Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên, mấy chục tên hắc y nhân bịt mặt
giao chiến với cao thủ của Thập Toàn Trang, tình thế giằng co, khó phân
thắng bại, mặt đất ngổn ngang thi thể và máu tươi, dưới ánh nắng ban
ngày, màu đỏ chói mắt ngưng kết thành từng khối, trong hỗn loạn chỉ có
thể nhìn thấy đầu người đông nghìn nghịt, hàn quang lóe ra từ mũi kiếm.
“Tần Trang chủ! Trên lầu đến tột cùng có bảo bối gì, thủ hạ của ngươi sắp
chống cự không nổi, chẳng lẽ ngươi muốn đem mạng người ở nơi đây để đánh đổi với thứ đó?” Một chiếc quạt hạ xuống trên đầu của địch nhân, máu
phun ra như mưa, bạch y nam nhân tung cước đá thi thể đầy máu bay ra
ngoài, hắn lại xoay người ứng phó với một kẻ địch khác, trong miệng
không ngừng kêu gọi Tần Chiến.
Bạch y nam nhân chính là Hoa Nam
Ẩn, bên cạnh hắn đã có không ít thi thể ngã xuống, trên người hắn cũng
dính máu, cánh tay và bờ vai đều bị thương, từ khi Vân Khanh báo cho hắn tin tức thì hắn liền chạy đến nơi này, vừa kịp tham gia vào trận chiến, cùng Thập Toàn Trang ngăn cản đám sát thủ.
Trận chiến kéo dài từ đêm hôm qua đến tận hôm nay, hiện tại song phương đều rất mệt mỏi, nếu
không đình chiến thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương.
Tần Chiến
không hề lên tiếng, hai mắt trừng lớn, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa, đám thủ hạ của Thập Toàn Trang cũng không lưu tình, giữ yên lặng, chỉ
một lòng đối địch. Tần Chiến nhìn thấy lại có thêm vài tên thủ hạ bị
giết, lúc này mới hô lớn, “Tất cả đều nghe rõ cho ta! Hôm nay nhất định
phải tử thủ nơi này!”
Mọi người đồng thanh, tinh thần phấn chấn,
xuống tay nhất thời trở nên nhanh nhẹn. Ngay vào lúc này, tiếng bước
chân từ khắp tứ phương tám hướng truyền đến, dưới Cửu Chuyển Trân Bảo
Lâu tràn ra không ít người, một câu cũng không nói mà chỉ trực tiếp động thủ, mục tiêu nhắm thẳng vào đám người hắc y nhân.
Hơn một chục
người đều là cao thủ, đao kiếm vô ảnh, không ngừng sát phạt, chiến cuộc
nhất thời mất thế cân bằng, thắng lợi nghiêng về bên Thập Toàn Trang,
Tần Chiến vừa vui mừng vừa kinh ngạc, cũng có một chút hoài nghi, muốn
kêu Nam Cung Lệ đi xem thử thì lại không phát hiện bóng dáng của hắn.
Sau đó chỉ nghe thấy Hoa Nam Ẩn kêu lên một tiếng, “Đàn Y công tử! Huyết Ma Y! Đến thật là đúng lúc!”
Giọng nói làm kinh động khắp tứ phía, Hoa Nam Ẩn cố ý hô to, nghe xong tiếng
la của hắn thì đám hắc y nhân quả nhiên dừng tay một chút, biết hai
người kia đại biểu cho điều gì, trong lòng bọn họ không khỏi bối rối,
không bao lâusau, quả nhiên nhìn thấy hai người đi đến, một người mặc
thanh y dính máu, người còn lại với ánh mắt như băng hàn, hai người vừa
xuất hiện thì không khí lập tức khác biệt.
“Đa tạ công tử đã tiến đến tương trợ.” Tần Chiến nói như vậy, nhưng trên mặt không hề cao
hứng, ngược lại có một chút khác thường.
Hắn không biết Hách
Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã biết được thân phận của hắn từ thái tử,
vì để che giấu sự tồn tại của vị hoàng tử kia, hắn sợ nhất chính là làm
cho Hách Thiên Thần tiếp cận tòa lầu các này, bị Hách Thiên Thần nhìn ra bí mật trong đó.
