hắn trong lòng, Hách Cửu Tiêu thì càng không bận tâm, chỉ gật đầu, Phong Ngự Tu lúc này mới thở
dài, rồi thấy Hách Thiên Thần chỉ về tộc nhân của hắn, “Ngươi dẫn người
đến trợ giúp, cùng chúng ta giết người của Ngao Kiêu tộc, sau này khi
quay về thì phải công đạo thế nào?”
“Việc này chờ quay về rồi tính sau.” Phong Ngự Tu cười ha ha, không hề lo lắng, muốn hắn không ra tay mới là không có khả năng.
Ban đêm, bọn họ rốt cục cũng không xuống núi, nhân số khá đông, nếu xuống
núi thì sẽ khiến người ta chú ý, cuối cùng quyết định ở trên núi nghỉ
ngơi một đêm, trong gian nhà bị tổn hại cũng có thể tá túc vài người.
Quét tước mái ngói bị vỡ vụn, dọn dẹp tàn tích của trận chiến, Diễm Hoa được an bài đi vào trong, Hách Thiên Thần phái người xuống hạ sơn mua vài
món ăn cho nàng.
Diễm Hoa bị bắt, trên người không bị thương nặng nhưng cơ hồ chưa từng được cho ăn bất cứ thứ gì, Hách Cửu Tiêu bắt mạch cho nàng, phát hiện thân thể của nàng cực độ suy yếu, nếu không có nội
lực cầm cự thì căn bản không thể chống đỡ cho đến hiện tại.
Cẩn
thận ngẫm lại, những năm gần đây Diễm Hoa trải qua cuộc sống mà người ta khó có thể tưởng tượng được, ẩn náu ở Hỏa Lôi Sơn Trang, giả ngây giả
khờ, trốn Đông trốn Tây, sau đó vì huynh đệ bọn họ mà mới hiện thân rồi
bị phát hiện, trốn đến Vạn Ương lại bị bắt. Kể từ khi nàng rời khỏi Yêu
Hồ tộc, thì nửa đời còn lại của nàng đều là chịu khổ.
“Nhìn ta
làm gì?” Trong căn phòng nhỏ, phía trên mái nhà bị tổn hại, ánh trăng
chiếu sáng cả gian phòng, Diễm Hoa đứng chính giữa, đứng trước mặt hai
huynh đệ mà nàng tưởng rằng sẽ không còn cơ hội nhìn thấy, nàng lại than nhẹ một tiếng, “Dì lúc này cảm thấy mỹ mãn, có các ngươi ở đây, tỷ tỷ
trên trời có linh thiêng, nhìn thấy hai người con tuấn tú tài cán như
vậy thì nhất định sẽ rất cao hứng.”
“Năm đó vì sao tộc trưởng Yêu Hồ tộc lại muốn ngươi và mẫu thân đi hạ độc ám sát Thuận Đức Đế?” Hách
Thiên Thần nhớ rõ ký ức của hoàng hậu bị người ta xóa bỏ, có thể thấy
được là lúc trước Thuận Đức Đế và Yêu Hồ tộc có giao tình, sau đó lại
trở mặt, không biết là vì nguyên nhân gì.
“Chuyện này thì ta và
mẫu thân của các ngươi cũng không thể lý giải, chúng ta không rõ vì sao
tộc trưởng muốn chúng ta làm như vậy, khi đến Trung Nguyên là ai cướp
chúng ta, không cho chúng ta tiến cung, chúng ta cũng không biết.” Diễm
Hoa nhớ lại dĩ vãng, hết thảy đều giống như một giấc mộng, nay hai huynh đệ đứng trước mặt, nàng cảm thấy có một chút không chân thật.
“Chúng ta sẽ điều tra rõ chuyện này.” Hách Cửu Tiêu đứng bên cửa sổ, phía
ngoài là Phong Ngự Tu và tộc nhân của hắn, Xích Lang tộc có thói quen
quây quần cùng một chỗ, tập tính có chút tương tự với dã lang.
“Ta không thể ngăn cản các ngươi đi thăm dò, bất quá phải cam đoan với ta
là nhất định không được làm cho chính mình gặp chuyện bất trắc, đừng làm ta khiếp sợ nữa, có biết hay không?” Diễm Hoa nhớ đến tình cảnh hai
huynh đệ ở trên mái nhà, một người tự chưởng vào ngực mình, một người
dùng chủy thủ tự sát, nhịn không được mà khẽ khiển trách, “Vừa rồi ta
thật sự nghĩ rằng…”
Nàng lại nhớ đến bộ dáng từ đắc ý hóa thành
kinh ngạc của Hùng Tích An, lại nhịn không được mà muốn bật cười, Hách
Thiên Thần nhìn vết sẹo lớn ở nửa bên mặt của nàng đang khẽ động đậy,
hắn vừa mỉm cười vừa nói, “Hoa di, Cửu Tiêu có thể chữa trị vết thương
này cho ngươi, chờ sau này trở về có thảo dược, hắn sẽ thay ngươi xóa bỏ nó.”
