Nụ hôn cực nóng tựa hồ có thể làm tan chảy cõi lòng.
Hách Thiên
Thần nắm chặt ngoại bào của Hách Cửu Tiêu, kéo nam nhân ở phía trên sát
vào người mình, sự bất ngờ này quả thật làm cho người ta kinh hỉ.
Môi lưỡi lần lượt giao thoa vào nhau, dây dưa trằn trọc, sự mềm mại nhu hòa trong miệng làm cho mỗi một lần ma sát đều phát ra âm thanh ướt át ám
muội, hơi thở của hai người đều trở nên dồn dập. Tính ra, đã có hơn một
tháng chưa hề gặp nhau. (mố….1 tháng lận àh)
“Sao ngươi lại tới
đây?” Khi tách ra, Hách Thiên Thần vẫn còn thở hổn hển, Hách Cửu Tiêu
cũng đang bình ổn hô hấp của chính mình, khuôn mặt băng hàn như sương
sắc lại trở nên nhu hòa, “Lúc trước ngươi muốn khi nào ta rảnh sẽ đến
Thiên Cơ Các, dược trai của ta đâu?”
Vừa mỉm cười vừa kéo hắn đến trước cửa, Hách Thiên Thần chỉ vào một tòa lầu các ở mặt bên của thư
phòng, “Những gì ta đã nói thì đương nhiên sẽ không quên.”
Vừa
quay về Thiên Cơ Các thì hắn đã phân phó hạ nhân xây thêm một tòa dược
trai rộng lớn, bên ngoài cũng có vườn, có thể trồng một chút dược thảo.
(sủng công rồi)
Hách Cửu Tiêu cẩn thận quan sát, không bao lâu
sau thì thu hồi tầm mắt, hắn đến Thiên Cơ Các đương nhiên không phải vì
tòa dược trai này, “Chuyện trong Các xử lý như thế nào, trên Ngọc Điền
Sơn vẫn không ngừng phân tranh, người đến Hách Cốc không ít, còn nơi này thì sao?”
“Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng lại không thích
ngươi lo lắng như thế, Thiên Cơ Các chưa đến mức đại loạn như vậy.” Hắn
phát hiện Hách Cửu Tiêu càng ngày càng có tư thế của huynh trưởng, bình
thường ở chung thì cũng không tồi, nhưng một khi xảy ra chuyện thì điểm
này càng hiển lộ rõ ràng.
“Ngươi lại đây.” Hắn nghiêm nghị kéo
Hách Cửu Tiêu đến trước mặt, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước, giống như
có thể phản chiếu lòng người trong đó, “Cửu Tiêu, ngươi xem ta là gì của ngươi?”
Hách Cửu Tiêu khẽ giật mình, cho tới nay hắn dùng tâm
dùng tình, dùng đủ loại phương pháp để yêu cầu Hách Thiên Thần đáp lại,
hắn chỉ biết bản thân mình nghĩ đến Hách Thiên Thần, lúc này nghe Hách
Thiên Thần hỏi nghiêm túc như vậy, hắn cũng thật sự trả lời, “Mặc kệ
ngươi có thân phận gì, ngươi là Hách Thiên Thần, là người ta muốn.”
Đôi mắt yêu dị khiến người ngoài kinh hãi lại hiện lên màu sắc ôn nhu, Hách Thiên Thần cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng hắn không phải chỉ muốn hỏi như vậy, “Ngươi xem ta là đệ đệ của ngươi, hay là….”
Hắn quan tâm đối với Hách Thiên Thần là vì tình huynh đệ, cũng là vì cảm
tình đặc biệt kia, đã không thể phân rõ là vì bồi thường quá khứ trước
đây của Hách Thiên Thần hay là vì phần tình ái ở trong lòng.
Vô luận là mặt nào, thì Hách Thiên Thần vẫn là người đặc biệt, không giống người thường.
Đoán được Hách Cửu Tiêu sẽ trả lời như vậy, Hách Thiên Thần chỉ than thở mà
cười khẽ. “Ta chỉ muốn ngươi biết, bất luận ngươi xem ta là cái gì của
ngươi, thì cũng không cần quá mức lo lắng cho ta, ta muốn ngươi tin
tưởng ta.”