Biết Tần Chiến cẩn trọng, rõ ràng là đang lo
lắng chuyện gì. Hách Thiên Thần để cho hai người đứng sau lưng hắn bước
ra, “Tần Trang chủ, ngươi cũng biết bọn họ?”
Hai người chính là
Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác, trên đường bọn họ đã nói chuyện với
Hách Thiên Thần, biết Đàn Y công tử là do thái tử ủy thác, mục đích cũng giống bọn họ. Mộc gia huynh đệ lập tức kéo Tần Chiến sang một bên, cùng là thủ hạ của đương kim hoàng đế Sở Mục, bọn họ đều tự lấy ra tín vật,
rất nhanh liền xác định thân phận của đối phương, đồng thời cũng biết ý
đồ mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đến đây.
Khi bọn họ nói
chuyện là lúc chiến sự đã gần kết thúc, ngoại trừ người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc thì Mộc gia huynh đệ cũng dẫn theo thủ hạ. Chỉ sau một lúc, người của Sở Lôi phái đến đã bị bao vây trong nội viện, bọn họ chỉ có
thể miễn cưỡng kháng cự, không còn lực phản công, càng đừng nói là đi ám sát hoảng tử.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú đỉnh tháp của tòa lầu các, hai người bước lên trên.
“Đợi đã!” Tần Chiến và Mộc gia huynh đệ cùng lúc mở miệng, vẻ mặt khẩn
trương, “Đàn Y công tử muốn làm gì?” Tần Chiến là chủ nhân nơi đây, lập
tức đi đến trước mặt để ngăn cản.
“Bất quá chỉ muốn lên lầu mà
thôi.” Hách Thiên Thần nói một cách thản nhiên, động tác cũng ung dung,
bóng dáng nhoáng lên một cái thì lập tức đã lướt qua Tần Chiến.
“Không được!” Tần Chiến đuổi theo, đè thấp giọng, “Chẳng lẽ công tử đã quên
bên trong là cái gì? Chủ thượng có lệnh, không ai có thể….”
“Đó
là chủ thượng của ngươi.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng lên tiếng, bước chân
không hề dừng lại, cùng Hách Thiên Thần tiếp tục hướng vào bên trong.
Cầu thang bằng gỗ trải qua một phen giao chiến giẫm đạp, lúc này phát ra
tiếng cọt kẹt dưới chân, tựa như mồ hôi đang chảy trên trán của Tần
Chiến, từng giọt nhiễu xuống, chỉ cảm thấy có một khí thế vô hình áp chế hắn, giãy dụa một chút, rốt cục hắn hạ quyết tâm.
“Không ai được lên lầu!” Hét lớn một câu, hắn tiến lên ngăn cản con đường phía trước,
Hách Thiên Thần cùng Hách Cửu Tiêu mới sải bước đến trước cửa cầu thang, bị Tần Chiến ngăn cản, lúc này râu tóc của Tần Chiến bay lên, một thân
trường bào màu bảo lam phất phơ trong gió, lưỡi kiếm quét nhanh, mang
theo sát khí sắc bén.
Đây không phải là sát khí của người luyện
võ, mà là sát khí đã từng trải qua sa trường, Tần Chiến thoạt nhìn không có gì bất đồng so với ngày thường, nhưng vẻ mặt quả thật đã thay đổi
thành một người khác, không cầu trợ van xin, cũng không thấy vẻ hào
phóng nhiệt tình của mạnh thường quân, đôi mắt chớp mở như có lôi điện
xẹt qua, bóng dáng sừng sững bất động.
Nội viện im lặng, hắc y
nhân do Sở Lôi phái đến đã bị hạ gục gần hết, những người khác cầm binh
khí nhiễu máu sững sờ nhìn Tần Chiến.
“Tần Trang chủ che giấu
nhiều năm, vì nước mà vất vả, tận tâm tận lực.” Hách Thiên Thần không sợ hãi, không nghi ngờ, khi biết thân phận chân thật của Tần Chiến thì hắn đã biết Tần Chiến không phải đơn giản.
