“Ý của ngươi là….” Hoa Nam Ẩn giật mình, thấy Hách Thiên Thần bước đi
khắp gian phòng, nhẹ nhàng giẫm chân lên mặt sàn, những người khác nghe
hắn nói xong rồi lại nhìn thấy động tác của hắn thì cũng hiểu được, bắt
đầu tìm kiếm cơ quan ở xung quanh.
Chỉ có một mình Hách Cửu Tiêu là bất động.
Hắn bất động, ngoại trừ Hách Thiên Thần thì cũng không ai muốn hắn động.
Hắn không tới gần thì càng làm cho người ta cảm thấy an tâm. Vạn gia phụ tử cùng Đinh Phong đều tìm kiếm khắp nơi, từ những vật bài trí trên bàn đến bức thư họa treo tường, thậm chí là dưới góc bàn.
Vân Khanh
kỳ quái nhìn Hách Cửu Tiêu một chút, hắn lạnh lùng quét mắt tới, trong
đó tựa như có vô số âm u đang nổi lên cuồn cuộn, ngực co rút nhanh, nàng không dám nhìn lại, tiếp tục cúi đầu quan sát tứ phía, sờ soạng vài cái vào chiếc bình hoa được đặt trên bàn, nhưng không tìm thấy cơ quan.
Gian phòng này so với một căn phòng ngủ tầm thường cũng không có gì khác
biệt, dựa vào sát tường là một chiếc giường, một đôi trướng mạn buông
xuống bên giường, trên giường chỉnh tề ngăn nắp, tựa hồ chưa từng có
người nằm lên, bên cạnh giường có đặt mấy quyển sách, vẫn mới tinh, cách xa một chút có một chiếc bàn tròn và chiếc ghế đẩu, nước sơn sáng bóng
lộ ra đường vân của gỗ.
Trên bàn đặt một bình hoa bằng sứ men
xanh, bên trong không có hoa. Cạnh cửa vốn có một cái giàn trồng hoa,
nhưng khi bọn họ xông vào đã làm nó vỡ nát trên mặt đất.
Hết thảy những thứ ở đây đều rất bình thường.
Đám người tìm kiếm, không tìm thấy được thứ gì, ngay cả vách tường cũng bị
gõ qua, nhưng không thấy nửa điểm bóng dáng của cơ quan, Hách Thiên Thần cũng đang tìm, chẳng qua không đặc biệt chuyên tâm, hắn có thể cảm giác ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đang dừng trên lưng của hắn, sáng quắc như
lửa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, làm sao mà người khác không phát giác?
Lơ đãng nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt của Hách Thiên Thần vẫn trầm tĩnh,
nhưng tâm tư lại dao động đến chỗ của Hách Cửu Tiêu, nếu không phải là
Hách Cửu Tiêu, hắn sẽ không nảy sinh tình ý đối với ca ca của mình, nếu
không phải người nam nhân này bức bách, ép buộc hắn nhận rõ tình cảm thì mọi chuyện sẽ không như thế này.
Hắn biết hết thảy đã vượt quá dự tính ban đầu, trong lòng của hắn cũng rất rõ ràng.
Nhưng hôm nay, hắn lại không hề hối hận, chuyện làm trái với luân thường đạo
lý, nếu là trước kia thì hắn chỉ biết cười vào lòng người bại hoại, đáng khinh bỉ, ngay cả huyết thống chí thân mà cũng sinh ra dục vọng, mà nếu những người khác nói về việc này, phản ứng duy nhất cũng chỉ là chán
ghét, nhưng có ai ngờ, chuyện này lại phát sinh trên người của hắn….
Hắn và Hách Cửu Tiêu còn có thể giấu diếm được bao lâu?
Càng là áp lực thì càng sôi trào, trong lòng giống như đang dâng lên một cảm giác nóng bỏng, Hách Thiên Thần nhắm mắt rồi hít vào một hơi, đến khi
mở mắt ra, những người khác chỉ nhìn thấy dưới đáy mắt của hắn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, giọng nói như gió, nhẹ nhàng thản nhiên,
“Tìm thêm một chút, nơi này nhất định có cơ quan, nếu là không có….”