Nâng mắt lên, đôi mắt đen láy mơ hồ phát ra ánh sáng,
vừa cứng cỏi vừa quả quyết, “Cửu Tiêu, chớ quên, hơn mười năm qua là ta
tự mình bước đi, nay ngươi đừng đối xử với ta như một tiểu hài tử.” Lúc
trước hai người ở chung, rất nhiều việc vặt đều là do Hách Cửu Tiêu thay hắn chuẩn bị, nếu người giang hồ biết được Huyết Ma Y lại tự tay làm
những việc vụn vặt thì không biết sẽ bị dọa thành cái gì. (Chín osin
^o^)
Hách Cửu Tiêu gật đầu, đưa tay khẽ vuốt trên tóc của Hách
Thiên Thần, “Ta biết ngươi không phải tiểu hài tử, nhưng hơn mười năm
qua ta không thể ở bên cạnh ngươi, bây giờ hãy để cho ta thương ngươi
nhiều hơn một chút.” (sởn tóc gáy, ở trên núi có vài bữa mà sến dữ vậy)
Hách Thiên Thần bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể lắc đầu, Hách Cửu Tiêu
xưa nay đã quen với việc mặc kệ người khác nói như thế nào, nếu đã quyết định thì sẽ bắt tay vào làm, lúc trước Hách Cửu Tiêu muốn chiếm được
tình cảm của hắn cũng thế, nay ở chung cũng vẫn như vậy.
Nếu hắn
một mực phản bác thì đối phương sẽ nhường nhịn một chút, nhưng hắn phát
hiện nếu cứ để Hách Cửu Tiêu săn sóc lo lắng cho hắn như vậy, thì Hách
Cửu Tiêu sẽ cảm thấy rất hài lòng, có lẽ cũng là vì thế mà cảm thấy cao
hứng. Nhìn thấy khuôn mặt thường xuyên đóng băng lại vì hắn mà tan rã
hàn ý, Hách Thiên Thần quyết định buông tha cho vấn đề này.
Nếu
Hách Cửu Tiêu cảm thấy cao hứng thì hắn cũng không muốn cự tuyệt Hách
Cửu Tiêu làm như vậy. Quan tâm quá mức, hành vi độc đoán, cũng không
phải là khó có thể chấp nhận, hay nói đúng hơn bởi vì người này là Hách
Cửu Tiêu.
“Quên đi, không nói về việc này nữa, bào chế giải dược
cho Hồng Nhan như thế nào?” Ngồi trở lại trên ghế, Hách Thiên Thần cầm
lấy sổ sách vẫn chưa xem qua, muốn giải quyết nhanh một chút, hôm nay
đương nhiên sẽ không có nhiều thời gian dành cho những sự vụ trong Thiên Cơ Các. (vậy bận rộn chuyện gì mà không có thời gian ^o^)
“Những thứ khác đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn thiếu Linh Tê Băng Thiền,
không có phần thanh tuyết trên đôi cánh thì giải dược vẫn là độc dược.”
Hách Cửu Tiêu ngồi xuống ở bên cạnh, nhìn thấy bộ dáng của Hách Thiên
Thần cúi đầu xem sổ sách, túi hương hắn đã tặng vẫn còn nằm trong tay
của Hách Thiên Thần.
“Mới vừa rồi, khi ta bước vào, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?”
Hách Thiên Thần viết đến một nửa thì bỗng nhiên ngừng tay, giương mắt thì
thấy ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đang dừng trên túi hương, hắn biết chính
mình trong lúc vô ý đã gọi tên Hách Cửu Tiêu, nhất định đã bị Hách Cửu
Tiêu nghe thấy, những lời này căn bản là biết rõ còn cố hỏi.
“Không có gì.” Điềm nhiên dừng bút, hắn lặng lẽ thu hồi túi hương, thắt vào bên hông.
