Trong xe ngựa rất rộng rãi, ba bốn người ngồi vẫn thoải mái, tiểu Trúc
bình thường ngồi đối diện với Hách Thiên Thần, lúc này đương nhiên tiểu
Trúc cũng không dám đi theo. Sau khi Hách Cửu Tiêu tiến vào thì không hề nhìn xung quanh, cũng không ngồi ở bất cứ nơi nào, mà lại cố tình ngồi
ngay bên cạnh Hách Thiên Thần.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Hách Cửu Tiêu kỳ thật đã biết nhưng vẫn mở miệng hỏi như vậy.
Rèm xe mỏng manh ngăn cách tầm mắt của những người khác, những tia nắng mùa xuân khiến tất cả mọi thứ ở bên ngoài loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện, đám người vẫn chưa rời đi, Hách Thiền Thần ở sau bức rèm nhìn ra bên ngoài, chẳng lẽ hắn và Hách Cửu Tiêu chỉ nói mấy câu liền khiến người ta kinh
ngạc đến mức như vậy? Hắn lắc đầu cảm thấy có một chút buồn cười, “Những người đó vẫn chưa rời đi, bọn họ muốn nhìn ngươi hay là muốn xem ta?”
“Bọn họ chỉ nhìn những thứ bọn họ muốn, nhìn không thấy thì sẽ tự suy đoán,
Đàn Y công tử và Huyết Ma Y, chỉ là hai cái danh hiệu cũng đủ khiến bọn
họ phải suy đoán rất nhiều, bọn họ muốn xem không phải ngươi, cũng không phải ta.” Mà chính là hai thân phận kia.
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói với Hách Thiên Thần, nhưng hơi thở băng hàn trên người không hề
nặng nề như đối với người khác, ngữ điệu cũng không thâm trầm như lúc
trước, đây là hắn đã rất nhường nhịn đối với người đệ đệ mà hắn thương
tiếc, hắn đã cố gắng làm cho chính mình ôn hòa, nhưng mở miệng nói
chuyện vẫn mang theo lãnh ý, thói quen hơn mười năm rất khó vứt bỏ chỉ
trong mấy ngày.
“Hóa ra ngươi cũng đã nhìn thấu triệt.” Chỉ vì
thân phận danh hiệu, chỉ vì đang ở giang hồ, người có địa vị tiếng tăm
thì không thể không thừa nhận những cái nhìn tương ứng, bị người khác
chú ý. Hách Thiên Thần hiểu được ý tứ trong lời nói của Hách Cửu Tiêu,
chẳng qua không nghĩ tới ca ca của hắn lại nói ra những lời như vậy,
Huyết Ma Y vĩnh viễn làm cho người ta có cảm giác là một người không cần tình cảm, không hiểu lòng người, xem mạng người như cỏ rác, đem tình
cảm làm trò tiêu khiển.
Đương nhiên hắn biết rõ đây chỉ là bề
ngoài, ít nhất khi đối mặt với hắn thì Hách Cửu Tiêu cũng không phải
không hiểu lòng người, hoặc là không cần tình cảm, mà ngược lại Hách Cửu Tiêu căn bản rất có thể đã nhìn thấu lòng người, vì vậy cũng có thể
thao túng tình cảm của kẻ khác, cho dù Hách Cửu Tiêu vốn không có dự
định như vậy, nhưng chung quy vẫn làm cho Hách Thiên Thần chỉ trong mấy
ngày ngắn ngủi đã thay đổi suy nghĩ ban đầu, hắn phát hiện ra rằng
nguyên lai huyết thống thân thích thật sự rất khó có thể chặt đứt.
Bất quá, đây cũng không phải là việc mà hắn muốn hỏi, “Ngươi muốn Thất Linh Trưng mã để làm gì?” Hách Cửu Tiêu không phải loại người yêu ngựa, hắn
không có lý do đặc biệt để nhảy lên lôi đài rồi tự mình xuất thủ chỉ vì
muốn Thất Linh Trưng mã, “Nếu nói về của cải, Hách cốc đã quá đủ, ngươi
không hề thiếu ngân lượng. Nếu nói về tuyệt thế bí kiếp thì càng không
phải là lý do.”
Bọn họ đều biết rõ cho dù Hách Cửu Tiêu mất đi võ công thì dị lực của hắn cũng đủ để làm cho hắn ngạo nghễ thiên hạ, hắn
tuyệt đối không có lý do cần chiếm đoạt Thất Linh Trưng mã để từ trên
người của nó tìm kiếm bảo tàng hoặc là bí kiếp, trừ phi Thất Linh Trưng
mã không chỉ là Thất Linh Trưng mã, bảo tàng bí kiếp không phải chỉ vẻn
vẹn có hàm ý đơn giản như vậy.
