Cho dù toàn thân của Thổ Lệ Ma cứng như nham thạch, nhưng tai mắt mũi
miệng của hắn vẫn là nhược điểm, Hách Thiên Thần biết rõ điều này, Thổ
Lệ Ma làm sao lại không biết, công lực của hắn cũng không phải là cương
khí đơn giản như vậy.
Dưới chân rẻ bước, như sơn thạch cao lớn đồ sộ, thân pháp của Thổ Lệ Ma cư nhiên không hề rối loạn, Giao Tàm ti
nhanh như cắt bắn đến, hắn ngửa đầu tránh né, thân thể như luồng gió,
trong chớp mắt thối lui mấy trượng, hắn né được Giao Tàm ti, nhưng không tránh được chưởng phong của Hách Thiên Thần.
Xuất chưởng, nhảy
lên, kim quang thoáng hiện, mấy chiêu của Hách Thiên Thần liên tiếp tung ra, không cho đối phương có cơ hội tạm nghỉ, cũng không cho chính mình
phân tâm để lo lắng người bên cạnh, hắn không biết Hách Cửu Tiêu như thế nào, hắn không cho phép bản thân mình suy nghĩ.
Lúc này chỉ có
chế ngự địch mới là việc cấp bách, những việc khác chỉ cần suy nghĩ một
chút thì tâm sẽ loạn. Nhưng lòng người dù sao cũng không thể tự mình
khống chế hoàn toàn. Khi xuất chưởng, Thổ Lệ Ma hét lớn, tiếng quát như
đá thạch nghìn tấn đè xuống, đinh tai nhức óc, Hách Thiên Thần vận công
ngăn cản, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn.
Người phụ nữ kia giao thủ
với Thủy Lệ Quỷ đã được một lúc lâu, nội lực hao tổn cực độ, rốt cục
không thể ngăn cản, miệng phun ra một ngụm máu.
“Hỏa Lôi tiễn!”
Bàn tay của nàng buông ra, Hỏa Lôi tiễn liền rơi xuống đất, Hoa Nam Ẩn
quát to một tiếng, Thủy Lệ Quỷ lập tức tiếp được Hỏa Lôi tiễn, nhân cơ
hội này, người phụ nữ kia thoát khỏi tay hắn, nhảy ra bên ngoài. Mộc
Lang Quân đang bị mọi người vây đánh, không ngừng chống cự, tay chân
luống cuống nên không thể ngăn nàng lại.
“Chặn nàng lại!” Hách
Thiên Thần nghe thấy tiếng nói của Hách Cửu Tiêu ở cách đó không xa, hắn lấy lại bình tĩnh, Thổ Lệ Ma vẫn còn ở trước mặt, trận chiến này vừa
mới bắt đầu, đột nhiên bả vai bị người giữ chặt, bất thình lình bị đẩy
ra ngoài, “Đi tìm nàng để hỏi rõ ràng!”
Những lời này vừa dứt thì Hách Cửu Tiêu đã đẩy hắn ra bên ngoài, cánh cửa bị đóng lại.
Hách Thiên Thần vẫn chưa kịp khôi phục tinh thần, chỉ nghe thấy một tiếng
vang thật lớn ở sau lưng, chưa kịp tự hỏi, tim đập càng lúc càng nhanh,
hắn giương mắt lên, những người khác đuổi theo người phụ nữ kia đều đã
ra khỏi tầng hầm, không thấy mấy tên ma sư, như vậy bên trong chỉ còn
lại Tứ Sắc Ma Sư và…..Hách Cửu Tiêu.
“Đại hỏa, đại hỏa, hắc hắc,
đại phu….” Người phụ nữ kia túm lấy tóc của mình, nàng vẫn chưa đi xa,
mà lại lêu lổng ngay tại hành lang, trong lúc vô tình đã đẩy ra mái tóc
làm lộ một nửa khuôn mặt còn lại của nàng.
Khi đánh nhau thì
những bó đuốc đã rơi xuống mặt đất, có ở trong cửa, có ở trên hành lang, ngọn lửa vẫn chưa dập tắt, lúc này soi sáng khuôn mặt của nàng, đó là
một nửa khuôn mặt bị vết bỏng lấp kín, rất kinh khủng, một nửa còn lại
thì phi thường kiều diễm. Vân Khanh hít vào một hơi, nhịn không được mà
sờ vào khuôn mặt của mình.
