Đã sớm chuẩn bị tinh thần, vô luận Diễm Hoa đưa ra đáp án là gì thì bọn
họ đều đã nhận định, cũng sẽ không làm cho bản thân bị ảnh hưởng, lúc
này nghe nàng nói ra những lời như vậy, trong lòng của Hách Thiên Thần
và Hách Cửu Tiêu vẫn cảm thấy có một chút thả lỏng, giống như có cái gì
rơi khỏi bờ vai.
Nhìn nhau cười khẽ, cảm giác trầm trọng chậm rãi đánh tan dưới đáy lòng, ngay cả vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu cũng lộ ra
biểu tình thả lỏng, “Đa tạ.”
Hắn hiếm khi nói lời cảm tạ, chẳng
qua thần sắc vẫn có một chút lạnh lùng cứng rắn, không hề lộ vẻ xúc
động, ánh mắt băng lãnh thẳng tắp hướng về phía Diễm Hoa, nàng không
phải không biết lý do, nàng chỉ mỉm cười rồi giải thích, “Chớ trách ta
lừa các ngươi, ta giả điên là bất đắc dĩ, rồi sau đó lừa các ngươi cũng
là vì các ngươi. Các ngươi quả thật là thân huynh đệ, nhưng dưới tình
huống kia, nếu ta không nói như vậy thì các ngươi sẽ ra sao?”
“Mẫu thân của các ngươi đã mất, các ngươi trưởng thành trong sự thiếu vắng
tình mẫu tử, rồi lúc này quan hệ giữa các ngươi….thật sự khiến người ta
không thể dung tha a…” Nàng nhìn thấy ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đột
nhiên sắc bén, trong khi Hách Thiên Thần khép mắt lại, khó có thể phân
biệt sâu cạn trong đó. Diễm Hoa vẫn chăm chú nhìn bọn họ như trước,
không hề lảng tránh.
Nàng chẳng những không lảng tránh mà còn đến gần một chút, đi đến trước mặt bọn họ rồi thở dài trách cứ, “Hai đứa
hài tử ngốc các ngươi, thừa nhận công khai ở trước mặt nhiều người như
vậy, cũng không hề kiêng kỵ, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy không còn ai
bận tâm sống chết của các ngươi hay sao? Miệng lưỡi thế nhân rất đáng
sợ, ta thật lo lắng các ngươi sẽ gặp chuyện không may, thấy các ngươi
rơi xuống vực, ta rất hối hận vì sao không sớm đi đến Hách Cốc, sớm lừa
những người đó.”
Một bên như tiên, một bên như quỷ, khuôn mặt của Diễm Hoa trong bóng đêm có một loại quỷ bí khó tả, nhưng đôi mắt sáng
như sao trời và sự ôn nhu trong đó lại làm cho khuôn mặt đáng sợ trở nên gần gũi.
Hai huynh đệ bọn họ chưa bao giờ cảm thụ được sự ôn nhu này, trong đó có vài phần thương tiếc, vài phần đau lòng, mấy phần vui
mừng, mấy phần lo lắng…..Giống như tất cả tình cảm chân thành nhất trên
đời này được dung hòa thành một, khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ.
Đây là tình cảm mà bọn họ chưa bao giờ lĩnh hội, Diễm Hoa cũng không phải
mẫu thân của bọn họ, nhưng nàng đứng trước mặt bọn họ, lại nói ra những
lời này, bất luận kẻ nào cũng không dám nói ra những lời như thế với bọn họ, trong lúc nhất thời cả hai huynh đệ đều không thể mở miệng.
Khi Diễm Hoa thử vươn tay, nhẹ nhàng hướng đến gần Hách Cửu Tiêu, Huyết Ma Y lãnh huyết vô tình chỉ cứng đờ, để cho bàn tay có vệt sẹo phỏng vuốt ve trên mặt của hắn, tay của Diễm Hoa khẽ run rẩy, đáy mắt lộ ra ý cười
vui sướng, hiện lên ánh sáng lấp lánh.
Trong bóng tối, ánh sáng
lấp lánh kia từ từ rơi xuống, dừng trên ngón tay của Hách Thiên Thần,
hắn chỉ thở dài, chậm rãi dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ trên khuôn
mặt của nàng. Luôn luôn thản nhiên hờ hững, hắn không biết làm sao để
nói rõ tình cảm của mình, có lẽ trên đời này chỉ có Hách Cửu Tiêu là
người duy nhất hiểu được cảm giác dưới đáy lòng của hắn giờ khắc này là
như thế nào.
