Hắn vừa dứt lời, rượu vẫn chưa nhập vào miệng thì ly rượu trong tay đã
bị Hách Cửu Tiêu đoạt lấy. Không muốn nhìn thấy Hách Thiên Thần miễn
cưỡng chính mình, nên Hách Cửu Tiêu uống cạn rượu trong chén, lạnh giọng nói với Vô Ưu phu nhân, “Còn có ta, Hách Cửu Tiêu.”
Hách Thiên
Thần muốn thay đổi thói quen của mình, thử uống ly rượu này, nhưng không phải dễ dàng có thể sửa đổi thói quen hảo khiết lâu năm, đặt bên môi
một lúc lâu vẫn không thể uống, bị Hách Cửu Tiêu đoạt lấy, mi tâm đang
khẽ nhăn của hắn rốt cục được thả lỏng.
Nghe bọn họ tự giới
thiệu, cho dù không nhìn thấy hai người thì không ít kẻ cũng bị hai câu
này gây kinh hãi, không có ai dám nói như vậy với Vô Ưu phu nhân, hai
người này rốt cục là ai mà lại có khí phách như thế?
Điềm nhiên
mà ngồi, một người bình thản trầm ổn, một người lạnh lùng vô tình, dung
mạo xuất sắc như thế, lại từ Trung Nguyên mà đến, rốt cục là người như
thế nào? Vô số nghi vấn nổi lên, nhưng không có ai có thể giải đáp.
Ngôn hành và cử chỉ của bọn họ đều lọt vào mắt của Vô Ưu phu nhân Thủy Thanh Lan, cười khẽ vài tiếng, nàng nghi hoặc hỏi, “Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu, chẳng lẽ các ngươi là huynh đệ? Giữa huynh đệ mà lại thân cận như thế, thật sự hiếm thấy.”
Bọn họ đến tột cùng có phải huynh đệ
hay không? Vấn đề này thật sự quá khó để trả lời, Hách Thiên Thần cũng
không nói, mọi người đều chăm chú nhìn hai huynh đệ, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim châm rơi trong tửu quán. Hách Thiên Thần chậm
rãi đứng dậy, cười một cách lạnh nhạt, “Quan hệ của chúng ta như thế nào thì không liên can đến phu nhân, lúc này chỉ thỉnh cầu Băng Hà Liên Tử
từ phu nhân để cứu người, nghe nói nó ở trong tay phu nhân, không biết
làm sao có thể xin được vài viên?”
Rất nhiều người không biết
Băng Hà Liên Tử trân quý như thế nào, cũng rất hiếm khi được nghe nói,
Hồng Lăng dù sao cũng là nhi nữ của tộc trưởng Thiên Lộ, nhờ có thủ hạ
đi hỏi khắp nơi nên mới có được tin tức, chỉ cần trên đời có người biết
được thì tin này cũng không tính là quá mức bí ẩn, Thủy Thanh Lan cũng
không muốn giữ bí mật, nàng vốn là một người kiêu ngạo tự phụ.
“Muốn thứ gì đó ở Thanh Đại Lâu cũng không phải đơn giản, không biết công tử
đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?” Thủy Thanh Lan vén lên mái tóc bên tai,
không hề từ chối mà ngược lại càng lộ ra một chút hứng thú.
Hách
Thiên Thần nói thẳng là muốn lấy Băng Hà Liên Tử để cứu người, chẳng qua muốn xem Vô Ưu phu nhân sẽ trả lời như thế nào, nếu không lưu lại một
chút cơ hội mà quả quyết cự tuyệt thì sẽ bị người đời xem là quá mức vô
tình, nếu không muốn làm cho người ta nghĩ như vậy thì nàng chỉ có thể
đáp ứng, sau đó gây khó dễ cho bọn họ, khiến bọn họ biết khó mà lui.
Nàng quả nhiên tính làm như vậy.
“Phu nhân có điều kiện gì thì cứ nói, đừng ngại.” Cuối đông, gió lạnh thổi hiu hiu, vài tia nắng mặt
trời từ bên ngoài rơi trên thân thanh y đang khẽ phất phơ, toát lên một
khí thế uy nghi mà không ai có thể khinh thường, khiến người ta phải nín thở.
