“Ngươi nghe thấy cái gì hay không?” Hách Thiên Thần leo lên vách núi,
dưới chân của hắn đã bị tuyết đọng thấm vào, lúc này đã ướt sũng, vận
công chống lại hàn ý, nghiêng tai lắng nghe, tiếng kêu bị gió lạnh phiêu tán, giống như là hắn bị ảo giác, rốt cục không còn nghe thấy.
“Có người hô to, là nữ tử.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu xuyên vào trong rừng, cho dù bên kia có thể đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc có người gặp nạn,
thì khuôn mặt của hắn vẫn lạnh như băng, tựa như chưa hề phát sinh bất
luận chuyện gì.
“Lạnh hay không?” Hách Cửu Tiêu phủi đi vài hạt
bông tuyết bám trên tóc của Hách Thiên Thần, bỗng nhiên làn gió lại
truyền đến tiếng kêu kia một lần nữa, lần này rất rõ ràng.
Tiếng kêu quả thật là của nữ tử, Hách Thiên Thần lập tức giật mình, kéo Hách Cửu Tiêu hướng vào trong rừng, “Qua đó xem thử.”
Lúc trước hắn từng phái người truy đuổi hành tung của Ân Phách Mệnh và Diễm Hoa, từ khi xuất phát đi tái ngoại thì mật thám của Thiên Cơ Các đã
trình lên tin tức, Ân Phách Mệnh đuổi theo Diễm Hoa hướng đến biên giới
của đại Viêm, xem ra là đi Vạn Ương, bọn họ cũng đi Vạn Ương, vì đã xác
định một số tuyến đường, nếu là nói rằng đã đuổi kịp Diễm Hoa thì cũng
không phải là không có khả năng.
Đề khí khinh công, bọn họ hướng
vào trong rừng, tiếng gió rất lớn, truyền đến một tiếng quát mắng yêu
kiều, nghe ra thì không giống Diễm Hoa mà là của một nữ tử với niên kỷ
còn trẻ. Đến gần một chút, tiếng đánh nhau lại càng thêm rõ ràng, mơ hồ
còn kèm theo tiếng dã thú gầm rú, chẳng lẽ ngay tại băng thiên tuyết
địa, lại có nữ tử lẻ loi một mình đi săn thú hay sao?
Dân chúng
phụ cận đều rất giỏi săn bắn, vô luận nam nữ thì đều biết võ thuật, đến
thời điểm thích hợp sẽ kéo nhau ra ngoài săn thú, dùng da lông và thịt
để đi đổi lấy một chút lương thực ở trong thành, nhưng thợ săn lão luyện sẽ không săn thú một mình ngay tại thời điểm như thế này.
Tuyết
bay đầy trời, tiếng gió như dã thú gầm thét, tuyết rơi cuồn cuộn trong
không trung, cả một vùng trắng xóa lạnh lẽo, cây cối trong rừng đã sớm
bị băng tuyết bao trùm, trong một mảnh trắng xóa, chỉ có một chút đỏ
bừng, đỏ như lửa, rực rỡ tươi đẹp, đó là y phục màu đỏ, mặc trên thân
của một nữ tử với dáng người cao gầy.
Nàng đội một chiếc mũ lông
màu trắng, mặc tiểu y bó sát, hai bên cổ y mệ đều có viền một mảnh lông
trắng, vạt y bào vừa dài vừa rộng, để lộ ra hạ y giống như nam tử, dưới
chân là đôi hài bằng da mà thợ săn hay sử dụng. Tung ra một cước, dã
lang bị trúng một kích nhưng không hề kêu than, bị nàng đá vào bụng, nó
lại quay cuồng đứng lên.
“Tiểu súc sinh, xem cô nãi nãi giáo huấn ngươi như thế nào!” Nàng giơ lên cung nỏ phía sau lưng, dây cung kéo
căng. chíu chíu vài tiếng. Lấy tiễn, giương cung, bắn ra, vài động tác
liên tục không ngừng.
Xung quanh nàng có bầy dã lang đang vây
quanh, nàng dựa vào gốc cây, cảnh giác nhìn chằm chằm chúng nó, động tác trong tay không hề dừng lại, nhưng mồ hôi trên trán cùng với hai bàn
tay khẽ run đủ đã chứng tỏ khí lực của nàng đang dần dần cạn kiệt, không thể duy trì được lâu.
Bầy sói vẫn còn xúm lại, số lượng càng lúc càng nhiều, không thấy giảm bớt, dưới chân của nàng ở cách đó không xa
đã có thi thể của dã lang, hương vị máu tươi càng kích thích bọn chúng,
nàng không hề trốn tránh, không biết vì sao vẫn kiên trì đứng dưới tàng
cây, tựa hồ đang chờ cái gì đó.