Hách Cửu Tiêu hiển nhiên rất tán
thưởng đối với sự nhạy bén của Hách Thiên Thần, khẽ gật đầu, hắn đã dự
định sẽ nói toàn bộ cho Hách Thiên Thần biết chuyện này, cho dù không
nói thì một ngày nào đó đệ đệ của hắn cũng sẽ biết, huống chi lúc này
hắn cũng không muốn giấu diếm Hách Thiên Thần, “Mẫu thân của chúng ta
không phải người Trung Nguyên, mà là đến từ tái ngoại. ”
Hách
Thiên Thần hỏi chính là ngựa, hắn trả lời lại là mẫu thân Diễm Âm của
bọn họ, nhưng những lời này của hắn cũng không làm cho Hách Thiên Thần
cảm thấy kỳ quái, có lẽ trong lòng của Hách Thiên Thần đã sớm dự đoán
được trong đó có liên hệ đến cái gì, đây cũng là lý do vì sao Hách Thiên Thần vội vã muốn hỏi rõ Hách Cửu Tiêu như vậy.
“Nàng đến từ Yêu
Hồ tộc, chuyện này ngươi cũng biết.” Trong lời nói của Hách Cửu Tiêu
không hề mang theo tình cảm, tựa như đang nói về một người không quan hệ đến hắn, đồng tử trong mắt như bị đóng băng, không có quá nhiều hoài
niệm và hồi ức, có lẽ so với việc hắn thờ ơ nói về một người đã chết,
thì lúc này có một chút thương hại mà cơ hồ không thể nhận ra.
Hách Cửu Tiêu nói Diễm Âm đến từ tái ngoại, Hách Thiên Thần vốn cũng không
biết, trong trí nhớ của hắn, mẫu thân của bọn họ là một mỹ nhân với
khuôn mặt đẫm lệ, bị Hách Vô Cực và mọi người gọi là yêu hồ, hơn nữa
nàng rất đẹp, rất yếu đuối nhưng cũng rất kiều mị, xem ra đúng là yêu hồ sơn dã mà không giống một người thật sự.
Bọn họ không có ấn
tượng quá lớn về Diễm Âm, thời thơ ấu Hách Thiên Thần cũng không có
nhiều cơ hội được gặp nàng, nàng luôn bị nhốt trong phòng, đó là nơi chỉ có Hách Vô Cực mới có thể bước vào, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn nàng từ rất xa, thấy bộ dáng rơi lệ của nàng ở bên cửa sổ. Bọn họ lần đầu tiên
nhìn thấy nàng là khi nàng có ý đồ trốn thoát, sau đó bị Hách Vô Cực bắt trở về, rồi nhốt trong phòng đến mấy ngày liền đều không bước ra, lần
thứ hai là khi nàng chết, là vì tinh thần suy yếu lâu dài mà lâm bệnh,
cũng là do nàng một lòng muốn chết, cho đến ngày nàng chết thì bọn họ
mới thật sự được tận mắt nhìn thấy nàng mà không phải chỉ ngắm nhìn qua
song cửa sổ.
Mẫu thân không hề yêu bọn họ, cũng chưa từng ôm ấp
bọn họ, đối với Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần mà nói thì hai tiếng
mẫu thân quả thực rất xa vời, không phải là người mà là yêu hồ, là người chỉ thuộc về một mình Hách Vô Cực, không phải mẫu thân của bọn họ,
không phải là người, thậm chí cũng không phải là chính nàng. (NXB lậu =
Nhục + Bẩn + Dơ)
“Nói như vậy, nàng là người mà không phải là yêu hồ?”Hách Thiên Thần miên man suy nghĩ, dường như quay trở lại thời ấu
thơ, ngữ điệu trong câu hỏi hơi thoáng mờ ảo, quá khứ ở Hách cốc đối với hắn đã rất xa vời, hắn cơ hồ cho rằng đó chỉ là một giấc mộng, một cơn
ác mộng có thể bị lãng quên, người trong mộng mặc kệ là yêu tinh cũng
tốt, là hồ ly cũng được, hắn đều có thể chấp nhận.
Hách Cửu Tiêu
lớn hơn Hách Thiên Thần bốn tuổi, nên có ấn tượng sâu hơn một chút đối
với rất nhiều việc, hắn đã từng lật xem vài thứ mà Hách Vô Cực lưu lại
bên trong Hách cốc, có một số việc hắn biết nhưng Hách Thiên Thần không
biết, “Nàng là người đến từ Yêu Hồ tộc ở tái ngoại, nghe nói mọi người
trong Yêu Hồ tộc đều rất đặc biệt so với thường nhân, mỗi một người đều
dị thường tuấn mỹ, bất luận là nam hay là nữ đều xinh đẹp động lòng
người.”