Ngày thường hiếm thấy Vô Ưu phu nhân xuất hiện trong thành Lộ Châu, việc này đã khiến người ta kinh ngạc, bây giờ lại có hai người đến từ Trung Nguyên muốn Băng Hà Liên Tử của nàng, Vô Ưu phu nhân thật
sự sẽ đáp ứng? Những người đang ngồi trong quán cũng có người của giang
hồ, không ít kẻ âm thầm quan sát, muốn biết việc này sẽ chấm dứt như thế nào.
“Kỳ thật cũng không có điều kiện gì.” Thủy Thanh Lan nói
một cách ôn nhu, rồi liếc mắt nhìn chăm chú Lục Tiêu đang nằm dưới chân
hắc y nữ tử, “Các ngươi có thấy hắn hay không? Hắn phụ lòng nha đầu bên
cạnh ta.” Nàng chỉ cô nương đứng bên cạnh, sau đó tiếp tục nói, “Hắn
muốn tiến vào Thanh Đại Lâu tìm nàng, nhưng chỉ đến cửa thì liền bị
người ta hù dọa, lập tức trốn thoát. Lúc trước luôn miệng nói muốn gặp
Tiểu Nhu, bất quá chỉ là như thế, bây giờ còn muốn dây dưa quấy rối, ta
chỉ có thể sai người trừng trị một chút mà thôi.”
Ngữ khí của
nàng hơi thoáng bi ai, giống như từ mẫu, lại giống như đang nói với đệ
đệ thân thiết của mình, trong bất đắc dĩ có một chút phiền muộn, lập tức thở dài một tiếng, cúi người nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt đã sưng
tấy của Lục Tiêu.
Những ngón tay như ngọc đang mơn trớn thì bỗng
nhiên máu tươi tuôn ra, khuôn mặt của Lục Tiêu nức toát, hắn lớn tiếng
kêu thảm, tiếng hét đầy thê lương, không ngừng quằn quại trên mặt đất,
“Phu nhân tha mạng, tha mạng….”
Vết thương ở trên mặt rất đáng
sợ, máu tươi không ngừng tuôn ra, hắn không ngừng hét to, không ngừng
giãy dụa, cho đến khi không thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Lục Tiêu không còn động đậy. Chuyện này bất quá chỉ xảy ra trong khoảnh khắc
Tiểu Nhu bên cạnh Vô Ưu phu nhân đang trừng lớn mắt, trên mặt không còn một
giọt máu, trong mắt như có dòng lệ đang chảy ra, Vô Ưu phu nhân nhíu mày nhìn nàng, rồi dịu dàng nói, “Hài tử ngốc, khóc cái gì, hắn đã chết sẽ
không thể làm phiền ngươi, như vậy không tốt hay sao? Ngươi vì sao phải
khóc, nên cười mới đúng.”
Vô Ưu phu nhân cười một cách nhu hòa,
nâng tay giúp Tiểu Nhu lau đi nước mắt, thân hình của Tiểu Nhu cứng đờ,
không dám nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trợn to, cố gắng ngừng lại nước mắt, lúc này Vô Ưu phu nhân mới mỉm cười, “Đúng rồi, đây mới
là hảo hài tử.”
Nàng vỗ về mái tóc của Tiểu Nhu, điềm nhiên xoay
người rồi lên tiếng, “Kết cục của nam nhân tại Thanh Đại Lâu như thế nào thì các ngươi cũng đã biết, nơi đó chỉ có những nữ tử bị tổn thương,
không dung tha cho nam nhân, nếu các ngươi thật sự muốn đi thì ta cũng
không ngăn cản, đến lúc đó nhất định sẽ chiêu đãi nồng hậu, miễn cho hai vị công tử trách ta thất lễ.”
