“Muốn ta ở trước mặt ngươi mà giả vờ như không nhìn thấy ngươi, thật sự
là không đơn giản.” Lý do của Hách Cửu Tiêu rất đầy đủ, mặc dù có thể
giả vờ đến cùng, cũng như rất hoàn hảo, nhưng hắn tự biết khả năng nhẫn
nại của hắn đã đến cực hạn, “Lần này là theo lời của ngươi mà làm, lần
sau nên nghe lời ta.” Sự tức giận của hắn vẫn còn nguyên trên nét mặt,
băng hàn vẫn chưa tan rã, tất cả đều là vì người ở dưới kiếm của hắn.
Tư Tô giống như không thể nào tin được, hắn đã phạm phải sai lầm gì? Vì sao Hách Cửu Tiêu không bị trúng độc?
Hồng Lăng ngơ ngác nhìn bọn họ, những kẻ đột kích cũng nhìn bọn họ, nhưng sự trì hoãn này chỉ trong nháy mắt.
Từ lúc Hách Cửu Tiêu nâng kiếm đâm bị thương Tư Tô, sau đó là Hách Thiên
Thần và Hách Cửu Tiêu đối thoại, bất quá thời gian chỉ bằng vài tiếng hô hấp, những kẻ đột kích thấy Tư Tô bị trúng kiếm, nhất thời hiểu được
chuyện Tư Tô đã hứa hẹn không thể thực hiện.
Thần trí của Hách
Cửu Tiêu vẫn thanh tỉnh như trước, Hách Thiên Thần cũng không hề bị đả
kích, hai người bọn họ chỉ cần liên thủ thì cũng không phải dễ dàng đối
phó. Tên cầm đầu ra hiệu cho đám thủ hạ, một quả đạn dược được châm lửa
bay vụt ra ngoài cửa sổ.
Bọn họ đang tiếp đón viện binh.
“Động thủ!” Trước khi địch nhân gây khó dễ, Hách Thiên Thần tung ra một chưởng.
Người tới tổng cộng có hơn một chục tên, toàn là cao thủ, nếu Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu đâm trọng thương, nếu Hách Cửu Tiêu vì Vong Tâm mà
quên tình, hai người đối địch nhau thì mười mấy người này quả thật là uy hiếp thật lớn đối với bọn họ, bọn họ rất có khả năng sẽ chết trong tay
những người này.
Nhưng kể từ khi Tư Tô xuất hiện thì hai huynh đệ vốn đã không hoàn toàn tin tưởng, khi Tư Tô thử chia rẻ hai người bọn
họ thì Hách Thiên Thần đã cảnh giác, Tư Tô là đệ tử của Già Lam, điểm
này hắn và Hách Cửu Tiêu đều không quên.
Chưởng phong và lưỡi
kiếm lần lượt giao nhau, kim quang thoáng hiện, trong căn phòng tối tăm u ám bùng nổ một trận đại chiến, Hồng Lăng cũng gia nhập chiến cuộc, nàng không rảnh cùng bọn họ nhiều lời, nàng chỉ cảm thấy may mắn vì chưa tạo thành hậu quả quá mức nghiêm trọng, vẫn còn kịp cứu lại.
Tư Tô
ngã ngồi xuống vách tường, hắn ôm lấy vết thương trước bụng, bàn tay run run mò lấy lọ dược trong lòng, hắn trúng kiếm nhưng không chết, một
kiếm này Hách Cửu Tiêu chừa lại đường sống cho hắn, chẳng qua Hách Cửu
Tiêu chừa lại đường sống không phải để cho hắn sống, mà là để cho hắn
sống không bằng chết, Tư Tô phi thường hiểu được điểm này.
Không
biết chưởng lực từ đâu phóng đến, phá nát lọ dược trên tay, thuốc bột
thấm máu rơi xuống đất, Tư Tô chỉ có thể trừng mắt nhìn thuốc bột tán đi trong không khí, còn lại một ít hòa tan vào vũng máu của chính mình.
Một kiếm của Hách Cửu Tiêu đâm thủng ngực của địch nhân, quay đầu liếc mắt
nhìn Tư Tô, trong đôi mắt vô tình như chứa đựng ý cười tàn nhẫn tràn đầy huyết tinh, Tư Tô cảm thấy ở trước mắt trở nên mơ hồ, chỉ nhìn thấy đôi mắt mà hắn từng khen ngợi rằng rất đẹp đang toát ra những tia sáng
lạnh, tựa như kịch độc, chậm rãi đem lãnh ý xâm nhập vào huyết nhục rồi
đến tận xương tủy của hắn.