“Không có thì chỉ có thể chờ đến khi hít thở không thông mà chết.” Hách Cửu
Tiêu tiếp lời, cánh môi mỏng như máu tựa hồ càng thêm đỏ sẫm.
Vừa dứt lời liền khiến mọi người trở nên khủng hoảng, Hoa Nam Ẩn gật đầu
kinh hô một câu, “Không sai, chúng ta dường như đã quên, nơi này không
có cửa sổ.”
Nơi này quả thật không có cửa sổ, muốn nói đặc điểm
duy nhất khác với phòng ngủ bình thường thì chính là không có cửa sổ,
hiện tại cũng không có cửa cái.
Cửa cái đã bị vách tường trong
mật đạo lấp kín, không khí trong phòng dần dần cạn đi, bọn họ có tổng
cộng bảy người, bảy người cùng nhau sử dụng một lượng không khí khiêm
tốn, như vậy có thể duy trì trong bao lâu?
Nói chưa xong mà cổ
họng dường như đã cảm thấy khó chịu, biết rằng đây bất quá chỉ là tâm
lý, nhưng đám người vẫn không tránh khỏi kinh hoàng. Vạn Khiêm Trọng giơ kiếm lên, chém vào mặt tường, một kiếm bổ đến, phát ra một tiếng keng,
ngoại trừ một dấu vết rất mờ, mặt tường không hề có bất cứ hao tổn nào.
“Tứ phía ở nơi này không phải đúc bằng tinh cương mà là bằng hàn thạch, đao kiếm chém không nát.” Hách Thiên Thần lạnh nhạt cười nhắc nhở, “Vạn Lâu chủ, nếu có thể phá hủy mật thất này để đi ra ngoài thì Kích Ngọc Hầu
sẽ không phải là Kích Ngọc Hầu.”
Hoa Nam Ẩn cũng vội vàng khuyên
hắn, “Vạn Lâu chủ nên dừng tay, cho dù ngươi có thể phá hủy vách tường
này, ngộ nhỡ phía sau vẫn là tường, ngươi không tìm được đường ra, ngược lại còn làm hỏng cơ quan thì làm sao bây giờ?”
Vạn Khiêm Trọng nghe hai người nói có lý, liền dừng tay lại.
“Đàn Y công tử trấn tĩnh như thế, chẳng lẽ là có cách gì?” Đinh Phong thấy
Hách Thiên Thần không hề bối rối, vẻ mặt vẫn bình yên như trước, không
biết là châm chọc hay là thiệt tình truy vấn, hắn tìm một nơi ngồi
xuống, xác thật có phong thái của một Bang chủ.
“Ta vẫn chưa nghĩ ra cách.” Nơi này đều là mới tinh, chưa từng có ai động qua, Hách Thiên Thần nhìn khắp xung quanh, rồi ngồi xuống chiếc giường, tùy tiện trả
lời.
Vân Khanh thấy hắn quả nhiên không hề hoang mang, không quá
tin tưởng lời của hắn, nàng miễn cưỡng định thần, ôn nhu mỉm cười, “Nếu
công tử không có cách, làm sao có thể trấn tĩnh như thế? Đổi lại là kẻ
khác, nếu bị nhốt vào một gian phòng đến khi ngạt thở mà chết thì đều
hoảng sợ, chẳng lẽ công tử không phải là người?”
“Nếu sợ mà có
tác dụng thì ta sẽ sợ nhiều thêm một chút, nếu hoảng loạn mà có thể cứu
thoát chúng ta, thì ta nhất định là người đầu tiên hoảng loạn.” Khi bước vào đường cùng, Hách Thiên Thần lại càng bình tĩnh, đáy lòng không có
một chút gợn sóng, nói ra câu này như thể đang trêu đùa, thậm chí còn
mỉm cười đối với Vân Khanh.
Hách Cửu Tiêu khẽ nhíu mi, trong
không gian không lớn, sự chuyển biến trong hơi thở càng thêm rõ ràng,
tất cả mọi người đều cảm giác được hắn đang thịnh nộ, nhưng không ai
biết nguyên do, chỉ cảm thấy không khí trong mật thất dần dần trở nên
lạnh lẽo.
