Lúc trước hắn do dự không đáp lại cũng là vì một trong những nguyên nhân này, xung quanh liên lụy rất nhiều người nhiều việc. Hắn biết An Lăng
Vương luôn luôn chú ý đường đi của hắn và Hách Cửu Tiêu.
Hoa Nam
Ẩn chắp tay sau lưng, không ngừng đi qua đi lại trong phòng, “Lần này An Lăng Vương vì sao lại nói phá chuyện này, Hách Cửu Tiêu và ngươi lục
đục, đối với hắn cũng không có gì tốt.”
“Bởi vì thái tử.” Hách
Thiên Thần đã sớm nghĩ tới sự liên hệ trong đó, “Thủ hạ của thái tử là
Xu Mật Sứ từng nhờ ta tìm kiếm một vật, chắc là An Lăng Vương đã biết,
sợ ta cùng thái tử âm thầm có mưu đồ bí mật, cho nên mới cố ý cảnh cáo
ta.”
“Hắn cảnh cáo hoàn toàn phản hiệu quả, ta thấy hắn ắt hẳn
đang hối hận muốn chết.” Nghĩ đến khả năng phản ứng của An Lăng Vương,
Hoa Nam Ẩn bắt đầu cười khẽ, rồi dần dần cười rộ lên, sau đó thì dừng
lại, “Bây giờ thì ta đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng Hách Cửu Tiêu không biết, ngươi dự định làm thế nào?”
Nếu Hách Thiên Thần tính chấm
dứt tình cảm với Hách Cửu Tiêu thì thật ra bây giờ chính là thời cơ tốt
nhất, nhưng nếu hắn đã nghĩ ra điểm này thì Hách Thiên Thần làm sao lại
không nghĩ ra? Do dự một chút, cuối cùng Hoa Nam Ẩn cũng không mở lời.
Trong thư phòng không còn tiếng vang nào khác, Hách Thiên Thần ngồi trên ghế
nhìn xuống những trang giấy ngổn ngang dưới mặt đất, nhìn xuống vết mực
loang lổ trên y mệ, rất lâu sau cũng không trả lời.
“Ngươi quay
về đi.” Đến khi hắn mở miệng thì người bên ngoài không thể phân biệt
được tâm tư trong ngữ điệu của hắn. Không ai có thể biết được, hắn sẽ
giải thích với Hách Cửu Tiêu, hay là vứt bỏ thứ tình cảm không nên có.
Hoa Nam Ẩn chỉ có thể quay về, hôm nay Hách Thiên Thần tâm sự với hắn nhiều như vậy đã là rất hiếm thấy, người như Hách Thiên Thần vốn không bao
giờ nói ra những lời này với kẻ khác, lại càng không mất tự chủ mà vỗ
bàn hét lớn, nếu sự tình không liên quan đến Hách Cửu thì Hách Thiên
Thần vĩnh viễn sẽ không luống cuống như vậy.
Mặt trời lặn về hướng Tây, màn đêm dần dần buông xuống.
Hách Thiên Thần bất động ngồi trên ghế, mặc cho cảm giác mát lạnh như mặt
nước của ngày mùa thu chậm rãi xâm nhập, luồn vào toàn bộ thư phòng. Sợi tóc mang theo hương thơm của Khiên Tâm Thảo đang phất phơ trong gió, đó là hương khí truyền đến từ trên người của hắn.
Cúi đầu nhìn
chiếc túi hương giắt bên thắt lưng, nhẹ nhàng cầm lên, ánh mắt cố định
nhìn vào nó. Khiên Tâm, Khiên Tâm….nếu lúc trước không phải bị Hách Cửu
Tiêu tác động tâm tư, thì hôm nay hắn làm sao lại ra nông nỗi này.
Nhất báo hoàn nhất báo. Hắn vẫn chưa bao giờ quên cái cảm giác mà hắn biết
được Hách Cửu Tiêu giấu diếm và lừa gạt hắn, nay hai người hoán chỗ cho
nhau, tình hình thậm chí còn nghiêm trọng hơn, hắn không biết Hách Cửu
Tiêu sẽ làm thế nào, cũng không biết mình phải giải thích ra sao.
Lúc trước quả thật hắn đã từng có suy nghĩ như thế, chẳng qua sau này sự
tình vượt quá sự khống chế của hắn. Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới, hắn
lại nảy sinh tình ý với ca ca của mình như vậy.