Hắn không nhìn thấu quá khứ của Diễm Hoa, mà chỉ lau đi nước mắt của nàng, ngón tay lướt qua những vết sẹo lồi lõm do lửa
gây thương tích, Diễm Hoa kinh hỉ cầm lấy tay hắn, giống như vừa đang
khóc vừa đang cười, nước mắt tiếp tục chảy xuống, “Hai đứa hài tử các
ngươi làm cho người ta phải lao tâm khổ trí, như vậy rốt cục đã thừa
nhận ta là dì của các ngươi rồi sao?”
“Ngươi vẫn luôn là dì của
chúng ta.” Hách Thiên Thần để nàng nắm chặt tay hắn, cũng không biết còn có thể nói thêm điều gì, hắn nhìn sang Hách Cửu Tiêu, băng hàn trong
đôi mắt lạnh lùng cũng đã tan rã, tiếp theo bọn họ chỉ có thể để mặc
Diễm Hoa vì quá độ vui mừng mà không ngừng khóc lóc.
Hai đại nam
nhân đối với mối thân tình đến đột ngột như vậy, thì chỉ biết yên lặng
đứng một bên, chờ đến khi Diễm Hoa lau đi nước mắt, nàng ngẩng đầu nói
với bọn họ, “Nếu đã nhận thức ta là dì, vậy đáp ứng ta, về sau đừng cho
người đời biết các ngươi là thân huynh đệ, các ngươi đều là nam tử, việc tương ái đã khiến thế nhân không dung tha, tuyệt đối không thể cho bọn
họ biết được sự thật, như vậy lại rước lấy phiền phức, có biết hay
không?”
Nếu là có thể thì ai lại muốn rước lấy phiền phức, Hách
Thiên Thần cười khổ, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn trầm tĩnh, hắn im
lặng không lên tiếng, Diễm Hoa sợ hắn không đáp ứng nên vội vàng nói
tiếp, “Ta biết các ngươi đã khổ rất nhiều, trên đời cũng chỉ có các
ngươi là hiểu rõ đối phương nhất, ta không thể thay tỷ tỷ làm được điều
gì cho các ngươi, chỉ có chuyện này, nhất định phải nghe ta.”
Nàng lau đi nước mắt, kéo tay hai người bọn họ, rồi nghiêm mặt nói, “Trừ phi các ngươi muốn phân ly…” Lời vẫn chưa dứt thì Hách Thiên Thần đã lắc
đầu một cách quả quyết, còn Hách Cửu Tiêu thì cũng nói thẳng, “Không có
khả năng.”
Diễm Hoa không hề bất ngờ, nghe như vậy thì chỉ cười
khẽ, “Ta không ép các ngươi phải xa nhau, dì chưa từng lĩnh hội cái gì
là yêu, nhưng không phải là không hiểu chuyện tình cảm. Vô luận huynh đệ các ngươi bị người đời nói như thế nào thì ta chỉ có các ngươi là người thân, ta sẽ không làm ra chuyện để các ngươi chán ghét, ta biết nếu
thật sự làm như vậy thì các ngươi cũng sẽ không bận tâm.”
“Ta
chỉ muốn các ngươi bình an, không muốn các ngươi lại gặp bất trắc, cho
nên đáp ứng dì, có được hay không?” Đây là yêu cầu duy nhất của Diễm
Hoa, nàng chỉ mong bọn họ được bình an, không bị người đời khinh khi phỉ nhổ.
Diễm Hoa không phải không biết năng lực của bọn họ, hai
huynh đệ không đi trêu chọc người khác đã là phước đức của những kẻ đó,
nhưng nàng căn bản không phải lo lắng điểm này, cũng không quản những
người khác rơi vào tay của hai huynh đệ thì sẽ có kết cục thê thảm như
thế nào, nàng chỉ một lòng muốn bọn họ được an ổn, sợ chuyện giữa bọn họ bị người đời nắm cán, bị thế nhân khi dễ.
Hách Thiên Thần nghe
nàng nói từng câu, lại bị nàng giữ chặt, trong lòng trở nên cuồn cuộn,
“Hảo, chúng ta đáp ứng.” Hách Cửu Tiêu không hề lên tiếng mà chỉ nhìn
nàng rồi chậm rãi gật đầu.
Lúc này Diễm Hoa mới an tâm, thấy trời đã tối, nàng liền đi thắp đèn cầy trong phòng, Hách Thiên Thần giật
mình nhìn thấy vết thương trên mặt nàng, Hách Cửu Tiêu biết hắn muốn nói điều gì, đang định mở miệng thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa,
lúc này bọn họ mới nhớ bên ngoài còn có Phong Ngự Tu và Hồng Lăng.