Thủ đoạn của nàng vô cùng tàn
nhẫn, nhưng trên mặt vẫn luôn nở nụ cười thân thiết và đầy tao nhã,
giống như một vị phu nhân. Hồng Lăng thấy Tiểu Nhu bị dọa đến mức run
lẩy bẩy, nàng cả giận mà lên tiếng, “Ngươi căn bản chỉ là một lão yêu bà xấu xa hèn hạ, ngươi cứ ở Thanh Đại Lâu mà chờ, chúng ta nhất định sẽ
đến!”
Thủy Thanh Lan nghe xong nhưng không hờn giận, chỉ không
ngừng lắc đầu, “Cô nương này tính tình nóng nảy, nếu đến Thanh Đại Lâu
của ta thì ta chắc chắn sẽ hảo hảo sửa đổi tật xấu của ngươi, nghe đây…” Nàng để cho hắc y nữ tử lôi Tiểu Nhu đi, rồi tiếp tục nói với đám
người, “Băng Hà Liên Tử ở ngay trong Thanh Đại Lâu, nơi đó có một chiếc
hồ đóng băng, nếu các ngươi muốn thì có thể đến Đàm Vụ, ta ở đó chờ các
vị.”
Giống như cảm thấy mệt mỏi, nàng nâng khăn lên che miệng,
ngáp một cái rồi xoay người muốn ly khai, ngay trong lúc mở miệng thì
bỗng chốc có cái gì thoáng hiện, Hồng Lăng cảm thấy hoa mắt, kình khí
trong tay Hách Cửu Tiêu bắn thẳng ra trước mặt, Hồng Lăng theo bản năng
nâng chưởng nghênh đón, vạn phần kinh ngạc.
Bàn tay đang giơ lên
bị xoay ngược, phi thường đau nhức, nàng giương mắt, một đạo kim quang
giăng ra trước mặt nàng, một con trùng cổ quái bị kim quang xuyên qua,
hai bên thân mọc đầy lông, cơ thể bị đâm thủng, đôi cánh vẫn không ngừng giãy dụa.
Hách Cửu Tiêu buông tay Hồng Lăng ra, rồi nhặt lên con trùng với diện mạo xấu xí bị Giao Tàm ti xuyên thủng, sau đó nói với
Hách Thiên Thần, “Đây là Tử Du, có thể bay lượn, và là kịch độc.” Đối
với người bên ngoài mà nói thì nó là kịch độc, còn đối với Huyết Ma Y
thì chưa hẳn đã là kịch độc, Hách Cửu Tiêu thẳng tay vứt nó ra ngoài.
Vô Ưu phu nhân tựa như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, khi bước
đến trước cửa thì nhìn thấy xác chết của con côn trùng ngay dưới chân,
nàng dừng lại cước bộ một chút, thần sắc khẽ biến, dùng nụ cười che
giấu, đang muốn quay đầu để lên tiếng, thì bỗng dưng nghe thấy một câu
lạnh như gió đông truyền đến, “Đem đồ của ngươi mang đi.”
Xoay
người thì lập tức nhìn thấy một đôi mắt yêu dị đang nhìn nàng, vô luận
là diện mạo của cẩm y nam nhân khiến người ta phải nhìn chăm chú như thế nào, thì ánh mắt và hơi thở tản mát một sự nguy hiểm đáng sợ lại làm
cho người ta phải lui bước, khiến mọi người không dám nhìn thẳng. Thủy
Thanh Lan có thể xem như đã gặp qua vô số người, nhưng khi đón nhận ánh
mắt này thì vẫn nhịn không được mà cảm thấy rét run.
Ra hiệu cho hắc y nữ tử nhặt lên xác con trùng, lần này Vô Ưu phu nhân cũng không
nói một câu nào, chỉ liếc mắt nhìn họ thật sâu rồi đi ra khỏi cửa, bóng
dáng của nàng vẫn tao nhã cao quý, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ thìsẽ phát hiện cước bộ của nàng không còn ung dung như lúc trước.