“Đến đây!” Quát một tiếng, nàng
giương mắt nhìn bầy sói, trong đó có một con dã lang có màu sắc khác với các con còn lại, toàn thân hắc mao ánh ra màu đỏ sậm, bộ lông sáng rực, trong bầy sói đang khát máu, chỉ có nó là bất động.
Dưới chân
bước đi, như một ngọn hỏa diễm lướt qua, chiếu sáng tuyết trắng mênh
mông, nó nhập vào bầy sói, ngọn chủy thủ của nữ tử được rút ra từ trong
chiếc hài, chỉ khoảnh khắc liền bắn về con dã lang đặc biệt kia.
Con dã lang không né cũng không tránh, đợi chủy thủ bay đến trước mặt thì
bỗng nhiên tứ chi vung ra, răng nanh sắc nhọn chiếu ra hàn quang lấp
lánh, né tránh ngọn chủy thủ, bầy sói xung quanh bắt đầu bao vây để tấn
công nàng.
Dù sao thì lực của một người cũng không thể so sánh
với bầy dã lang này, nàng đã giết mấy con, trên người cũng có rất nhiều
vết thương, nhưng vẫn không thể tiếp cận mục tiêu của mình. Lang Vương,
đó là Lang Vương, nàng phải có máu của Lang Vương.
Móng vuốt sắc
nhọn xẹt qua, bên cổ của nàng lập tức có vài vết máu, nhưng trong tay
không dám dừng lại động tác, ngửa người tránh đi một con dã lang vồ tới, nhưng lại không thể ngăn cản hàm răng nanh từ bên trái đang hung hăng
táp vào, nàng kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, Lang Vương từ trong
bầy sói đi ra, đầu lưỡi đỏ tươi cùng hơi thở nóng rực đang ở ngay trước
mắt nàng.
Xong rồi! Nàng cười thảm, ngay khi nàng nghĩ rằng mình
ắt hẳn sẽ chết thì bỗng nhiên có một tia nắng mặt trời chiếu xuống,
giống như xé mở hết thảy sương mù và băng hàn, chiếu sáng trước mặt
nàng, bắn thủng cổ họng Lang Vương, một dòng máu đỏ tuôn ra.
Không hề do dự, chủy thủ xẹt qua cổ Lang Vương, thậm chí nàng cũng không có
thời gian để xem chính mình được cứu như thế nào, lấy ra một chiếc lọ
nhỏ để hứng máu, chờ đến khi hứng được đầy bình rồi đóng nắp lại, thì
lúc này nàng mới ngầng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ở cách đó không xa
có hai người đang tiếp cận, đều là nam tử với thân hình cao lớn, một
người mặc cẩm bào, khuôn mặt lạnh lùng, trong đời nàng chưa bao giờ gặp
qua người nào có thần sắc lạnh như vậy, giống như dung thành nhất thể
với tiết trời mùa đông ở nơi đây, cũng chưa từng thấy người nào có dung
mạo yêu dị như hắn. Còn người nam nhân bên cạnh thì lại hoàn toàn tương
phản.
Người nọ mặc một thân thanh y không mỏng cũng không dày,
đang chậm rãi thu hồi kim quang trong tay, giống như đem ánh mặt trời
thu vào lòng bàn tay, không nhanh cũng không chậm, động tác trầm ổn thản nhiên, hắn chậm lại cước bộ, nhìn về hướng nàng, trên mặt tựa hồ mang
theo ý cười, có vẻ rất nhu hòa, nhưng sự nhu hòa ấm áp này lại không làm cho người ta thả lỏng, ngược lại càng khiến người ta nhìn thấy một hàm
xúc thâm trầm lắng đọng.
Bọn họ vừa xuất hiện thì không khí xung
quanh liền bất đồng, bầy dã lang dường như cảm giác được một sự uy hiếp
mà thường nhân không thể nhìn thấy, thấp giọng kêu lên, chậm rãi lui ra
sau, Lang Vương đã chết, những con dã lang khác cảm thấy nguy hiểm nên
bọn chúng liền lui bước.
Hách Thiên Thần lấy ra hỏa chiết, tiếp
nhận nhánh cây mà Hách Cửu Tiêu truyền sang, cành khô bị thiêu cháy như
mũi tiễn bắn ra, cắm xuống đất, bị gió phiêu tán làm hỏa nhiệt lan tràn, đuổi đi bọn dã lang ở xung quanh.
“Chúng nó có thể quay lại.” Hách Cửu Tiêu cúi người nhìn con Lang Vương trên đất, “Máu của nó có thể làm thuốc.”
