Lý đại nương quả thật muốn chạy trốn, hắn chỉ là một bá tính bình thường, là một người giang hồ, tuyệt đối không thể
có quan hệ không rõ ràng với triều đình, huống chi thân phận của đối
phương lại là thái tử.
“Ta nhận thua…” Ngón tay đang sờ soạng
trên người làm cho hô hấp của hắn có một chút hỗn loạn, hắn đè lại bàn
tay đang trườn xuống bắp đùi của hắn, rồi cười khẽ, ý đồ làm cho không
khí thoải mái một chút, “Thỉnh thái tử điện hạ thả ta ra, là lỗi của
tiểu nhân, không nên nghi ngờ oai nghiêm của điện hạ, ta…”
“Đã
muộn.” Sở Tĩnh huyền cắt ngang lời hắn, ngón tay đặt lên môi hắn, rồi
mỉm cười đáp lại, “Nếu ngươi đã theo ta vào đây thì nên biết sẽ xảy ra
chuyện gì, bây giờ hối hận cũng đã muộn.”
Hô hấp nóng ấm phất qua bên tai, Sở Tĩnh Huyền đè xuống thân thể của Lý đại nương, thì thầm
trên môi hắn, vô cùng thân thiết giống như tình nhân, nhưng bọn họ không phải, đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, có lẽ hoàn cảnh gặp mặt
ngay từ đầu đã không bình thường.
Nụ hôn tinh tế từ bờ môi đến
bên cổ, rồi kéo dài xuống dưới, ngón tay ấm áp sờ soạng trên người của
hắn, hắn được người đời xưng là Lý đại nương, luôn luôn ra vẻ như một
thiếu phụ phong tình lẳng lơ, nhưng hắn vẫn là Lý Phúc của năm xưa, bởi
vì quá khứ nên hắn rất cẩn thận khi lựa chọn bạn tình, vì vậy cũng không thật sự cùng người khác giao hoan cho đến cuối cùng.
Không thể
kiềm chế dục vọng đang bị giày vò từng chút một, thủ đoạn của Sở Tĩnh
Huyền rất cao minh, rất nhanh liền khiến cho hắn sa vào khoái hoạt. Ngón tay rục rịch, đôi môi nóng rực, ma sát trên nệm giường bằng tơ tằm, mỗi một điểm trên người đều trở nên phi thường mẫn cảm.
Bàn tay
thiêu đốt đang tuần tra khắp ngõ ngách trên thân thể của hắn, rốt cục
tìm được khe hở bí ẩn nhất, kích thích lửa nóng ở bên trong. Lý Phúc
giống như con cá sắp sửa chết chìm, không biết là muốn hùa theo hay là
nên giãy dụa, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, tựa hồ đang bị cái gì đó va
chạm, không thể tập trung suy nghĩ.
Bị dục vọng điều khiển làm
cho thân thể run rẩy buộc chặt, cảm giác trên người không phải hoàn toàn là sung sướng, nhưng cho dù đôi khi cảm thấy thống khổ, hắn lấy lại
tỉnh táo rồi muốn né tránh, thì lại bị sự ôn nhu của đối phương rất
nhanh bắt được, so với sự hiểu biết về tình sự của hoàng tộc thì kinh
nghiệm của hắn thật sự nhỏ nhặt không đáng kể.
Sở Tĩnh Huyền luôn luôn nhìn chăm chú người dưới thân, quan sát phản ứng của Lý đại nương, hắn nhìn thấy đôi môi hé mở, mái tóc xõa dài trên gối, lồng ngực phập
phồng hiện lên màu hồng nhạt, làn da trắng ngần dần dần trở nên đỏ ửng,
đôi mắt to tròn lấp lánh sương mù….Giống như muốn rơi lệ, làm cho hắn
nhất thời cảm thấy thương yêu.
Hắn biết Lý đại nương không phải
nữ nhân, cũng biết kia không phải nước mắt, nhưng cảm giác thương tiếc
trong lòng vẫn làm cho hắn thả nhẹ động tác tiến vào.
Con cá sắp
sửa sa vào lưới rốt cục bất động trong nước, toàn bộ thân thể cương
cứng, Lý Phúc ngẩng đầu, mạnh mẽ hít thở, hắn bị Sở Tĩnh Huyền nhốt chặt trong vòng tay, thân thể hai người kề sát, ngay cả mồ hôi của Sở Tĩnh
Huyền cũng mang theo hương khí của hoàng tộc tôn quý, khiến người ta
tiếp tục đắm chìm vào đam mê dục vọng.
Trong trướng mạn lay động, hai bóng người dây dưa, sắc trời bên ngoài chậm rãi tối đen.
Bóng đêm dần dần dày đặc.
Khi Lý Phúc tỉnh lại từ trên giường thì hắn không thể tin tưởng mình đã làm chuyện gì, trong đầu hiện lên vô số đoạn ký ức, thân thể dây dưa triền
miên, mồ hôi chan hòa, thăm dò đến nơi tận cùng lửa nóng, khoái cảm cực
hạn khi rên rỉ, tiếng thở dốc hổn hển, những âm thanh gầm nhẹ, cánh tay
lực lưỡng của người nam nhân vẫn luôn luôn ôm chặt lấy hắn, hơi thở nóng rực phả vào bên gáy của hắn…..
Hắn cư nhiên lại cùng Sở Tĩnh Huyền làm cho đến cuối cùng.