Hách Cửu Tiêu cũng không phải buồn bực vì Hách Thiên
Thần mỉm cười đối với Vân Khanh, tuy rằng hắn cũng để ý, nhưng lúc này
lại không nghĩ nhiều đến chuyện đó.
Làm sao một người đối mặt với sống chết mà lại có thể trêu đùa tự nhiên như vậy? Hách Thiên Thần quả
thật mạnh mẽ hơn so với hắn suy nghĩ, vì thành tựu ngày hôm nay mà có lẽ đã trả giá rất đắt, đắt hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều.
Tầm mắt dừng trên người càng lúc càng nóng rực, Hách Thiên Thần cúi đầu,
không tiếp tục nhìn qua hướng đó, Giao Tàm ti lúc trước lấy ra vẫn còn
ngay trên tay, giống như vô thức, hắn chậm rãi quấn quanh vào lòng bàn
tay, kim tuyến nổi bật trên thanh y, suối tóc đen huyền, hình ảnh này
phi thường tĩnh lặng, Hách Cửu Tiêu dường như không thể kiềm chế mà đột
nhiên tiến đến.
“Đinh Phong! Ngươi dám!” Vạn Khiêm Trọng quát
lớn, vung tay đâm tới, hóa ra không biết Đinh Phong đã dùng đả cẩu bổng
đánh về hướng của Vạn Minh Khê từ khi nào, Vạn Khiêm Trọng kinh hãi dùng song kiếm quét đến, Đinh Phong đánh lén bất thành liền lui về phía sau.
“Nếu ngươi muốn cùng ta động thủ thì không khí ở đây chỉ càng tiêu hao nhanh hơn! Ngươi muốn chết sao, Vạn Khiêm Trọng?” Một kích của Đinh Phong bất thành nên chỉ có thể buông tha, ở đây chỉ có hắn là bị thương nặng
nhất, hắn không dám để cho nhiều người tức giận, để tránh những kẻ khác
gây bất lợi cho mình.
Nghe hắn nói xong, những người khác đều biết hắn làm như vậy là vì sao, Hoa
Nam Ẩn khống chế hô hấp của bản thân, mỗi lần đều cách nhau một khoảng,
rồi chầm chậm nói, “Đinh Phong, nếu ngươi muốn giết Vạn Minh Khê để bớt
đi một người, ngươi nghĩ rằng có thể sống lâu hơn một chút? Khuyên ngươi tốt hơn đừng làm như vậy, đừng quên công lực của Vạn Lâu chủ không kém
gì ngươi, trong khi ngươi còn bị thương, cẩn thận hắn có thể vì hài tử
của mình mà trước tiên sẽ giết ngươi, như vậy cũng là bớt đi một người.”
Bớt một người thì không khí sẽ tiêu hao chậm hơn một chút, càng nhiều người chết thì hy vọng sống sót của mình càng cao.
Tuy rằng mọi người không dám nói ra điểm này, nhưng trong lòng đều rất rõ ràng.
Hách Thiên Thần cũng hiểu được, đây cũng chỉ là sớm muộn, cho đến khi hô hấp không thể tiếp tục thì đừng nói là Đinh Phong, Vạn gia phụ tử tuyệt đối sẽ không nương tay, lúc này chỉ là khiếp sợ hắn và Hách Cửu Tiêu ở đây
nên không dám động thủ mà thôi.
“Lão thất phu! Dám đánh lén ta!”
Vạn Minh Khê ngày thường luôn cố gắng giữ một bộ dáng nhã nhặn, nhưng
khi lâm vào đường cùng thì hắn cũng trở nên vô cùng hoang mang, tức giận muốn bắt tay vào chém giết Đinh Phong.
“Đây là vì lợi ích của
mọi người, thế cục trước mắt bất thường, làm như vậy là biện pháp duy
nhất, ngươi muốn lão phu phải làm thế nào?” Đinh Phong vẫn chưa phát
hiện bản thân mình sai lầm, trên người bị thương, nhưng khí thế của Bang chủ vẫn không giảm bớt, giơ lên đả cẩu bổng ngăn cản Vạn gia phụ tử
công kích.