Cửa được mở ra, nhưng đi vào không phải Phong Ngự Tu và Hồng Lăng, mà là Vô Ưu phu nhân Thủy Thanh Lan, trên tay của nàng bưng một chiếc khay, tay
còn lại đang cầm một thực hạp, bên trong có vài món ăn, có rượu có trà,
chuẩn bị thập phần chu đáo.“Ta đã thỉnh bằng hữu của các ngươi đến gian phòng khác để dùng bữa rồi
nghỉ ngơi, thấy các ngươi trò chuyện lâu như vậy nên ta không dám quấy
rầy, lúc này trời không còn sớm, các ngươi có lẽ đã đói bụng, mau tới
dùng bữa.” Vô Ưu phu nhân đặt từng món lên bàn, kêu gọi Diễm Hoa.
“Đa tạ Thanh Lan tỷ.” Diễm Hoa nâng chén, đang muốn đặt lên môi thì bỗng nhiên bị Hách Cửu Tiêu đánh đổ, “Trong rượu có độc!”
Hắn vừa mở miệng thì bầu không khí đột nhiên nổi lên một cổ sát khí lạnh
như băng, Diễm Hoa đứng tại chỗ, chỉ trong khoảnh khắc liền lui ra phía
sau vài bước, không hề do dự mà đứng bên cạnh hai huynh đệ, nàng không
dám tin, “Vì sao ngươi phải làm như vậy?”
Hách Cửu Tiêu được xưng là Huyết Ma Y, lời của Huyết Ma Y làm sao có thể nhầm lẫn? Nhất là bọn
họ và nàng vừa mới nhận thức, Diễm Hoa chất vấn Thủy Thanh Lan.
Vô Ưu phu nhân cũng có vẻ bất ngờ, nàng uống cạn ly rượu của mình, lộ ra
nét mặt vừa phi thường kinh ngạc, vừa phi thường thương cảm, “Ngươi xem, trong rượu căn bản không có độc, ta làm sao lại muốn hại ngươi? Nhiều
năm không gặp, ta mạo hiểm đem ngươi giấu ở Thanh Đại Lâu, chẳng lẽ
ngươi không biết cảm tạ, còn hiểu lầm ta muốn hại tỷ muội của mình?”
Thấy nàng uống rượu, lại bị nàng nói như vậy, Diễm Hoa tựa hồ cũng trở nên
lưỡng lự, Hách Thiên Thần thờ ơ lạnh nhạt, không hề mở miệng, Thủy Thanh Lan nhíu mày rồi chỉ vào hai huynh đệ, “Hai đứa hài tử các ngươi chẳng
lẽ náo loạn ở Trung Nguyên chưa đủ hay sao mà còn muốn đến Thanh Đại Lâu của ta để gây ầm ĩ? Ta biết các ngươi muốn Băng Hà Liên Tử, nếu chỉ có
như vậy thì ta sẽ tự tay giao cho các ngươi.”
Nàng lộ ra vẻ giận dữ, phất y mệ rồi xoay người, ngay trong lúc này thì một tia sáng màu u lam lẳng lặng phóng ra từ y mệ của nàng, Diễm Hoa đứng gần nàng nhất,
nhưng mục tiêu của nàng không phải Diễm Hoa mà là Hách Thiên Thần!
Nào ngờ Diễm Hoa dường như đã đoán được động tác của Vô Ưu phu nhân, hai
tay vung lên, căn bản không cần Hách Thiên Thần xuất thủ thì nàng đã hất nguyên bàn thức ăn về phía Thủy Thanh Lan, keng, tia sáng màu u lam cắm vào mặt bàn, “Quả nhiên là ngươi! Thủy Thanh Lan, chẳng lẽ ngươi đã bị
Ngao Kiêu Tộc mua chuộc? Bất chấp tình tỷ muội kết nghĩa hay sao?”
“Kết nghĩa?” Thủy Thanh Lan biết rõ giả vờ không xong, liền tránh đi thức ăn đang bắn tung tóe, cười khẽ một cách khinh thường, “Ngươi và ta kết
nghĩa là chuyện của mấy mươi năm trước? Đến nay còn nói kết nghĩa với
ta? Bọn họ muốn chính là Băng Hà Liên Tử của Thanh Đại Lâu, chẳng lẽ ta
cũng phải nể mặt ngươi mà cho bọn họ hay sao?”
Không biết lúc
nàng xoay người đã ấn phải cái gì mà chỉ nghe vài tiếng cạch cạch cạch,
Hách Thiên Thần thầm biết không ổn, “Có cơ quan!”
Quả thật có cơ
quan, cũng không phải thả ra ám khí hay khói độc, mà là sụp xuống! Nơi
bọn họ đang đứng lại chấn động một cách kịch liệt, đây không phải là một gian phòng bình thường mà là một cơ quan có thể lên xuống!