Lời nói của Hoa
Nam Ẩn tuy khó nghe nhưng là sự thật, Hách Cửu Tiêu lúc ấy rời đi là
điều phải làm, không ai có thể chịu được khi bị người thân nhất của mình lừa gạt, càng không thể chấp nhận bị phụ tình bạc nghĩa như thế.
Cửu Tiêu, ắt hẳn ngươi cho rằng ta đã phụ ngươi, lừa ngươi, ta cũng từng
muốn lừa ngươi, nhưng ta chưa bao giờ muốn phụ ngươi….Ta có thể lừa
người khác, nhưng ta sẽ không bao giờ lừa chính mình.
Vô thức
đưa tay đến bên gáy, vết thương trúng tên trước kia đã lành lặn, chỉ có
đầu ngón tay mơn trớn mới có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, làm
cho hắn nhớ lại tình cảnh điên cuồng trong mật thất, hình ảnh Hách Cửu
Tiêu trong sơn động bất chấp ánh mắt của kẻ khác mà thay hắn hút ra máu
độc.
Ngược dòng dĩ vãng, từ khi bọn hắn nhận thức rồi hiểu nhau cũng đã quá nửa năm.
Nửa năm qua, hắn vẫn nhớ như in mỗi một chuyện đã từng xảy ra giữa bọn hắn, cắn răng rồi thở dài một hơi, túi hương bị siết chặt trong tay, cho đến khi các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, Hách Thiên Thần vẫn không
buông ra.
Hắn nhớ đến câu nói trước kia của Hách Cửu Tiêu – Ngươi tin ta, ta cũng tin ngươi.
Ngươi tin ta, ta cũng tin ngươi….Cửu Tiêu, chẳng lẽ ngươi thật sự đã quên những lời này?
Vì sao ngay cả một cơ hội giải thích cũng không hề cho hắn, chẳng lẽ lời
nói của An Lăng Vương càng đáng tin hơn hắn hay sao? Hay là phản ứng của hắn vào ngày đó đã chứng minh An Lăng Vương không hề nói dối, làm cho
Hách Cửu Tiêu lãnh tâm đối với hắn?
Cho dù ta thật sự lừa ngươi,
ngươi cứ như vậy mà buông tay? Ngày đó vô luận như thế nào cũng không
chịu buông tha, người nam nhân dùng hết các loại thủ đoạn để bắt hắn đáp lại, thật sự cứ như vậy mà buông tay?
Hách Cửu Tiêu không muốn
nhìn thấy hắn, cho dù hắn đang ở bên ngoài Hách Cốc. Ngay cả một chữ
giải thích mà Hách Cửu Tiêu cũng không nguyện ý lắng nghe.
Hách
Thiên Thần chậm rãi buông tay ra, túi hương từ trong tay hạ xuống thắt
lưng của hắn, hai tay vùi vào đầu của mình, lại thở dài một hơi, hắn vì
Thiên Cơ Các mà hao hết tâm lực, kết quả là ngoại trừ Thiên Cơ Các, hắn
chỉ còn hai bàn tay trắng, còn người nam nhân vây hãm hắn vào hoàn cảnh
này lại quay lưng mà đi.
Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu……nguyên lai ngươi nói tin ta bất quá chỉ là một lời nói mà thôi. Bàn tay siết chặt
góc bàn nổi lên gân xanh. Ầm, một tiếng vang lên, góc bàn vỡ vụn, Hách
Thiên Thần hơi thoáng cười khổ, sắc mặt dần dần trầm xuống, ánh mắt
trong bóng đêm sâu thẳm như đại dương, lại giống như đang bị thiêu đốt,
bốc lên những cơn sóng nhiệt cuồn cuộn.
Mấy ngày sau, trong thư phòng vẫn thật yên lặng, Hách Thiên Thần ngồi trước bàn, rất ít khi rời đi.
Thiên Cơ Các thiếu Hách Thiên Thần, có rất nhiều sự vụ chồng chất, những việc mà Tử Diễm không thể làm chủ đều phải giao cho hắn xem qua, người của
các phân đà cũng thường xuyên vào Các để cầu kiến. Còn có sự tình ở Ngọc Điền Sơn đang gây nên sóng gió trên giang hồ, lời thị phi đồn đãi ở
khắp nơi, nói rằng Thiên Cơ Các trở thành tay sai của triều đình, cùng
lúc đó, một tin đồn khác về Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng dần
dần nổi lên.
