Người trong cốc cho rằng hai huynh đệ tương phùng nên ôn lại chuyện xưa, không ai biết trong thư phòng đang phát sinh chuyện gì, nhưng Băng Ngự
đã đoán trước, căn bản không dám cho bất luận người nào đến gần, Xá Kỷ
và Vong Sinh lại hoàn toàn không ngờ Các chủ của bọn họ thật sự đã đi
đến mức này.
Huynh đệ tương luyến, thế gian bất dung, càng đừng
nói là làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý, Các chủ đã thật sự suy nghĩ kỹ càng?
Buổi tối, phòng ngủ của Hách Thiên Thần được an
bài sát vách với phòng của Hách Cửu Tiêu, đây là Băng Ngự phái người
chuẩn bị, mặc dù hắn biết quan hệ tình cảm giữa hai người, nhưng bọn hạ
nhân lại không biết, Hách Cửu Tiêu có lẽ sẽ không thèm bận tâm đến quan
điểm của người đời, nhưng Băng Ngự đã vì bọn họ mà lo liệu ổn thỏa.
Quan sát phòng ngủ của Hách Cửu Tiêu, không ngoài dự đoán, cũng giống như
thư phòng, đơn giản đến mức tận cùng. Đối với cảm nghĩ của Hách Thiên
Thần, Hách Cửu Tiêu chỉ so sánh gian phòng ở Thiên Cơ Các của Hách Thiên Thần, thì phòng ngủ của hắn có thể không tính là quá mức đơn giản,
nhưng Hách Thiên Thần lại lấy không khí lạnh như băng trong gian phòng
này làm kết luận cuối cùng.
“Vậy thì ngươi tới đây để làm cho nơi này nóng lên.” Hách Cửu Tiêu trực tiếp kéo hắn cùng ngã xuống giường,
Hách Thiên Thần cười khẽ, trong lòng cảm thấy ấm áp, nằm bên cạnh Hách
Cửu Tiêu, hai người lại một lần nữa hôn sâu, sau đó mới chịu an giấc.
Ngày hôm sau, Hách Cửu Tiêu thức dậy liền chiếu theo trí nhớ mà viết xuống
phương thuốc Hồng Nhan, thấy hắn tính toán làm thế nào để bào chế giải
dược cho Hồng Nhan, Hách Thiên Thần không có nhiều hiểu biết đối với
việc này nên chỉ có thể ở bên cạnh ngồi nhìn.
Khi Hách Cửu Tiêu
bào chế thuốc giải, Hách Thiên Thần ở bên cạnh không có việc gì làm,
quan sát một lúc lâu, phát hiện đối phương khác với hắn, Hách Cửu Tiêu
có hứng thú đối với y dược, nếu không thì e rằng không có việc gì có thể làm cho một người như hắn lại hý hoáy với một đống thư tịch và dược
liệu lâu như vậy. (liệt kê thiếu rồi Thần Thần, còn có hứng thú đối với
vợ.)
Nhìn hắn nhập tâm, Hách Thiên Thần lặng lẽ đi ra, bọn họ đều có việc riêng của mình.
“Vong Sinh, quay về Các để xem có chuyện gì quan trọng hay không.” Gọi Vong
Sinh, Hách Thiên Thần vẫn nhớ những sự vụ còn lại sau khi đám Các lão bị diệt trừ, mặc dù không đến mức rối loạn, nhưng lòng người khó tránh
khỏi bất an.
Thiên Cơ Các từ khi được truyền lại từ Các chủ Ngụy
Tích Lâu vào đến tay của Hách Thiên Thần thì nhân sự phía trên không có
gì thay đổi, chẳng qua là do Hách Thiên Thần cố ý làm như thế, vì để ổn
định lòng người trong Thiên Cơ Các, lúc này bởi vì đám Các lão uy hiếp,
hắn không thể không loại bỏ bọn họ, tuy rằng hành động rất kiên quyết,
nhưng hắn cũng không thể không có chút băn khoăn.
“Lần trước có
người truyền tin bảo rằng trong Các không có đại sự, Tử Diễm cô nương đã giúp đỡ xử lý rất nhiều việc, Các chủ có thể yên tâm, chẳng qua….”
“Chẳng qua cái gì?” Hách Thiên Thần vỗ về một cây hoa kỳ lạ ở trước mắt, hắn
không phải đang ngắm hoa mà là đang giám định dược, các loài hoa cỏ sinh trưởng trong Hách Cốc cũng không phải để người ta thưởng thức, mỗi một
loại đều có thể làm thuốc.
Vong Sinh so với Xá Kỷ thì trầm ổn
hơn một chút, có thể làm cho Vong Sinh đặc biệt nhắc đến thì không phải
chuyện nhỏ, Hách Thiên Thần lạnh nhạt hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất để
ý.