Ngay
từ đầu thì Thủy Thanh Lan đã đặt Diễm Hoa ở bên trong cơ quan, dụ bọn họ đi vào, để cho bọn họ ôn chuyện, chờ đến khi bọn họ không còn đề phòng
thì nàng đột nhiên xuất thủ! Lúc trước nàng có nói đi chuẩn bị thức ăn, e rằng là đi đối phó với Phong Ngự Tu và Hồng Lăng, nghĩ đến điểm này,
Hách Thiên Thần chợt lóe lên một suy nghĩ trong đầu, hắn sinh ra nghi
hoặc, rốt cục nàng muốn lấy mạng ai?
Thủy Thanh Lan đã nhảy ra
ngoài cửa, một chiếc lồng sắt nặng nề hạ xuống, vây ba người bọn họ
trong đó, nàng đứng ngoài cửa, hướng vào trong mà mỉm cười, nụ cười vô
cùng dịu dàng, cũng giống như khi mỉm cười với thị nữ Tiểu Nhu ở bên
cạnh, chỉ trong nháy mắt liền giết chết người trong lòng của Tiểu Nhu,
chính là Lục Tiêu, “Diễm Hoa muội muội, đừng trách tỷ tỷ vô tình, ta đã
nói cho Ân Phách Mệnh là ngươi đang ở nơi này, về phần Hách Thiên Thần
và Hách Cửu Tiêu…”
Nụ cười của nàng bắt đầu trở nên vặn vẹo, nói
xong lời cuối cùng thì tựa hồ chỉ còn hàm chứa vô hạn oán hận, Hách
Thiên Thần liếc mắt một cái, suy nghĩ chợt lóe trong đầu lúc trước dần
dần trở nên rõ ràng, lặp đi lặp lại vài lần danh hào của Thủy Thanh Lan, hắn kéo Diễm Hoa ra sau lưng rồi cất cao giọng, “Vệ Vô Ưu có quan hệ gì với ngươi?”
Gian phòng bị lồng sắt trùm kín trở thành ngục thất, toàn bộ ngục thất đang hạ xuống, mặc dù là ngay trong tình huống như
vậy nhưng Hách Thiên Thần vẫn không lộ ra nửa điểm sợ hãi, mà còn có thể nói ra những lời này, Thủy Thanh Lan vừa tán thưởng vừa phẫn nộ, nụ
cười vặn vẹo trên mặt trở thành bi thương, hai tay run rẩy, xé nát chiếc khăn trong tay, “Khá lắm Hách Thiên Thần, ngươi còn mặt mũi để hỏi ta?
Ngươi giết con của ta mà còn dám hỏi như thế?”
“Vệ Vô Ưu?” Hách
Cửu Tiêu chưởng một phát lên tường, sát ý lạnh như băng đang ngưng tụ
thành thực thể, hắn chưa bao giờ quên Vệ Vô Ưu, lại càng không quên Vệ
Vô Ưu đã làm ra những chuyện gì.
Vách tường bị chưởng lực phá
nát, lộ ra những song sắt giống như chiếc lồng sắt đang vây quanh bọn
họ, gian phòng đang rơi xuống, không biết có thông với nơi nào hay
không, Hách Thiên Thần bắt lấy song sắt, thúc giục chân khí, vận đủ nội
lực thì liền bẻ gãy, “Vệ Vô Ưu là ta giết chết, ngươi muốn báo thù thì
vì sao không tìm đến ta?”
“Các ngươi đều phải chết, đền mạng cho
con của ta!” Vẻ mặt của Thủy Thanh Lan như điên cuồng, nàng càng lúc
càng đứng xa bọn họ, bỗng nhiên Hách Cửu Tiêu cười lạnh, “Ngươi có biết
Vệ Vô Ưu còn bị phanh thây dưới chưởng của ta hay không?”
“Cái
gì?” Tiếng kêu sắc nhọn không còn dịu dàng như trước, Thủy Thanh Lan như đã hóa điên, nàng nhoài người đến trước cửa, hốc mắt đỏ bừng, “Ngươi
nói cái gì? Thi thể con ta ở đâu? Là ngươi tiêu hủy xác chết của hắn?”
Hách Cửu Tiêu đang chờ giờ khắc này, cầm lấy song sắt mà Hách Thiên Thần
đang nắm chặt, hắn cũng vận đủ nội lực, keng, một tiếng vang lên, một
thanh sắt bị bọn họ mạnh mẽ bẻ gãy, đồng thời vung tay, một đoạn sắt vụn bay thẳng tắp về hướng Thủy Thanh Lan, như một lưỡi dao sắc bén ghim
vào ngực của nàng!