Tửu quán lại trở nên yên tĩnh, mọi người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, còn
đang suy đoán thân phận của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu. Vạn Ương
không lớn như Trung Nguyên, các môn phái cũng không nhiều như vậy, nhưng bản tính của con người luôn giống nhau, đối với cường giả thì luôn hiếu kỳ, đối với nguy cơ thì luôn sợ hãi. Việc hôm nay nhanh chóng bị lan
truyền ra ngoài. (cường giả = kẻ mạnh)Không ai dám tùy tiện đắc tội Thanh Đại Lâu, nơi đó sắp sửa nghênh đón hai vị khách quý, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, là hai người Trung Nguyên
có quen biết với Phong Ngự Tu của Xích Lang tộc, rốt cục vì sao lại đến
đây? Có người nghi hoặc nên đi điều tra, sau khi điều tra được thì
thoáng chốc ở Vạn Ương lại nổi lên một trận phong ba.
Trung
Nguyên gặp phải đại kiếp nạn, Thất sát lệnh đẫm máu giang hồ, phát ra
Thất sát lệnh là hai người có tên Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, mỗi
người chấp chưởng Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc, người trước nắm không ít
nhược điểm của các môn phái, người sau quyết định sinh tử của kẻ khác.
Bọn họ được người đời xưng là Đàn Y công tử và Huyết Ma Y!
Hoàn toàn vô tình xảo ngộ tại tửu quán, giao thủ với Vô Ưu phu nhân đã khiến nhiều người bắt đầu chú ý đến hành tung của bọn họ, đám người vẫn trên
đường hướng về thành Đàm Vụ. Phong Ngự Tu là người của Xích Lang tộc,
không muốn tùy tiện nhúng tay vào việc trong giang hồ, cho nên những lời trong tửu quán là cố ý cảnh cáo, hắn cũng không mang theo nhiều thủ hạ, lý do mà hắn đi theo bọn họ, phần lớn là vì cá nhân.
Cưỡi ngựa
mấy ngày liền, dọc đường đi bọn họ đều bị chú ý, ở phụ cận Thanh Đại Lâu đã sớm có người nghỉ chân, muốn nhìn xem có phải rốt cục không có ai
toàn thân trở ra từ Yên Chi Tùng của Vô Ưu phu nhân hay không.
Gió đông thổi vào mặt rát buốt, vó ngựa giẫm lên cỏ cây đã khô héo lâu
ngày, ánh nắng rải rắc, sắc trời màu xanh thẫm, giống như phất lên y mệ
thì lập tức có thể chạm vào, trên cao không có tầng mây, chỉ có thể nhìn thấy một màn sương lờ lững.
Thành Đàm Vụ, cái tên này tồn tại là vì ở đây thường xuyên xuất hiện sương mù, nếu cẩn thận quan sát thì sẽ
phát hiện đó không phải là sương mù thật sự, mà là hơi nước ngưng kết,
là hơi nước đọng trong những sơn cốc chật hẹp, như sương mù phiêu du,
ngưng tụ mà không tiêu tan.
Ở Vạn Ương, chỉ có nơi đây là có rất
nhiều hơi nước, nhiệt độ không khí lại rất thích hợp, cho nên người ở
đây cũng phi thường đông đúc, các thương nhân đều trải qua nơi này,
người tới lui tại cửa thành lúc nào cũng như thoi đưa.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu được Phong Ngự Tu đưa qua cửa thành, các tướng sĩ thủ thành ở Vạn Ương phi thường cẩn thận đối với người Trung Nguyên đến đây, có thể thấy được thế cục đang càng lúc càng nghiêm trọng.
“Bọn họ đến kìa!” Tiến vào thành không bao lâu thì liền nghe thấy rất nhiều
tiếng xì xầm to nhỏ, không ít người đều chăm chú quan sát bọn họ, trong
ánh mắt có hiếu kỳ có kinh ngạc, có chán ghét cũng có tán thưởng.
“Chuyện này là thế nào?” Hách Thiên Thần nhìn ra xa xa, ở ngã tư cuối đường có
một tòa nhà xây bằng tường trắng, trước cửa có rất đông người đứng chờ.