“Hách Thiên Thần, lão phu vốn định chiêu ngươi làm nghĩa tế, để ta có thêm một phần lực lượng,
cũng để đảm bảo cho điện hạ ở bên trong, không ngờ nha đầu Kha Vũ lại tự mình quyết định, thật sự đáng tiếc…” Tần Chiến tựa hồ không còn đếm xỉa đến bất luận chuyện gì, cũng không hề che giấu. Tần Kha Vũ từ một nơi
bí mật gần đó đang quan sát cuộc chiến liền nhảy vọt ra.
“Cha! Ngươi nói cái gì?” Tần Kha Vũ kinh ngạc, không dám tin, nàng không biết thân phận thật sự của Tần Chiến, lúc này nghe được thì cảm thấy có một
chút choáng váng.
Tần Chiến không nhìn nàng, mà chỉ nhìn thẳng
vào đám người, vẻ mặt không hề biết sợ hãi, tựa như ở sa trường, cất
giọng nói, “Hôm nay, trừ phi bước qua thi thể của lão phu! Bằng không
đừng hòng bước lên đây! Người nào lên lầu, sát!”
Giống như phát
lệnh, Tần Chiến quát to, tâm phúc của hắn ở trên lầu đồng thanh đáp ứng, không bao lâu sau thì có mấy cổ thi thể bị ném xuống đất, đều là những
tên sát thủ xâm nhập lúc trước, thi thể đẫm máu ngã xuống cầu thang, như mấy cái túi lăn ra bên ngoài, bị Tần Chiến giẫm nát dưới chân.
Nhất thời mọi người đều chấn động.
“Trên đỉnh tháp rốt cục có cái gì?” Hoa Nam Ẩn kinh ngạc hỏi. Nghe lời Vân
Khanh đến đây, bây giờ mới biết thân phận Tần Chiến khác thường, nhưng
hắn lại không biết trong đỉnh tháp có cái gì lại làm cho Tần Chiến phải
bảo hộ như vậy.
“Đàn Y công tử, Huyết Ma Y, thỉnh nhị vị quay
về!” Mộc Thương Nhai không cho bất luận kẻ nào trả lời, lập tức mở miệng chặn ngang, tình hình lúc này làm cho huynh đệ của bọn có chút khó xử,
bọn họ không ngờ Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần ngoại trừ cứu người mà còn muốn lên lầu.
Người trên lầu, không ai được gặp mặt.
“Nếu chúng ta đã đến đây thì sẽ không dễ dàng quay về, những chuyện đã đáp
ứng thì Đàn Y sẽ không thất tín.” Hách Thiên Thần nói một cách bình
thản, không hề phập phồng, nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên ung dung.
Nhưng không ai dám xem nhẹ những lời này của Hách Thiên Thần, Tần Chiến lại
càng không, sắc mặt trầm xuống, hắn vẫn chưa muốn hoàn toàn trở mặt với
Thiên Cơ Các, không dùng kiếm chỉ thẳng vào Hách Thiên Thần mà chỉ vung
lên cánh tay, người của Thập Toàn Trang lập tức tiến lên, đứng trước Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu, bao vây Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.
“Các ngươi nên biết, lão phu không muốn cùng nhị vị đối địch. Nói thật, ta
cũng không dám.” Tần Chiến thoáng chốc giống như già thêm mười tuổi,
giọng điệu trầm trọng, “Nhưng chuyện này quan hệ đến thái bình của xã
tắc, hôm nay…”
“Hôm nay e rằng không thể thuận theo nhạc phụ đại
nhân.” Nam Cung Lệ từ một hướng khác đi đến, tất cả những người ở sau
lưng hắn đều thuộc về Nam Cung thế gia, cắt ngang lời nói của Tần Chiến, hắn khom người đến trước mặt Hách Thiên Thần, “Các chủ! Mới vừa rồi
triệu tập nhân thủ nên thuộc hạ đến chậm!”
Hách Thiên Thần gật
đầu, tỏ vẻ tán thưởng, lại phất tay để hắn lui sang một bên, mọi người
đều nhìn ra Nam Cung Lệ là thủ hạ của ai.