Chỉ nghe thấy Vong Sinh tiếp tục nói, “Ngày gần đây có người
vài lần tìm đến Thiên Cơ Các, nói cái gì cũng không nói, chỉ nói muốn
gặp Các chủ, khi biết Các chủ không ở thì liền rời đi, hạ nhân bảo hắn
nếu có việc gấp thì có thể đến Hách Cốc để cầu kiến, nhưng người nọ cũng không phản ứng, vẫn là ba bốn ngày lại đến một lần, thời gian lâu, mọi
người đều cảm thấy kỳ quái.”
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái nên
có người liền đi thăm dò, nhưng lại tra không ra lai lịch của người nọ,
chính là điểm này mới làm cho người trong Thiên Cơ Các trở nên khẩn
trương. Giang hồ rộng lớn, nơi nơi đều có tai mắt của Thiên Cơ Các, cho
dù Thiên Cơ Các tra không ra bí mật, thì cũng không có khả năng không
tìm thấy một chút manh mối nào.
Đây là những gì mà Vong Sinh chưa nói ra, nhưng Hách Thiên Thần nghe thấy hắn bẩm báo trước đó thì liền
biết điều mà Vong Sinh chưa nói là cái gì. Thái độ của Thiên Cơ Các đối
với thuộc hạ có lỏng có chặt, lúc nghiêm khắc thì tuyệt đối không rộng
lượng mà chỉ nói đến cái lý, nhưng có khi cũng không thể không nói đến
cái tình, chỉ có điều lần này….
“Kêu bọn họ quay về, những người
tự tiện hành động, trong vòng nửa năm không được lộ diện, điều đi nơi
khác, lương bổng giảm phân nửa.” Rút lại bàn tay đang mân mê cánh hoa,
ngữ điệu của Hách Thiên Thần không cho phép cãi lại, không phải lạnh
lùng, nhưng lại nghe ra sự thận trọng trong đó.
“Tuân lệnh.” Vong Sinh lui ra, không dám hỏi nhiều, xem ra thái độ của Các chủ lúc này rất khác so với dĩ vãng.
“Trong Các có việc?” Bỗng nhiên có người ôm lấy hắn từ đằng sau, cũng không
kiêng kỵ là đang ở bên ngoài, vén lấy những sợi tóc bên tai, đầu ngón
tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái lên tai của hắn, sau đó thì thầm một câu,
“Dấu vết này vẫn chưa biến mất.”
Hách Thiên Thần nâng mắt nhìn
khắp xung quanh, không thấy có người, lúc này mới thả lỏng tâm tư rồi
dựa sát vào phía sau, “Mới một đêm, làm sao biến mất nhanh như vậy.”
Những dấu vết lưu lại đêm qua, nụ hôn của Hách Cửu Tiêu khi kích tình giống
như muốn nuốt hắn vào bụng, phi thường nóng bỏng, hôn ấn này quả thật
không thể biến mất nhanh như vậy. Hách Cửu Tiêu nghe hắn đáp lại nhưng
không đề cập đến Thiên Cơ Các, vì vậy cũng không hỏi tiếp, chỉ dùng tay
sờ soạng xuống bên dưới, cánh tay còn lại vẫn ôm chặt Hách Thiên Thần.
(Chín dê)
“Cứ tiếp tục như vậy thì cũng không được, ngươi biết rõ ta không thể ở lại
Hách Cốc quá lâu.” Nắm lấy bàn tay đang đặt ở thắt lưng của hắn, Hách
Thiên Thần xoay người lại, “Hách Cốc không còn là nhà của ta, nếu không
phải vì ngươi thì ta sẽ không ở lại lâu như vậy, Thiên Cơ Các có việc,
đã đến lúc ta phải trở về.”
“Nơi đó mới tính là nhà của ngươi?”
Hách Cửu Tiêu tỏ vẻ bất mãn, Hách Thiên Thần cũng nhìn ra được, liền lắc đầu, “Nơi đó cũng không phải nhà của ta, chẳng lẽ ngươi đã quên, chúng
ta từ khi sinh ra đã không có nhà, Hách Cốc không phải, Thiên Cơ Các lại càng không.”
Nhà? Đối với bọn họ mà nói, nó rất xa xỉ.
Hách Cửu Tiêu không thể phản bác, hắn nhìn Hách Thiên Thần, hắn biết Hách
Thiên Thần đã nhượng bộ rất nhiều, muốn người này vứt đi tất cả kiêng kỵ để yêu hắn đã là không dễ, Thiên Cơ Các là thứ duy nhất mà Hách Thiên
Thần không thể nhường lại, “Vậy bao giờ thì ngươi quay về Thiên Cơ Các?”
“Không nhanh như vậy.” Khẽ cười đối với phản ứng của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần tuy rằng xem trọng Thiên Cơ Các, nhưng những việc khác không thể
so sánh với Hách Cửu Tiêu, “Chẳng lẽ ta mới đến Hách Cốc mà ngươi lại
muốn ta quay về?”
Khẽ nhướng mi, ánh mắt như cười như không,
người nam nhân rực rỡ chói sáng dưới ánh nắng làm cho Hách Cửu Tiêu
không thể dời mắt, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc của Hách Thiên Thần, “Ngươi
cũng biết ta không muốn ngươi đi, tốt nhất luôn luôn ở lại trong cốc với ta.”