Phong Ngự Tu quan sát vài lần, tiếp tục giục ngựa đi về phía trước, không bận tâm ánh mắt nhìn chăm chú ở xung quanh, hắn quay đầu ra dấu cho hai
người bọn họ, “Ta thấy có lẽ là thanh danh của các ngươi quá mức vang
dội, bọn họ đều muốn đến nhìn một chút cho biết.” Dứt lời, hắn tận lực
cười to.
Hách Cửu Tiêu không hề lộ ra nửa điểm ý cười đối với lời trêu ghẹo của Phong Ngự Tu, hắn chỉ nói một cách lạnh nhạt, “Bọn họ là
vì Thanh Đại Lâu mà đến.”
“Bọn họ muốn nhìn chúng ta sẽ chết như
thế nào.” Đến gần trước cửa, Hách Thiên Thần ghìm ngựa, giọng nói thản
nhiên, trên mặt hơi có ý cười, những lời này tựa hồ bị hắn xem như đang
nói đùa.
Phong Ngự Tu cũng không phải là không biết, chẳng qua
hắn không nói ra, Hồng Lăng từ nãy đến giờ vẫn chưa mở miệng, dường như
là vừa khẩn trương vừa lo lắng, lúc này mới lên tiếng, “Hôm nay nếu ta
không thể toàn thân trở ra, các ngươi nhất định phải mang máu của Lang
Vương và Băng Hà Liên Tử đi cứu cha ta!”
“Đừng khẩn trương như
vậy, không nghiêm trọng như thế.” Phong Ngự Tu cười ha ha, vỗ lên vai
nàng vài cái, mấy ngày nay ở chung, hắn biết Hồng Lăng là một người nữ
tử trọng tình trọng nghĩa, đang cân nhắc sau này sẽ xin tộc trưởng giúp
nàng miễn đi trọng tội.
Hồng Lăng không hề lặp lại, mím môi xuống ngựa, đám người bước đến trước cửa.
Bọn họ nhìn thấy hắc y nữ tử đã gặp tại tửu quán đang đứng chờ trước cửa,
vách tường trắng xóa không có bất luận một màu sắc nào khác, nàng đứng
ngay bên tường, hắc y tóc đen, nét mặt không hề thay đổi, “Phu nhân đang đợi các ngươi ở bên trong, thỉnh.” Nàng không hề nhiều lời, trực tiếp
đi vào trong.
Vô Ưu phu nhân có chủ ý gì? Trong lòng nghi hoặc,
bọn họ đi theo nàng, xuyên qua hành lang gấp khúc màu than chì, hắc y nữ tử dừng lại trước một cánh cửa rất lớn, “Phu nhân nói, thỉnh nhị vị chờ ở đây, thỉnh hai vị công tử đi vào trước.”
Nàng ngăn cản trước mặt Phong Ngự Tu và Hồng Lăng.
Thủy Thanh Lan đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với bọn họ, là cơ quan hay
độc dược? Hay là có cao thủ chờ đợi ở bên trong? Phong Ngự Tu nhíu mày,
“Muốn đi thì chúng ta cùng đi.”
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đến, thì sẽ cùng nhau đi.” Hồng Lăng cũng lo lắng như Phong Ngự Tu.
Hách Thiên Thần có một chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một lát, hắn và Hách Cửu
Tiêu trao cho nhau một cái nhìn, rồi nói với hai người, ‘Các ngươi chờ ở đây, chúng ta đi vào trước xem sao.”
Theo Phong Ngự Tu thì đây
không phải là một ý hay, nhưng hắn biết ngăn cản cũng không được, Hách
Thiên Thần công đạo xong xuôi thì vươn tay đẩy cửa ra, cùng Hách Cửu
Tiêu bước vào trong.
Bên trong thực yên tĩnh, không có cao thủ
tập kích, cũng không có cơ quan hay độc dược, chỉ có một người lẳng lặng mà ngồi, là nữ tử, cũng không phải Vô Ưu phu nhân.
Hai người vừa vào thì liền thấy rõ người nọ, cả hai đều chấn động, đó chính là Diễm Hoa!