Vài tiếng cười khẽ lại chuyển thành tiếng cười thâm trầm, tựa hồ kích động
bên tai hắn, Hách Thiên Thần dừng tay lại một chút, trên mặt không hiểu
vì sao lại trở nên nóng rần, đặt bút xuống, đơn giản nói sang chuyện
khác, “Tính đi Ngọc Điền Sơn?” (lại mắc cỡ đỏ mặt)
“Ân” Hách Cửu Tiêu ngưng cười, nghe thấy Ngọc Điền Sơn thì không còn ai cảm thấy thoải mái.
Lòng người đã mê muội, vì bảo tàng và bí kíp ở Ngọc Điền Sơn mà điên dại.
Đoạt bảo phân tranh càng lúc càng nghiêm trọng, vô luận Đinh Phong của
Cái Bang lúc trước nói toạc chuyện này ra là muốn đánh chủ ý gì, thì
Ngọc Điền Sơn hiển nhiên đã vượt quá sự khống chế của hắn, toàn bộ giang hồ đã dấy lên phong ba bão tố.
“Đã có người tìm được bí kíp, là
Long Đằng Đồ Phổ, thập nhị tuyệt kỹ.” Hách Thiên Thần thản nhiên nói,
không hề thấy nửa điểm ước ao thèm muốn, bí kíp thì rất nhiều, mỗi người vì tranh đoạt để trở thành đệ nhất thiên hạ mà điên cuồng, kết cục cuối cùng cũng chỉ có thể như năm đó.
Từng có vài môn phái tranh đoạt bí kíp, còn có các loại bảo vật rơi vào thế gian, đoạt bảo phân tranh,
các môn phái tự giết chóc lẫn nhau, cuối cùng là Ôn Thiết Vũ Kích Ngọc
Hầu xuất hiện, ổn định cục diện giang hồ, cũng đem tất cả những thứ này
lần lượt thu vào trong tay.
Hắn kiến tạo những tòa kiến trúc ở
Ngọc Điền Sơn, thiết kế cơ quan và đem về những cao thủ tuyệt thế để
trông giữ những thứ này, nhưng bản thân mình lại không hề bước lên núi
nửa bước, ngăn chặn miệng lưỡi của thế gian, làm cho người ta tâm phục,
sau đó phân tranh ở các nơi dừng lại, thanh danh của một đời kỳ hiệp từ
đó mà sinh ra.
Hiện nay những bảo tàng bí kíp đó bởi vì Ôn Thiết
Vũ chết mà lại phơi ra trước mặt thế gian, cho dù có người có thể ngăn
cản loại cám dỗ này, nhưng toàn bộ giang hồ cũng đã lâm vào thời kỳ dầu
sôi lửa bỏng, những người bình tĩnh e rằng cũng không thể tiếp tục bình
tĩnh như trước.
Cũng giống như năm đó, giang hồ lại dấy lên huyết vũ.
“Một quyển bí kíp xuất thế thì sẽ càng có nhiều người chen chúc đến đó.” ánh mắt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu như bị bịt kín bởi một tầng huyết tinh
đỏ thẫm, Ngọc Điền Sơn là nguyên nhân của thảm họa, nhưng lúc này không
thể không đi.
“Chỉ biết càng ngày càng loạn, cho dù là dưới chân
núi, e rằng cũng đã sớm…” Hách Thiên Thần nghe như vậy liền gật đầu, nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, tâm tư bỗng nhiên thức tỉnh, ánh mắt chớp
động, chậm rãi đứng lên, “Ôn Thiết Vũ sớm không chết, muộn không chết,
lại vừa vặn ngay lúc này bị trúng Hồng Nhan, chủ ý của người hạ độc là
muốn hắn chết, muốn giang hồ nổi loạn.”
“Kẻ hạ độc sau lưng hắn
mới là mục tiêu chân chính.” Ngón tay của hắn khẽ gõ trên bàn, ngữ thanh trở nên trầm trọng, “Hồng Nhan dường như nhằm vào các đại môn phái, mục đích vẫn chỉ có một, muốn toàn bộ võ lâm đại loạn. Sau Hồng Nhan, chính là Ngọc Điền Sơn.”