Phàm là nữ tử, người nào lại không
yêu thích vẻ mĩ mạo, nếu từ nhỏ đã kiều diễm thì lại càng không chấp
nhận dung nhan của mình có nửa điểm tổn thương. Nhưng khuôn mặt của
người phụ nữ này lại bị bỏng một cách thê thảm như vậy, vì sao nàng bị
điên thì người khác cũng không cảm thấy kỳ quái.
Mọi người đều
khiếp sợ, nhưng Hách Thiên Thần lại không hề bận tâm dù chỉ là một cái
liếc mắt, lúc trước hắn có rất nhiều nghi vấn đối với nàng, lúc này nàng đang ở ngay trước mắt, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ, một chữ cũng không
ra khỏi miệng.
Hắn như thẫn thờ mà đứng, hai mắt gắt gao nhìn
chăm chú cửa hầm, hai tay siết chặt, cắn chặt bờ môi, dường như đang
kiềm chế điều gì đó. Vân Khanh thấy như vậy, liền tiến lên muốn thăm hỏi thì bị Hoa Nam Ẩn giữ lại, lắc đầu đối với nàng.
“Huyết Ma Y vẫn chưa đi ra.” Mộc Thương Nhai muốn tiến lên thì bỗng nhiên lại bị một y
mệ màu xanh ngăn cản trước người, “Không được đi vào.”
Mộc Hàn
Giác nhíu mày, không thể lý giải, “Huyết Ma Y không phải là ca ca của
ngươi hay sao? Chẳng lẽ ngươi để cho hắn một mình đối phó với mấy tên ma sư?”
Trong cửa có tiếng đánh nhau truyền đến, Mộc Lang Quân đã
suy kiệt sức lực, Hỏa Thần Quân thì không thể dùng lửa trong hầm, Thủy
Lệ Quỷ và Thổ Lệ Ma vẫn còn tinh lực dồi dào, ngày thường chỉ cần một
tên ma sư cũng đã rất khó đối phó, hiện tại là bốn, Tứ Sắc Ma Sư, Huyết
Ma Y Hách Cửu Tiêu công lực quả thật cao cường, nhưng cao tới đâu, có
thể cao hơn Thổ Lệ Ma?
Lấy một đối bốn, kết quả sẽ như thế nào?
Bọn họ không rõ suy nghĩ của Hách Thiên Thần, hắn vẫn đứng trước cửa,
nhìn chằm chằm cánh cửa nhưng không đi vào, Đàn Y công tử chẳng lẽ không phải là người tỉnh táo và có sở trưởng về mưu tính nhất hay sao? Chẳng
lẽ tình thế lúc này mới là có lợi đối với bọn họ?
“Không ai được
đi vào.” Hách Thiên Thần dứt lời, cắn chặt hàm răng, mãi cho đến khi
khóe miệng bị hắn cắn đến mức xuất huyết, hắn biết dụng ý của Hách Cửu
Tiêu, nếu Hách Cửu Tiêu dùng dị lực thì Tứ Sắc Ma Sư chưa hẳn đã là đối
thủ của Hách Cửu Tiêu.
Điều kiện tiên quyết là người ngoài không
được có mặt ở đó, những người này không thể nhìn thấy cảnh tượng như
vậy. Hách Cửu Tiêu một người nhưng lại hiệu quả hơn tất cả những người ở đây gộp lại. Tốc chiến tốc thắng, đây là biện pháp tốt nhất lúc này.
Đó là suy nghĩ của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần lý giải được ý tưởng của hắn, cho nên Hách Thiên Thần không cho người khác đi vào, chính mình
cũng không đi vào. Lúc này đi vào thì chỉ làm cho Hách Cửu Tiêu phân
tâm, vì không muốn đả thương Hách Thiên Thần, hắn sẽ không dám sử dụng
dị năng.
Nhưng nghĩ đến lúc trước Hách Cửu Tiêu có thể đã bị
trúng một chưởng của Hỏa Thần Quân, giờ khắc này lại đồng thời đối địch
với Tứ Sắc Ma Sư, Hách Thiên Thần thật sự không có biện pháp làm cho
chính mình an tâm.