Hách Thiên Thần sờ lấy khuôn mặt của mình, thì thầm thở
dài, “Bất luận là nam hay là nữ đều xinh đẹp động lòng người? Nếu nói
đến điểm này thì phải là ngươi mới đúng.” Hắn không hề cảm thấy bản thân mình xuất sắc, vẻ đẹp của Hách Cửu Tiêu mới là phi thường.
“Đàn Y công tử danh chấn giang hồ, tựa như thanh liên lại giống như minh
nguyệt, như mây trôi trên trời, thường nhân mong muốn được nhìn thấy mà
không được, những lời này ta đều biết, chẳng lẽ ngươi lại không biết?
Ngươi thật sự cho rằng mình rất bình thường?” Hách Cửu Tiêu kéo lấy tay
của Hách Thiên Thần, âm cuối trong lời nói thâm trầm lạnh lẽo khẽ nâng
cao, đồng thời khóe miệng của hắn hơi thoáng nhếch lên.
Hách Cửu
Tiêu mỉm cười, hắn cười đệ đệ của hắn không biết chính bản thân mình có
bao nhiêu sức quyến rũ. Hách Thiên Thần chỉ cần thở dài đã khiến lòng
người rung động, chỉ đứng yên đã làm cho người ta giống như say mê ngắm
trăng trông mây, tựa như thanh liên khiến kẻ khác muốn tiếp cận, nhưng
lại không thể chạm đến, chỉ có thể đứng ở nơi xa xa ngắm nhìn bóng dáng
trầm tĩnh như mặt nước hồ, vì vẻ thản nhiên ôn hòa như thế mà phải dừng
chân. Người như vậy, chẳng lẽ lại không biết chính mình có bao nhiêu……
Nhắm mắt lại, Hách Cửu Tiêu làm cho chính mình không tiếp tục suy nghĩ, hắn
biết đệ đệ của hắn xuất sắc như thế nào, không cần phải vạch từng thứ để tìm kiếm thì Hách Thiên Thần cũng đã đầy rẫy ưu điểm mà người bên ngoài không thể sánh kịp.
“Được rồi, ta không cần ngươi tới khoa
trương.” Hách Thiên Thần mỉm cười nhìn Hách Cửu Tiêu, trong lòng cảm
thấy nao nao, rồi chỉ trong nháy mắt liền lờ đi.
Hắn căn bản
không cần biết bộ dáng của mình như thế nào, hắn vốn chỉ muốn hỏi rõ
ràng về Thất Linh Trưng mã, nhưng Hách Cửu Tiêu mỉm cười quá mức…..Hắn
không biết phải hình dung như thế nào, ở dưới lòng đất hắn đã từng hoài
nghi không biết Hách Cửu Tiêu có đang mỉm cười hay không, nhưng lúc này
nhìn thấy tận mắt thì mới biết nụ cười này là như thế nào.
Điềm
nhiên nhìn ra bên ngoài, hắn suy nghĩ không biết có nên nói với Hách Cửu Tiêu lần sau đừng mỉm cười? Tốt nhất không nên cười trước mặt người
khác, nếu không sẽ rất dễ dàng dẫn tới phiền phức, trong miệng lại tiếp
tục nói, “Con ngựa kia có liên quan đến tái ngoại?” Nếu không phải như
vậy thì làm sao lại có quan hệ đến mẫu thân Diễm Âm của bọn họ.
“Những gì Hách Vô Cực nói không phải là sự thật, Diễm Âm không phải yêu hồ mà
là đến từ Yêu Hồ tộc ở tái ngoại, mặc dù người đã chết nhưng ta cũng
không cho phép có người giấu diếm sự thật. Thất Linh Trưng mã đến từ tái ngoại, có lẽ hai bên sẽ có quan hệ.” Hách Cửu Tiêu nói đến phụ mẫu của
mình nhưng vẫn xưng hô đích danh, không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì, nụ
cười lui ra, trong đôi mắt tà dị hiện lên sự lạnh lùng lãnh khốc.
Hách Thiên Thần đã lường trước, Hách Cửu Tiêu từ nhỏ tất nhiên vẫn bị Hách
Vô Cực khống chế rồi huấn luyện cách giết người như thế nào, phải vô
tình ra sao, thậm chí ngay cả cách ngược đãi ác độc với người khác, vì
vậy Hách Cửu Tiêu ghét nhất có lẽ chính là sự thật trước mắt bị giấu
diếm, bị người khác khống chế hành động, mặc dù Hách Vô Cực đã chết
nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn không cho phép Hách Vô Cực được toại nguyện.