Đối với việc này thì Hách Thiên Thần không bận tâm, không có người nào hỏi trực tiếp, hắn cũng không có công phu đi để ý,
bây giờ những lời này đối với hắn giống như đang châm chọc. Gần nửa
tháng trôi qua, Hách Cửu Tiêu vẫn không xuất hiện, thậm chí không hề sai người truyền đến dù chỉ một chữ.
Thật giống như hết thảy đã chấm dứt.
“Thiếu gia…..thiếu gia….” Tiểu Trúc đứng bên cạnh khẽ gọi, gọi về tâm tư không biết đang lạc đến nơi nào của Hách Thiên Thần, “Chuyện gì?” (ồh, lâu
rồi mới thấy em osin hờ này)Gần đây hắn rất ít nói, Tiểu Trúc không khỏi có một chút sợ hãi, không dám
tùy tiện như lúc trước, nghe như vậy liền cúi đầu, thấp giọng nói,
“Thiếu gia tính khi nào thì dùng bữa, ta gọi người đi chuẩn bị, đã đến
buổi tối, ngay cả ngọ thiện mà thiếu gia vẫn chưa nếm qua.”
Nhìn
ra ngoài cửa sổ, lại là ban đêm, trước mắt là tư liệu mà mật thám ở khắp nơi trình lên, Hách Thiên Thần buông bút xuống, “Bưng tới đi.”
“Lại dùng bữa ở thư phòng?” Tiểu Trúc kinh ngạc ngẩng đầu, đây là lần thứ
mấy rồi, ngay cả phòng ngủ mà thiếu gia cũng chưa từng ghé qua, mỗi lần
tiến vào đều nhìn thấy một bóng người ngồi thẳng trước án thư, hắn không biết thiếu gia ngủ vào lúc nào, thiếu gia cũng chỉ phái hắn thu dọn
phòng nghỉ trong thư phòng vài lần.
Nhiều ngày như vậy mà chỉ thu dọn vài lần. Chẳng lẽ thiếu gia căn bản không nghỉ ngơi….
“Còn thất thần làm cái gì?” Lời nói của Hách Thiên Thần làm Tiểu Trúc bừng
tỉnh, hắn vội vàng gật đầu rồi bước ra ngoài, không dám nhiều lời.
Chờ đến khi Tiểu Trúc bưng thức ăn tiến vào, nam nhân ngồi phía sau án thư
vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước. Hắn ngồi ở nơi đó, nhưng ánh mắt không
còn đặt lên tư liệu hồ sơ ở trước mặt, mà dường như đang xuyên thấu ánh
sáng trong phòng để nhìn về nơi phương xa.
Trong phòng có vài
ngọn đèn dầu, ánh đèn mờ nhạt, ngoài cửa sổ thoang thoảng thổi vào những cơn gió thu se lạnh, làm cho y mệ màu thanh lam khẽ lay động, ánh mắt
của hắn cũng giống như cơn gió bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Trúc không
thể hình dung đó là cảm giác gì, cũng không biết phải dùng ngôn từ như
thế nào để miêu tả, hắn không hiểu cái gì gọi là tịch mịch, hắn chỉ cảm
thấy giờ khắc này thiếu gia xem ra rất đáng sợ, nhưng lại có một chút gì đó khiến lòng người chua xót.
Cẩn thận bước qua, tận lực không
làm phiền Hách Thiên Thần, thức ăn được đặt trên bàn, lúc này Tiểu Trúc
mới dám mở miệng, “Thiếu gia, dùng bữa.”
“Ừhm.” Phất y mệ để Tiểu Trúc lui xuống, Hách Thiên Thần thản nhiên nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, “Xá Kỷ, đi điều tra những lời thị phi gần đây bắt
nguồn từ nơi nào.” Ở ngoài cửa canh gác, Xá Kỷ bỗng nhiên nghe được lời
nói truyền ra từ trong phòng, hắn khom người trước cửa, “Dạ”.
Hắn không cần nhìn vào bên trong thì cũng biết thức ăn mà Tiểu Trúc bưng
tới sẽ nguội lạnh, trong thư phòng chỉ có âm thanh lật giấy không ngừng
vang lên.