Cửu Tiêu, Cửu Tiêu, ngươi nhất thiết không
được xảy ra chuyện, không thể xảy ra chuyện, nếu không….Một tay đặt ngay trên ngực, hắn hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi khép mắt lại.
“Thiếu một người?” Phía sau, Mộc Thương Nhai kiểm kê nhân số, cảm thấy không
đúng, Lý đại nương nhìn xung quanh rồi hô to, “La Kiên đâu?”
“A
di đà Phật, chẳng lẽ hắn vẫn còn ở bên trong?” Già Diệp đại sư vừa dứt
lời thì trong cửa bỗng nhiên toát ra một làn khói, đó là mùi của hỏa
thiêu.
“Bên trong có hỏa dược! Cốc chủ?” Băng Ngự sốt ruột, một
bóng dáng màu xanh nhanh hơn so với lời của Băng Ngự, bỗng nhiên lướt về phía trước cửa.
Hỏa dược! Chết tiệt! Chẳng lẽ Hỏa Thần Quân muốn cùng hủy diệt? Hách Thiên Thần đi chưa được vài bước thì bị một luồng
hơi nóng đập vào mặt, phía sau truyền đến tiếng hô to của mọi người,
“Hách Thiên Thần! Quay lại mau! Sắp nổ mạnh!”
Lúc này hắn không
hề nghe thấy bất luận điều gì, trong lòng chỉ có vô số nỗi sợ hãi đang
trỗi dậy, cước bộ chưa kịp tiến lên thì trước mắt đã nổ tung một trời
lửa đỏ, bên tai ầm ầm tiếng nổ, thân thể bị một cỗ lực lượng thật lớn
đẩy mạnh ra phía sau.
Đây không phải là sức người có thể kháng cự, bất luận kẻ nào cũng không thể may mắn thoát khỏi uy lực của hỏa dược.
Trong đầu của hắn trống rỗng, chỉ còn tên của một người vẫn văng vẳng trong đầu, Cửu Tiêu!
Muốn đi vào, nhưng thân thể của hắn cũng không thể kháng cự lực nổ đang chấn động, vách tường sụp xuống, bất luận là ai cũng vô pháp đứng vững, tựa
hồ toàn bộ thiên địa đều điên đảo.
Lửa đỏ, gạch đá nổ tung, hắn
trơ mắt nhìn chính mình bị đẩy ra, trên người dường như bị vô số đá vụn
bụi bậm đập vào, khi rơi xuống đất thì Hách Thiên Thần đã mất đi ý thức.
Đến lúc hắn tỉnh lại thì phát hiện chính mình đã ở bên ngoài tòa tiểu lâu, xung quanh đều là người.
Người của phái Thương Hạc, Sa Bà Môn, Lý đại nương, Mộc gia huynh đệ, Vân
Khanh, Hoa Nam Ẩn, còn có người phụ nữ kia đang ngơ ngác đứng một bên,
duy nhất không thấy chính là Hách Cửu Tiêu.
“May mắn chúng ta đều ra ngoài đúng lúc,” Chỉ có Hoa Nam Ẩn vẫn miễn cưỡng mỉm cười.
Hỏa dược nổ tung, toàn bộ tầng hầm đều bị hủy, bên dưới sụp đổ, bên trên
tòa tiểu lâu cũng bị chấn động, sau đó sụp xuống, uy lực của hỏa dược
quá lớn, nếu Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh hỏa dược thì ngay cả xương cốt
cũng tìm không được.
Từ dưới đất đứng lên, Hách Thiên Thần chưa
làm bất luận điều gì mà lại trực tiếp đi vào bên trong để nhìn cánh cửa
không còn nguyên dạng.
Gạch đá sụp đổ, hắn tựa như không biết
phần còn lại của tòa tiểu lâu cũng đã đổ nát, khiến cho những nơi khác
đều bị phá hủy, hắn dời từng khối đá ở mặt trên sang một bên. Không biết là máu của ai bắn tung tóe ở trên đất, hắn nâng y mệ phất qua, giống
như bất quá đó chỉ là một bãi cát, tay hắn dính đầy bùn đất, dính máu
tươi đỏ sẫm, nhưng động tác của hắn vẫn không hề dừng lại.