Máu tươi bắn tung tóe, khắp nơi chỉ
toàn là máu, lúc này Hách Cửu Tiêu không dùng chưởng lực, mà là sử dụng
kiếm. Chưa từng có ai nhìn thấy Hách Cửu Tiêu sử dụng kiếm, nhưng cũng
không phải hắn sử dụng kiếm là không tốt, mà bởi vì xuất kiếm ắt hẳn sẽ
thấy máu, Huyết Ma Y đẫm máu mới là Huyết Ma Y chân chính….
“Người của Ngao Kiêu tộc?” Kiếm quang uyển chuyển một cách quỷ bí, Hách Cửu
Tiêu vén lên Giao Tàm ti của Hách Thiên Thần, từ cánh tay của Hách Thiên Thần mà đâm ra phía sau, địch nhân chưa kịp thấy rõ thì bụng đã bị đâm
thủng, toàn thân cư nhiên bị chém làm đôi.
“Ta đã nói là Ngao
Kiêu tộc, ắt hẳn là không sai.” Hách Thiên Thần hạ tay xuống, nghiêng
người đá văng thi thể bị mổ bụng, theo phản ứng của những người này sau
khi nghe bọn họ nói chuyện thì có lẽ hắn đoán không sai.
Trong
phòng tràn ngập mùi máu tươi, Hách Thiên Thần một tay tung chưởng, một
tay dùng Giao Tàm ti xuyên thủng cổ họng của địch nhân, “Gọi tộc trưởng
của ngươi ra đây, ta có chuyện muốn hỏi một chút, Vạn Ương đãi khách như vậy rốt cục là vì sao?”
Không ai mở miệng trả lời, chiêu thức
của bọn họ vẫn không dừng lại, trong lòng cũng không thể không kinh
ngạc, Hách Thiên Thần đã sớm đoán được bọn họ sẽ đến đây, mà nay, bọn họ hợp lực nhiều người như vậy nhưng vẫn không thể làm cho Hách Thiên Thần hay Hách Cửu Tiêu bị một chút xây xát, vì sao hai người này không hề sợ hãi?
“Bọn họ là vì giết người mà đến, chuyện chúng ta phải làm
cũng chỉ có như vậy.” Áp lực tình cảm mấy ngày nay của Hách Cửu Tiêu đều bùng nổ thành sát khí, tình ý của hắn đối với Hách Thiên Thần càng sâu
đậm thì sát khí cũng càng phi thường mãnh liệt.
Cùng lúc sử dụng
cả kiếm và chưởng lực, mũi kiếm băng hàn giao thoa cùng đôi mắt lãnh
khốc, Hách Cửu Tiêu xuất thủ vô tình, phàm là những kẻ bỏ mạng dưới kiếm của hắn thì không có một người nào có thể toàn thây.
Người của
Ngao Kiêu tộc không rên một tiếng, nhưng trong lòng lại bồn chồn, hai
người này khi giao thủ lại đối thoại như thể đang nói chuyện phiếm, thái độ như vậy khiến người ta rất tức giận, nhưng càng làm cho người ta sợ
hãi. Từ khi vào gian phòng này rồi phát hiện tình hình không như dự đoán thì bọn họ đã bắt đầu dao động.
Đã dao động, xuất thủ làm sao
còn có thể bảo trì phong độ như ngày thường, mười mấy người bị Hách Cửu
Tiêu dùng kiếm quét ngang, tạo thành máu tươi văng tung tóe, trong lòng
lại càng trở nên khiếp sợ.
Hách Thiên Thần phát hiện những người
này cố ý hướng đến gần cửa sổ, tựa như muốn tẩu thoát, quả nhiên không
bao lâu sau, những người đó vừa đánh vừa lui ra bên ngoài, Hách Thiên
Thần cũng không truy đuổi, hắn biết phía sau sẽ có nhiều người tiến đến, bọn họ phải bảo toàn thể lực.