“Đã nhiều năm như vậy, cũng không vội.” Diễm Hoa nghe hắn
xưng hô như thế, nàng vui vẻ mỉm cười, nụ cười tựa như các thiếu nữ.
Nàng hiểu rất rõ, Hách Thiên Thần không phải chỉ là thuận miệng, mà là
cố ý xưng hô như thế với nàng, muốn cho nàng cao hứng, hắn còn muốn dẫn
nàng cùng nhau trở về.
Diễm Hoa mỉm cười nhưng trong mắt lại nhịn không được mà rơi lệ, Hách Cửu Tiêu xoay người nhìn nàng, đi đến bên
cạnh Hách Thiên Thần rồi nhíu mày, “Đừng khóc.”
Ngữ khí của hắn
vẫn có một chút cứng rắn, ngoại trừ Hách Thiên Thần thì hắn rất khó hiển lộ ôn nhu đối với người khác, Diễm Hoa là vì quá mừng mà rơi lệ, tiếp
xúc chưa được bao lâu nhưng nàng biết rõ tính tình của Hách Cửu Tiêu,
lau nước mắt, nàng trêu ghẹo, “Nói với dì như vậy? Chẳng lẽ đệ đệ của
ngươi khóc thì ngươi cũng dỗ hắn như vậy hay sao, khó mà làm được.”
“Thiên Thần sẽ không khóc.” Lúc này ngữ điệu của Hách Cửu Tiêu vừa tự nhiên
vừa nhu hòa, “Cho dù có khóc thì cũng có ta.” Hắn nói một cách đương
nhiên, không hề che giấu thâm tình trong lời nói.
Hách Thiên Thần như cười như không, chỉ lắc đầu, “Ai khóc?” Vỗ vài cái lên vai của Hách Cửu Tiêu rồi hắn cười khẽ, “Không bằng chờ đến khi ngươi khóc thì tới
tìm ta, ta sẽ đến an ủi.”
“Ngươi tính an ủi như thế nào?” Hách
Cửu Tiêu hỏi lại, ánh mắt yêu lãnh khẽ chớp động, đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú Hách Thiên Thần, những lời này chỉ là nghi vấn một cách thuần
túy, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của hắn như thế thì Hách Thiên Thần
nhất thời lại không thể trả lời.
Hách Thiên Thần nghe ra một chút ám muội trong lời này của Hách Cửu Tiêu, ho nhẹ vài tiếng, hắn liếc
nhìn biểu tình nhịn cười của Diễm Hoa, Hách Cửu Tiêu không bận tâm Diễm
Hoa đang ở đây, nhưng hắn cũng không thể xem như nàng không có mặt.
Thản nhiên nheo mắt lại, hắn mỉm cười lấy ra một chiếc khăn trắng, lau đi
bàn tay vừa đụng vào thức ăn, hắn lách mình bước ngang qua Hách Cửu
Tiêu, chậm rãi trả lời, “Tự mình suy nghĩ.”
Hách Thiên Thần đi
ra ngoài cửa, ngửa đầu nhìn bóng đêm bên ngoài, cây cối ngăn cản ánh
sáng, hắn chỉ thấy bóng cây lay động, ngoại trừ như vậy thì có vài đống
lửa, có thể nghe thấy tiếng cười đùa ở cách đó không xa, là Phong Ngự Tu và thủ hạ của Xích Lang tộc đang nói chuyện với nhau, Phong Ngự Tu yên
lặng ngồi một bên, thấy Hách Thiên Thần đi ra, Phong Ngự Tu nâng túi
rượu hướng về phía hắn rồi lại tự uống một mình.
Người của Nại
Lạc và Nam Vô lẳng lặng lau chùi binh khí, bọn họ tựa như không tồn tại
trong bóng tối, lúc này bọn họ nghỉ ngơi một đêm, sau đó sẽ tự phân tán, chờ đến lúc được triệu hồi.
Sát thủ có sở trường hành động âm
thầm, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không tính dẫn bọn họ đi theo bên cạnh, mang theo một đám sát thủ ra ngoài thì quá mức khoa trương, bọn
họ còn muốn tìm Yêu Hồ tộc để thăm hỏi một chút manh mối.
“Nàng
ngủ rồi.” Phía sau có người tiếp cận, Hách Thiên Thần nghe thấy nhưng
không quay đầu lại, Hách Cửu Tiêu đi đến phía sau hắn, vòng tay ôm hắn
vào trước ngực, “Suy nghĩ chuyện gì?”