Hắn không thể dừng, hắn biết Hách Cửu Tiêu chưa chết.
Hắn chỉ biết như thế.
Đè lại ngực, áp chế hết thảy cảm xúc phập phồng đang trỗi dậy dưới đáy lòng, chậm rãi quay đầu, “Lại đây, đào mấy thứ này lên.”
Hắn nói rất chậm, nhưng ánh mắt thật kiên quyết, ngữ thanh phi thường
nghiêm khắc, mang theo một loại khí thế làm cho người ta sợ hãi, giống
như không nghe theo lời hắn thì những người ở đây sẽ gặp phải chuyện
không may, cơ hồ còn khiến người ta sợ hãi hơn so với vụ nổ mạnh mới vừa xảy ra.
Những người khác gần như xác định Hách Cửu Tiêu đã chết, cho dù có đào đất đá lên cũng vô nghĩa, nhưng không biết vì sao, không
ai dám phản bác lời của Hách Thiên Thần, một đám đều bước qua, cùng hắn
di chuyển những hòn đá sắc lẹm trên mặt đất.
Yên lặng, không ai lên tiếng, Hách Thiên Thần làm cho bọn họ không thể nói nên lời.
Nhìn hắn như vậy, những người khác tựa hồ có thể cảm giác được trong lòng
của mình dường như cũng bị cái gì đó chặn lại, Hách Cửu Tiêu đối với
người khác rất lãnh khốc, nhưng nếu hắn thật sự chết như vậy thì trong
lòng của bọn họ cũng cảm thấy không dễ chịu, bọn họ dĩ nhiên đã như thế, vậy thì cảm giác của Hách Thiên Thần sẽ như thế nào?
Mộc gia
huynh đệ đã từng chịu ơn Hách Cửu Tiêu, cũng không muốn hắn chết như
vậy, thậm chí hai người còn xuất ra bội kiếm tùy thân để đào đất đá.
Người giang hồ luôn luôn thập phần quý trọng binh khí tùy thân của mình, nhưng bọn họ làm như vậy mà không hề do dự.
Hách Thiên Thần
không nhìn bất luận kẻ nào, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đống đất đá
trước mặt, động tác trong tay vẫn chưa hề đình chỉ.
Cửu Tiêu, ngươi vẫn chưa chết, ta biết ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy, tuyệt đối sẽ không!
Hắn làm sao có thể chính mắt nhìn thấy Hách Cửu Tiêu chết? Trên tay chảy
máu, nhưng Hách Thiên Thần hoàn toàn không để ý, toàn tâm toàn ý muốn
đem đất đá đào lên. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, trừ phi
hắn tận mắt nhìn thấy, bằng không, hắn tuyệt đối không tin!
Mọi
người bị hơi thở trầm lặng của hắn gây chấn nhiếp, không dám dừng tay,
Đàn Y công tử không còn nho nhã ôn hòa như lúc trước, ngộ nhỡ hắn khống
chế không được mà làm ra chuyện gì…..mà nhất là ở đây không có ai là đối thủ của hắn.
“Không cần đào.”
Bất thình lình có người nói như vậy, mọi người quay đầu nhìn, kinh ngạc trừng lớn mắt, Hách Thiên
Thần nghe thấy giọng nói, nhưng không dám quay đầu lại, người nói chuyện ở ngay sau lưng hắn cách đó không xa, ngữ thanh lạnh lùng, hơi có phần
suy yếu nhưng lại vạn phần quen thuộc.
Đứng sau lưng bọn họ, Hách Cửu Tiêu nhếch khóe miệng đối với hắn, “Thiên Thần, không cần đào, ta ở đây.”
Trên người bám đầy dấu vết hỏa thiêu, khóe miệng cũng có máu, một thân khói
bụi, trên mặt dính đất cát, nhưng vẫn không ảnh hưởng khí chất độc đáo
của Hách Cửu Tiêu, sẽ không ai nhận lầm, đây chính là Huyết Ma Y, hắn
không chết.
“Ngươi–” Bước nhanh đến, hung hăng ôm chặt Hách Cửu
Tiêu, bàn tay của Hách Thiên Thần vẫn run rẩy, ngữ thanh run run, khóe
mắt hơi nóng lên, “Ta biết ngươi không sao, ta biết.”