“Ngươi cũng biết trị bệnh?” Nữ tử kinh ngạc, muốn đứng lên nhưng lại không có
khí lực, “Các ngươi trước tiên dìu ta đứng dậy, chúng ta đến một nơi
khác rồi nói chuyện, ta tên là Hồng Lăng, ta muốn cảm tạ các ngươi.”
Bên cổ của nàng có thương tích, trên người cũng có vết cào cấu, dưới chân
lại bị táp một phần da thịt rất sâu, nàng đã đau đến mức sắc mặt tái
nhợt, nhưng không giống như nữ tử tầm thường mà rưng rưng xin giúp đỡ,
vẻ mặt kiềm chế, có mồ hôi nhưng không hề thấy bất luận một giọt lệ nào.
Hồng Lăng xem ra không thua kém một đấng mày râu, Hách Thiên Thần gật đầu
với nàng, sau đó nhìn sang Hách Cửu Tiêu, “Chúng ta tìm một chỗ để nghỉ
ngơi một chút.” Muốn hắn ra tay dìu nàng là không có khả năng, duy nhất
chỉ còn lại Hách Cửu Tiêu.
Ắt hẳn có thể nghe được vài chuyện về Vạn Ương từ người nữ nhân này, nàng
dường như không phải dân chúng bình thường, từ khi tiến vào dãy núi rồi
đi một mạch nhiều ngày như vậy, thì đây là người đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy. Hách Cửu Tiêu biết tính toán của Hách Thiên Thần.
Huyết Ma Y cũng không thích thú đối với việc cứu người, nhưng hắn vẫn bước qua,
nâng Hồng Lăng đứng dậy, Hồng Lăng không hiểu vì sao người nam tử xem ra vừa lạnh lùng vừa không dễ tiếp cận lại đến đây dìu nàng, mà không phải là người nam nhân ôn hòa thanh nhã, hoàn toàn tương phản với dự đoán
của nàng. Hai người này thật sự có chút kỳ quái.
“Đi về hướng đó.” Hồng Lăng chịu đau, hướng vào rừng sâu, “Đó là nơi nghỉ ngơi của thợ săn, có một căn nhà gỗ.”
Hách Cửu Tiêu đỡ lấy một bên bả vai không bị thương của nàng, đi về hướng mà nàng đã chỉ, Hách Thiên Thần đi theo phía sau, dùng tuyết xóa đi dấu
vết đánh nhau đã lưu lại lúc trước, cũng vùi lấp màu đỏ tươi trên tuyết
trắng, như vậy thì bầy dã lang sẽ không thông qua vết máu để đến tìm bọn họ.
Dọc đường xóa đi dấu vết, bóng dáng màu xanh bước đi trên
tuyết, chỉ để lại dấu chân mờ nhạt, Hách Thiên Thần đưa mắt nhìn về phía trước, Hồng Lăng vấp phải tảng đá dưới chân, suýt nữa đã ngã xuống, may mắn được Hách Cửu Tiêu đỡ lấy.
Thu hồi tầm mắt, Hách Thiên Thần
tiếp tục vùi lấp những vết máu nhiễu xuống tuyết trắng từ trên thương
tích của Hồng Lăng, khi đến trước cửa căn nhà gỗ thì Hách Cửu Tiêu đang
chờ hắn, Hồng Lăng đã được dìu vào phòng.
“Sắc mặt không tốt, làm sao vậy?” Hách Cửu Tiêu tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Hách Thiên Thần,
“Nhanh vào trong nhà, bên trong có lò sưởi.”
Hách Thiên Thần điềm nhiên gật đầu, “Chờ trận tuyết này ngừng rơi thì sẽ qua mùa đông, mấy
ngày nay tuyết rơi lớn quá.” Hắn phủi đi những hạt tuyết bám trên người, đang muốn đẩy cửa bước vào thì bỗng nhiên bị Hách Cửu Tiêu giữ chặt từ
phía sau.
Kề sát lưng vào lồng ngực vững chắc, tựa hồ có một chút ý cười đang rung động. Hách Cửu Tiêu thì thầm bên tai của hắn, “Mất
hứng? Nhưng muốn ta dìu nàng chính là ngươi, Thiên Thần…”
Ôm lấy
thắt lưng của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu kéo hắn đến gần, hơi thở đã hóa thành khói trắng lan tỏa trong không khí, lời nói sâu kín hàm chứa
một chút lãnh ý, Hách Thiên Thần suy nghĩ trong lòng, hai mắt khẽ khép
lại, “Ngươi đang cố ý?”
“Là ngươi muốn ta làm như vậy.” Hách Cửu
Tiêu cắn một ngụm bên cổ của hắn, cố ý lưu lại một dấu răng, và một chút hôn ấn, “Mất hứng vì sao không nói?” (èo…dỗ vợ kìa)
“Ngươi không có ý gì đối với nàng, nàng cũng giống như ngươi, ta không có lý do để
mất hứng.” Hách Thiên Thần nhíu mày, “Bất quá, nếu ngươi muốn biết thì
ta có thể nói cho ngươi biết.” Hắn dừng lại một chút, xoay người rồi kề
sát vào Hách Cửu Tiêu, “Trong lòng của ta có một chút khó chịu.”