Mở ra đệm chăn, hắn nhìn xuống hồng ấn trải rộng khắp trên thân thể, hắn
không biết mình đã tắm rửa vào lúc nào, trong trí nhớ chỉ còn lưu lại
nhiệt độ kề sát vào nhau. Trên giường không có ai, Sở Tĩnh Huyền đã rời
đi, trong không khí chỉ còn mùi vị của Long Tiên Hương mà hoàng đế và
thái tử mới có thể sử dụng.
Cùng với một chút hơi thở tình dục.Nhanh chóng đứng dậy, hắn cắn chặt môi vì cảm thấy một nơi nào đó đang trở
nên đau đớn, hắn nhặt lên y phục của mình ở dưới đất, mặc vào chỉnh tề,
mỗi một động tác đều làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên, càng làm
cho hắn không được thoải mái chính là nơi này và chiếc giường chạm trỗ
hoa văn, hết thảy đều nhắc nhở hắn đã phạm phải sai lầm gì.
Có lẽ Sở Tĩnh Huyền cũng có loại nhận thức này giống như hắn, cho nên mới tránh mặt.
Tự giễu rồi cười khẽ, hắn chỉnh trang lại y phục, sau đó lặng lẽ đi ra cửa phòng, là từ cửa chính bước vào, hắn cũng phải từ cửa chính để đi ra
ngoài, xuyên qua đại môn của thái tử điện, khi gặp phải thủ vệ thì hắn
trả lời rất tự nhiên, bảo rằng đến đây để chỉ giáo cho thị nhân của thái tử điện hạ thêu hoa như thế nào, vì vậy đến bây giờ mới có thể quay về.
Thủ vệ không hề nghi ngờ, lập tức cho qua, Lý đại nương ngồi trên xe ngựa, một lát sau thì về đến Tuyền Cơ Phương.
“Chủ tử gặp chuyện gì mà sắc mặt khó coi như vậy, người trong cung gây khó
dễ cho ngươi?” Nha đầu hầu hạ bên cạnh tò mò hỏi, từ khi Lý đại nương từ ngoài cửa đi vào thì nàng liền cảm thấy không đúng, bộ dáng bước đi của Lý đại nương chưa bao giờ chậm và kỳ lạ như vậy.
“Không có gì,
ngươi lui xuống đi, sai người múc nước đem đến.” Không nhiều lời với
nàng, càng không thể nói là đã xảy ra chuyện gì, biểu tình của Lý Phúc
cứng ngắc khi ngồi xuống, không ngừng chửi rủa trong lòng, mắng chính
mình mà cũng mắng cả Sở Tĩnh Huyền.
Hắn là bị hồ đồ nên mới cùng
Sở Tĩnh Huyền làm ra chuyện này, tên thái tử cũng bị điên rồi nên mới
thật sự muốn hắn, năm xưa hắn và Liễu Trường An vẫn chưa làm triệt để
như vậy, nhưng hôm nay lại bị Sở Tĩnh Huyền giở thủ đoạn chinh phục dễ
dàng như thế.
Không cam lòng, nhưng việc đã đến nước này, nếu
không cam lòng thì có thể làm được gì? Hắn không phải hoàng hoa khuê nữ, lại càng không phải là đối phương cưỡng bức hắn, chính hắn cũng phải
chịu trách nhiệm.
Vứt chuyện này ra sau đầu, vốn tính đem chuyện
này và cả ký ức của ngày hôm nay đều chôn vùi, không ngờ nửa tháng sau
thì trong cung lại có người truyền lời.
“Đại nương, trong cung
lại có người đến đây, muốn ngươi tiến cung a!” Không rõ sự tình nên các
tú nữ mỉm cười với hắn, tú phẩm của Tuyền Cơ Phương được hoàng tộc yêu
thích chính là một niềm vinh dự.
Lý Phúc nhíu mi, “Là ai tìm ta? Nơi này cũng không phải là tú phường chuyên dụng của hoàng cung.”
“Là thị nhân bên cạnh thái tử điện hạ, lần trước ngươi đã chỉ giáo, bây giờ lại gọi ngươi đến, ngươi thật là không biết điều.” Tên thị vệtrong cung đang nheo mày quát mắng Lý đại nương. Lý đại nương chỉ cười lạnh, chíu
chíu chíu, ba tiếng vang rất nhỏ, ba mũi Tú Hoa châm xẹt qua bên tai của tên thị vệ.
Chỉ xây xát một chút da, để lại ba vết màu đỏ, còn
nhẹ hơn so với vết mèo cào, nhưng chỉ cần lệch một chút thì sẽ bắn thủng lỗ tai.
“Ngươi đi truyền lời lại, bảo rằng ta sẽ đến.” Mỉm cười nhìn tên thị vệ đang ứa ra mồ hôi lạnh, hắn thu tay lại.
Dùng lý do này tìm hắn thì chỉ có Sở Tĩnh Huyền, bằng không thì thật sự là thị nhân bên cạnh Sở Tĩnh Huyền.
Người được thị tẩm mà vẫn chưa có danh phận thì sẽ được gọi là thị nhân. Nếu
có thị nhân nào thông minh nhìn thấy những dấu vết hắn đã lưu lại trên
người Sở Tĩnh Huyền, lại nghe nói khi hắn rời khỏi thái tử điện đã viện
cớ chỉ giáo thêu hoa cho thị nhân, thì sẽ đoán được điểm kỳ quái trong
đó. Bất quá, Sở Tĩnh Huyền ắt hẳn sẽ không cho phép người bên cạnh thăm
dò nhiều chuyện như vậy. Vì thế chỉ còn lại một đáp án.