“Hồng Nhan có thể khó giải, nhưng ngươi cũng
không thể bỏ mặc việc này, có phải hay không?” Hách Cửu Tiêu đi đến
trước mặt Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần nhìn hắn rồi cười khổ một
tiếng, “Ta có thể không bận tâm, nhưng Thiên Cơ Các không thể không để
ý, huống chi….”
Ánh mắt trở nên lạnh lùng, hắn mở ngăn kéo lấy ra một bức họa, “Có người sớm vạch ra kế hoạch chu đáo, muốn càn quét hết
thảy, làm ngư ông đắc lợi.”
“Đây là…..” Hách Cửu Tiêu nhìn tấm bản đồ. Giấy trắng mực đen, chữ viết trên trang giấy chính là của Hách Thiên Thần.
“Bản đồ bố trí cơ quan của Ngọc Điền Sơn.” Hách Thiên Thần đem hết thảy
những gì xảy ra ở dọc đường nói giản lược một lần, rồi chỉ vào tấm bản
đồ, “Chủ của nó không thoát khỏi liên can đến chuyện hạ độc”
Có liên quan đến Hồng Nhan, thì cũng có liên quan đến thân thế của bọn họ và Yêu Hồ tộc.
“Ngươi nói đây vốn là bản đồ da người?” Hách Cửu Tiêu tỉ mỉ nhìn cơ quan được
viết trên giấy, cũng không phải đặc biệt đầy đủ, nhưng thập phần đơn
giản rõ ràng, vừa thấy liền biết có nguy hiểm.
“Vốn là như thế.”
Hách Thiên Thần nhìn vào tấm bản đồ ở trước mắt, “Tấm bản đồ nguyên gốc
đã trả về, là Thanh Diện Hổ cầm lấy để báo cáo nhiệm vụ, mặc kệ là ai
muốn có được, cứ để cho người nọ đau đầu một chút, khi tấm bản đồ dừng
trên tay ta thì ta đã sao chép thành một bản.”
Ngày đó, khi hắn
bừng tỉnh giữa đêm, suy nghĩ một chút thì hắn cảm thấy tốt nhất vẫn nên
sao lại một bản, hắn nhớ rõ Hách Cửu Tiêu muốn đi Ngọc Điền Sơn để tìm
Linh Tê Băng Thiền.
“Ngươi nói Thanh Diện Hổ….” Hách Cửu Tiêu
nhíu mày khi Hách Thiên Thần lại một lần nữa nhắc đến cái tên này. Hách
Thiên Thần đã tận lực không miêu tả chi tiết, chỉ nói mấy câu sơ sài,
hắn biết Hách Cửu Tiêu vẫn rất để ý đến những chuyện như vậy.
“Hắn là thưởng kim liệp nhân, vì có người treo giải thưởng mà đi mạo hiểm,
có thể nói là đạo tặc.” Không tránh được Hách Cửu Tiêu tiếp tục truy
vấn, Hách Thiên Thần thuận miệng trả lời, không ngờ Hách Cửu Tiêu vẫn cố chấp như thế, “Ta biết cái gì là thưởng kim liệp nhân, ta hỏi hắn tên
gọi là gì, đối với ngươi có thái độ như thế nào…” (thưởng kim liệp nhân = thợ săn tiền thưởng)
Đưa tay nâng mặt của Hách Thiên Thần lên,
giọng nói của hắn đã trở nên đông cứng. Hách Thiên Thần sớm quen với
thái độ này của hắn, nhớ ngày đó hắn cũng đối với Hoa Nam Ẩn như vậy, cố gắng giật lại tay hắn, ánh mắt bình thản như nước tựa hồ mang theo vài
phần chế nhạo, “Chưa kịp hỏi rõ tên, chẳng lẽ ta phải tỉ mỉ kể ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó cho ngươi biết hay sao?”
“Lại đây nhìn xem, chúng ta nên lên núi từ chỗ nào.” Chuyển đề tài, Hách
Thiên Thần chỉ vào một góc chân núi của Ngọc Điền Sơn trên tấm bản đồ,
“Long Đằng Đồ Phổ được người ta tìm thấy dưới chân núi, ngay tại chỗ
này.”