Long Tiên Hương tản ra, phiêu diêu như sương
mù, trong cung điện yên tĩnh có một người cao cao tại thượng, khiến cho
người đi đến cũng phải cất bước một cách cẩn thận, giống như đang đi
trên một miếng băng mỏng, ngay cả một tiếng động phát ra dưới chân cũng
làm cho chính mình phải run sợ, đây là cảm giác áp bách của hoàng tộc.
Nhưng người nam nhân mặc nữ trang lại không giống như những người ở đây, cước bộ của hắn nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, khó phân biệt cao thấp, cứ tùy
tiện tiêu sái đi vào như thế, rồi bình thản dừng lại.
Có sự ôn nhu của nữ tử, lại có phong thái sắc bén của nam nhân.
Sở Tĩnh Huyền quan sát hắn thật lâu, như đang xem kỹ một vật gì đó, Lý đại nương tức giận nhíu chặt mi, “Ngươi muốn nhìn đến khi nào? Ta là nam
nhân thì sao? Đừng tưởng rằng ngươi là thái tử thì giỏi lắm!”
Một cái túi bị ném lên, tên người hầu đứng gần đó lo lắng cho an toàn của
thái tử nên muốn xác định trong túi có cái gì, liền bị Sở Tĩnh Huyền
ngăn cản, sợi dây thừng phía trên bị tuột xuống, bên trong lộ ra đường
viền màu bạc, đó là ngoại bào mà hắn khoác lên người của Lý đại nương
lần trước, nhìn kỹ thì thấy trên vạt y bào tựa hồ hơi khác một chút.
Có một sợi tơ rất nhỏ được may lên sát đường viền, nơi bị tuột chỉ đã được che giấu hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
“Đây là….” Cầm lấy ngoại bào, Sở Tĩnh Huyền vừa hiếu kỳ vừa nghi hoặc, tư
thế tựa lưng vào ghế chậm rãi ngồi dậy, có một chút mệt mỏi nhưng lại
tôn quý.
Lý đại nương nhớ đến thân phận của đối phương, hối hận
chính mình không nên làm điều dư thừa. Người của hoàng gia, cho dù là
một kiện ngoại bào mà họ thích nhất thì cũng không quý trọng đến mức như thế, càng đừng nói là một bộ xiêm y đã được may vá.
Thấy vẻ mặt
biến hóa của hắn, Sở Tĩnh Huyền chỉ nở nụ cười, “Đa tạ người đã thay ta
vá nó lại, trong cung không có người bản lĩnh như vậy, không hổ là nổi
danh giang hồ Lý đại nương.”
Không biết vì sao lời xưng hô này
đến miệng của Sở Tĩnh Huyền lại làm cho người ta cảm thấy có một chút
chói tai, Lý đại nương vẫy khăn, “Thái tử điện hạ quá khen, ngài có
chuyện gì cần phân phó, ta còn có việc phải trở về.”
“Lớn mật!”
Tên người hầu chưa từng thấy người nào vô lễ như vậy, Lý đại nương dám
dùng thái độ như thế để nói chuyện với thái tử điện hạ!
Lý đại
nương biết rõ mình đang ở nơi nào, hắn mỉm cười tự giễu, ở trên giang hồ quen thói tự do, không thích loại địa phương như hoàng cung, tuy rằng
cũng lấy mạnh hiếp yếu, nhưng trên giang hồ không đến mức gò bó như vậy.
“Ngươi lui xuống đi.” Sở Tĩnh Huyền cẩn thận cầm ngoại bào trên tay, âm điệu trầm thấp.
Gã người hầu phát hiện thái tử đang tức giận, hắn âm thầm nghi hoặc. Hắn
không biết mình đã làm sai cái gì, chẳng lẽ là vì tú hoa nam nhân? Không ngờ thái tử điện hạ sẽ đối xử tử tế với một người giang hồ không phải
nam cũng chẳng phải nữ như vậy, hắn chỉ có thể cẩn thận lui ra.
Lý đại nương cũng bất ngờ với thái độ của Sở Tĩnh Huyền, lại nghe phía
trên truyền xuống lời nói, “Vốn tên là Lý Phúc, tổ tiên mấy đời đều là
nho sĩ, từ nhỏ được sủng ái, khi còn thơ ấu thì gặp phải gia biến, gởi
nuôi ở gia đình thân thích, từ khi đó bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với
tú nghệ, bị xem là khác thường, bị người xa lánh, căm phẫn mà ra đi, về
sau gặp được sư phụ…” (tú= thêu)
Chuyện năm xưa đều bị kể ra, quá khứ trước kia đều thuộc về Lý Phúc, bao gồm cả đoạn tình cảm đã bị vùi lấp.
“Ngươi điều tra ta?” Kiềm chế nhẫn nại, Lý đại nương siết chặt khăn tay, ánh mắt căm tức.
Hoàng tộc muốn điều tra một người cũng không khó, thân phận và bối cảnh của
Lý đại nương cũng không được tính là quá mức thần bí, Sở Tĩnh Huyền
không phủ nhận, một tay chống cằm, một tay vịn ghế, hắn lại tiếp tục
truy vấn, “Lúc trước ngươi không mặc nữ trang, nay mặc như thế là vì một người nam nhân? Ngươi thích nam nhân?”
Vấn đề này rốt cục làm
cho Lý đại nương không thể nhẫn nhịn được nữa, “Đúng vậy! Ta thích không phải nữ tử, thái tử điện hả muốn làm gì? Cố ý triệu ta tiến cung là vì
muốn sỉ nhục ta hay sao?”