Thiên Cơ Các, Hách Cốc, Thập Toàn Trang, Nam Cung thế gia, thế lực của tứ phương đều hội tụ tại đây, mặt khác còn có thủ hạ của Mộc gia huynh đệ Long Ưng Song Kiệt,
tình thế giằng co căng thẳng, nhưng chỉ cần nhìn thì cũng biết ai chiếm
ưu thế.
Tần Chiến chấn động, Tần Kha Vũ cũng trừng lớn mắt, Nam
Cung Lệ chậm rãi bước đến bên cạnh nàng để trấn an, ôm lấy nàng rồi cười khổ nói với Tần Chiến, “Nhạc phụ đại nhân, ta không muốn Kha Vũ khó xử, hôm nay càng không nguyện ý cùng người đối địch, hãy để cho Đàn Y công
tử đi lên….”
“Hảo, hảo, hảo! Khá lắm Đàn Y!” Tần Chiến ngửa mặt
lên trời rồi thở dài, không biết là hỉ hay là bi, “Hôm nay ta cản không
được các ngươi. Hảo! Các ngươi đi lên đi!” Khoát tay, hắn hạ kiếm xuống, ngay khi những người khác thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại giơ kiếm lên!
Kiếm quang thoắt hiện, thẳng tắp xẹt qua cổ của hắn. Tần Chiến muốn cắt cổ tự sát!
Keng! Một cục đá va vào kiếm của hắn, là Hách Thiên Thần dùng chân phóng đến, Tần Chiến lui ra sau vài bước, té trên mặt đất, trên cổ có máu, cũng
may chỉ xây xác một chút, vết thương không sâu.
“Cha!” “Nhạc phụ
đại nhân!” “Trang chủ!” Mọi người tiến đến, tiếng kêu sợ hãi vang vọng
cả nội viện, Hách Thiên Thần lắc đầu, sau đó bước lên bậc thềm.
Mộc gia huynh đệ nhận ơn cứu mạng của hai người, căn bản không thể ra lệnh
cho thủ hạ động thụ với Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần, trong lúc do
dự, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đi lên. Thật ra bọn họ cũng muốn
biết rốt cục hoàng tử là người như thế nào, mà lại bị đối đãi đặc biệt
như vậy.
Để lại thủ hạ ở bên ngoài, đám người bắt đầu lên lầu.
Tâm phúc của Tần Chiến đã sớm chạy xuống dưới lầu, biết rõ không thể động
vào những người đang lên lầu, nên căn bản không dám ra tay. Hoa Nam Ẩn
đi theo phía sau Hách Thiên Thần, tiếp nhận dược mà Hách Thiên Thần đưa
cho, bôi qua loa lên vết thương một chút, khi bọn họ đến tầng thứ tám
thì Hách Cửu Tiêu khẽ nhéo cánh tay của Hách Thiên Thần để ra hiệu, muốn hắn phải lưu ý.
Cửa trên tầng tám đã bị mở ra, có lẽ là có sát thủ xâm nhập lúc trước.
Hiểu được, Hách Thiên Thần gật đầu, bước chân nhẹ nhàng im ắng, trước tiên
hắn nhìn thấy cánh cửa khép hờ, một dòng máu uốn lượn chảy xuôi….
Hay là hoàng tử đã bị giết? Trong lòng trầm xuống, không đợi Hách Thiên
Thần đẩy cửa ra thì Hách Cửu Tiêu đã đá một cước thật mạnh, ầm cánh cửa
vỡ tung, bên trong, có người đang dùng chủy thủ đâm vào một người đã
chết, tựa hồ không dự đoán được có người đột nhiên tiến đến, người nọ
kinh ngạc quay đầu.
Môi đôi lông mày kiếm nhướng lên, đáy mắt lộ
ra vẻ tàn khốc, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng khí chất lại dị thường
cao quý, trên mặt dính máu, thần sắc làm cho người ta sợ hãi. Bọn họ
nhận ra dung mạo tuấn tú phi phàm đang dùng dao giết người, đó là Sở
Tĩnh Huyền!