Hách Cửu Tiêu đứng bên giường, mới vừa rồi tiến lên
thì bị tiếng quát to của Vạn Khiêm Trọng làm cho hắn dừng lại cước bộ
ngay bên giường.
Hách Thiên Thần không biết vì sao ánh mắt của
hắn lại hừng hực như thế, âm thầm cầm tay của hắn, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa, đang nghi hoặc, ánh mắt vừa xoay chuyển, xẹt qua
chiếc giường, bỗng nhiên dừng lại rồi đột nhiên đứng lên.
“Đều dừng tay!”
Một tiếng quát to, Hoa Nam Ẩn vốn đang muốn ngăn cản song phương đánh nhau
cũng ngừng tay, Vân Khanh nghe được tiếng quát thì ánh mắt sáng ngời,
“Công tử đã nghĩ ra cách?”
Hách Thiên Thần buông tay của Hách Cửu Tiêu ra, đến gần đầu giường, bỗng nhiên nằm xuống, giống như là tính đi ngủ, yên lặng nằm trên giường, Vạn gia phụ tử cùng Đinh Phong dừng tay
rồi nhìn chăm chú, không biết hắn đang làm cái gì.
“Có lẽ ta đã
tìm thấy cách thoát hiểm.” Mỉm cười nhẹ nhàng ấm áp, Hách Thiên Thần
phát hiện có một nơi duy nhất vẫn chưa được kiểm tra, vì vậy mới thử kéo xuống, quả nhiên, từ xa xa vang lên tiếng chuyển động của cơ quan.
“Cơ quan ở nơi nào?” Hoa Nam Ẩn kích động không phải vì thoát hiểm mà là
tìm được nơi mở ra cơ quan, Hách Thiên Thần xoay người ngồi dậy, rồi chỉ xuống đầu giường.
Chỉ khi nằm trên giường thì mới có thể nhìn
thấy, không đến quá gần thì không thể phát hiện có một sợi chỉ lộ ra ở
bên gối đầu. Giường cao đệm ấm, gối đầu sạch sẽ, nhưng ngay vết khâu lại có một sợi chỉ lộ ra bên ngoài.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, ai có thể ngờ rằng chỗ mở ra cơ quan lại là một sợi chỉ nho nhỏ như vậy.
Chuyện này khó có thể tưởng tượng, rất cổ quái, quả thật chưa bao giờ nghe thấy. (có Ly tỷ mới nghĩ ra, đang tự sướng sao o_o)
Không đợi mọi người truy vấn, Hách Thiên Thần chậm rãi nói, “Từng thứ trong
phòng đều là mới, mỗi một vật xem ra chỉ bình thường nhưng tuyệt đối
tinh xảo, không có một chút tỳ vết nào, khi nằm lên giường thì tầm nhìn
sẽ khác so với lúc đứng thẳng, nơi đây chỉ có chiếc gối là có một vật
bất thường, một vật không nên xuất hiện như vậy.”
Từng vật tinh
xảo sạch sẽ, chỉ có gối đầu lại xuất hiện một sợi chỉ rất kỳ lạ, nhan
sắc khác biệt với vải dệt trên gối, nếu không phải cố tình an bài thì
làm sao lại có sự trùng hợp như vậy? Hắn kéo thử, bằng cảm giác dưới tay liền có thể khẳng định đây là cơ quan.
“Vân Khanh tâm phục khẩu
phục,” Ý cười trên mặt trong suốt, Vân Khanh tán thưởng, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, tầm mắt xẹt qua Hách Cửu Tiêu rồi mới nhìn lại Hách Thiên Thần, “Công tử là người bất phàm, chớ trách có nhiều nữ tử ái mộ
công tử như vậy.”
“Ta chỉ biết Vân Khanh cô nương không phải là
một trong số đó.” Thản nhiên mỉm cười, những lời của Hách Thiên Thần cực kỳ thong thả, ánh mắt nhìn Vân Khanh cũng bất đồng, có ý tứ thâm thúy
khó phân biệt.
Nghe ra ám chỉ của hắn, ánh mắt của Vân Khanh khẽ
xoay chuyển, lập tức bước ra ngoài, “Cơ quan đã mở, nếu chần chừ thì nó
có thể hạ xuống, các ngươi còn không đi mau?”