Hách Cửu Tiêu hận Hách Vô Cực, hận phụ thân của bọn họ, mặc dù không nói,
thậm chí không biểu hiện ra bên ngoài nhưng đó vẫn là hận, là một loại
phản cảm và chán ghét đã tạo thành thói quen, Hách Thiên Thần cũng không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại hắn rất thấu hiểu, người như Hách Vô Cực làm sao lại có ai không hận?
“Đáng tiếc con ngựa kia đã chết,
cùng với lôi đài, nó đã bị Hỏa Lôi tiễn nổ banh xác.” Hách Thiên Thần
vừa rồi mới phát hiện nguyên nhân mà đám đông rời đi, không phải chỉ vì
bị nổ mạnh, mà là bởi vì Thất Linh Trưng mã đã chết, nó vốn được buộc
lại ở cách lôi đài không xa.
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói, “Không
có gì đáng tiếc, một ngày nào đó, những gì nên xuất hiện thì sẽ xuất
hiện, tỷ như ngày hôm nay. ”
Hôm nay Mục Thịnh xuất hiện, rõ ràng có liên quan đến Yêu Hồ tộc, huynh đệ bọn họ đều biết điểm này, còn có, mặc kệ vì sao Hỏa Lôi tiễn lại vô cớ xuất hiện, vì sao lại thiết kế cạm bẫy dưới lòng đất, người giật dây tất cả những chuyện này thực sự muốn
làm cái gì, sớm muộn sẽ lộ ra dấu vết.
“Ân.” Hách Thiên Thần lên
tiếng, những gì hắn muốn hỏi cũng đã hỏi xong, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn
chưa rời đi mà lại an vị bên cạnh hắn.
Hai người không ai nói
chuyện, tuy rằng đã nhận thức huynh đệ nhưng hắn vẫn là Các chủ Thiên Cơ các, Hách Cửu Tiêu vẫn là Huyết Ma Y, người trong võ lâm không biết
quan hệ của bọn họ, mà bọn họ cũng không dự định sẽ tiết lộ ra bên
ngoài.
Hách Thiên Thần dựa vào cửa sổ, ánh mắt không nhìn sang
Hách Cửu Tiêu mà lại dừng lên rèm xe ở trước mặt, màu trắng thản nhiên
của tấm rèm che trong sáng như ánh trăng, hắn mặc một thân thanh y nổi
bật trên rèm che thuần bạch, bộ dáng trầm ngâm không mở miệng, cũng
giống như vầng trăng, thản nhiên lộ ra một chút khí khái nhẹ nhàng ôn
hòa, và một chút cô độc kiêu ngạo lỗi lạc mà khó có thể phát hiện.
Hách Cửu Tiêu biết rõ vẻ kiêu ngạo kia không phải chỉ ở bề ngoài, mà là xuất phát từ nội tâm, tựa như khi Hách Thiên Thần năm tuổi thì đã không
nguyện ý đem sợ hãi, phẫn hận, nghi hoặc, không cam chịu biểu lộ trước
mặt người khác.
Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên thở dài, Hách Thiên Thần hơi thoáng sửng sốt, liền quay đầu lại nhìn hắn.
Huyết Ma Y sẽ không thở dài, không chỉ sẽ không thở dài mà còn không mỉm
cười, lại càng không quan tâm đến sinh tử của kẻ khác, ai cũng nói như
vậy, nhưng trước mặt hắn, Hách Cửu Tiêu đã cứu hắn, mỉm cười với hắn,
giờ khắc này lại vì hắn mà thở dài, mặc dù hắn không thể xác định Hách
Cửu Tiêu thở dài vì cái gì, nhưng hắn biết chính là vì hắn.
Đây là cảm giác có thân nhân quay trở về bên cạnh? Hách Cửu Tiêu đang thương tiếc hắn?
Tựa như mới vừa rồi hắn không muốn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu xoay người rời
đi, không muốn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu đứng ở nơi đó một mình, đứng cách xa hắn, cô độc lẻ loi, phía sau là cỗ kiệu màu đỏ, Hách Cửu Tiêu xoay
người rời đi, nhìn thấy bóng lưng cao ngất tỏa ra hàn khí lạnh lùng làm
cho người ta khiếp sợ, người bên ngoài chỉ biết kiêng kị chỉ biết kinh
hãi, nhưng khi hắn nhìn thấy bóng lưng kia thì lại nhịn không được mà mở miệng gọi Hách Cửu Tiêu lưu lại.
Hôm nay từ biệt, lần sau không biết đến bao giờ mới có thể tái kiến.