Chỉ khoảng nửa khắc, người trong
phòng rút lui sạch sẽ, ngoại trừ Tư Tô dựa vào vách tường, còn có Hồng
Lăng, vết thương cũ của nàng vừa mới lành, nay miệng vết thương lại nứt
ra, bàn tay nắm chủy thủ lau đi vết máu, nàng nhìn Tư Tô, nghiến răng
nghiến lợi giẫm lên vết thương của hắn.Sắc mặt của Tư Tô trở nên trắng bệch, bờ môi bị cắn đến mức xuất huyết,
nhưng vẫn không thể khống chế mà bật lên một tiếng thảm thiết, “Hồng
Lăng, ngươi dám…”
Vết thương trước bụng của Tư Tô vẫn còn đang
chảy máu. So với bất cứ một kiếm khách nào, thì Hách Cửu Tiêu càng hiểu
rõ làm sao có thể dùng kiếm để khiến cho người ta phi thường thống khổ
mà không phải chết ngay lập tức. Tư Tô đang tiếp nhận cái cảm giác này.
“Vì sao ta lại không dám? Là ngươi dùng táng mạng của cha ta để uy hiếp ta, đám cháy ở trong thôn cũng là do ngươi phóng hỏa!” Hồng Lăng bởi vì như vậy nên không thể không lừa hai huynh đệ bọn họ, trong lòng thủy chung
áy náy không yên, “Ta biết hắn không phải loại người tốt lành gì, nhưng
ta cũng không thể nói ra sự thật, mà phải giả vờ như không biết!”
Hồng Lăng trọng tình trọng nghĩa, hành động bất nghĩa như thế làm cho nàng
hối hận không chịu nổi, “Ngộ nhỡ hôm nay các ngươi xảy ra chuyện gì thì
ta nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình!” Đi được nửa đường thì
nàng liền đem hết thảy sự tình nói cho Phong Ngự Tu, lúc này Phong Ngự
Tu cũng đang tụ tập nhân thủ để tiến đến nơi này.
Hách Thiên Thần không cảm thấy bất ngờ, hắn vẫy máu trên Giao Tàm ti xuống đất, “Ta biết là hắn lợi dụng…”
Vẫn chưa nói xong, Hách Cửu Tiêu ném kiếm xuống đất, rồi hung hăng kéo Hách Thiên Thần đến trước mặt, “Ngươi biết Hồng Lăng bị hắn khống chế, đoán
được hắn dưỡng Lam Hạt cắn cha của nàng, nhìn ra Tư Tô có ý đồ, còn đoán được sau lưng hắn có người giật dây, những việc này ngươi đều đoán
đúng, nhưng ngươi có biết cảm giác của ta hay không?”
Hách Cửu
Tiêu lặng lẽ nhìn hắn, lạnh giọng chất vấn, Hách Thiên Thần vừa mới mở
miệng thì Hách Cửu Tiêu đột ngột hôn xuống, gắt gao ấn chặt bờ môi của
hắn. Biết Hách Cửu Tiêu nổi nóng, Hách Thiên Thần choàng tay ôm lấy ca
ca của mình, dùng nụ hôn cực nóng để đáp lại, để trấn an.
Hồng
Lăng đã từng nhìn thấy hai người hôn môi, nhưng đây là lần đầu tiên Tư
Tô nhìn thấy. Trong bóng đêm, tầm mắt dần dần mơ hồ đang nhìn thấy bóng
người ôm nhau, không hề kiêng kỵ, không hề che giấu, trong không khí
tràn ngập mùi máu tươi, lưu lại sát khí và lãnh ý, nhưng những điều này
lại không hề ảnh hưởng đến nụ hôn của bọn họ.
Giống như hết thảy đều bị nụ hôn này ngăn cách, không ai có thể chạm vào, không ai có thể vọng tưởng mà phá hư.
Nhìn thấy thanh sam và tử ảnh mơ hồ ở trước mắt, trong đầu Tư Tô hiện lên
rất nhiều hình ảnh. (thanh sam= áo xanh, tử ảnh= bóng tím)
Mỗi
một lần hai người tranh chấp đều cố tình để hắn nhìn thấy, mỗi một lần
ánh mắt giao nhau đều hàm chứa một loại ẩn ý, mỗi một lần đối diện không nói gì, hắn chỉ nhìn thấy vẻ ngoài tĩnh mịch, nhưng không hề ngờ rằng
bọn họ hoàn toàn có thể sử dụng truyền âm nhập mật.
Hắn thật sự
không ngờ đến! Tư Tô chấn động, trừng lớn mắt, cổ họng phát ra âm thanh
cổ quái, đó là tiếng cười, “Ta….cư nhiên lại không nhìn thấy….”