Bên trong màn tuyết dày đặc, ngoài trời rét lạnh khiến nụ
hôn này càng thêm nóng rực, khói trắng tràn ra từ trong miệng của bọn
họ, hai người đứng dưới mái hiên. Hồng Lăng ở bên trong không thấy bọn
họ tiến vào, sốt ruột nên vội vàng mở cửa ra, thì cảnh tượng trước mắt
làm cho nàng kinh ngạc há to miệng, nói không nên lời.
Nàng chưa
bao giờ nhìn thấy hai nam nhân ôm nhau và hôn kịch liệt như vậy, tuyết
trắng sau lưng bọn họ không ngừng bay lả tả, bọn họ đứng trước cửa, ở
ngay cách đó không xa nhưng lại làm cho người ta bỗng dưng cảm thấy bọn
họ đang ở một thế giới khác, không ai có thể đến gần, không ai có thể
tiến vào.
“Các ngươi….có thể chờ đến tối rồi hẳn hôn tiếp có được hay không, đừng quên còn có người bị thương…” Một câu đột ngột cắt
ngang nụ hôn của bọn họ, Hách Thiên Thần thầm trách mình lơ đãng, quay
đầu nhìn thấy Hồng Lăng đang đứng trước cửa, thân thể đang dần dần khuỵu xuống.
Nàng vốn là mất máu quá nhiều, Hách Cửu Tiêu dìu nàng vào trong phòng mà không hề bận tâm rồi lập tức ra ngoài, nàng vịn cửa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt đỏ ửng, khí huyết dâng lên, cảm thấy
thiên địa trước mắt đang đảo nghịch, dưới chân trở nên mềm nhũn.
“Cứu nàng.” Hách Thiên Thần buông ra Hách Cửu Tiêu, Giao Tàm ti cuốn lấy cổ
tay của Hồng Lăng, đem nàng kéo vào phòng, lần này hắn không cho Hách
Cửu Tiêu động thủ. (chua ê hàm)
Phương pháp cứu người của Hách
Cửu Tiêu rất đơn giản, nhìn xem thương thế của nàng, lấy thuốc thoa
ngoài da, cho Hồng Lăng uống thuốc, như vậy là xong.
Nếu là chứng bệnh mà hắn cảm thấy hứng thú, thì thái độ đương nhiên sẽ khác biệt,
còn loại thương thế này đã hoàn toàn không ở trong mắt của Huyết Ma Y.
“Các ngươi từ đâu đến đây? Thuốc trị thương của ngươi công hiệu như vậy,
thánh y trong tộc có lẽ cũng không hơn.” Hồng Lăng thấy vết thương trên
đùi đã cầm máu, thậm chí không còn cảm thấy đau đớn, nàng rất tán
thưởng.
Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu trở nên rét lạnh, Mục Thịnh
từng nhắc tới thánh y, Hồng Nhan là do thánh y chế ra, Hồng Lăng nói đến thánh y, nàng hiển nhiên là người Vạn Ương.
Đột nhiên vẻ mặt của Hách Thiên Thần biến đổi, “Có người!” Hắn đi đến bên cửa sổ, dùng tay
ra hiệu, Hách Cửu Tiêu lập tức tiến đến phía sau cửa cái.
Hồng
Lăng nhìn thấy phản ứng của bọn họ, cẩn thận lắng nghe thì tựa hồ ngoài
cửa có tiếng người, tiếng nói chuyện ở trong gió căn bản khó có thể nghe rõ, thật không hiểu làm sao bọn họ có thể phát hiện. Hai người đều xuất sắc bất phạm, vô luận là dung mạo hay là khí chất đều không giống người thường, đến tột cùng bọn họ có lai lịch như thế nào….
Khi nàng
đang suy đoán thì bên ngoài đột nhiên có một tiếng hét lớn, “Là ai dám
giết Lang Vương của tộc ta!” Một quyền đấm vào cửa.
Quyền phong
thậm chí áp chế tiếng gió bên ngoài, một quyền xuyên thấu cửa gỗ, người
tới còn chưa thu quyền thì đã bị một chưởng của Hách Cửu Tiêu chế ngự,
thuận thế lôi vào, người bên ngoài cảm giác không đúng, điên cuồng hét
lên một tiếng, cửa gỗ nổ tung thành từng mảnh nhỏ, người nọ nhảy vào
phòng.
“Là các ngươi?” Thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, người tới trừng mắt kinh ngạc.