Không biết đây là ngày thứ mấy mà Các chủ cơ hồ không ăn không ngủ, liên tục xử lý sự vụ trong Các.
Vốn có rất nhiều chuyện không cần thiết phải lập tức xử lý, nhưng người nam nhân bên trong vẫn kiên trì làm như vậy, tựa hồ muốn dùng bận rộn để
khiến bản thân mình lãng quên điều gì đó, hoặc giống như đang muốn xoay
chuyển thế cục, thay đổi tất cả, đem hết thảy các vấn đề đều cân nhắc an bài ổn thỏa.
Các chủ là người, không phải thần tiên. Nếu cứ như vậy thì Các chủ sẽ như thế nào? Thiên Cơ Các gặp họa ngoại xâm, tựa hồ
có người âm thầm cố ý nhắm vào, nơi nơi đồn đãi những điều bất lợi cho
bọn họ, việc này cũng không đáng là gì, việc khiến bọn họ lo lắng chính
là nội ưu.
Nội ưu lại chính là Các chủ của bọn họ. Cứ tiếp diễn
như vậy, cho dù Thiên Cơ Các không suy sụp thì Các chủ cũng sẽ kiệt lực, một khi hắn suy sụp thì Thiên Cơ Các cũng kết thúc.
Vong Sinh và Xá Kỷ đều rõ điểm này, nhưng không có ai có biện pháp. Hách Thiên Thần
vẫn xử lý sự vụ một cách lãnh tĩnh quyết đoán, không hề do dự, mặc kệ có bao nhiêu người tới cửa gây sự cũng chưa có thể làm cho hắn dao động dù chỉ nửa phần. Đàn Y công tử vẫn là Đàn Y công tử.
Phân tranh
trên giang hồ ngấm ngầm nổi dậy, Thiên Cơ Các đứng mũi chịu sào, triều
đình lại xảy ra chuyện, đương kim hoàng thượng Thuận Đức Đế bệnh nặng
triền miên đã lâu ngày, nghe nói gần đây thân thể càng suy nhược, đây là những gì dân giang đang lưu truyền.
Chiếu theo lý thì ngai vàng
sẽ truyền cho thái tử, nhưng thái tử từ trước cho đến nay không quan tâm đến chuyện triều chính, không muốn can thiệp vào chuyện quốc sự, ngược
lại nhị hoàng tử lại mưu cầu địa vị, người nào cũng biết đây không phải
là chuyện tốt.
Thời thế bắt đầu hỗn loạn.
Hách Thiên Thần
đã sớm phát hiện từ lúc trước, hôm nay cục diện đổ dồn vào trước mắt. Từ Hồng Nhan đến Hỏa Lôi Sơn Trang, rồi đến Ngọc Điền Sơn, vô hình trung
có người đem hết thảy những điều này kéo lại cùng nhau, tự dưng nhớ đến
lời cảnh cáo của Mục Thịnh, sau đó nghĩ đến Yêu Hồ tộc, còn có Hách Cửu
Tiêu….
Đề bút lên trang giấy, Hách Thiên Thần viết xong chữ cuối cùng, đem hồ sơ văn kiện khép lại.
“Người đâu, phân phó xuống dưới, chuẩn bị ngựa.”
“Lúc này?” Xá Kỷ kêu lên sợ hãi, “Trời đã tối, Các chủ muốn đi đâu?”
“Hách Cốc.”
Chậm rãi đứng dậy, Hách Thiên Thần xoay người nhìn về một phương hướng ngoài cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, khóe miệng nhếch lên một đường cong kiên nghị, trong bóng đêm, đôi mắt thâm thúy như ánh sao lấp lánh.
Vất vả đến hôm nay là vì giờ khắc này.
Là Hách Cửu Tiêu làm cho hắn lâm vào hoàn cảnh như vậy, là Hách Cửu Tiêu
làm cho hắn vứt đi hết thảy, tổn hại luân thường đạo lý mà nảy sinh tình cảm với ca ca của mình, bất luận là Hách Cửu Tiêu hận hắn hay oán hắn,
hắn cần phải đem sự tình nói cho rõ ràng, hắn không dễ dàng buông tha
cho Hách Cửu Tiêu rời đi như vậy.
Cửu Tiêu, bây giờ là ta đến trói tay ngươi. Ngươi đừng mơ tưởng có thể buông ra.