Vết thương bị người vạch trần, máu chảy đầm đìa bên trong. Lý đại nương giận dữ cười lạnh, trong nháy mắt lại
trở nên yêu dã mị hoặc, tâm tư muốn trả thù khiến hắn làm ra một chuyện
mà ngay sau đó hắn liền lập tức hối hận – hắn tiến lên vài bước, hôn
người nam nhân ở trước mặt.
Bờ môi chạm vào gây nên đau đớn, Lý
đại nương nếm lấy hương vị trên môi của đối phương, bị Long Tiên hương
cùng hơi thở của nam nhân vây quanh, sự uy nghi của hoàng tộc, một chút
kinh ngạc, tất cả hòa lẫn vào nhau, trong lúc hỗn loạn làm cho hắn nhớ
đến thân phận của Sở Tĩnh Huyền, lập tức muốn lui về sau, nhưng lại bị
một cánh tay vờn quanh ngay sau lưng.
Hai đôi môi kề sát, bờ môi
hơi khô bị một chiếc lưỡi làm cho trơn bóng, Sở Tĩnh Huyền đẩy ra môi
của Lý đại nương, trong lúc hắn đang ngây người thì lập tức lẻn vào,
chậm rãi thăm dò.
Sở Tĩnh Huyền chưa từng hôn nam nhân, đây là
lần đầu tiên có người cưỡng hôn hắn, nhưng lại không khiến hắn chán ghét mà càng làm cho hắn thêm phần hiếu kỳ.
Trong miệng nếm được
không phải là sự mềm mại của nữ tử, mà là một cảm giác đặc biệt khó tả,
không ấm áp dịu dàng như giai nhân, mà là đường cong cứng cỏi thuộc về
nam tử, bờ môi có hương vị yên chi cực đạm, có một chút lay động lòng
người. (yên chi = son)
Có cái gì đó đang lan tỏa, từ bờ môi dần dần đi xuống rồi bắt đầu khởi động.
Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị một người nam nhân khơi mào tình dục, Sở Tĩnh
Huyền buông Lý đại nương ra. Nhất thời thoát khỏi trói buộc, Lý đại
nương cũng vội vàng lui về phía sau vài bước.
Yên chi trên môi có mấy điểm màu hồng nhạt bám lên khóe miệng của Sở Tĩnh Huyền, ánh mắt
chớp động dừng trên người Lý đại nương, tư thái tùy ý ngồi trên ghế,
người nam nhân có khí chất cao quý tựa hồ hơi thoáng hoang mang, khẽ
liếm môi, giọng nói trở nên trầm thấp, “Ngươi lại đây.”
“Thái tử
điện hạ xin thứ lỗi cho tiểu nhân vừa mới vô lễ, Tuyền Cơ Phường còn có
việc, ta phải đi về.” Định thần, Lý đại nương mỉm cười cứng ngắc, hắn
biết chính mình vừa làm ra chuyện không nên. Đắc tội thái tử, cho dù là
hắn cũng không thể đảm đương.
Xoay người rời đi, cảm giác nguy
hiểm ở sau lưng làm cho hắn bước nhanh cước bộ, đột nhiên bị một cỗ lực
lượng kéo hắn ngược về phía sau, “Ngươi mạo phạm ta, bây giờ lại muốn
rời đi như vậy?”
Cánh tay ghìm chặt thắt lưng của hắn, hơi thở ở
phía sau tuyệt đối không xa lạ, đó là dục vọng của nam nhân. Chỉ trong
khoảnh khắc thì Lý đại nương lập tức hiểu được bản thân mình đang lâm
vào tình cảnh nào. Ngay trong hoàng cung, phía sau sự cao quý và nghiêm
trang có bao nhiêu chuyện hoang dâm cuồng loạn, ngay cả hắn cũng không
muốn tiếp tục suy nghĩ.
Mặc nữ trang vào cung, lại ở trong tình
huống tứ phía vắng lặng mà thân cận với thái tử, trong mắt của đối
phương, căn bản là cố ý quyến rũ! Lý đại nương cứng ngắc cả người, không thể nhúc nhích. Thiên nột! Hắn rốt cục đã làm cái gì?
Hắn dừng
lại giãy dụa, ở phía sau hắn, Sở Tĩnh Huyền thấy sắc mặt đại biến của
hắn thì cũng bắt đầu chậm rãi thả lỏng bàn tay, hít sâu mấy hơi rồi lùi
lại, làn khói nhạt trong lư hương nhẹ nhàng thanh thoát, bầu không khí
giữa bọn họ vừa kiều diễm lại vừa ám muội.
“Thực xin lỗi, ta
luống cuống, ngươi đi đi.” Long Tiên Hương phiêu tán, lời nói của Sở
Tĩnh Huyền gần như đã khôi phục bình tĩnh, hắn khép mắt lại rồi phất
tay.
Không ngờ Sở Tĩnh Huyền lại giải thích như vậy đối với mình, Lý đại nương cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời lại vì thái độ của Sở
Tĩnh Huyền mà cảm thấy bị nhục nhã, “Triệu thì phải đến, đuổi thì phải
đi. Hoàng cung các ngươi có phải đều nghĩ rằng người trong thiên hạ đều
giống nhau, sẽ mặc cho các ngươi tùy tiện ra lệnh?”
Hơi thở của Sở Tĩnh Huyền vẫn hỗn loạn, chưa kịp bình phục, hắn mở mắt ra rồi mỉm cười hỏi Lý đại nương, “Vậy ngươi muốn ở lại?”