Thở hổn hển rồi dời môi, Hách Thiên Thần cười khẽ, thản nhiên đáp lại,
“Ngươi luôn nghĩ rằng hắn đã trúng độc, trong lòng cao hứng, đương nhiên sẽ đắc ý. Con người một khi đắc ý thì rất nhiều chuyện vốn có thể dự
đoán được mà lại không hề nghĩ đến, ngươi chỉ nhìn trước mắt, chỉ mong
chờ kết quả, nhưng ngươi đã quên hắn là Hách Cửu Tiêu, được người đời
xưng là Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu.”
Trong lời nói của hắn có tự
hào và kiêu ngạo, Hách Cửu Tiêu là người hắn yêu cũng là người thân nhất của hắn, Hách Cửu Tiêu chưa bao giờ làm cho hắn thất vọng.
Những lời này lọt vào tai của Tư Tô lại giống một lưỡi đao thép, đang từng
chút một róc xuống xương thịt của hắn, tràn ngập chế nhạo và giễu cợt,
cũng phi thường khinh miệt như đang châm chọc, “Không sai…ta cư nhiên đã quên hắn là Hách Cửu Tiêu…Các ngươi….biết ta hạ độc từ khi nào?”
“Đương nhiên không phải lúc hắn một mình tìm ngươi vào rừng cây để nói
chuyện.” Bất quá khi đó chỉ là thử, cũng là vì làm cho Tư Tô càng thêm
đắc ý, lần này Hách Cửu Tiêu không cho Hách Thiên Thần rời xa, mà bắt
Hách Thiên Thần đứng bên cạnh hắn, hai người cùng nhau nhìn Tư Tô, “Ngay từ đầu ta đã biết ngươi hạ độc.”
Trong mắt của Hách Cửu Tiêu chỉ có khinh miệt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, hắn tung một cước, thanh
trường kiếm ở dưới đất phóng thẳng vào miệng vết thương ban đầu của Tư
Tô, thanh kiếm mạnh mẽ đóng chặt Tư Tô lên tường, Tư Tô không còn sức để cử động, chỉ nghe thấy giọng nói âm u lạnh lẽo của Hách Cửu Tiêu,
“Ngươi nghĩ rằng Vong Tâm của ngươi thật sự có thể làm cho ta vong tâm?”
“Ngươi…” Tư Tô muốn nói nhưng ngay cả khí lực để giương mắt cũng rất miễn cưỡng, càng không thể đem nghi vấn và không cam lòng nói ra khỏi miệng.
“Ngày đó, khi ở trước cửa, ngươi giữ chặt y mệ của ta là lúc ngươi đã hạ độc, nhưng thủ pháp hạ độc của ngươi quá kém, vả lại ta còn có thể kháng lại độc vật.” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu không hề thay đổi, nhìn chăm chú
máu tươi đang mãnh liệt tuôn ra từ vết thương của Tư Tô.
Lúc này
vết thương lại nặng thêm vài phần, nhưng Tư Tô chưa thể chết nhanh như
vậy, Hách Cửu Tiêu cũng không muốn hắn chết nhanh như thế.
Hóa ra ngay từ đầu, tất cả những gì bọn họ tranh cãi đều là giả….Tư Tô nhớ đến biểu tình của Hách Thiên Thần vào ngày đó khi nhìn thấy hắn và Hách Cửu Tiêu đứng cùng một chỗ, nghĩ đến tất cả những chuyện mà hắn đã chứng
kiến lại hoàn toàn không phải sự thật, chỉ có một mình hắn là không
biết, còn âm thầm đắc ý, không biết là nên khóc hay nên cười.
Máu tươi chảy xuống đất, thấm ướt một nửa trang phục, Tư Tô bị đóng dính trên tường, thân thể run rẩy vài cái.
“Hiện tại thì ngươi đã hiểu.” Hách Thiên Thần chắp tay ra sau lưng, thản
nhiên mỉm cười, hết thảy những gì trước đó bất quá chỉ là một tuồng
kịch, tương kế tựu kế, vì làm cho Tư Tô lộ ra bộ mặt chân thật, dẫn đến
kẻ giật dây sau lưng hắn, Ngao Kiêu tộc, quả thật như lời của Diễm Hoa,
là Ngao Kiêu tộc.