“Hay là ngươi đến Thiên Cơ Các với ta.” Đây là cách duy
nhất mà Hách Thiên Thần mấy ngày qua đã nghĩ đến, hắn nghiêm nghị nói
với Hách Cửu Tiêu, “Ta sẽ ở Thiên Cơ Các chuẩn bị dược trai cho ngươi,
nếu trong Hách Cốc nhàn rỗi không có việc thì có thể đến….”
“Vậy
còn ngươi?” Hách Cửu Tiêu nghe hắn nói như vậy nhưng cũng không mất
hứng, “Nếu Thiên Cơ Các không có đại sự thì ngươi sẽ ở lại Hách Cốc, dù
sao ở đây cũng là nơi chúng ta sinh ra.”
“Quyết định như vậy.” Hách Thiên Thần gật đầu.
Sự tình cũng không quá mức phiền toái, chẳng qua hai người kể từ thời thơ
ấu thì bắt đầu phân ly mười tám năm, đến lúc tương phùng thì lại nảy
sinh tình ý với nhau, trong lúc đó xảy ra khúc mắc cũng không ít, thời
gian ở chung cũng là lúc bên ngoài xảy ra chuyện, vô luận là vì thân
tình hay là vì phần tình cảm bí mật, thì cũng không ai muốn phân ly như
vậy.
Ở trong Hách Cốc mấy ngày, Hách Cửu Tiêu tiếp tục nghiên cứu độc tính của Hồng Nhan, sau khi biết phương thuốc thì việc bào chế giải dược cũng dễ dàng hơn một chút, Hách Thiên Thần tạm thời đặt chuyện của Thiên Cơ Các sang một bên, ngược lại cảm thấy thoải mái không ít, khó
có thời điểm nhàn rỗi, nhưng hắn không biết mình nên làm cái gì.
Bọn họ cũng chưa bận tâm đến việc phân tranh trên giang hồ. Nghe nói mấy
tên ma sư chết ở Hỏa Lôi Sơn Trang, nhưng người đến Ngọc Điền Sơn vẫn
chưa giảm bớt, từ lần trước tỷ thí lôi đài không có kết quả, khắp nơi
tranh đấu gay gắt bởi vì bí kíp và bảo tàng do Kích Ngọc Hầu lưu lại.
Ngọc Điền Sơn đã trở thành tâm bão trong võ lâm.
Một ngày sau, vào giờ ngọ, Hách Thiên Thần đang chơi cờ trong hoa viên, mùa hạ đã qua, gió thu vi vu, ban ngày không còn oi bức chói chang, lá cây
xào xạc, bỗng nhiên cảm thấy có vài phần tiêu điều, đây là sát khí.
Không chuyên tâm một hồi lâu, Hách Thiên Thần ngoảnh đầu nhìn về phía thư
phòng, phát hiện Hách Cửu Tiêu đang nhìn hắn, đặt xuống viên cờ trong
tay, nghi hoặc nhướng mi, chỉ thấy Hách Cửu Tiêu chỉ tay vào bên trong,
không bao lâu sau thì đi ra nói với hắn, “Ngươi có khách.”
Biết
hắn ở Hách Cốc mà lại dám đến Hách Cốc để tìm, người đó là ai? Vài tiếng cười vang lên, không bao lâu sau thì truyền đến tiếng bước chân, bộ
pháp không nhanh không chậm, phe phẩy chiếc quạt trong tay, ngoại trừ
Tiêu Hương Khách Hoa Nam Ẩn thì còn ai vào đây.
“Huyết Ma Y đã ở
đây a.” Liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, Hoa Nam Ẩn ngừng lại cước
bộ, không dám tiếp cận với Hách Thiên Thần.
Sắc mặt của Hách Cửu
Tiêu không thay đổi, nghe hắn nói những lời này không biết có nên nhắc
nhở hắn hay không, nơi này là Hách Cốc, Hách Cửu Tiêu làm sao lại không ở đây, “Nói đi, có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể
đến đây hay sao, chẳng lẽ là ta đang quấy rầy các ngươi?” Những lời này
của hắn cực kỳ ám muội, khi hắn cười rộ lên thì Hách Thiên Thần lập tức
ném đi viên cờ.
“Ai nha!” Hai ngón tay kẹp lấy viên cờ, Hoa Nam
Ẩn hô to gọi nhỏ, Hách Thiên Thần lắc đầu, “Không được tùy tiện nói đùa, Hoa Nam Ẩn.”
“Ta biết.” Đem quân cờ thảy lên vài cái, trong mắt
của Hoa Nam Ẩn không còn thần sắc vui đùa, “Ngươi cũng biết việc này
không thể nói đùa, người khác cũng sẽ không xem rằng đây là trò đùa, lần trước trong Hỏa Lôi Sơn Trang ta khó mà mở miệng, sau khi cáo biệt cũng chưa kịp nói, lần này đặc biệt đến đây là muốn nhắc nhở ngươi….”