Bạch y phiêu diêu
bước đi, những người khác cũng ra khỏi cửa phòng, không biết khi nào thì cơ quan sẽ đóng lại, đương nhiên là sớm đi ra thì mới an toàn, Hoa Nam
Ẩn theo thái độ của Hách Thiên Thần liền nhìn ra manh mối, bắt đầu âm
thầm lưu ý Vân Khanh, lập tức bám theo.
Cơ quan mở ra, đường mở
đương nhiên là một cửa sổ mật, nhảy ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn như
lúc trước, là ngọc thạch trong suốt như gương, mông lung phản chiếu bóng dáng của vài người, may mắn không có da thú, trên đỉnh cũng không có
ngọc trai, nếu không thì thiếu chút nữa mọi người liền nghĩ rằng đã đi
lại đường cũ.
Lúc này mọi người rất cẩn trọng bên trong mật đạo.
Đinh Phong đi thẳng phía trước, lần này mật đạo ngắn hơn rất nhiều, chỉ chốc lát công phu, ở trước mặt hắn xuất hiện một bức tường, đám người muốn
tiến lên điều tra, dưới chân không biết lại giẫm phải cái gì mềm nhũn,
gần như lung lay muốn sụp đổ, vốn tường rằng lại gặp nạn, không ngờ lần
này vách tường lại cư nhiên mở ra vài cánh cửa.
Cửa vừa hé mở,
xem ra không thấy có gì khác thường hay đặc biệt, không biết bên trong
có cái gì. Hách Thiên Thần dùng Giao Tàm ti để thử, dùng kim tuyến bắn
vào cửa, nhưng không thấy ám khí.
“Nếu bên trong không phải cơ
quan thì nhất định là thứ khác, không bằng kiểm tra thử, để xem vận khí
của mỗi người.” Đám người đều đồng ý với lời của Hoa Nam Ẩn, có bốn cánh cửa, Đinh Phong giành trước một bên, Vạn gia phụ tử cũng đi vào một
phòng.
Hoa Nam Ẩn vốn muốn hỏi Hách Thiên Thần chọn bên nào, Hách Thiên Thần đi vài bước, không ngờ Hách Cửu Tiêu không nói một câu thì
bỗng nhiên kéo hắn đi vào, những người khác chưa kịp nhìn thấy bên trong là cái gì thì cửa đã đóng lại.
Mới bước vào phòng, Hách Thiên
Thần bỗng nhiên đã bị Hách Cửu Tiêu hung hăng đẩy vào tường, ngoài dự
đoán, một nụ hôn liền ghé vào bên tai hắn, hơi thở của Hách Cửu Tiêu
nóng như lửa, tựa hồ muốn cắn nuốt chiếm đoạt hắn, “Ta muốn ngươi.”
Hạ thể nhô cao đang đặt dưới thân của hắn, chưa bao giờ lại nóng và cứng
đến mức như vậy. Hách Thiên Thần lúc trước đã mơ hồ cảm thấy không đúng, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, y bào che lấp sự cương cứng dưới thân, nghĩ
đến những chuyện trước đó, trong lòng lập tức trầm xuống, “Ngươi cũng
trúng Thiên Dục.”
Thiên Mộng Ma Cung, khói mê Thiên Dục, Hách Cửu Tiêu muốn Hách Thiên Thần đừng hít thở, khi mở miệng nói chuyện lại là
lúc chính bản thân hắn khó tránh khỏi mà hít vào khói mê, cho dù chỉ là
một chút cũng đủ làm cho người ta cảm thấy dục hỏa thiêu người, nếu
không cùng kẻ khác ân ái, thì sẽ đánh mất thần trí cho đến chết.
Hách Cửu Tiêu kề sát thân thể vào Hách Thiên Thần, hạ thân nóng bỏng, nhiệt
độ trên người bốc lên hừng hực, “Nếu không muốn ngươi thì ta sẽ điên
mất….” Luôn miệng gọi tên của Hách Thiên Thần, hai tay của hắn bắt đầu
thoát hạ y bào của Hách Thiên Thần.