“Biết mà
còn bị dọa thành như vậy.” Hiếm khi nói đùa với Hách Thiên Thần, lúc
Hách Cửu Tiêu nói chuyện thì máu tươi vẫn tràn ra nơi khóe miệng, hắn
tùy tay lau đi, tay còn lại vẫn đang an ủi Hách Thiên Thần, “Ta không
sao, châm hỏa dược là La Kiên, hắn muốn báo ơn, trước khi hỏa dược nổ
thì ta đã ở ngoài cửa.”
Lúc ấy Hách Thiên Thần hướng vào bên
trong, khi hỏa dược nổ là lúc Hách Cửu Tiêu cũng bị La Kiên đẩy ra
ngoài, mấy tên ma sư ngại hỏa dược trong tay của La Kiên, chưa kịp động
thủ, cũng không ngờ La Kiên thật sự dám làm như vậy, lúc nổ mạnh thì bọn họ dĩ nhiên chạy không kịp.
“Sau này ta không cho phép ngươi làm như vậy nữa!” Hách Thiên Thần quát to, nhìn thấy Hách Cửu Tiêu vô sự,
nhịp tim cơ hồ đã đình chỉ của hắn mới bắt đầu khôi phục, ôm chặt Hách
Cửu Tiêu, nhưng đối phương không trả lời, thân thể bỗng nhiên ngã xuống, hắn lập tức tiếp được.
Bị uy lực của hỏa dược đánh vào, nội
thương cũng phát tác, biết Hách Thiên Thần sẽ lo lắng vì hắn, nên Hách
Cửu Tiêu vẫn nỗ lực duy trì, lúc này rốt cục suy kiệt.
Cẩn thận
đặt Hách Cửu Tiêu xuống đất, Hách Thiên Thần lắc đầu cười khổ, chỉ cảm
thấy nhịp tim vẫn chưa khôi phục lại bình thường, “Ngươi cho ta dược,
chẳng lẽ chính là vì tác dụng này?”
Lấy ra lọ dược trong lòng,
hắn bỏ vào miệng một viên thuốc, chậm rãi nhai nát, viên thuốc rất đắng, nhưng tâm của hắn đã bình yên, chờ viên thuốc hòa thành dịch thuốc, hắn nâng nửa người của Hách Cửu Tiêu lên, để cho Hách Cửu Tiêu dựa vào lòng mình rồi tách ra khớp hàm của y.
Những người khác đứng bên cạnh, trừng mắt kinh ngạc nhìn Hách Thiên Thần dùng miệng đối miệng, đem
thuốc mớm cho Hách Cửu Tiêu. Ngay tại nơi gần như đã hoang tàn đổ nát,
những lời nói của hai huynh đệ cùng với cách mớm thuốc như vậy….tựa hồ
có một chút không đúng.
Lúc trước huynh đệ Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác cũng có người bị thương, thiếu chút nữa đã chết, nhưng giữa
bọn họ không giống như Đàn Y công tử và Huyết Ma Y, cùng là huynh đệ, vì sao lại khác biệt như vậy? Nghĩ đến Vạn Lý Phiêu Miểu lâu, lúc trước
cũng là như thế.
Lần nào cũng làm cho người ta cảm thấy ái muội khó nói nên lời.
Cũng như trước mắt, ngay cả mớm thuốc cũng khiến người ta cảm thấy…..triền miên.
Đúng rồi, chính là triền miên.
Động tác ôm ấp rất nhẹ nhàng, vài sợi tóc buông xuống, dưới những tia nắng
ban mai, người nam nhân như phong nguyệt như lưu vân đang nhíu mi lại,
chậm rãi lau đi vết máu bên môi của một người nam nhân khác. Động tác
dịu dàng như thế, tựa hồ sợ thức tỉnh hoặc sợ làm đau người nọ, mới vừa
rồi mớm thuốc, miệng của hắn cũng bị dính máu, hai người đều có một chút chật vật, nhưng nhìn cảnh tượng này, không ai sẽ cảm thấy bọn họ chật
vật.
Giống như một bức họa, sự triền miên có thể làm cho người ta đui mù, lại sinh ra nghi hoặc, trong đó có rất nhiều điều mơ hồ, khiến
người ta bất giác muốn hỏi, bọn họ….là huynh đệ hay sao?